Cũng may mưa không lớn, dân xóm nổi cũng
chẳng coi chút nước này ra gì, trong tầm mắt, đừng nói là quấn áo mưa,
thậm chí còn chẳng có mấy ai đội nón trúc.
Đinh Thích cầm cốc đánh răng đi tới bậc thềm gần mép nước bên hông nhà thuyền đánh răng.
Ngày hôm nay trôi qua rất bình thường,
sáng sớm Dịch Táp đã chạy thuyền đến chỗ Trần Hói ăn bữa sáng, bấy giờ
Đinh Thích mới biết cô hầu như luôn ở bên ngoài, thời gian cô ở xóm nổi
mỗi năm cộng hết vào cũng chưa đến một tháng, cho nên trong nhà không
dựng bếp, hoặc ăn cơm đóng tiền ở chỗ Trần Hói, hoặc mua từ “xuồng cơm” – xóm nổi này có người chuyên nấu cơm bán, đến bữa thì khiêng những chiếc nồi to nóng hôi hổi lên xuồng, chèo dọc theo con nước rao bán, đa phần
trong nồi là cháo, xúp, hoặc mì, nhà ai muốn mua thì vác bát ra múc một
muôi.
Ăn xong, Dịch Táp kéo Trần Hói và Lê Chân
Hương chơi bài, đặt cược nhỏ, người nào cũng có thắng có thua. Giữa
chừng có người đến tìm Trần Hói khám bệnh mua thuốc nên dừng lại giải
lao.
Đinh Thích thờ ơ đứng ngoài quan sát trận bài này, xem đến trưa.
Buổi chiều, cô đi sâu vào hồ lớn để thả Ô Quỷ.
Đinh Thích cũng đi theo, công việc này không mệt, Ô Quỷ tự mình mò thức ăn trong nước.
Thông thường ngư dân thả ưng biển là để
bắt cá, phải đeo một cái chốt ở cổ nó đề phòng nó ăn mất cá, như vậy cá
bị nuốt xuống cũng không vào được bụng nó mà mắc kẹt ở miệng chốt, có
thể tóm cổ đùn ra.
Nhưng Ô Quỷ không phải gia súc làm thuê cho con người nên thích ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Đây là lần đầu tiên Đinh Thích chứng kiến
sự hung hãn của Ô Quỷ, nó nhào vào chỗ nước sâu trong hồ, ngụp xuống,
chẳng bao lâu sau một con cá to quẫy đành đạch đã bị nó tung lên khỏi
mặt nước, chẳng đợi con cá rơi xuống, Ô Quỷ đã từ trong nước nhô ra, há
to miệng, không nhai không cắn từng chút từng chút mà nuốt chửng cả con
cá vào bụng.
Công cuộc săn mồi tàn nhẫn của thế giới tự nhiên phần nào có thể thấy được ở đây.
Thỉnh thoảng con cá quá béo, Đinh Thích
chăm chú nhìn cái cổ Ô Quỷ dần dần bị phình ra, sợ nó chết nghẹn, cảm
giác cổ họng mình cũng khó chịu theo.
Dịch Táp đưa cho hắn que thuốc lá: “Chưa từng thấy à? Ở Hoàng Hà không có ô quỷ sao?”
Đinh Thích không chắc lắm: “Thấy nhiều ở phía nam hơn, nghe nói nó không thích những nơi đóng băng.”
Hắn không biết que thuốc này dùng làm gì, nhìn Dịch Táp cho vào trong miệng nhai, bèn bắt chước theo.
Chẳng qua, mùi vị này chẳng dễ chịu chút
nào, dường như trong tiềm thức hắn vẫn luôn cảm thấy cô nàng Dịch Táp
này khó gần nên vô thức luôn đề phòng cảnh giác.
Kỳ thực phần lớn là xuất phát từ quan niệm vùng miền, bài dị bài ngoại.
Bởi lẽ từ nhỏ đã nghe nói cô lớn lên bên bờ sông Lan Thương.
Sông Lan Thương bắt nguồn từ khu vực Đa
Tạp, Thanh Hải, độ cao nơi đây cao hơn mực nước biển, lạnh khủng khiếp,
dòng nước bạc như loài bò sát nhúc nhích chảy qua mặt đất, nhưng thần kỳ là càng chảy càng sâu rộng, chảy ra vài con sông lớn của thế giới.
Một là Trường Giang, hai là Hoàng Hà, ba là Lan Thương.
Bởi vậy nên có người gọi khu vực lân cận Đa Tạp là “Tam Giang Nguyên”, ngụ ý là ba con sông cùng một khởi nguồn.
Trường Giang và Hoàng Hà nằm trong số
những con sông dài nhất nhì châu Á, những khu vực chảy qua đều là nội
địa Trung Quốc, xem như sông nội địa, dân cư ven bờ đông đúc, các thành
phố và thị trấn chiếm đa số, rất nhiều người dựa vào dòng nước để sinh
sống, văn hóa sông lớn gần như tương đương với văn hóa Trung Hoa, cho
nên vô cùng nổi tiếng ở trong nước, e rằng chẳng có ai là không biết.
So ra thì danh tiếng của sông Lan Thương kém hơn, dù nó cũng là một trong số “Tam Giang”, là con sông dài thứ ba Châu Á.
Bởi nó không chảy về phía đông, quấn quanh nền văn minh chủ đạo của Hoa Hạ mà ngược lại, chảy một mạch về nam,
những khu vực nó đi qua đa phần đều dân cư thưa thớt, khe sâu rừng rậm
mịt mù chướng khí, cổ đại gọi là đất man di mọi rợ, ngoại trừ tội phạm
lưu đày, người bình thường chẳng thể nhớ đến nó.
Nhìn trên bản đồ, hướng đi của sông Lan
Thương sau khi tách ra từ Tam Giang Nguyên có phần giống với một cái
chân bị vứt sang một bên, ra sức giữ khoảng cách với mọi người: đoạn
chảy qua Điền Tạng (*) cách đường biên giới chỉ bằng hạt gạo, mà cuối
cùng nó vẫn chảy ra nước ngoài – xuất cảnh ở huyện Tịch, mãnh (**) Tây
Song Bản Nạp, tỉnh Vân Nam, sau khi ra ngoài thì nó không còn mang tên
sông Lan Thương nữa mà đổi thành tên khác.
Sông Mê Kông.
(*) Chỉ Vân Nam – Tây Tạng.
(**) Mãnh (勐) là đơn vị hành chính của dân tộc Thái ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc).
Do đó, tên đầy đủ của con sông dài thứ ba
châu Á là “sông Lan Thương – Mê Kông”, ở giữa thêm cái gạch ngang, hai
vế trước sau đều không thể bỏ sót.
Đinh Thích lớn lên ven sông Hoàng Hà, sống trong tập tục văn hóa cổ xưa chính thống nhất, nhìn về tây nam biên
cương quan ải trùng trùng, ngăn cách cũng trùng trùng quan ải, huống chi về sau, Dịch Táp còn đến Đông Nam Á sinh sống lâu dài.
Điều này khiến hắn cảm thấy trong ba họ ma nước, họ Dịch sống ven bờ Lan Thương cũng chẳng khác gì con sông Lan
Thương trên bản đồ, lạnh lùng, xa cách, khiến người ta chẳng thân thiết
nổi.
Đột nhiên, cách con thuyền nhỏ không xa, Ô Quỷ vọt ra khỏi mặt hồ, đầu vung vẩy cái mỏ hệt cây kìm, ném một con cá chuẩn xác vào khoang thuyền.
Con cá giãy chết đành đạch dưới đáy khoang thuyền, vẩy bắn tung tóe những giọt nước tanh tanh.
Dịch Táp lấy mũi giày gạt con cá vào một góc: “Hôm nay Ô Quỷ thể hiện không tệ, chúng ta có cá ăn rồi.”
Đinh Thích nhìn Ô Quỷ chằm chằm: “Tôi nghe nói ô quỷ các người nuôi sau khi sinh ra chỉ uống máu lươn, đầy sáu
mươi ngày phải cho ăn một đôi mắt người chết, như vậy về sau xuống nước
rồi, nó có thể nhìn thấy sống chết.”
Dịch Táp chẳng buồn nâng mí mắt: “Mê tín dị đoan anh cũng tin à?”
Đinh Thích cảm thấy cô nói chuyện cực kỳ
gian giảo, dăm ba câu đã dựng nên tường đồng vách sắt khiến người ta
không sao phá chiêu được.
Đành chuyển chủ đề: “Ngày nào cô cũng làm những việc này sao?”
Dịch Táp đáp: “Ừ, sinh hoạt mà, ngày qua
ngày thôi, ai còn đổi cách vẽ hoa suốt ngày chứ? Nhàm chán lắm phỏng?
Nhàm chán thì anh về nước đi.”
…
Con người Dịch Táp không kiếm cớ che đậy,
mỗi giây mỗi phút đều không quên nhắc nhở hắn: Anh không được hoan
nghênh, anh biến cho sớm đi, anh ở đây tôi không thoải mái.
Đinh Thích cụp mi, hớp một ngụm nước súc miệng rồi ngồi xổm xuống, đỡ bị nước bắn lên người lúc nhổ ra.
Chải xong lần thứ nhất, đang định chải
lượt thứ hai thì bỗng để ý thấy chỗ ban nãy vừa nhổ nước nổi lên bọt
bẩn, dưới làn nước trong trẻo như có một dáng hình quái dị…
Hắn định cúi đầu xem thì đúng lúc ấy,
“rào” một tiếng, hai cánh tay trắng nhợt thình lình duỗi ra từ dưới
nước, trong chớp mắt quấn lấy cổ hắn, tiếp đó vận lực thật lớn, xem
chừng là muốn kéo hắn xuống nước.
Đinh Thích thầm kêu gay rồi, eo và hông
bỗng chốc dùng sức, muốn mượn lực nửa thân dưới để giữ vững cơ thể,
nhưng tệ ở chỗ hắn đứng quá gần mép nước, vận sức không có điểm tựa, nửa thân trên gần như sắp đổ xuống…
Trong sát na ấy, hai tay hắn liều mạng bấu vào mép tấm ván gỗ của bục, hai chân trượt ra sau, thành công thay đổi
tư thế từ ngồi xổm thành nằm bò, nhưng thứ kia khỏe kinh khủng, trực
giác Đinh Thích cho biết cơ thể vẫn đang bị kéo xuống, sợ đến toát mồ
hôi lạnh ướt sũng người, dưới tình thế nguy cấp, hắn nghiến răng, một
tay vươn ra nhanh chóng vớ lấy cái bàn chải đánh răng rơi trên sàn, gắng sức gập cong, bẻ gãy đầu bàn chải rồi mặc kệ hết thảy đâm mạnh về phía
thứ kia…
Cũng không biết đâm mấy lần, bên tai chợt
vang lên tiếng chậu nước rơi loảng xoảng và tiếng hét của Lê Chân Hương. Lực kéo kia bỗng chốc thả ra rồi bỏ đi, ùng ục nổi bong bóng ẩn vào
nước. Đinh Thích ngửa người ngã ngồi trên sân phơi, há miệng thở hồng
hộc, trên cổ máu me đầm đìa.
***
Khi Dịch Táp nhận được tin chạy tới, Trần
Hói đã giúp Đinh Thích xử lý qua. Hôm nay trời nóng lại ẩm, không khuyến khích băng bó quá chặt nên chỉ bôi thật nhiều thuốc tím vòng quanh cổ,
thoạt nhìn chẳng khác gì quấn một cái khăn màu tím.
Lê Chân Hương bị dọa hết hồn, mặt trắng
bệch, kể với Dịch Táp rằng trong nước có một người phụ nữ muốn kéo Đinh
Thích xuống, hơn nữa, so với Đinh Thích, chị lo lắng cho người phụ nữ đó hơn, vì chị trông thấy rất rõ bàn chải gãy của Đinh Thích hình như có
hai lần cắm vào đầu cô ta.
Ngụ ý là sợ người phụ nữ kia gặp nguy hiểm tới tính mạng, lại lải nhải không ngớt bảo nên tìm mấy người đàn ông
giỏi bơi lội xuống nước xem thử, chưa biết chừng thi thể giờ đã dạt vào
chân nhà người ta rồi cũng nên.
Dịch Táp tới gần nhìn vết thương trên cổ Đinh Thích.
Từng vết từng vết, có thể thấy rõ là dùng
móng tay cào rất mạnh, có mấy vết còn thấy được cả thịt, trong máu trộn
lẫn nước thuốc, nom hơi ghê người.
Trần Hói cũng đầy một bụng thắc mắc, gã
không chứng kiến hiện trường, thị giác không chấn động đến thế, nghe kể
lại chỉ nghĩ có người muốn đối phó với Đinh Thích: “Hắn mới tới đây,
không đến nỗi đắc tội với ai chứ?”
Dịch Táp cụp mắt, Đinh Thích vừa vặn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, hệt một hồi
Thái Cực thôi thủ (*), sau khi ước lượng nặng mức độ nhẹ của đối phương
thì thu hồi, mỗi bên ngầm hiểu lấy.
(*) Một bài quyền thuật đối
kháng tay không giữa hai người trong Thái Cực Quyền, động tác chủ yếu là đưa đẩy tay nên gọi là “thôi thủ”.
Cô trả lời: “Tôi đi xem thử, anh tiêm cho vết thương này của anh ta một mũi vắc-xin phòng dại đi cho chắc.”
***
Dịch Táp một tay cầm cái đèn pin to, một tay xách cây gậy bóng chày làm bằng thép hợp kim, vừa đi vừa nhìn dọc theo sân phơi.
Cây gậy bóng chày này bên trong rỗng
không, không tính là nặng, nhưng do chất liệu kim loại nên vung lên đánh rất chắc tay, lại thuôn dài đẹp mắt, cơ bản không tốn diện tích, rất
phù hợp cho phái nữ phòng thân.
Cây này của Dịch Táp, ban ngày thì vứt trên thuyền, tối đến thì gác đầu giường.
Lê Chân Hương đi theo sau Dịch Táp một
khoảng, cố gắng cách xa mép nước hết mức, sợ sệt nhắc nhở cô: “Isa, em
cách mặt nước xa một chút, lỡ lại có người thò ra nữa…”
Lê Chân Hương bắt đầu lẩm nhẩm. Chị theo
đạo Cao Đài của quê nhà Việt Nam, đạo này gom đủ các phái, chư thần Đông Tây gộp hết lại, thờ phụng Thích Ca Mầu Ni, Giê-su, cũng thờ cả Lý
Bạch, Shakespeare , Newton. Mỗi lần sợ hãi chị đều cầu khấn chư thần phù hộ, niệm cũng phải bảy, tám cái tên.
Dịch Táp ngồi xổm xuống chỗ Đinh Thích gặp chuyện, đèn pin quét qua tấm ván gỗ bị nứt toác lúc hắn dùng sức, cũng
quét qua mặt nước nhè nhẹ nhấp nhô bên dưới sân phơi, mặt nước không có
gì khác thường.
Cách đó không xa, Ô Quỷ thẳng thân đứng nghiêm, cánh cụp lại, chỉ có hai mắt xanh biếc là ngập tràn sát khí.
Dịch Táp tắt đèn pin, ngoảnh đầu nhìn Lê Chân Hương: “Chị Hương, để em tiễn chị.”
Chỗ Lê Chân Hương ở cách đây một quãng,
trước kia thu dọn xong bữa tối đều chèo thuyền về nhưng hôm nay bị
chuyện của Đinh Thích rầy rà làm lỡ mất thời gian.
***
Đưa Lê Chân Hương về rồi quay lại, hầu hết các nhà trên xóm nổi đều đã tắt đèn, nhà thuyền một khi không còn ánh
sáng sẽ chỉ sót lại đường nét đen thui.
Hồ lớn yên ả, tiếng động cơ thuyền nhỏ vừa ì vừa thấp, khuấy lên bọt nước, bảy rẽ tám quẹo lại vòng về trước nhà
thuyền của Trần Hói.
Trần Hói đã đi ngủ, trong nhà thuyền đã tối, còn mỗi cửa phòng kho là vẫn mở toang với bóng đèn vàng cô độc.
Bên cạnh cánh cửa gần mép nước, Ô Quỷ và
Đinh Thích ngồi sóng vai, Đinh Thích đang hút thuốc, tàn thuốc búng vào
mặt nước dưới chân.
Dịch Tạp tấp thuyền vào gần: “Đưa cho tôi chuôi bàn chải đánh răng.”
Đinh Thích dường như đã sớm chờ đợi câu này, nhấc tay đưa cho cô.
“Rửa chưa đấy?”
“Chưa.”
Dịch Táp đem đầu nhọn chỗ bị gãy của chuôi bàn chải tới trước mắt nhìn tỉ mỉ: “Đâm vào thịt mấy lần?”
“Mười ba lần.”
“Mười ba lần đều không có máu à?”
Cô vừa nói vừa đưa lên mũi ngửi.
Lần này, lông mày cô nhíu lại, qua mấy giây mới mở miệng: “Hơi thối.”
Đinh Thích cười: “Là mùi thối của người chết đúng không?”
Dich Táp không nhìn hắn mà đưa chuôi bàn chải đến trước mặt Ô Quỷ: “Đừng nói vớ vẩn, hồ lớn này luôn rất sạch sẽ.”
Trọng âm rơi vào hai chữ “sạch sẽ”.
Ô Quỷ cúi đầu, những cái mỏ sắc cong sắc
gảy gảy chuôi bàn chải, sau đó dịch chuyển màng chân, thong dong điểm
tĩnh từ mép nước hạ thủy, nhanh chóng bơi ra xa.
Dịch Táp định hỏi Đinh Thích có muốn đi
cùng không, nếu trong lòng sợ hãi, cô có thể đi một mình, nhưng còn chưa mở miệng, hắn đã lên thuyền.
Ô Quỷ bơi thẳng một đường ra xung quanh,
thi thoảng vục đầu xuống nước, sống lưng vạch ra mớn nước sáng trắng
trên mặt hồ, con thuyền điểm xuyết ở cuối mớn nước ấy, vẫn luôn theo
sát.
Giữa chừng đi qua nhà thuyền của mình,
Dịch Táp dừng thuyền vào lấy mấy thứ, lúc đi ra, tay trái xách túi dụng
cụ, tay phải xách can xăng.
Xem ra chuyến đi này không ngắn.
Thực tế quả đúng như vậy, lúc sắp tới chỗ sâu trong hồ lớn, bình xăng đã thấy đáy, động cơ ngừng hoạt động.
Tiếng mô tơ tắt bặt, hồ lớn im lìm đến
đáng sợ, Dịch Táp đứng dậy đổ xăng vào động cơ, Ô Quỷ như hiểu tính
người, dừng lại đợi cách đó không xa, chờ cô đổ xăng xong mới tiếp tục
dẫn đường.
Đi thêm một quãng nữa, Ô Quỷ đột nhiên dừng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT