“Lăng Tiêu, ngươi thật hỗn láo! Rõ ràng chính là ngươi gây ra tai họa mà còn mặt mũi chỉ trích chúng ta? Một vạn văn trước, Trường Sinh Môn ta đúng là rất mạnh. Nhưng mà tình thế hiện nay không giống như vậy nữa. Nếu ngươi cứ thế này, Trường Sinh Môn ta sớm muộn cũng bị diệt vong! Ngươi còn không mau tự sát tạ tội, coi như là làm ra chút cống hiến cho Trường Sinh môn?”
Lâm Sơn thẹn quá hóa giận, nhảy dựng ngược lên, chỉ vào mặt Lăng Tiêu mà mắng.
Còn đám người Lô Quan Kiệt cùng Mã Ngạn thấy Liễu Hùng Phi còn chưa tới mà nội bộ Trường Sinh Môn đã cãi nhau tới mức đỏ mặt tía tai, loạn cả lên. Cho nên bọn chúng vui vẻ thản nhiên cười, còn bày ra bộ dạng xem hài kịch
“Cái gì mà họa do ta gây ra? Ngay cả Liễu Hùng Phi và Tiêu Mộc còn không nhìn thấy, các ngươi thật sự nghĩ bọn họ đến tìm chúng ta gây phiền toái sao?”
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào Lâm Sơn, lạnh lùng cười nói, không chút e ngại nào.
“Làm sao? Hay là ngươi cho rằng Liễu Thành chủ cùng đại sư Tiêu Mộc tới không phải tìm ngươi để tính sổ, mà tới để mời ngươi uống trà sao?”
“Tất nhiên ta là biết mục đích họ đến đây làm gì!”
Lăng Tiêu thành nhiên nói: “Liễu Thành chủ đến làm gì thì ta không biết, nhưng mà đại sư Tiêu Mộc đến là để tặng quà cho ta đó!”
Lời Lăng Tiêu nói khiến Lâm Sơn và cả đám người Mã Ngạn phải sửng sốt.
Lập tức bao nhiêu giọng cười đều vang lên.
“Ha ha ha… Lăng Tiêu, ngươi bị dọa đến nỗi ngu luôn rồi hả? Nếu đại sư Tiêu Mộc đến tặng quà cho ngươi, ta sẽ… ăn luôn tảng đá này!”
Lâm Sơn chỉ vào tảng đá thật lớn cách đó không xa, cười nhạo nói.
“Lâm trưởng lão, ta thấy tên tiểu tử này hẳn là bị đại sư Tiêu Mộc dọa đến choáng váng đầu óc, bắt đầu ăn nói lung tung rồi. Có điều đợi đến khi đại sư Tiêu Mộc đến đây, hắn sẽ được thưởng thức cái gì gọi là đau khổ.”
Mã Ngạn cũng cười để.
Nam Cung Hiên cùng Đại trưởng lão cũng cười khổ liếc Lăng Tiêu một cái. Thằng nhóc này đúng là phiền toái mà. Ngay cả bọn họ cùng không dám tin tưởng đại sư Tiêu Mộc đến Trường Sinh môn để tặng quà cho Lăng Tiêu.
Thân phận của Lăng Tiêu, tất nhiên là bọn họ đều biết. Tuy rằng hắn là con trai trưởng của Trấn Yêu vương của Đại Hoang Cổ quốc, nhưng Trần Yêu vương mất tích đã lâu. Hiện giờ Lăng Tiêu chỉ là một đứa con bị bỏ rơi, ngay cả để tử dòng thứ cũng không bằng.
“Tiểu súc sinh, chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng! Ta rất hy vọng đại sư Tiêu Mộc cùng Liễu Thành chủ đến đây, để xem ngươi còn già mồm nói láo được đến khi nào!”
Lâm Sơn âm trầm nói, ánh mắt đã tràn đầy sát khí.
Nhưng đúng vào lúc này, quảng trường Trường Sinh trở nên rối loạn. Mà phần đông các đệ tử đều tự động lui lại, tạo thành một đường cho một số người từ xa đang đi tới.
Nam Cung Hiên, Đại trưởng lão, Lô Quan Kiệt, đám người Mã Ngạn vừa nhìn thấy hình dáng của những người kia, đều tròn hai mắt nhìn, vội vàng tiến lên tiếp đón.
Phía trên quảng trường Trường Sinh, có ba người đang đi đến.
Đi đầu chính là một ông lão râu tóc bạc phơ, sắc mặt hồng hào, khỏe mạnh, mang theo nét cười thản nhiên, ánh mắt thâm trầm, từng trải, hiện lên vẻ trí tuệ của một cao nhân.
Ông mặc một thân áo bào màu đỏ đậm, trước ngực áo thêu một cái lò luyện đan bằng chỉ vàng, mà cái lò này có năm ngọn Hỏa Diễm Kim Tinh.
Năm ngọn Hỏa Diễm Kim Tinh này, thể hiện cấp bậc của ông – là Đại sư luyện đan hạ phẩm.
Đây chính là quy định được thành lập bởi Công hội Luyện đan sư, được áp dụng cho toàn đại lục. Mà kẻ nào cả gan giả mạo thân phận cùng dấu hiệu kia, sẽ bị cả Công hội Luyện đan sư đuổi giết.
Màu vàng của lò luyện đan nhỏ cùng Hỏa Diễm Kim Tinh thể hiện cho phân phận của luyện đan sư. Hạ phẩm luyện đan sư có một ngọn Hỏa Diễm Kim Tinh, mà cao nhất là tuyệt phẩm luyện đan Tông sư – mười hai ngọn Hỏa Diễm Kim Tinh!
Nghe đồn phía trên luyện đan Tông sư, chính là Chí tôn đan sư – địa vị tối cao với dấu hiệu là một lò luyện đan cùng một mặt trăng một mặt trời.
Đỉnh vàng nuốt nhật nguyệt, chính là Chí tôn đan sư (lò luyện đan còn được gọi là cái đỉnh).
Nhưng mà hiện giờ, trên đại lục có còn Chí tôn đan sư hay không thì rất khó nói. Sự tồn tại kia người thường vốn không thể nào tưởng tượng được.
Không cần phải nói về người đi đầu kia nữa. Vị này chính là đại sư Tiêu Mộc!
Mà người đi bên cạnh, chính là một người trung niên ăn mặc sang trọng. Trên quần áo thêu họa tiết một con gấu oai phong thật lớn, trông vô cùng rực rỡ, quý giá.
Người trung niên này có làn da trắng nõn. Dưới hàm là chòm râu phất phơ, thoạt nhìn rất lịch sự, tao nhã. Đôi mắt lóe lên sự cơ trí. Thoạt nhìn người này cực kỳ uy nghiêm.
Nam Cung Hiên và đám người Lô Quan Kiệt đã từng gặp qua người này. Tất nhiên là họ nhận ra người đàn ông này chính là Thành chủ Trường Sinh thành – Liễu Hùng Phi!
Mà đằng sau đại sư Tiêu Mộc cùng Liễu Hùng Phi, là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, dáng người thướt tha. Mà quan trọng là nàng trông mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng tu vi đã đạt đến Hóa Tiên cảnh tầng thứ nhất.
Sau khi nhìn thấy nhìn thấy cô gái này, ánh mắt của phần đông đệ tử đều chuyển qua trên người Nam Cung Tình. So với Nam Cung Tình trong trẻo, lạnh lùng, cô gái kia cũng xinh đẹp không kém chút nào. Điều này khiến cho người ta cảm tưởng như nhìn thấy một bức tranh tươi đẹp vẽ hai nàng tiên giáng trần.
Cô gái mặc bộ quần áo màu đỏ này tất nhiên là Lăng Tiêu nhận ra, chính là đệ tử của đại sư Tiêu Mộc Liễu Phiêu Phiêu.
Hơn nữa Lăng Tiêu nghe được đại sư Tiêu Mộc cùng Liễu Hùng Phi muốn tới để tìm hiểu tin tức, thì hắn hiểu ra ngày đó Liễu Phiêu Phiêu không từ mà biệt (Không chào mà đã bỏ đi mất) là có ý gì.
Liễu Phiêu Phiêu cũng phát hiện ra Lăng Tiêu, khẽ trừng mắt cười với hắn.
“Bái kiến đại sư Tiêu Mộc, bái kiến Liễu Thành chủ!”
Nam Cung Hiên cùng các trưởng lão, đệ tử Trường Sinh môn, đoàn người Lô Quan Kiệt đều khẽ khom lưng cúi chào.
Chỉ có Lăng Tiêu vẫn thản nhiên đứng ở nơi đó, không có vẻ gì là muốn hành lễ cả.
“Lăng Tiêu, ngươi thật to gan! Nhìn thấy đại sư Tiêu Mộc cùng Liễu Thành chủ thế mà lại không hành lễ. Còn không mau quỳ xuống nhận tội!”
Lâm Sơn thấy Lăng Tiêu không thèm chào hỏi khách quý tới, ánh mắt lóe lóe bắt đầu tính kế.
“Không sao, không sao! Các vị không cần đa lễ!”
Đại sư Tiêu Mộc cười ha hả nói: “Lão phu cùng Liễu Thành chủ không mời mà đến, là chúng ta không phải, còn xin Nam Cung Tông chủ thứ lỗi cho!”
Đại trưởng lão cũng Mã Ngạn nhất thời kích động lên, hai người bọn họ đều là thượng phẩm luyện đan sư. Họ có thể gặp được vị luyện đan đại sư Tiêu Mộc này, ánh mắt cả hai đều là nhiệt huyết, dính chặt trên người đại sư Tiêu Mộc, cung kính như bản thân họ là đệ tử của ông ấy vậy.
Tất cả mọi người cùng nhau nói chuyện một chút, nhưng trong lòng lại bồn chồn, lo lắng, không biết mục đích đại sư Tiêu Mộc cùng Liễu Thành chủ đến đây là gì.
Mà Lưu Truyện Hùng, Cổ Chung cùng Vương Hàm, ban đầu ba người còn âm thầm lo lắng cho Lăng Tiêu. Nhưng khi nhìn thấy Liễu Phiêu Phiêu sau lưng đại sư Tiêu Mộc, họ đều kinh ngạc, hai mắt trợn trong lên, nhưng cũng không giấu được niềm vui mừng trong đó.
Cuối cùng bọn họ cũng hiểu được lời nói của Lăng Tiêu khi nãy, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.
“Đại sư Tiêu Mộc, Liễu thành chủ, hắn chính là Lăng Tiêu. Chính hắn đã giết Mã Tuấn, cháu trai của ta, giết chết đồ đệ tương lai của người. Tiểu súc sinh này tội đáng chết vạn lần! Nhưng Trường Sinh môn lại cứ che chở cho hắn, không chịu giao hắn ra. Xin hai vị làm chủ cho ta a!”
Trò chuyện một hồi, Mã Ngạn nhịn không được nhảy ra, chỉ thẳng vào mặt Lăng Tiêu, đằng đằng sát khí nói.
Mà Nam Cung Hiên, các trưởng lão, cùng với bao nhiêu đệ tử Trường Sinh môn, cho dù là ai cũng phải thay đổi sắc mặt.
Hợp Hoan Tông, đúng là làm khó dễ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT