Sau khi tôi cẩn thận quan sát, phát hiện trong phòng tắm có rất nhiều hạt cát. Đặc biệt là hai tay hai chân Trần Kha, miệng mũi, chỗ cổ toàn là hạt cát.

Tuy là bây giờ hạt cát vẫn rời rạc rơi trên mặt đất, nhưng Tát Sa Bà là cao thủ khống chế cát, bà tôi muốn tụ lại những hạt cát này lại trở nên cứng rắn thì đó là một chuyện vô cùng chuyện dễ dàng.

Tôi chỉ vào nhưng hạt cát trên người Trần Kha, hướng Ngụy Kim kim nói: “Anh nhìn cho kỹ, những hạt cát trên người cô ấy, vị trí có phải là quá không phù hợp không.”

Ngụy Kim Kim đã khóc đã thành sướt mướt, làm sao còn quan tâm đến chuyện hạt cát.

Được rồi, cùng anh ta cũng nói không rõ ràng được, không có tiếng nói chung, tính cách, tính tình tất cả đều không giống với tôi, tôi cùng anh ta thật sự không có gì có thể nói được. Nếu không phải bởi vì chuyện của Tát Sa Bà, tôi đây cả đời cũng không muốn tiếp xúc cùng anh ta.

Vẫn là tôi một mình phân tích phân tích là được.

Không biết vì sao, tôi bây giờ ngược lại là có chút nhớ lại Dư Bân, nếu anh ta ở bên cạnh người tôi mà nói, nhất định có thể phân tích cho tôi một số việc, hoặc là cho tôi một chút ý kiến, để làm sao có thể đối phó Tát Sa Bà.

Cho dù anh ta không làm được cái gì, dùng cái bản tính của anh ta, khẳng định sẽ kể một số chuyện không đâu vào đâu đến để trêu đùa tôi cười, giúp tôi thư giãn một tí, để không phải căng thẳng dây thần kinh.

Cùng Dư Bân so sánh, cái tên Ngụy Kim kim này chính là không thể bằng được….

Bất đồng về suy nghĩ, làm sao có thể làm được cái gì, người như vậy, cùng anh ta ngây người một giây đồng hồ thôi cũng cảm thấy khó chịu.

Thế nhưng là không có cách nào, tôi phải an ủi bảo vệ anh ta, không phải anh ta cho tôi tiền hay v..vv…, chỉ là của tôi với tư cách là một con người, nên giúp đỡ đồng loại mà thôi. Tôi cũng không muốn nhìn anh ta Tát Sa Bà hại chết.

Bây giờ đã có ba mạng người, đã đủ rồi.

Nếu cả Ngụy Kim Kim đều chết hết, cả nhà bọn họ bốn người ai tới mai táng, ai tới tiễn đưa?

Nhìn hạt cát trên người Trần Kha nhìn, cô ấy hẳn là bị hạt cát chặn miệng, tay chân bị cố định ở trên sàn nhà phòng tắm, cổ cũng bị cố định lại.

Hai tay hai chân cộng thêm cổ tất cả đều bị cố định thì người này trên cơ bản sẽ không thể động đậy, cuối cùng bị chặn miệng cứ như vậy cô ấy là trơ mắt nhìn nước nóng dội vào mặt mà bất lực.

Nhìn mình từ từ chết là cái loại cảm giác gì? Tuy là tôi không có thử qua, nhưng tôi biết rõ cảm giác đó nhất định là cực kỳ khó chịu.

Không hề nhìn thi thể Trần Kha, tuy là cô ấy bị khăn tắm quấn vào người, nhưng vẫn có một mảng lớn da thịt trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, phi lễ chớ nhìn.

Tôi gọi điện thoại cho cục cảnh sát, báo án.

Mặc dù biết làm như vậy cũng không có thể làm gì, cảnh sát cũng không thể điều tra ra hung thủ, nhưng theo hình thức nhất định phải có. Hơn nữa cảnh sát dương khí lớn, có cảnh sát trong nhà, ma quỷ bình thường đều không dám đến gần, bọn họ không chịu nổi dương khi của cảnh sát.

Tôi đi đến sau người Ngụy Kim Kim, lặng lẽ đặt lá bùa khu quỷ vào trong túi áo anh ta. Sau đó vỗ vỗ bờ vai của anh ta, nói: “Bớt đau buồn đi. “

Sau đó, tôi bước nhanh xuống tầng, tìm Khâu Lâm, lại để cho anh ta lái xe dẫn tôi đi một đoạn.

Tuy là để Ngụy Kim Kim một mình ở nhà rất nguy hiểm, nhưng tôi đã để trên người anh ta một lá bùa khu quỷ rồi, Tát Sa Bà có lẽ sẽ không có bản lĩnh lớn như thế, có thể cưỡng ép lại lá bùa khu quỷ để hại người.

Hơn nữa ma quỷ sau khi giết một người, bình thường sẽ qua một ngày lại giết người, mặc dù không có cái gì để chứng minh điều này, nhưng là từ kinh nghiệm từ trước đến giờ có thể rút ra được kết luận. Hôm nay Tát Sa Bà đã giết Trần Kha, bà ta sẽ tạm thời thu tay lại, không hướng đến Ngụy Kim Kim nữa.

Đã có hai điểm này đảm bảo, tôi mới dám đi ra ngoài một chuyến.

Muốn đối phó Tát Sa Bà, không thể không đi chuẩn bị ít đồ.

Đúng bệnh bốc thuốc, bị bệnh gì sẽ uống thuốc đấy, giống như thế, đối phó với ma gì phải sử dụng phương pháp đặc biệt. Tuy ô Âm Dương giống với chìa khóa vạn năng, nhưng cũng không phải là đối phó với ma nào cũng được.

Ít nhất là đối phó với Tát Sa Bà, ô Âm Dương của tôi có chút vấn đề.

Bởi vì Tát Sa Bà là cao thủ khống chế hạt cát, cho nên khi tôi thả ra tinh khí mặt trời ở trong ô, bà ta có thể điều khiển hạt cát che mất, như thế sẽ có thể thoải mái tấn công tôi.

Đây cũng là lí do tại sao tôi phải một lần nữa chuẩn bị đồ vật để đối phó với Tát Sa Bà.

“Anh Xong Diễm, anh muốn mua cái gì? ” Khâu Lâm hỏi.

Tôi nói với anh ta: “Anh đi theo tôi là được rồi. “

Sau đó, chúng tôi tới đã đến một công trường, tìm một công nhân hiền lành, hỏi để gặp người chủ, dùng một ít tiền để mua một túi vôi.

Tôi cùng Khâu Lâm hai người hợp lực nhấc vôi lên quay lại bên cạnh xe, bỏ vào trong cốp xe.

Khâu Lâm vẻ mặt mờ mịt, hỏi tôi: “Anh Xong Diễm, anh là làm gì vậy? Muốn mua vôi làm được cái gì à…, xây là phòng sao? Một chút vôi đó cũng không đủ a…. “

Tôi cười nhạt một tiếng, “Không phải dùng để sửa phòng, là dùng để pha trà. “

Nghe tôi nói như vậy, khâu lâm là khó hiểu hơn, “Vôi còn có thể pha trà? anh, tôi là người ít đọc sách, anh đừng lừa tôi. “

“Anh nói nhảm nhiều như vậy làm gì, anh lái xe là được rồi. “

Tôi quả thật muốn dùng để “Pha trà”, nhưng mà cái chén trà này, được cho Tát Sa Bà uống.

Một đường lái xe, raido trên xe thông báo: “Hôm nay phía nam thành phố đất cát khá nhiều, người dân đi ra ngoài hãy đeo lên khẩu trang, để tránh hít vào cát bụi……”

Phía Nam thành phố? Biệt thự của Ngụy Kim kim có phải ở khu vực đó?

Cũng không biết là thời tiết tự nhiên, hay là do Tát Sa Bà không chờ được thời gian một ngày, bây giờ đã muốn ra tay, nếu nói như vậy, Ngụy Kim kim ở nhà một mình sẽ rất nguy hiểm.

“Nhanh, lái nhanh một chút! ” Tôi nhắc nhở Khâu Lâm.

Khâu Lâm cũng rất lo lắng, nói: “Không được…, bên ngoài bão cát quá lớn, tầm nhìn rất ngắn, đi nhanh sẽ rất dễ dàng gặp phải tai nạn giao thông…. “

Bây giờ Ngụy Kim Kim sống chết chưa biết, chỉ chậm một giây thôi Ngụy Kim Kim cũng có thể chết, tôi ở đâu còn để ý được nhiều như thế, hướng về phía khâu lâm quát: “Anh lái nhanh một chút là được! “

Khâu Lâm thở dài một hơi, một tay vén mái tóc dài đẩy ra hai bên, lộ ra hai con mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào phía trước.

“Anh Xong Diễm, anh ngồi chắc chưa, xe tôi cũng không tốt lắm, đi nhanh rất dễ bị bay ra! “

Lời còn chưa nói hết, Khâu Lâm liền mãnh liệt giẫm chân ga, xe phóng đi, chống chịu bão cát tiến lến.

Trên đường đi nhanh như tia chớp, cây cối hai bên bị bỏ lại rất nhanh, nói thật, tôi cũng là rất sợ hãi, lần thứ nhất ngồi trên xe với tốc độ nhanh như vậy.

Mấu chốt nhất chính là, bây giờ tầm nhìn rất là ngắn, chẳng may xuất hiện một chút chỗ sơ sót, tôi cùng Khâu Lâm có thể xong đời luôn.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cũng phải nói trình độ lái xe của khâu lâm thật sự rất cao, tăng thêm vận may lớn, trên đường đi không gặp nguy hiểm, thuận lợi về tới biệt thự của Ngụy Kim Kim.

Mà giờ khắc này, tôi bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, cả tòa biệt thự đều bị bịt kín bởi đất cát, giống như mùa đông tuyết rơi bao phủ nhà vậy, dày đặc thành một tầng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play