Rất nhanh, cảnh sát đã đến, kiểm tra thi thể, điều tra vụ án, điều tra mãi cũng không ra được nguyên do.

Sở Tinh Vũ cùng lái xe là không biết nhau, nên không thể nói vì tranh cãi lợi ích, báo thù sao, hai người căn bản là không biết nhau......

Hơn nữa, trên xe cũng có nhiều người thấy được tình trạng bi thảm kia, quả thật là do xe buýt đột nhiên không thể khống chế được, nhưng khi cảnh sát đến gọi chuyên gia đến nhìn xe buýt có bị sao hay không thì cũng đưa ra kết luận, xe buýt không có vấn đề, cũng không hỏng hóc chút nào.

Chỉ còn lại một lời giải thích duy nhất là lái xe trình độ không được tốt, không khống chế được xe, bởi vì khuyết điểm của chính mình mà giết người, đây là tội ngộ sát. (ND: ngộ sát: giết người không có chủ định)

Chính xác là từ trong tình huống trước mắt để nhìn, chỉ có thể giải thích được là ngộ sát, cũng chính từ góc độ của một người bình thường, họ không biết trên thứ này còn có thứ đồ vật không sạch sẽ.

Cảnh sát phong tỏa xử lý hiện trường, mà Chung Khiêu Thiên bởi vì qua đau lòng mà ngất đi, tạm thời được tĩnh dưỡng trong khách sạn.

..............

Tôi thoáng lắc người đi tới con đường phát sinh sự việc, đi qua đình nghỉ mát, đến dưới cây hòe cô thụ kia.

Ở buổi tối đầu tiên khi tôi nhìn thấy cây hòe kia, liền cảm thấy rất là không thoải mái. Còn nhớ rõ ràng ở trên xe buýt tối hôm qa có một cô gái ghé sát vào đỉnh xe buýt, cũng là biến mất ở trong cây hòe cô thụ này, rốt cuộc là có cái bí mật gì đây.

Nhánh cây theo làn gió lay động, giống như là ca hát.

Một dì mặc quần áo lao công cầm theo một cây chổi đi tới bên này, một đường quét gom lại những lá cây rơi xuống, con đường này thông tới con đường bê tông dưới núi, cho nên mỗi ngày đều có công nhân đến quét dọn để bảo trì cho mặt đường được sạch sẽ.

Dì ấy một bên quét nhanh, một bên thở dài.

Con người của tôi có một cái bệnh lạ, là thích nghe ngóng người ta nói chuyện phiếm, vậy nên, tôi thích nghe nhất chính là người nói xấu người khác ở sau lưng, tuy là không phải là thói quen tốt, nhưng qua nhiều năm cũng không thay đổi được. Nói đi nói lại thì đây cũng không phải bệnh gì quá xấu, tôi cũng không muốn thay đổi.

Cho dù phải thay đổi, tôi cũng không phải là sửa ở đây.

Theo bản năng, tôi vểnh tai lên nghe dì đang than vãn cái gì.

Chợt nghe thấy dì nói: " Àiii, lại là một người con gái nữa, tuổi trẻ sáng sủa như thế, lại cứ thế mà chết, thật là đáng tiếc."

Nghe thấy nói như vậy, tôi biết bên trong chuyện này có chuyện gì đó xảy ra. Bởi vì dì một từ "lại". từ chuyện này có thể suy đoán trước đây cũng có quá nhiều cô gái chết ở chỗ này.

Không chỉ là Sở Tinh Vũ, còn có cô gái khác bị hại, lông mày tôi nhăn lại, biết rằng nếu không thể giải quyết tốt những chuyện này, về sau sẽ có thể có nhiều người hơn bị hại nữa.

Tôi cố ý bước ra ra cùng với dì làm quen, bởi vì tôi cũng không mang bao thuốc, chỉ có thể móc ra mảnh kẹo cao su ra, đưa cho dì, nói: "Dì à, có một ít chuyện tôi muốn hỏi dì."

Dì nhận lấy kẹo cao su, sau đó bóc ra, nhai nhai.

"Chàng trai, có chuyện gì sao, lạc đường à?"

Tôi lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi dì: "Dì à, tôi vừa rồi có nghe dì nói, cô gái chết lần này không phải là người đầu tiên, chuyện này là sao vậy?"

Dì lại thở dài một hơi, chỉ vào bên cây hòe cô thụ bên kia, nói: "Cái con đường này hay xảy ra tai nạn, cứ mỗi một năm đều xuất hiện tai nạn giao thông, hơn nữa người chết đều là những cô gái trẻ tuổi. Mọi người ở gần đây đều gọi con đường đó là ‘ sát thiếu nữ” nghe tên rất là êm tai, nhưng sự thật rất đau lòng. "

Tôi nhìn nhìn bên cạnh, cố ý nói: "Bên kia cũng chỉ là một con đường dốc, cũng không phải đột nhiên thay đổi hoặc là sườn núi rất dốc, làm sao có thể trở thành nơi có tỷ lệ xảy ra tai nạn cao đến vậy? "

Dì lúc này sắc mặt có chút khó coi, cúi đầu giữ im lặng.

Càng như vậy, càng nói rõ ràng có vấn đề, Tôi hỏi: "Dì, đến cùng nơi này có chuyện gì xảy ra? "

Dì bị tôi hỏi một lần lại một lần nữa, cuối cùng nhịn không được mở miệng nói: "Tôi nói với anh, anh cũng đừng đi ra ngoài nói lung tung nha.... " Tôi gật đầu cam đoan.

"Bên kia con đường có một cây hòe cổ thụ, nghe nói là một cây hòe đã thành tinh, chuyên giết hại cô gái trẻ đi qua nó. "

Chuyện này......Cũng quá giật mình, ma quỷ, cương thi các loại tôi biết rõ, dì nói cây hòe âm khí nặng, hấp dẫn đến ma quỷ tôi cũng tin, nhưng là nói cái gì mà cây hòe tu luyện thành tinh, tôi sẽ không mấy tin tưởng. Nếu quả thật là đã thành tinh, nó tại sao không đi, còn sống ở bên cạnh đó?

Hơn nữa tôi còn có nghi vấn, "Dì ấy, nếu là như vậy, vì sao không đem cây hòe đốn hoặc là đốt đi? Cứ như vậy mặc nó làm xằng làm bậy? "

Dì vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Anh cho rằng người nơi này không muốn sao..., thế nhưng là thiên nhãn thần nhân không cho phép chúng tôi làm như vậy. "

Làm sao lại liên quan đên cả thiên nhãn thần nhân?

"Anh ta vì sao không cho phép? " Tôi khó hiểu.

Dì giải thích nói: "Bởi vì..., đúng là bởi vì thần nhân nói do cái cây hòe phù hộ, mới có thể khiến được ngọn núi này hương khói thịnh vượng như vậy. Những người... cô gái kia chết đi cũng không khác nào là hiến tế cho cây hòe cổ thụ. "

Hiến tế? Đây đều đã là thế kỷ 21 rồi, làm sao còn có người hiến tế như thế?

...,, không đúng, chuyện bí mật như thế, làm sao một lao công có thể biết? Thật đúng là không bình thường.

Tôi đang muốn hỏi một chút nhìn xem dì ấy làm sao biết được chuyện này, đúng lúc này có một người đàn ông tóc dài đi tới, nói với dì ấy: “ Còn không mau quét sạch đi còn đứng đó nói hươu nói vượn.?”

Dì cúi đầu, cầm lấy cái chổi rời đi.

Cái người đàn ông tóc dài này đúng là người đã cho chúng tôi rút thăm – Khâu Lâm.

Khâu Lâm tiến lại gần và nói với Tôi: "Đối với việc bạn của anh chết, tôi cũng rất áy náy, nếu tối hôm qua không rút quẻ sinh tử mà nói, có khả năng cô ấy cũng không muốn rời đi, cũng sẽ không phải gặp chuyện này. "

Cũng không biết là anh đang đang nói thật lòng hay giả bộ, người như vậy, khó có thể từ lời nói, sắc mặt để nhìn nhận ra trong lòng anh ta suy nghĩ cái gì.

Nhưng mà tôi cũng không phải người như thế, chuyện này có liên quan, nhưng mà trách nhiệm không phải của anh ta.

Tôi không muốn cùng anh ta nói nhảm, quay người đã nghĩ chạy suy nghĩ mốn rời đi.

Khâu Lâm bỗng nhiên mở miệng nói với Tôi: "Vừa rồi nhưng lời dì nói, anh cũng đừng tin. Con gái bà ấy ba năm trước đây cũng chết tại con đường này, cho nên cả người tinh thần đều xảy ra vấn đề, cả ngày nói hươu nói vượn, tìm thấy ai đều truyền bá cái tư tưởng cổ hủ này. Anh bạn à, vì hương khói trên núi, cũng vì không gây phiền toái cho anh, vẫn là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, đừng tin nhiều như vậy. "

Nếu như anh ta không nói với tôi những lời này, tôi cũng không có cảm giác gì, thế nhưng khi anh ta thốt ra những lời này, tôi ngược lại lại cảm thấy chuyện ở nơi đây thật đúng là không đơn giản. Dì ấy rất có thể cũng là bởi vì con gái đã chết, mới bỏ ra ba năm ở chỗ này điều tra, thật vất vả tra ra được một ít gì đó, thế nhưng là ai sẽ tin tưởng?

Cũng chính là tôi, mới có thể nguyện ý tin tưởng bà ấy, bởi vì tôi đã nhìn qua trên thế giới có một vài thứ.

Bầu trời thổi qua mấy đám mây, che đi mặt trời, thế nhưng là tôi biết rõ, mặt trời như trước vẫn ở đó, dù cho bị đám mây che khuất, nó cũng không có biến mất. (ND: anh nam9 ví von kinh phết:V)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play