Đinh Ngọc Điệp lắc lư ra đến vị trí trên bè, sau đó từ từ thả người xuống, chân vừa đặt lên bè đã cảm thấy hốt hoảng hổn hển, vội vàng sấp
người, một tay bám chặt bè như rùa bò, tay kia lần mò bài vị ông tổ dưới nước.
Lúc đứng ở trên bờ kênh nhìn chỉ cảm thấy xóc nảy, lên bè thật rồi
mới biết dữ dội đến nhường nào, lấy đầu đón sóng, cũng không biết đã
uống bao ngụm nước bùn rồi nữa, tiếng gió tiếng nước không dứt bên tai,
lục phủ ngũ tạng tựa hồ cũng muốn ộc ra khỏi bụng, lần đầu tiên Đinh
Ngọc Điệp cảm thấy so với hát âm ca, ma nước quả thật chẳng có gì ghê
gớm.
Dịch Táp và Tông Hàng lần lượt xuống tới nơi, cũng bắt chước hắn, tay chân gắt gao bám trên bè. Cảnh tượng đó trông như ba con cóc cầu sinh
sợ bị đánh văng ra ngoài vậy.
Bên trên lại lục tục thả ba cái túi đeo không thấm nước đậy kín
xuống, đây chính là “kho báu” được chuẩn bị để khóa cho giống thật. Ba
người đều dành một tay ra, chật vật đón lấy rồi mỗi người đeo một túi
lên lưng – trọng lượng không nhẹ, cũng không biết Đinh Bàn Lĩnh đã sắp
xếp cho cái gì vào trong đây nữa.
Bên dưới đã “mở cửa” là thật, nhưng vào từ đâu thì còn cần chỉ dẫn.
Ông già kia một tay nắm chặt ô đỏ, tay còn lại xách ngọn đèn dầu,
nhanh nhẹn di chuyển chiếu rọi trên chiếc bè đang rung lắc không ngừng.
Trước mắt Đinh Ngọc Điệp như đang say xe, chỉ cảm thấy toàn sóng là
sóng, ngọn đèn lay động hỗn loạn, cũng không biết rốt cuộc ông già muốn
tìm cái gì. Đúng lúc đó, ngọn đèn chiếu tới một nơi, mặt nước chỗ đó
bỗng lõm thành một vòng xoáy.
Ông già kích động đến độ giọng nói cũng biến đổi: “Mau! Chính là chỗ này! Nhảy!”
Máu Đinh Ngọc Điệp xộc lên não, không chút nghĩ ngợi mà cứ thế đâm
đầu nhảy vào xoáy nước, đồng thời nhanh chóng tháo bài vị ông tổ ra tóm
chặt. Phản ứng của Dịch Táp và Tông Hàng cũng không chậm, vừa nhảy vừa
vươn tay ra trước tóm.
Ba người gần như đồng thời vào nước, tiếng “tùm” còn chưa kịp vang lên đã bị cuộn sóng theo sau đánh tan.
Bên bờ kênh lập tức rực sáng mấy ngọn đèn pha, luồng sáng trắng như tuyết dính chặt lấy quanh bè.
Lúc trước sợ ảnh hưởng tới việc tìm “cửa” của ngọn đèn dầu nên không
dám bật đèn, nhưng giờ dẫu có bật cũng chỉ uổng công – Hoàng Hà nước
đục, sóng cuốn lên lại càng đục, ánh sáng có mạnh hơn nữa cũng không
xuyên qua được.
Đinh Bàn Lĩnh mím chặt môi, nhìn chằm chằm một chỗ hồi lâu rồi mới
phân phó Đinh Trường Thịnh: “Tắt đi, đừng để người khác nhìn thấy lại
tưởng chỗ này xảy ra chuyện gì.”
Đinh Trường Thịnh phất tay, mấy ngọn đèn lại lục tục tắt phụt.
***
Trong chớp mắt lúc vào nước, Đinh Ngọc Điệp kích động vô cùng.
Không phải hắn nói ngoa đâu, thực sự có những ma nước đến tận cuối
đời cũng chưa từng sờ tới viền mép của canh vàng chứ đừng nói là “dẫn
đầu”, cho nên có trải nghiệm này, đời ma nước của hắn coi như đã công
đức viên mãn rồi.
Nhưng sự kích động này ngay sau đó đã chuyển thành phẫn nộ.
Mẹ kiếp, cái quái gì vậy, hai đứa kia có phải thần kinh rồi không?
Cũng có phải không biết bơi đâu, mỗi đứa ôm chặt lấy một chân hắn là có ý gì? Ôm làm hắn suýt xoạc chân trong nước.
Mỗi chân treo một người, mỗi người còn đeo một túi, trọng lượng này
cũng không phải dạng vừa đâu. Đinh Ngọc Điệp ra sức bơi lên song vẫn
không ngăn được thân mình chìm xuống, muốn chửi ầm lên nhưng dưới nước
không sao phát ra tiếng được, muốn dùng thuật ma nước băm chết hai đứa
ngốc này song dưới Hoàng Hà lại tối thui, có băm phỏng chừng chúng nó
cũng không thấy được.
Làm việc chính trước đi vậy, trở về tính sổ với hai đứa nó sau.
Đinh Ngọc Điệp giơ bài vị ông tổ lên, áp vào trán.
***
Dịch Táp ôm chặt chân Đinh Ngọc Điệp vào nước.
Đạp gì ghê thế, hẳn là muốn vùng thoát khỏi cô đây, có cửa chắc? Sợ là không biết da mặt cô dày mức nào.
Dịch Táp cười khẩy hành động giãy giụa của Đinh Ngọc Điệp, càng ôm
chặt hơn, mắt không nhìn thấy, chỉ có thể dùng thân thể cảm nhận động
thái dưới nước.
Cảm giác này giống như là…
Vực dưỡng thi, đúng, vực dưỡng thi!
Giống như nhảy vào một khoảnh nước, tuy ngoài một cánh tay là dòng
nước xiết cuộn trào dữ dội, người cũng có thể cảm nhận được xung lượng
bốn bề, nhưng khoảnh nước có thể ổn định được, người cũng sẽ không bị
cuốn đi.
Sau đó thì sao, khoảnh nước này sẽ di động xuống dưới trong nước à? Giống như xe hay thang máy dưới nước, dẫn họ tới nơi cần đi…
Đương suy nghĩ, quanh người bỗng nổ ra một vòng chấn động luồng khí
rõ ràng, cùng lúc đó, Dịch Táp cảm thấy như có một tia chớp sáng lóa bổ
thẳng vào đầu mình.
Trong khoảnh khắc chưa tới một giây này, trong đầu cô còn xoay chuyển liên tục mấy ý nghĩ:
——Giống lần ở Lão Gia Miếu, đây cũng là tác dụng do bài vị ông tổ gây nên;
——Nhưng cô là làm sao đây? Không phải cô không bị ảnh hưởng sao?
Thân thể cô không chịu được lực này, cả người văng ra ngoài, giữa
chừng như đụng phải cái gì, cũng may tuy đầu óc hỗn độn nhưng phản ứng
vô thức của cơ thể thì vẫn còn, tức thì ôm chặt lấy.
Sau đó nữa, ánh chớp trắng lóa trải rộng ra trong đầu, trải ra đến vô biên vô hạn, cũng giống như màn hình ti vi khi không có tín hiệu, nhiễu sóng phủ khắp màn hình, rồi lại từ từ rõ nét.
Cô kinh ngạc phát hiện ra, mình vậy mà lại ở trong phòng phẫu thuật.
Nhưng người nằm trên bàn mổ không phải là cô, bác sĩ y tá mặc trang
phục bảo hộ vây kín lấy bàn mổ, dưới ánh đèn phẫu thuật sáng loáng, có
thể nghe thấy tiếng động rất nhỏ do dụng cụ phẫu thuật va đụng phát ra.
Một y tá chợt xoay người, bưng khay phẫu thuật đi tới, trên khay đặt
một tấm da mặt đầm đìa máu vừa mới lột ra, hai lỗ mắt đột ngột nhìn
thẳng vào cô.
Không bao lâu sau, người quanh bàn phẫu thuật tản ra, một cô gái trẻ
tuổi xinh đẹp ngồi dậy trên bàn mổ – cũng không thể nói là trẻ tuổi, cô
ta chỉ có gương mặt là nõn nà thanh xuân, trừ cái đó ra, làn da trên cổ, trên cánh tay đều đã nhăn nheo lỏng nhão.
Cô ta đang gọi điện thoại, ngữ điệu rất nhẹ nhàng: “Tôi làm xong rồi, nhanh lắm, cô có làm không?”
“Thực sự rất có ích, cô nghĩ mà xem, gương mặt nguyên sinh vừa khó
chiều vừa tốn công, dùng mỹ phẩm dưỡng da đắt như vậy mà đến tuổi có nếp nhăn vẫn xuất hiện nếp nhăn, đến tuổi hết đàn hồi là hết ngay đàn hồi,
thay sang nhân tạo sẽ thấy khác hẳn, thời tiết nào cũng căng bóng, tự
làm sạch bất cứ lúc nào… Tôi cũng đang định thay da toàn thân đây…”
Cảnh tượng thay đổi, lại đến một lớp học như ở đại học, trên màn hình đèn LED thế chỗ cho bảng đen là một sơ đồ tiến hóa hình cây khổng lồ,
từ “sinh vật nhân thực, sinh vật nhân sơ” ở dưới gốc, bắt đầu phân nhánh ra hai bên, một bên là thực vật, một bên là động vật.
Bên động vật, từ động vật đơn bào đến động vật ruột khoang, từ động
vật hình dây đến cá, động vật lưỡng cư, động vật có vú đứng thật cao
trên đầu mút ngọn cây, hình ảnh đại diện nghiễm nhiên là một con người.
Trên bục giảng, vị giáo sư trung niên gầy gò đang hùng hồn khí phách
trần thuật: “Cây tiến hóa này có thể mãi mãi sinh trưởng tiếp được
không? Tôi cho là không.”
“Trăng tròn sẽ khuyết, nước đầy sẽ tràn, hoa nở rồi tàn, người già
tất chết – đạo lý cơ bản này luôn nằm trong hiện tượng bình thường nhất, thường thấy nhất, tiến hóa đi tới tận cùng, sẽ là thoái hóa.”
Bên dưới có sinh viên chen lời như pha trò: “Thế nên nhân loại chúng
ta tiến hóa về sau sẽ quay ngược về, biến lại thành động vật đơn bào ạ?”
Giáo sư mỉm cười: “Thoái hóa biểu trưng cho tiêu vong, nhưng không
phải chỉ đơn giản là quay đầu về, tiêu vong có rất nhiều cách thức, đúng không, Dịch Táp.”
Dịch Táp trở tay không kịp: “Dạ?”
Giáo sư lại nhìn cô chằm chằm không buông: “Đúng không? Dịch Táp? Dịch Táp?”
Giọng nói này bỗng thật quen tai.
Như của Tông Hàng.
***
Dịch Táp khó khăn mở mắt, lúc này mới phát hiện ra mình đang nằm trên mặt đất.
Tông Hàng quỳ sấp bên cạnh cô, vẻ mặt lo lắng: “Dịch Táp, cô sao vậy?”
Đây là đâu? Dịch Táp ngước mắt nhìn.
Nếu nói là hang động thì không giống, đây là một thông đạo, nhưng được đào rất vuông vắn, Đinh Ngọc Điệp ngồi bên cạnh.
Trông thấy Đinh Ngọc Điệp, Dịch Táp giật bắn mình tỉnh người.
Hắn đeo túi sau lưng, hay tay vẫn duy trì tư thế cầm bài vị, mắt trợn tròn, lại không có một chút ánh sáng nào, hệt như một con rối cứng
ngắc.
Dịch Táp hỏi Tông Hàng: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tông Hàng nói: “Tôi còn đang muốn hỏi cô đây.”
Hắn kể lại chuyện xảy ra trước đó cho Dịch Táp: Sau khi xuống nước,
hắn theo lời cô dặn, ôm chặt lấy một chân Đinh Ngọc Điệp không buông,
đang cân sức, thân thể chợt nặng trịch, hai chân của mình lại bị người
khác ôm lấy.
Hắn không nghĩ ra đó là cô, còn tưởng dưới Hoàng Hà có ma nước thật,
bị âm ca gọi hồn lên, sợ đến tóc trên đầu suýt nữa dựng hết lên – đang
định đưa một tay xuống bẻ ra, dưới chân bỗng bị hẫng, cả người, không
đúng, cả ba người nối liền nhau cùng trượt xuống.
Hắn khoa tay múa chân minh họa cho Dịch Táp: “Giống như trượt ống
đồng dạng xoắn ốc ấy, người lăn lông lốc đảo loạn như bóng vậy, cuối
cùng phịch một cái, rơi xuống nơi này. Xương cốt tôi chỉ muốn rã hết ra, chật vật mãi mới đứng lên được, liền thấy Đinh Ngọc Điệp…”
Nói tới đây, hắn không nhịn được rùng mình: Tư thế này của Đinh Ngọc
Điệp nhìn bao lâu cũng vẫn thấy rợn người, cứ như tượng sáp vậy.
“… Đinh Ngọc Điệp ngồi thế kia, cô thì ôm chân tôi. Dịch Táp, lần trước không phải cô không bị bài vị ông tổ ảnh hưởng sao?”
Đúng thế đấy.
Dịch Táp quay đầu nhìn Đinh Ngọc Điệp, vô thức nhích người dịch ra xa: “Lẽ nào là do lúc đó tôi ôm anh ấy?”
Lẽ nào Đinh Ngọc Điệp giống như một vật dẫn điện, đã dẫn chút tác dụng của bài vị ông tổ truyền sang cô?
Tông Hàng không cảm thấy như vậy: “Nhưng lúc đó tôi cũng ôm anh ấy mà, tức là tôi và cô…vẫn là không giống nhau à?”
Dịch Táp thì thào: “Không giống, hai chúng ta vẫn có sự khác biệt.”
Cô là người của ba họ, chuyện xảy ra năm 1996 ở Tam Giang Nguyên,
theo một cách không lạc quan cho lắm thì thực chất cô cũng được coi như
một người đỡ đẻ, là người đỡ đẻ hẳn phải sẵn có tư cách mở cửa vào hang
canh vàng, bằng không sao đỡ đẻ được?
Nhưng Tông Hàng không phải người ba họ.
Một đường tuyến dần hiện lên trong đầu Dịch Táp: “Trong số những
người xảy ra chuyện ở hầm đất trôi nổi, chỉ có hai ma nước, những người
khác không phải quẫy nước tám chân nước thì cũng là cây nho nước, trong
biến cố đó, họ hẳn đều đã được trao cho năng lực ma nước để ngày sau
xuống nước.”
“Bất kể là đẩy nước hay hát âm ca chiếc ô đều chỉ là thủ tục, nghi
thức, kỳ thực chiếc chìa khóa then chốt nhất trong đó vẫn là bài vị ông
tổ. Muốn mở được hang canh vàng, buộc phải trực tiếp tiếp xúc với bài vị ông tổ. Lần trước ở Lão Gia Miếu, tôi chỉ ở trong nước chứ không trực
tiếp tiếp xúc với bài vị ông tổ, nhưng lần này, tôi ôm Đinh Ngọc Điệp
nên bị truyền sang một ít.”
Tông Hàng giật mình: “Vậy có phải tức là, thực ra chuyến khóa canh
vàng này không có Đinh Ngọc Điệp cũng không sao, cô cộng thêm bài vị ông tổ vẫn có thể vào được như thường?”
Có lẽ, nhưng Dịch táp không dám thử: Mình chỉ ôm chân Đinh Ngọc Điệp
thôi trong đầu đã hiện ra nhiều hình ảnh khó hiểu như vậy rồi, nếu trán
trực tiếp tiếp xúc với bài vị ông tổ thì sao? Có khi nào từ đó về sau
đầu óc sẽ không còn là của mình nữa không? Triệt để biến thành con rối
của “chúng nó”?
Bài vị ông tổ này, cô quả thật chạm thôi cũng không muốn chạm.
Dịch Táp quay đầu nhìn ra sau: “Chúng ta trượt từ đâu vào vậy?”
Vị trí của họ là ở cuối lối đi, đằng sau chặn một vách đá dựng đứng, chẳng lẽ lại là tức nhưỡng?
Nghe Tông Hàng miêu ta, ba người họ trượt xuống cũng mất không ít
thời gian, chỗ này lại không có phế liệu thuyền đắm gì để lợi dụng, muốn một lần nữa đốt lửa ra ngoài, phỏng chừng không thể trông chờ…
Đương nghĩ ngợi, Đinh Ngọc Điệp bỗng từ dưới đất đứng bật dậy.
Khớp xương của hắn cứng ngắc, tư thế đứng lên vô cùng quái dị, sau đó cũng cứng đờ như thế mà cất bước, đi về phía chỗ sâu của lối đi.
Xem ra chỉ có thể bám theo Đinh Ngọc Điệp: Trước đây ba họ khóa mở
canh vàng, toàn bộ quá trình chỉ mất một, hai giờ, mỗi lần đều có thể
bình an ra vào, chỉ cần theo sát người dẫn đầu, không đụng chạm lung
tung thì hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Dịch Táp bảo Tông Hàng đuổi theo, hai người đi phía sau Đinh Ngọc Điệp, vừa đi vừa quan sát chung quanh.
Lối đi này thật sự là do người mở, trên vách đá còn lưu lại dấu vết
xẻng đục, hơn nữa, đi đi một hồi còn bất ngờ phát hiện ra nham họa.
Nham họa là văn hóa khắc đá, thường được cho rằng, là tổ tiên loài
người sử dụng công cụ bằng đá, thông qua khắc đá tiến tới hội họa, ghi
lại cuộc sống sinh hoạt hồi đó, nét vẽ thường rất thô, phong cách cổ
xưa, nội dung biểu đạt có cái đơn giản liếc mắt là hiểu ngay, cũng có
cái tối nghĩa đến độ còn khó hiểu hơn sách trời – dù sao cách nhau ba
tuổi đã là cả một thế hệ, sự khác biệt giữa người hiện đại và người
nguyên thủy chỉ sợ còn sâu hơn rãnh biển Mariana.
Đi qua đoạn đường có nham họa này, trông thấy vô số những hình người
trừu tượng, hoặc đi hoặc chạy, hoặc túm hoặc kéo, bên dưới là một đường
lượn sóng thật dài, có lẽ là biểu trưng cho Hoàng Hà, lại có đài đất cao ngất, bên trên có hai hình người lớn hơn một chút, một người trong đó
trên đầu đội một đường vòng cung úp ngược, tựa hồ một cái nón lá đi mưa, trong tay như chống một cây bồ cào gỗ xới đất.
Trong đầu Tông Hàng chợt lóe lên tia sáng, bật thốt: “Đại Vũ, Đại Vũ dẫn người này đào lối!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT