Tông Hàng ngồi xếp bằng trên giường viết bưu thiếp, quyển sách cận chiến kia đem ra kê giấy rất vừa vặn.
Bưu thiếp là chọn trong tiệm đồ lưu niệm dưới tầng, trong một đống
thiếp in hình danh lam thắng cảnh Sơn Tây, Tông Hàng chỉ chọn được mỗi
tấm này: cây hòe lớn ở Hồng Động,Tây Sơn.
Bên cạnh còn có đề từ, viết: Thân cây dẫu cao đến ngàn trượng, lá rụng về cội cũng có kỳ.
Quá phù hợp với tình cảnh hiện tại và mong muốn tương lai của mình rồi.
Lúc gọi điện trong buồng điện thoại kia, thông thì thông nhưng hắn từ đầu đến cuối đều không dám lên tiếng.
Đồng Hồng nghe máy, sau hai tiếng “Alo”, Tông Tất Thắng ở bên cạnh hỏi: “Ai thế, có phải gọi nhầm số không?”
Đồng Hồng đáp: “Không biết nữa, không ngắt máy, cũng không thấy lên tiếng gì hết.”
Khựng lại hai giây, cũng không biết có phải thần giao cách cảm hay
không mà Đồng Hồng chợt kêu lên: “Hàng Hàng? Có phải Hàng Hàng đấy
không?”
Tông Hàng như bị bọ cạp đốt, hốc mắt nóng lên, vội treo ống nghe dập máy.
Hắn luôn cảm thấy chuyện sẽ không dễ dàng lắng xuống như thế, sau này e rằng sẽ còn có rắc rối, còn xa mới tới lúc có thể yên tâm báo bình
an.
Hơn nữa, vừa nghe thấy giọng Đồng Hồng hắn đã không chịu nổi rồi, đợi thêm lát nữa có khi song song khóc bù lu bù loa không chừng, khóc trước mặt Dịch Táp mất mặt lắm; hơn nữa gọi điện thoại rồi cũng không dễ gì
giải thích được, với tính tình của Tông Tất Thắng, nhất định ra lệnh
cưỡng chế hắn “lập tức về nhà”, nói không chừng còn muốn bay qua đón,
lại truy vấn hai tháng nay đi đâu, ai phải chịu trách nhiệm với việc
này…
Trong đây liên quan tới nhiều người như vậy, biết nói thế nào, phải suy nghĩ kỹ mới được, bằng không hậu hoạn khôn lường.
…
Dịch Táp tắm rửa xong, đi ra khỏi phòng vệ sinh, liếc mắt thấy hắn
đang vùi đầu ngồi viết, nhịn không được khinh bỉ: “Bảo gọi điện thoại
thì không chịu, cứ phải bày trò ra cơ.”
Tông Hàng đáp: “Tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần xong mà.”
“Gọi điện về nhà hai phút thôi chứ mấy, có phải con gái lên xe hoa đâu mà còn phải chuẩn bị!”
Hai phút? Cô thử hai phút xem có giải quyết được không! Mình chuyện Đồng Hồng khóc thôi chưa chắc nửa tiếng đã xong.
Tông Hàng không phục ngẩng phắt đầu lên, muốn cãi lại hai câu, bỗng ngớ ra.
Dịch Táp vừa tắm xong, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, bên trên mặc
một chiếc áo cổ rộng không tay màu trắng, bên dưới là chiếc quần soóc
màu hồng phấn, quan trọng nhất là cô buộc tóc!
Tóc cô không dài lắm nên vẫn thường để xõa, rất ít khi buộc lên, nay
đột nhiên buộc lên một cái, tuổi bỗng chốc nhỏ đi hẳn, hơn nữa bím tóc
buộc thành dài không đến một ngón tay, lắc lư cong vểnh sau đầu – hôm
nay cô làm được chuyện lớn, cả người vừa thả lỏng vừa sung sướng, bím
tóc cũng đắc ý không khác gì người cô.
Cảm giác khác hẳn trước đây, giống như một cô nhóc tinh quái vậy.
Tông Hàng hơi hiểu được vì sao Dịch Tiêu lại thích nhéo tai Dịch Táp.
Dịch Táp đi qua, ngồi xuống giường chỗ cạnh hắn: “Viết gì thế, tôi xem chút.”
Tông Hàng đưa bưu thiếp cho cô.
Đây là viết gì vậy…
Hoa trứng gà nở chưa ạ? Nở rồi thì tráng trứng ăn.
Đừng để kính cạnh mép bàn bên phải, rơi mất đấy.
Thuốc trong lọ nâu uống ít thôi.
Lạc khoản không đề Tông Hàng mà vẽ một thằng nhóc mặt ngốc.
Tông Hàng giải thích cho cô.
Trong sân biệt thự nhà hắn có một cây hoa đại, còn gọi là hoa trứng
gà, hoa nở ra thường trắng muốt, nhưng vị trí tâm hoa lại có màu vàng
nhạt, kết hợp với nhau trông như lòng đỏ lòng trắng quả trứng gà vậy.
Khi còn bé, mỗi lần cây hoa đại ra hoa, hắn đều kéo một cái ghế nhỏ,
bưng một bát trứng gà xào đường ra ngồi dưới tán cây ăn ngon lành.
Lúc Tông Tất Thắng xem máy tính chê chữ nhỏ nên có thói quen đeo
kính, nhưng sau khi bỏ kính ra lại hay quên cất về hộp, thường để bên
tay phải, cánh tay hơi động một cái là sẽ hất kính rơi xuống, từng làm
rơi vỡ mấy cặp rồi.
Đồng Hồng hay bị mất ngủ, trong lọ nâu là thuốc ngủ, lúc còn bé, Tông Hàng thường thấy Tông Tất Thắng nhắc bà “Uống ít thôi”, đến khi lớn lên rồi, “Uống ít thôi ” cũng trở thành câu cửa miệng của hắn.
Hình đứa bé kia là hình đầu tiên hắn vẽ trong giờ học vẽ ở nhà trẻ,
Đồng Hồng vừa thấy đã kinh ngạc kêu Hàng Hàng nhà mình thật có thiên phú hội họa, về sau, trời cao đố kỵ anh tài, thiên phú hội họa của hắn bị
chó gặm mất rồi.
Những chi tiết này đều là những cái người khác không bắt chước được,
so với trực tiếp viết “Con rất khỏe”, “Đừng lo lắng” lại càng có sức
thuyết phục hơn.
Quả thực là rất chu đáo rất dụng tâm, nhưng Dịch Táp vẫn cảm thấy gọi điện thoại mất hai phút thôi chứ mấy – có điều tùy hắn, dù sao gọi điện thoại lúc nào mà chẳng được.
Cô ngồi lại về giường mình: “Hôm nay đã hết giận chưa?”
Ngoài dự đoán, vậy mà Tông Hàng lại lắc đầu: “Chưa, không thích đánh
kiểu không đánh trả thế này, cứ như cậy mạnh bắt nạt yếu ấy.”
Lắm chuyện thật, Dịch Táp nói: “Đinh Trường Thịnh đã lên tiếng, hắn
có muốn đánh trả cũng phải nhịn. Muốn trị Đinh Thích thì phải lấy Đinh
Trường Thịnh ra mới hữu hiệu.”
Tông Hàng thắc mắc: “Sao hắn lại sợ Đinh Trường Thịnh quá vậy?”
“Đinh Trường Thịnh nuôi hắn lớn lên mà, không có Đinh Trường Thịnh
nhặt hắn về nuôi, hắn đã sớm chết rồi… Aizz, nghĩ lại xem, hôm nay lừa
bịp Đinh Trường Thịnh thế, cậu cảm thấy lời tôi nói có sơ hở gì không?”
Có không? Tông Hàng nhíu mày, hắn cảm thấy vô cùng hoàn mỹ.
Dịch Táp nói: “Bỏ đi, không trông mong gì vào cậu được. Chí ít thì khoảng thời gian sắp tới, chúng ta hẳn rất an toàn.”
Dù sao, ném một quả lựu đạn lớn như vậy cho Đinh Trường Thịnh cũng đủ để ông ta sứt đầu mẻ trán một trận rồi, hơn nữa chuyện Dịch Tiêu chết
quả thực không còn ai khác biết, ngoại trừ Đinh Ngọc Điệp – thằng cha
này không thiếu tiền, không thích gái cũng không thích trai, muốn lung
lạc hắn chỉ có thể dựa vào tình bạn.
Cô chợt nhớ ra điều gì: “Tỉnh Tụ thì sao? Cô ấy biết được bao nhiêu?”
Tỉnh Tụ chỉ biết hắn không giống người bình thường lắm, nhưng điều
này đến giờ đã không còn là bí mật gì. Tông Hàng nghĩ rồi đáp: “Biết tôi không thể ăn tôm cá thủy hải sản, ăn vào rồi sẽ phát bệnh.”
Ăn thủy hải sản sẽ phát bệnh và có thể phát bệnh bất cứ lúc nào, đúng là hai khái niệm khác nhau.
Dịch Táp đảo mắt một vòng: “Không sao, cô ấy và cậu đã sớm tách ra
rồi, người ta hay bảo là ‘ba ngày không gặp phải nhìn với cặp mắt khác
xưa’ ấy – nếu hỏi tới thật thì nói là sau khi cậu và cô ấy tách ra, bệnh tình trở nặng, trước kia ăn thủy hải sản là phát bệnh, giờ thì bất cứ
lúc nào cũng có thể phát bệnh.”
Nhìn với cặp mắt khác xưa còn có thể dùng như thế hả?
Tông Hàng cảm thấy khoảng cách giữa mình và Dịch Táp lại kéo gần thêm chút nữa rồi.
Lúc cô đi học hẳn cũng là học sinh kém nhỉ.
***
Tỉnh Tụ ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng mở.
Cô giật mình hết hồn, vội vàng bò dậy, trong bóng tối trông thấy một bóng hình quen thuộc.
Đinh Thích cũng thấy cô bò dậy: “Tôi.”
Hắn mò mẫm trong bóng tối vào phòng vệ sinh.
Đèn phòng vệ sinh bật sáng, ánh đèn vàng lọc qua lớp kính đục trở nên vừa nhạt vừa tản mạn, như đang lơ lửng trong phòng, khiến mọi thứ trở
nên đặc biệt không chân thật.
Tỉnh Tụ ngơ ngác một hồi, xỏ dép vào qua đó, nhìn cái bóng của hắn
hắt lên cửa kính: “Không phải nói là mấy ngày nữa mới về sao?”
“Xong việc sớm nên về.”
Giọng hắn hơi là lạ, giống như thu lưỡi lại mà nói vậy, Tỉnh Tụ cũng không biết vì sao, đẩy cửa kính ra.
Đinh Thích quay đầu lại nhìn cô.
Hắn bị đánh cũng đủ thảm, chân mày bầm tím, mặt sưng vêu, một bên
khóe miệng bị đánh rách, trên người cũng có mấy chỗ bầm máu – lúc từ
trên thuyền trở về, hắn đã phát hiện ra sức lực Tông Hàng lớn hơn so với trước đây, lần này lại càng thêm tiến bộ, tung quyền cú nào ra cú đấy,
không phải có người chỉ điểm thì cũng là từng luyện tập.
Hắn nhìn Tỉnh Tụ, lại phì một tiếng bật cười: “Thật đúng là phong thủy luân chuyển.”
Hôm qua hắn phát hiện ra cô bị người ta đánh, hôm nay cô phát hiện ra hắn bị người ta đánh, mặt cô còn chưa hết sưng, mặt hắn đã sưng to hơn
rồi.
Thân mình Tỉnh Tụ run run, giọng cũng run rẩy: “Có phải là, người ta trả thù…”
Đúng là bị trả thù, nhưng không liên quan gì tới chuyện em bị cướp
hết, Đinh Thích mở vòi, táp nước lạnh lên mặt: “Không phải là vì em,
đừng cảm động lung tung.”
Tỉnh Tụ không biết nên nói gì, đứng một hồi mới nhớ ra: “Hôm nay tôi có đi hiệu thuốc, mua ít nước thuốc, để tôi giúp anh bôi.”
Đinh Thích ừ một tiếng, vẩy tay rồi ra ngoài ngồi lên sofa. Tỉnh Tụ
bật đèn, ánh đèn chân không có hơi chói mắt, Đinh Thích cau mày giơ tay
lên muốn che mắt, Tỉnh Tụ lại vội tắt đi.
Đinh Thích thở hắt ra một hơi.
Bóng tối vẫn tốt hơn ánh sáng một chút, bóng tối rất thân thương, biết ý, quá sáng sẽ khiến người ta không có chỗ ẩn nấp.
Tỉnh Tụ cầm tăm bông chấm nước thuốc, nhẹ nhàng bôi lên chỗ hắn bị thương: “Cha nuôi anh bảo anh đi làm gì à?”
Đinh Thích lười mở miệng.
Tỉnh Tụ không nói gì nữa.
Đây chính là điểm tốt ở cô, biết nhìn mặt nghe giọng mà đoán ý, biết
khi nào nên tiến khi nào nên lùi, không giống một vài người không có
mắt, anh đã không muốn nói chuyện rồi mà cứ ríu rít không ngừng, như
ruồi vậy.
Cô không hỏi, Đinh Thích lại muốn nói: “Còn không phải là mấy chuyện kia sao.”
Tỉnh Tụ liếc hắn: “Không phải chuyện gì tốt à?”
Đinh Thích cười khẩy: “Chuyện tốt sao đến lượt tôi?”
Nghĩ lại thấy chán, bèn đổi chủ đề: “Đúng rồi, hôm nay tôi gặp được cậu bạn tên Tông Hàng kia của em đấy.”
Tỉnh Tụ bị bất ngờ ngớ ra, phản ứng lại được rồi thì vừa mừng vừa sợ: “Anh bảo…Tông Hàng ấy hả? Cậu ấy có khỏe không?”
“Khỏe, rắn rỏi lắm,” Đinh Thích chỉ vào mặt mình, “Gân cốt mạnh mẽ, cú nào ra cú nấy, vững lắm đó.”
Đang nói cùng một người đấy à?
Tỉnh Tụ lúng túng: “Đùa gì vậy, Tông Hàng đâu biết đánh người.”
Đinh Thích cười nhạt, giọng điệu quái gở: “Ba ngày không gặp, phải
nhìn với cặp mắt khác xưa rồi, hiện giờ chẳng những đánh người mà còn
tìm được một chỗ dựa lợi hại lắm đấy. Haizz, tôi cũng phải thấy sợ rồi
đây, cô gái kia cũng chẳng dễ dỗ gì cho cam, chỉ e muốn giết tôi không
chừng.”
Nói đoạn, đứng dậy tới bên giường nằm xuống.
Tỉnh Tụ tắt đèn, lần mò trong bóng tối nằm xuống cạnh Đinh Thích, mở
mắt trơ trơ một hồi mới thấp giọng hỏi: “Hôm nay anh nhìn thấy Tông
Hàng, có phải cậu ta đang ở gần đây không? Có thể sắp xếp cho tôi…gặp
cậu ta chút không?”
Giọng Đinh Thích nghe không ra cảm xúc gì: “Lo lắng thế cơ à?”
Tỉnh Tụ giải thích: “Làm việc…phải đến nơi đến chốn chứ, ban đầu là
họ thuê tôi, chưa nói kết thúc đã đột nhiên đi mất, dù sao cũng phải nói một tiếng.”
Đinh Thích không nói kỹ: “Nghe nói mấy ngày nay sẽ không đi đâu, chắc sẽ có cơ hội.”
***
Hai ngày tiếp đó sóng êm gió lặng.
Dịch Táp dẫn Tông Hàng mang hoa quả tới thăm Đinh Ngọc Điệp, nửa là
để tăng thêm tình hữu nghị, nửa là vì hiếu kỳ: trong ba họ đang đồn Đinh Ngọc Điệp bị Đinh Trường Thịnh đánh gãy chân, người đồn còn nói rất có
chứng có lý – Đinh Ngọc Điệp không kính trọng trưởng bối thế nào, Đinh
Trường Thịnh lại tức giận thế nào, thuận tay nhặt một đòn gánh lên…
Thời gì rồi mà còn có đòn gánh chứ, người tung lời đồn cũng tự biết
là không thích hợp nên phiên bản sau này sửa thành gậy bóng chày, hiện
đại hơn một tý.
Đến lúc gặp mặt, thấy Đinh Ngọc Điệp đang nhảy tưng tưng, nhưng hỏi
cụ thể đã xảy ra xung đột gì thì hắn sống chết không chịu hé răng: Thoa
hoa bướm trên đầu bị tóm rớt, quả thực là vô cùng nhục nhã.
Cũng may Dịch Táp cũng không quan tâm vấn đề này lắm, chỉ dặn hắn
phải giữ bí mật chuyện trong tổ tức nhưỡng, không được nói với bất kì
ai, nhất là với Đinh Trường Thịnh.
Còn chọc thẳng vào chỗ đau của hắn: “Anh có thể đừng chơi trò mật báo như những người khác được không, dặn chuyện anh hỏi thăm xưởng lò tuyệt đối đừng nói ra ngoài, đã đồng ý rồi, lát sau đã te te chạy đi nói với
Đinh Trường Thịnh.”
Đinh Ngọc Điệp căm giận: “Anh mày mà là loại người đó hả? Anh tốt xấu gì cũng là ma nước, người khác không cần thể diện, anh còn biết đấy.”
Tốt, thích anh quyết tuyệt cần thể diện như thế nhất đấy.
Dịch Táp yên lòng.
***
Toàn bộ tin tức tới vào sáng sớm ngày thứ ba.
Đầu tiên là Dịch Vân Xảo, sáng sớm đã gọi điện tới, nổi giận đùng
đùng: “Táp Táp, cháu hay tin gì chưa, bài vị ông tổ nhà chúng ta bị thu
rồi.”
Dịch Táp giả bộ mờ mịt: “Gì cơ ạ?”
Bài vị ông tổ bị thu à, chuyện tốt đây, “Trống trăm trượng nơi bãi
cát Hoàng Hà, đồng hồ luân hồi dưới đáy hồ nước treo”, ba con sông Hoàng Hà, Trường Giang và sông Lan Thương – Mê Kông đều có hồ nước treo, vậy
tức là đều có đồng hồ luân hồi, mà trước mắt xem ra, bài vị ông tổ chính là chìa khóa khởi động đồng hồ luân hồi.”
Dịch Vân Xảo rất bất mãn với thái độ của cô: “Cháu có phải họ Dịch
không thế? Bài vị ông tổ họ Dịch không đặt trong từ đường nhà chúng ta
thì đặt đâu? Không được, cô cần một lời giải thích, cô cho cháu biết,
đến lúc đó cháu phải về phe cô đấy, hai ma nước lên tiếng họ mới không
dám coi khinh.”
Dịch Táp ngoan ngoãn đáp ứng.
Điện thoại bên này vừa cúp, bên kia đã tới cuộc gọi của Đinh Ngọc
Điệp, giọng nói vừa do dự vừa hoang mang, còn pha tạp thêm chút hưng
phấn: “Táp Táp, vừa nãy chú Bàn Lĩnh vừa báo anh là để anh tới Hồ
Khẩu…khóa canh vàng.”
Dịch Táp ngớ ra một hồi: “Khóa canh vàng?”
Đùa gì thế, gần trăm năm nay đều chỉ có mở canh vàng, chưa từng nghe
có khóa canh vàng, thời buổi hiện đại rồi, ai lại đi khóa tiền giấy dưới đáy sông lớn chứ?
Đinh Ngọc Điệp cũng nghĩ giống vậy: “Anh đi chuẩn bị trước đã, có gì liên lạc lại sau nhé.”
Cúp máy, trống ngực Dịch Táp đập dồn dập: những việc này từng cái
từng cái chắc chắn không phải là đột ngột cùng xảy ra, ở giữa nhất định
có liên kết.
Quả nhiên, cuộc gọi thứ ba gọi tới.
Là Đinh Trường Thinh gọi, cho cô một địa chỉ, bảo cô mau chóng tới đó, còn dặn phải dẫn Tông Hàng theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT