Trong tâm trí, tôi nhớ đến ánh mắt của ma nữ đó một cách mờ nhạt. Điều khiến tôi ấn tượng nhất là khoảnh khắc cô ấy kéo áo xuống để lộ hai vai. Có một nốt ruồi đỏ trên cánh tay trái.
Tôi không biết liệu có phải do chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với phụ nữ hay không. Thực sự rất đúng với câu nói “Hoa mẫu đơn chết rồi, thành quỷ cũng phong lưu.”
Tôi lắc đầu để cho não mình nghỉ ngơi một lát.
Cộc cộc cộc!! Vũ Bân vẫn đang gõ cửa.
“Đừng gõ nữa, tôi ra ngay đây.” Tôi lớn giọng và hét lên, lại phát hiện giọng mình trở nên khàn khàn. Rất mệt mỏi. Mặc dù tôi ngủ dậy nhưng tôi còn mệt hơn trước khi ngủ.
Hẳn là dương khí đã bị hút đi không ít. Thể lực không những không được phục hồi mà còn bị tiêu hao nhanh hơn.
Không, tôi phải dậy, vẫn còn nhiệm vụ đêm nay. Nếu tôi không chịu dậy, tôi không thể tưởng tượng người phụ nữ lạnh lùng Trần Mặc Thu sẽ trừng phạt tôi như thế nào.
Khó nhọc mặc quần áo vào người, mặc thêm bộ giáp còn nặng nề hơn. Mệt mỏi vây quanh, thậm chí tự hỏi liệu tôi sẽ ngủ thiếp đi không ngay khi nhắm mắt lại.
Mặc quần áo xong, tôi bước đến cửa phòng và mở ra. Hai người đang đứng ở cửa, Vũ Bân và Trần Mặc Thu.
Hai người bọn họ cũng đã mang đầy đủ trang bị. Vũ Bân bận một chiếc áo choàng và các túi bên trong chứa đầy vũ khí bắt ma. Trần Mặc Thu vẫn mặc chiếc váy ngắn, búi tóc đuôi ngựa và cầm một hộp trắng trên tay. Mặc dù không biết trong đó có gì, nhưng chắc nó phải là một pháp khí rất mạnh để chống lại ma quỷ.
Còn tôi chỉ vừa mặc được quần áo tử tế, hai tay trống trơn, tinh thần mệt mỏi.
Vũ Bân trêu chọc tôi: “Sao thế, còn chưa tỉnh ngủ sao? Còn muốn ngủ tiếp à?”
Tôi phớt lờ Vũ Bân, nhưng rón rén nhìn Trần Mặc Thu một cách cẩn thận, như thể học sinh mắc lỗi đang đứng trước giáo viên. Tôi ghét cái cảm giác này.
“Tôi đi lấy trang bị.” Tôi lấy cớ và muốn trốn đi. Nhưng Trần Mặc Thu đã nhìn thấu “âm mưu” của tôi, cô ấy lạnh lùng nói: “Cho anh 1 phút, nếu còn không chuẩn bị tốt trang bị, tôi sẽ giải phóng con dấu trên ngực anh để cho mắt quỷ xâm chiếm cơ thể anh.”
Cái này… Cảm giác này như thể tôi đã từng trải qua rồi, rất quen thuộc.
Đúng thế, là chú hai. Khí chất của Trần Mặc Thu giống với chú hai tôi. Này, cô có phải là con gái của chú hai không đấy?
Không nghĩ những thứ vớ vẩn này nữa, tôi vội vã đi lấy trang bị của mình. Thực tế, không có gì nhiều, vì tôi không mang theo hành lý. Hơn nữa đã có Trần Mặc Thu rồi, tôi không cần phải mang quá nhiều thứ.
Tôi mang theo ba món đồ mạnh nhất của mình, trong đó “Thiên Địa Huyền Hoàng”, gương Bát Quái treo ở thắt lưng, và ô Âm Dương đeo ngay sau lưng.
Hai ba bước liền quay lại, kính cẩn đứng trước mặt Trần Mặc Thu, nói: “Xong rồi.”
Vũ Bân nhìn bộ dang của tôi không chịu nổi liền cười nhạo: “Được đấy, không nhìn ra là thao tác của cậu cũng nhanh nhẹn đấy chứ.”
Trần Mặc Thu không nói gì, quay lại và bỏ đi. Còn nghĩ ngợi gì nữa, mau đi theo. Vũ Bân và tôi giống như hai đứa bé, bám theo sát Trần Mặc Thu.
Chúng tôi ở tầng hai của khách sạn nên phải đi xuống bằng cầu thang. Bởi vì khách sạn đã cũ và hành lang chỉ được chiếu sáng mờ với một vài bóng đèn sợi đốt.
Ngay khi quẹo vào ngã rẽ, tôi liền thấy có một ánh lửa lập lòe.
Làm sao trong khách sạn lại có đám lửa được? Tôi nhanh chóng chạy đến xem chuyện gì đã xảy ra. Ai mà thoạt nhìn qua thì cảm thấy sởn hết da gà.
Có một lò than cạnh góc cầu thang, bên trong đang đốt tiền âm phủ. Tôn Khương Kỳ đang ngồi trước lò than, tay đang đan một chiếc áo len!
Tôi bước đến nhẹ nhàng, không biết nên mở miệng sao.
“Ông, ông đang làm gì ở đây vậy?”
Ông lão quay lại nhìn tôi và mỉm cười, những nếp nhăn trên khuôn mặt ông ây đang co lại với nhau. “Tôi còn có thể làm gì, nhàn rỗi như vậy chi bằng đi dệt một chiếc áo len giữ ấm vào mùa thu.”
Hừm, phí lời, tôi còn không nhìn ra ông đang đan áo len chắc. Điều tôi muốn hỏi là đêm hôm khuya khoắt không ngủ lại ngồi ở hành lang đan áo len, điều đó chẳng phải quái dị? Nếu muốn đan sao không đan trong phòng, còn xem được TV nữa.
Tuy nhiên, những lời này không nên nói ra, sợ sẽ tổn thương đến tự trọng của người già. Thay vào đó, coi như là vô tình tôi nhìn thấy cái lò than này, như vậy coi như tôi không nói mà ông ấy vẫn biết tôi muốn hỏi gì.
Hình như tôi đã quá đề cao Tôn Khương Kỳ. Một người già nên suy nghĩ cũng không còn minh mẫn và tinh tế nữa. Ông ấy thực sự nói với tôi: “Chàng trai, cậu có lạnh không? Cậu có muốn dùng bếp sưởi không?”
Được được, tôi nên đi càng sớm càng tốt. Ông lão này có vẻ kì quái. Ngay khi chuẩn bị rời đi, tôi thấy chiếc áo len của Tôn Khương Kỳ có chút kỳ lạ.
Vì ánh sáng không tốt lắm, nên tôi không chắc mình có bị lóa mắt không. Tôi định xem xét kỹ hơn thì Vũ Bân đã nhanh chóng kéo tôi đi. Nhiệm vụ vẫn là quan trọng không có thời gian để tôi lo mấy chuyện vớ vẩn. Xa xa, tôi thấy Tôn Khương Kỳ, người đang đan áo len kia, sau đó nhìn vào những sợi len trên tay giống như là tóc người.
Có quá nhiều điều trên thế giới này chúng ta chưa biết, và không phải mọi thứ đều vô hại. Một khi gặp phải điều gì đó có vẻ nguy hiểm mà lại không hiểu về chúng, thì phải làm sao đây?
…
…
…
Vì khách sạn không xa Lũy Thi Kết Đỉnh, chúng tôi nhanh chóng đến được con hẻm bị đồn là bị ma ám.
Con hẻm rất sâu, và cảm giác rất khác khi đến đây vào ban đêm. Ban ngày tôi vẫn cảm nhận được cái tình của Giang Nam cùng với gió mát, nhưng bây giờ mới hơn 9 giờ tối mà con hẻm yên tĩnh khủng khiếp. Không gian chật hẹp mang đến cảm giác ngột ngạt. Bây giờ những cơn không những không thỏa mái mà còn có cảm giác lạnh thấu tâm can.
Đây chỉ là cảm giác thôi, không phải là nguy hiểm thực sự. Ba chúng tôi bước vào con hẻm và đến nơi lắp cái đèn nhỏ vào ban ngày.
“Bây giờ cô có thể cho chúng tôi biết cái này dùng để làm gì không?” Tôi một mực hỏi lại.
Lần này Trần Mặc Thu cuối cùng cũng trả lời tôi, cô ấy rút điều khiển từ xa ra, bật chiếc đèn, nhìn thẳng vào ánh sáng và sau đó trả lời tôi: “Đây là một bộ đèn tối, được chế tạo đặc biệt bởi bạn tôi. Đặt nó ở một nơi cố định trong hơn ba giờ, nó sẽ cho chúng ta biết liệu có ma ở đó hay không bằng màu sắc của ánh sáng.”
Chà, thật thần kỳ, người bạn của Trần Mặc Thu hình như cũng rất mạnh. Trần Mặc Thu nhấn điều khiển từ xa và bật đèn. Đèn từ từ sáng, lục quang.
“Đèn xanh?” Tôi thấy ánh sáng nhưng không hiểu ý nghĩa. Trần Mặc Thu giải thích: “Đèn xanh có nghĩa là bầu không khí rất nặng nề và thường có ma quỷ đi ngang qua, không phải là nơi ma sống hoặc ở trong một thời gian dài.”
Điều này có nghĩa là có nhiều ma ở gần con hẻm này và chúng thường qua lại đây. Nhưng con hẻm này không phải là nơi ở của ma.
Theo cách suy luận này, việc giam giữ linh hồn người chết do vụ thảm sát “Dương Châu mười ngày”, được truyền miệng, không quá đáng tin cậy. Nếu lũ ma thực sự lang thang trong con hẻm do thảm sát gây ra, thì chúng phải luôn ở trong đây mới đúng.
Có ma, còn không phải do thảm sát gây ra thì lý do có thể là gì?
Ngay khi ba chúng tôi nhìn nhau và không biết phải làm gì tiếp theo thì một tiếng đàn piano du dương vang lên trong ngõ. Tuy không to, nhưng rõ ràng có thể nghe thấy. Tiếng đàn rất buồn.
“Hai người có nghe thấy không? Âm thanh ấy.” Tôi hỏi Vũ Bân và Trần Mặc Thu.
Cả hai gật đầu với tôi cùng một lúc, xác thực có tiếng đàn piano.
Giọng nói phát ra từ sâu trong hẻm. Ba chúng tôi nhìn nhau rồi cùng bước vào.
Tôi đi phía trước để ngăn nhỡ có tấn công bất ngờ, Trần Mặc Thu đi ở giữa, cô ấy có tu luyện cao, có thể bảo vệ tôi và Vũ Bân bất cứ lúc nào, Vũ Bân đi ở cuối, chú ý xem có nguy hiểm phía sau.
Tôi tiến về phía trước, có ánh sáng phát ra từ sâu trong con hẻm, và dường như tiếng đàn phát ra từ ánh sáng đó.
Đó là thứ gì? Tôi khá tò mò và sợ hãi. Có ánh sáng nào trong thế giới này tạo ra âm thanh ư?
Tuy nhiên, Trần Mặc Thu rất có kinh nghiệm liền thì thầm với tôi: “Đừng bận tâm, đó là ánh sáng của màn hình máy tính.”
Aaaaa, thật xấu hổ, tôi nhanh chóng quay mặt đi để Trần Mặc Thu không nhìn thấy sự xấu hổ này.
Khi đến gần hơn, tôi phát hiện ra có một người đàn ông đang ngồi xổm trong góc của con hẻm, mặc áo choàng và đội mũ, đặt cuốn sổ lên chân. Âm thanh piano phát ra từ máy tính xách tay.
“Ai đang ngồi ở đó?” Tôi xông lên túm lấy người đàn ông đó, cùng lúc nhanh tay lấy ô Âm Dương ra. Nếu là ma thì tôi sẽ dùng dương quang của ô Âm Dương để tiêu diệt anh ta. Nếu là người thì tôi sẽ xông lên như Hoàng Phi Hồng, cho anh ta một cước.
Người đàn ông ngửng mặt lên nhìn và tôi phát hiện ra đó là người đàn ông cưỡi xe đạp mà chúng tôi gặp ban sáng.
Vì sao đêm muộn rồi mà anh ta còn tới đây mà mở nhạc?
Càng kỳ lạ hơn là anh ta hai mắt vô hồn, khuôn mặt tràn đầy hắc khí, giống như người gỗ vậy. Người đàn ông này còn trẻ như vậy sao mà lại sầu não đến thế?
Anh ta chỉ nhìn tôi, rồi quay đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, như thể anh ta không quan tâm ai đến.
Nếu đó là người bình thường, bây giờ hẳn là đang hoảng loạn, hoặc nhanh chóng đuổi chúng tôi đi. Có một cái gì đó sai sai với trạng thái thờ ơ như thế.
Liệu nó có phải là một nửa trên là ma không?
Tôi cúi xuống và nhìn vào màn hình máy tính, là một phụ nữ hơn nữa tôi còn biết người này.
Cô ấy chẳng phải là ma nữ đã đột nhập vào phòng của tôi và khiến tôi bị bóng đè hay sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT