Năm phút.

Ba phút đầu Tông Hàng dùng hết vào việc trải lại giường chiếu. Hắn chưa từng trải giường bao giờ, chỉ nghĩ kiểu “chắc là thế này” mà chạy hết từ đầu giường bên này sang đầu giường bên kia, thấy chỗ nào chưa được phẳng phiu thì kéo một cái cho phẳng.

Hai phút sau, hắn ngồi trên giường, trịnh trọng trang nghiêm, thần sắc nghiêm túc.

Vậy mà lại suy nghĩ thật.

Dịch Táp sầm mặt, nhìn đồng hồ đang nhảy qua từng giây từng phút, kỳ thực trong lòng chỉ muốn phì cười.

Cô nhìn Tông Hàng, cảm thấy mới lạ hết sức.

Cô sinh trưởng trong hoàn cảnh phức tạp từ nhỏ, đã quen gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, dẫu có ghét ai cũng vẫn cười hì hì rồi âm thầm đối phó ngáng chân người ta sau lưng, về sau ở Campuchia lâu dài, xung quanh mình phần lớn toàn những người ranh ma quỷ quyệt nên đầu óc cũng được mài giũa sắc bén, ở bất luận cảnh ngộ gì cũng đều tìm được khe hở – dẫu là người trông có vẻ phúc hậu như Trần Hói thì sau lưng cũng vẫn có những chuyện xấu xa bẩn thỉu không thể cho người khác thấy kia mà.

Thế nên Tông Hàng giống như vào nhầm trường quay vậy, bị cô đe dọa, bị cô dùng mánh khóe đùa giỡn cũng không biết gặp chiêu phá chiêu, lá mặt lá trái. Dáng vẻ khổ não suy nghĩ kia vậy mà lại khiến cô cảm thấy có dữ hơn nữa cũng chẳng xuống tay được.

Hết giờ, Dịch Táp ho khan một tiếng.

***

Tông Hàng mở miệng ra cũng rất khiến người ta kinh hãi: “Tôi biết là sau khi tôi nói xong, rất có thể cô sẽ giết tôi…”

Dịch Táp không nhịn được: “Cậu có gì đặc biệt mà tôi phải giết cậu? Tôi đã giết người bao giờ đâu.”

Ở xã hội hiện đại, giết người nào có dễ như nhổ củ cải: Không phải thù lớn giết cả gia đình thì cũng thật chẳng đáng xách đao đi chém nhau, lùi lại một bước mà nói, nếu thực sự là thù không đội trời chung, không phải còn có thể báo cảnh sát sao? Có ai lại muốn gánh lên mình mạng người đâu?

Dù chuyện của Trần Hói khiến cô hận nghiến răng nhưng đối phó với Đinh Thích thế nào thì hiện giờ cũng chỉ nghĩ đến con đường “mượn đao” mà thôi.

Quan điểm của Tông Hàng kiên định hơn một chút: Từ giết một người đến giết hai người, vấn đề chỉ là vung một nhát đao mà thôi, nhưng từ chưa từng giết người đến giết người, khoảng cách lại là một trời một vực, nếu cô chưa từng giết người, vậy an toàn của hắn dường như vẫn được bảo đảm.

Có điều vẫn nói theo những gì đã nghĩ kĩ: “Nhưng mạng tôi vốn là do cô cứu, cô có đòi lại cũng chẳng có gì quá đáng. Nhưng nếu cô thật sự quyết định đòi lại thì có thể cho tôi thêm chút thời gian để tôi xử lý chút chuyện nhà tôi được không…”

Hắn liếc trộm Dịch Táp, nhỏ giọng: “Thời cổ đại, phạm nhân tử hình còn được cho ăn một bữa ngon nữa là.”

Còn biết dẫn chứng phong phú gớm ra đấy, Dịch Táp không nói nhảm: “Được.”

“Còn nữa là, trong này còn liên lụy tới một người khác, người ta cũng coi như là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi không thể bán đứng người ta được. Tôi dùng Tiểu A để gọi chị ấy nhé, thông tin quan trọng của chị ấy tôi cũng lược bỏ, có được không?”

Kể ra cũng hợp tình hợp lý, không tùy tiện khai người từng giúp mình ra, coi như là có tiết khí, nhưng không đâm chọc được câu nào Dịch Táp lại thấy khó chịu.

“Không được.”

Trong lòng Tông Hàng căng thẳng…

Dịch Táp cúi đầu xem điện thoại, mở mục ghi chép ra để tiện ghi lại một số nội dung then chốt: “Dùng Lão K.”

Cũng phải, Tiểu A nghe hơi đáng yêu quá, Lão K phù hợp với khí chất của Dịch Tiêu hơn.

Tông Hàng tiếp tục ở đoạn vừa dừng lại: đến một nhà thuyền vắng vẻ hiu quạnh như thế nào, đó chính là nơi gặp Lão K, Đinh Thích dạy hắn một dấu tay…

Dịch Táp ngắt lời hắn: “Làm tôi xem.”

Tông Hàng rất có bài bản mà làm cho cô xem một lượt, còn sợ cô không hiểu: “Đây là tiếng lóng địa phương, ý là ‘kết bạn đi, có việc gì thì trao đổi tử tế’.”

Dịch Táp: “… Không phải, ý của dấu tay này là: có giỏi thì tới đi.”

Tông Hàng sửng sốt: “Là ý khiêu khích à?”

Không thì sao? Dịch Táp không để ý tới hắn, ngón tay nhanh chóng bấm lướt, gõ vài chữ: thuật ma nước, Đinh biết thân phận của Lão K, Lão K là người của ba họ…

Gõ đến đây thì thoáng khựng lại.

Một người hoạt động trong hồ nước treo ở sông Mê Kông, lại đọc hiểu thuật ma nước, vậy rất có thể là người nhà họ Dịch.

Bèn thêm mấy chữ: Có khả năng họ Dịch.

Tông Hàng đợi cô gõ chữ xong, nói tiếp: Lão K bỗng nhào lên từ dưới nước, là một người phụ nữ tóc tai rối bù, cơ thể có mùi hôi kỳ quái…

Dịch Táp lại lần nữa ngắt lời hắn, giọng nói có phần là lạ: “Người phụ nữ có phải có rất nhiều sẹo trên tay không?”

Tông Hàng ngạc nhiên: “Cô cũng biết chị ấy?”

Dịch Táp nói: “Cậu tạm dừng lại đã, để tôi suy nghĩ.”

Đầu ngón tay cô dừng lại ở hai chữ “soạn thảo” trên đầu trang ghi chép, trong đầu nhanh chóng xâu chuỗi, một vài manh mối dần hiện lên rõ ràng.

Cô đã nghĩ sai ngay từ đầu: Cô cho rằng Đinh Thích là do Đinh Trường Thịnh phái tới “quan sát” cô, suy đoán đầu tiên thường chiếm được cơ dẫn dắt, nó đã tự khoanh vùng hướng tư duy của cô.

Nhưng thực ra không phải, Đinh Thích tới Campuchia vốn có mục đích khác, Đinh Trường Thịnh nhiều lần gọi điện cho cô, hiển nhiên cũng biết nội tình.

Lúc ở xóm nổi, người phụ nữ này đột nhiên xuất hiện, không tấn công người khác, chỉ nhằm vào Đinh Thích, Đinh Thích lại không tiếc giết người phóng hỏa muốn dụ người phụ nữ này ra.

Trong lòng biết rõ nhưng ở trước mặt cô lại giả bộ vô tội, không biết gì cả, lẽ ra giữa ba họ vẫn còn giữ tình hữu nghị ngoài mặt, nhà họ Đinh gặp phải phiền phức đến mức phải ra nước ngoài bắt người, cô ra tay giúp đỡ cũng không phải không thể.

Vì sao lại sợ cô biết được?

Dịch Táp chậm rãi gõ vài chữ…

Lão K là ai?

Một hồi lâu sau, cô mới ngước lên nhìn Tông Hàng: “Cậu nói tiếp đi.”

***

Chuyện tiếp theo thật khó để mở miệng, Tông Hàng dứt khoát nhảy cóc, cắn răng nói liền một hơi: “Đinh Thích nổ súng với chúng tôi, bắn rất nhiều phát, chúng tôi đều…chết.”

Nói xong, trong phòng hơi lặng xuống.

Gió thổi vào, một góc rèm cửa hơi tung lên rồi lại hạ xuống.

Dịch Táp nói: “Tiếp đó có phải cậu định nói với tôi rằng thực ra cậu là ma không?”

Chuyện này cũng không thể lấp liếm với cô được, muốn chứng minh với người khác rằng mình đã chết không khó, “từng” chết mới khó, Tông Hàng cảm thấy vẫn nên nói tiếp thì hơn, chi tiết đều ở phía sau, chi tiết đầy đủ rồi, mọi chuyện tất nhiên sẽ không còn hoang đường nữa.

“Lúc tôi tỉnh lại lần nữa là vào một tháng sau, nằm trong một bồn tắm đầy nước ở khách sạn, không bị sặc nước, cũng không bị chết đuối, sau nữa, Lão K nói với tôi, đó gọi là ‘ngồi nước’.”

Sắc mặt Dịch Táp khẽ biến: “Cậu có thể ngồi nước?”

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Tông Hàng: Sự thật thắng hùng biện, sao lại không chứng minh cho cô xem chứ?

“Hiện giờ cô có thể tính thời gian, mười phút, hai mươi phút đều có thể.”

Hắn vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, bịt bồn rửa mặt lại rồi xả nước. Lúc Dịch Táp rốt cuộc cũng bán tín bán nghi đi vào, nước trong bồn đã đầy được 2/3.

Tông Hàng vặn vòi nước lại, không chuẩn bị “hít sâu một hơi” gì mà cứ thế dúi đầu vào nước.

Dịch Táp nhìn thời gian.

Nín thở được bao lâu cũng tùy vào từng người, trung bình người bình thường nín được khoảng một hai phút, cho dù có rèn luyện cũng chỉ được năm sáu phút là cùng.

Đến phút thứ mười, cô kêu ngừng, vỗ vai hắn: “Đứng lên đi.”

Thành tích này đã tốt hơn rất nhiều con em ba họ rồi, cô xác định hắn đúng là có thể ngồi nước.

Tông Hàng ngẩng đầu, mặt không ngừng nhỏ nước tong tỏng, Dịch Táp kéo cái khăn bông ném cho hắn, chợt nhớ tới điều gì: “Cậu nói cậu bị bắn vài phát đạn, trên người có sẹo không?”

Tông Hàng lúng túng: “Sẹo không rõ ràng lắm, nhưng nếu cô…nhìn kỹ thì có thể trông thấy được một vết màu đỏ nhạt, giống như phát ban…”

Hắn lau sạch rồi, vắt lại khăn mặt định ra ngoài, nhưng Dịch Táp lại đứng yên bất động, ngăn trở giữa đường, sắc mặt rất khó coi.

Cô nói: “Cho tôi xem đi.”

Tông Hàng thoáng do dự rồi một tay nắm lấy vạt áo T-shirt, từ từ kéo lên, sau đó cúi đầu, dùng cằm giữ vạt áo, hai bên lấy cánh tay kẹp chặt, rất sợ lộ hàng, chướng tai gai mắt.

Hắn mất tự nhiên chỉ cho cô xem: “Ở đây, ở đây, còn đây nữa.”

Ba chỗ trúng đạn, một chỗ ở buồng tim giữa vú, một chỗ ở gan, một chỗ ở dạ dày, hiện giờ màu sắc lưu lại đều đã rất nhạt, nhạt như nhũ đỏ bạc bị pha loãng quá tay.

Dịch Táp cúi đầu, ghé sát lại nhìn. Tông Hàng chỉ cảm nhận được hơi thở của cô phả lên bụng mình, tai nóng muốn chết, làn da chỗ ấy không tự chủ được mà run run.

Dịch Táp nói: “Đừng động đậy.”

Cô thò ngón trỏ ra, bụng ngón tay ấn lên vết sẹo chỗ gan hắn.

Tông Hàng không nhìn thấy nhưng cô lại thấy rõ: lúc da chỗ ấy chịu lực lõm xuống, quanh mép hiện ra rất nhiều nếp nhăn nhỏ li ti, giống như những đường tuyến phát tán vậy, màu của đường tuyến đậm hơn một tầng sắc, thu tay lại lập tức tan mất, không quan sát kỹ căn bản sẽ không nhìn ra.

Dịch Táp rụt tay về, rìa móng tay nhè nhẹ cọ vào lòng bàn tay mình, lần đầu tiên cảm thấy không sao thở nổi.

Lời nói của cô hơi lộn xộn, cảm thấy mình nhất định phải nói gì đó để giấu đi sự bất thường của mình: “Đây chính là vết sẹo do đạn để lại à? Không giống chút nào.”

Tông Hàng cũng biết là không giống, sẹo vốn là một lớp vảy bám bên ngoài bề mặt da trơn nhẵn, nhưng ba chỗ này của hắn lại không hề lồi lõm hay thô ráp gì, căn bản là giống hệt làn da xung quanh, nhìn lướt qua chỉ giống như vệt sắc tố lắng đọng nhàn nhạt.

Hắn nói: “Trước đây tôi từng xem một câu chuyện kỳ lạ, kể về một anh cảnh sát, lúc bắt cướp bị đạn bắn trúng tim, chết mất, cha mẹ anh ta rất đau đớn.”

“Hơn mười năm sau, bỗng có một cặp vợ chồng trẻ dẫn theo một đứa bé tìm tới nhà, nói là đứa trẻ này từ lúc biết nói đã khăng khăng bảo rằng mình chính là anh cảnh sát kia, còn ầm ĩ đòi về nhà, cặp vợ chồng không còn cách nào khác bèn đưa nó tìm tới đây.”

“Hai bên gặp nhau, đứa bé nhắc tới với đôi vợ chồng già chuyện khi anh cảnh sát còn bé, nói rất đầy đủ, có đầu có đuôi, không sai chút nào. Hơn nữa, ở vị trí tim của đứa trẻ có một vết bớt màu đỏ thẫm, gần như hoàn toàn trùng khớp với nơi anh cảnh sát bị trúng đạn mà chết.”

“Thế nên có người nói, đứa bé ấy là anh cảnh sát kia đầu thai chuyển kiếp sau khi chết, vết thương kiếp trước biến thành vết bớt kiếp này.”

Hắn cúi đầu nhìn mấy vết sẹo của mình: “Tôi cũng biết là trông cái này không giống sẹo mà giống bớt hơn.”

Lại dè dặt nhìn Dịch Táp: “Tôi có thể…thả áo xuống được chưa?”

Bấy giờ Dịch Táp mới tỉnh táo lại, nghiêng người nhường đường cho hắn, giọng nói hơi mất tự nhiên: “Cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi rửa mặt cái đã, trên thuyền vừa nóng vừa ẩm, toát hết mồ hôi rồi.”

Tông Hàng vội đi ra, quay đầu nhìn cửa phòng vệ sinh đóng lại, thở phào một hơi thật dài.

Hắn cảm thấy mình thật may mắn, Dịch Táp bằng lòng nghe hắn nói, lại thấu tình đạt lý, chuyện không sao tưởng tượng nổi như thế mà cô cũng tạm thời chấp nhận được, không tự cho mình là đúng mà mắng hắn vô căn cứ.

***

Dịch Táp vốc mấy vốc nước táp vào mặt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn vào gương.

Lát sau, cô giơ tay vén tóc vương bên má trái ra sau tai, nghiêng mặt, nhìn xuống một chỗ có rất nhiều tóc con mềm mại bên dưới tai.

Cô cũng có những vết sẹo giống bớt như vậy, màu sắc rất nhạt, bốn cái, nhỏ hơn của Tông Hàng một chút, lại có tóc che phủ nên suốt nhiều năm chưa từng có ai phát hiện ra.

Sau sự kiện Tam Giang Nguyên, trở thành người được gọi là “truyền kỳ”, “người duy nhất sống sót trong số những người gặp chuyện”, Dịch Táp đã bị Đinh Trường Thịnh truy vấn không chỉ một lần rằng rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì.

Mỗi lần, cô đều nổi giận đùng đùng: “Sao cháu biết được? Lúc đó cháu mới ba tuổi rưỡi, bị dọa suýt chết, cháu nhớ được có thứ gì đó rơi xuống trần xe và bàn tay xương kia đã là không dễ dàng gì rồi có được không? Sau đó cửa bị kéo ra, thứ kia cào loạn trong xe, còn bấm lung tung lên máy ghi âm, cháu tè ra quần, sợ đến ngất đi! Từ bé cháu đã sợ ma quỷ, mọi người đều biết!”

Khương Hiếu Quảng cũng bóng gió hỏi qua một lần.

Cô tủi thân hết sức: “Chú Khương, cháu lúc đó mới ba tuổi rưỡi! Chú muốn cháu phải nhớ cái gì?”

Khương Hiếu Quảng nói: “Cũng không thể trách chú Đinh của cháu hoài nghi được, thi thể của cha cháu và mọi người đều được phát hiện gần đoàn xe, chỉ có mình cháu chân ngắn như vậy mà có thể chạy ra ngoài hơn mười dặm…”

Cô nói: “Cháu không chạy, nhất định là do thứ kia cắp cháu chạy đi, cháu sao mà chạy được chứ, lúc đó cháu đã ngất đi rồi!”

Khương Hiếu Quảng cười hiền hòa: “Cháu đừng giãy nảy lên như gà chọi thế, lúc bọn chú tìm thấy cháu, người cháu toàn máu, đến cả áo lót cũng thế.”

Cô cây ngay không sợ chết đứng: “Là của thứ đó, nhất định là của nó, chảy từ cổ cháu vào thì đương nhiên là nhuộm đẫm cả áo trong rồi!”

Cô vẫn luôn tin tưởng không chút nghi ngờ với chuyện đó.

Mãi đến một buổi tối năm mười mấy tuổi, chợt nằm mơ.

Mơ thấy trạm tàu hỏa Tây Ninh mùa đông năm 1996, mơ thấy lon nước cam của nhà khách Giang Hà, chị gái Dịch Tiêu cầm miếng mút đánh phấn lên mặt, trong bầu không khí lạnh lẽo ban đêm trôi nổi giai điệu du dương của “Bến Thượng Hải”…

Nhưng cửa sau xe lại đột ngột bị kéo ra, chiếc áo khoác bông dày màu đen mà cô dùng để náu mình bị hất bay ra ngoài, cô la hét liên hồi, vì móng vuốt xương kia đâm từ tai cô cắm thẳng xuống cổ…

Cô bị cơn ác mộng đánh thức, cả người nhễ nhại mồ hôi lạnh, đứng dậy vào phòng vệ sinh.

Lúc rửa tay, chợt ma xui quỷ khiến mà hướng vào gương vén một bên tóc lên.

Đương nhiên cô không đến mức tin vào cơn ác mộng hoang đường kia, bị móng vuốt cắm vào tai xuống tận cổ như vậy, người đã sớm chết rồi, nhưng cô vẫn đang sống yên lành kia mà.

Sau một khoảng thời gian dài nghi ngờ mấy vết nhạt màu kia, cô kết luận: đó là bớt, bởi vì màu quá nhạt, vị trí quá khuất cho nên bất kể là bố, chị hay chính bản thân cô đều chưa từng phát hiện ra.



***

Dịch Táp vươn tay, giống như ban nãy, ấn xuống một trong số những vết màu đó.

Lại xuất hiện những nếp nhăn nhỏ li ti như đường tuyến phát tán.

Cô một lần nữa cào loạn tóc, một lần nữa che kín chỗ đó đi, không để nó lộ ra ngoài ánh sáng mặt trời, sau đó thì nhìn chằm chằm bản thân mình trong kính, chợt rùng mình.

Cô cũng giống Tông Hàng sao?

E rằng, ánh mắt thâm trầm mà Đinh Trường Thịnh vẫn luôn dán sau lưng cô trước nay đều chưa từng là lo bò trắng răng.

Lại phải tạ lỗi với mọi người vì dịch sai ạ. Ở những chương trước tớ và chị Lan đều dịch “水鬼 (thủy quỷ)” là quỷ nước, mặc dù tớ vẫn luôn biết thực chất chữ “quỷ” trong tiếng Tàu có nghĩa như chữ “ma” của tiếng Việt, dạo gần đây càng dịch càng thấy sai sai nên quyết định từ nay sẽ đổi lại thành “ma nước” chứ không phải “quỷ nước”. Chị Lan cũng có đề xuất dùng chữ “ma da” nghe thuần Việt hơn nhưng tớ tra cứu thì có một đoạn thế này:

“Ma da” là ma gì? Đại Nam quấc âm tự vị của Huình-Tịnh Paulus Của giảng “tục hiểu là con ma ở dưới nước, chính là hồn người chết nước hóa ra, hay kéo người khác chết thế cho nó lên đất”. Dictionnaire annamite-français của J.F.M.Génibrel, dịch là “génie malfaisant des eaux” (ác thần dưới nước). Từ điển từ ngữ Nam Bộ của TS Huỳnh Công Tín giảng là “thủy quái, loài ma, yêu quái sống, hoạt động ở dưới nước”. Việt Hán từ điển tối tân của NXB Chin Hoa (Chợ Lớn) đối dịch “ma da” là [水鬼] “thủy quỷ”.

Cận âm với “da” trong “ma da” của tiếng Việt là “ýa”, có nghĩa là “nước”, trong tiếng Chăm, như có thể thấy trong Dictionnaire Căm Vietnamien Français của Gérard Moussay (Centre Culturel Căm, Phanrang, 1971).

Dựa vào hai điểm trùng hợp về ngữ nghĩa và ngữ âm trên đây, có người đã cho rằng, “da” trong “ma da” của tiếng Việt là do “ýa” của tiếng Chăm mà ra (nên “ma da” mới là “ma [dưới] nước”). Nhưng đâu có phải tất cả những người giống hệt nhau đều là bà con với nhau (ở đây là “da” và “ýa”), như Joseph Vendryes đã viết trong Le langage. Cho nên chúng tôi xin nhấn mạnh rằng, trên đây mới chỉ là chuyện khái niệm chứ chưa phải là chuyện từ nguyên vì một vấn đề tinh tế cần được đặt ra ngay từ đầu là tại sao người Việt lại không gọi thẳng “ma da” là “*ma nước” mà phải lòng vòng đi phiên âm từ “ýa”của tiếng Chăm thành “da” để gọi nó là “ma da”. Đây là một việc hoàn toàn phi lý vì ta không có bất cứ lý do thực tế và/hoặc ngôn ngữ nào cho một sự vay mượn như thế cả.

Còn về mặt từ vựng và lời nói thì “ýa” của tiếng Chăm cũng chưa bao giờ đi vào tiếng Việt (ở miền Nam) thành “da” với tính cách là một từ độc lập để có thể hành chức một cách hoàn toàn tự do, nên cũng không thể kết hợp với “ma” thành “ma da”. Xin nhớ rằng, tất cả các từ ngoại lai (do vay mượn) mà đi được vào tiếng Việt thì đều là và phải là những từ độc lập. Xin nêu vài thí dụ về từ gốc Pháp: – “bia” do “bière” (không phải do “beer”) mà ra nhưng ta có thể nói “bia bọt”, “bia hơi”, “bia tươi”, “hãng bia”, “bia Tiger”, “bia Sapporo”, “nốc bia”, “rót bia”, “vại bia”; – “bơ” do “beurre” mà ra nhưng ta có thể nói “bơ sữa”, “bơ lạt”, “bơ mặn”, “bơ thừa sữa cặn”, trái/cây bơ (avocat[ier]), “gà chiên bơ”, v.v…; – “ga” do “gare” mà ra nhưng ta có thể nói “nhà ga”, “sân ga”, “ga tàu điện”, “ga tàu hỏa”, “Ga Hàng Cỏ”, “Ga 0” (tức “Ga Zero”, Nhóm công khai trên Facebook); v.v… Còn “*da” với nghĩa là “nước” thì tuyệt đối không.

– trích lời học giả An Chi, báo Năng lượng Mới số 438.

Dài dòng vậy là để mọi người nếu có ai cũng muốn kiến nghị với tớ từ “ma da” thì cũng biết luôn lí do vì sao tớ không dùng từ này, khỏi tốn công cả hai bên comment :))))))

Tóm lại là từ nay về sau, trong truyện tớ sẽ đổi hết “thủy quỷ” thành “ma nước” ạ. Mong mọi người thông cảm cho sai sót này, xin lỗi và cảm ơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play