Tuy Mặc Tức không nói cặn kẽ, nhưng người khác đâu có ngốc, lập tức hiểu được hắn định đi đến một nơi cách đây thật xa, sau đó bại lộ hành tung của mình, dùng mình làm mồi dụ Vụ Yến đi.
Giang Dạ Tuyết vội nói: “Sao lại thế được? Quá nguy hiểm.”
“Nếu ngay cả một bầy dơi ta cũng không xử lý được.” Mặc Tức chỉnh lại hộp ám khí trên cổ tay của mình: “Thì khỏi cần làm thống soái của quân Bắc Cảnh nữa.”
Giang Dạ Tuyết biết Mặc Tức từ nhỏ đã cố chấp, thấy khuyên hắn không được, chỉ đành nhìn về phía Cố Mang.
Giữa ánh lửa sáng tối bập bùng, nét mặt của Cố Mang trông chẳng mấy rõ ràng, không biết có định xen vào chuyện này không, nhưng rồi một lát sau, cuối cùng y vẫn mở miệng:
“Hi Hòa quân một mình đi gặp lũ dơi kia làm gì. Hối hả muốn làm cô gia dâng tới cửa cho ả Dơi Vương kia vậy sao?”
(1) Cô gia: Con rể, dượng.
Nghe cách nói “cô gia dâng tới cửa”, Mặc Tức nhìn Cố Mang một cái, sau đó xoay mặt đi, thấp giọng nói: “Tính tình của ta không tốt, lệ khí lại quá nặng, thích hô đánh hô giết, không ai thích ta cả.”
“…”
Đây là những lời vừa rồi Cố Mang nói khi châm chọc Mặc Tức, không ngờ lại bị Mặc Tức nhớ rành mạch, bây giờ bưng nguyên si ra ngoài. Dẫu cho da mặt có dày hơn nữa, Cố Mang cũng nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ.
Cài xong yếm khóa của hộp ám khí, Mặc Tức quay đầu nói: “Đi đây.”
“Nè nè, đệ chờ đã!”
Mặc Tức dừng bước, nghiêng mặt qua hỏi: “Sao nữa.”
“Nghe nói yêu chỉ thích túi da của loài người, tuy rằng tính tình của đệ không thú vị, nhưng mặt của đệ rất đẹp nha, vừa gợi cảm vừa thuần khiết, lúc im lặng không nói quả thật là hoàn hảo miễn chê. Nếu con dơi già kia chướng mắt đệ, vậy ả mù chắc rồi, phải đến phủ của Khương Phất Lê chữa mắt thôi.”
“…” Mặc Tức xanh mặt, phất áo bỏ đi.
Cố Mang thở dài nhìn bóng lưng của Mặc Tức: “Ầy, quả nhiên lúc mất trí nhớ không có cảm giác gì quá lớn, tỉnh lại so sánh thử, thì ra mấy năm ta rời nước, tính tình của đệ ấy vẫn tệ hại như xưa. Không, hẳn là càng tệ mới đúng, bây giờ giỡn chơi một câu cũng không được.”
Nghe Cố Mang nói thế, cuối cùng Mặc Tức không nhịn nổi nữa, thình lình quay phắt đầu lại, dường như muốn nổi giận, nhưng lại cố dằn xuống, vành mắt ửng đỏ hỏi một câu: “… Cố Mang, đến hôm nay huynh mới biết tính tình của ta tệ hại sao?”
“…”
Mặc Tức nói xong câu này rồi đi mất, bóng hình xa dần dưới ánh trăng lượn lờ. Chờ khi đối phương sắp biến mất hoàn toàn, Cố Mang mới lặng lẽ quay đầu, nói với những người còn lại trong hang: “Hay là… ta theo đệ ấy nha? Nhãi ranh làm việc không đáng tin, ta vẫn nên đi theo trông chừng đệ ấy, phụ đệ ấy dụ Vụ Yến đi.”
Giang Dạ Tuyết nói: “Đi mau đi, thêm một người thêm một lớp phòng vệ.”
Cố Mang cười khổ: “Chỉ sợ đệ ấy thấy ta là nổi cáu, huynh nhìn lúc đệ ấy đi kìa, sắc mặt kém quá trời.”
Tuy ngoài miệng nói vậy, người vẫn tức tốc chạy theo.
Quân ủng khảm lát sắt của Mặc Tức giẫm “loạt soạt” trên cành khô lá héo, đi một mình chốc lát, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân lạch bạch.
“Hi Hòa quân.”
Vừa nghe giọng nói đó, Mặc Tức thấy lòng khó chịu khôn tả. Hắn không quay đầu lại mà còn bước nhanh hơn.
Cố Mang đuổi theo: “Đệ đi nhanh thế làm gì.”
Mặc Tức không để ý tới y, chỉ cúi đầu bước về phía trước.
“Hỏi đệ đó, giận quá không muốn ngó tới ta luôn hả?”
Mặc Tức im lặng hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: “Huynh cứ phải đi theo làm gì.”
“Đệ hành quân lâu như thế, đánh trận nhiều năm như thế, chút bày bố binh lực này đệ phải hiểu rõ chứ. Đệ nói xem ta đi theo làm gì?”
Cố Mang bẻ một cọng cỏ đuôi chó, cầm trong tay ngắm nghía, vừa ngắt hoa dại ven đường vừa nói tiếp:
“Nhóm Giang Dạ Tuyết giải cổ trong hang núi, tuyệt đối không thể bị bất cứ ai quấy rầy. Nếu nói như vậy, càng nhiều người ở ngoài thu hút sự chú ý của nữ vương Vụ Yến thì càng tốt. Có điều nhằm ngừa phòng vạn nhất, trong hang núi cũng nhất định phải có người canh gác, nhưng hiển nhiên Mộ Dung Sở Y thích hợp làm người đó hơn ta, bởi vì hắn là tiểu cữu của Nhạc Thần Tình và Giang huynh, hắn càng sẵn lòng, và cũng càng nên làm lớp phòng tuyến cuối cùng của bọn họ.”
Phân tích xong xuôi, Cố Mang cười với Mặc Tức: “Vậy nên đệ cần gì hành động theo cảm tính như thế chỉ vì không muốn nhìn thấy ta?”
Mặc Tức không nói nữa. Hai người giẫm cành khô lá rách, đi từng bước về phía xa. Lúc này bọn họ chưa tháo pháp chú ẩn giấu linh lực trên người mình, thế nên cũng chẳng mấy lo lắng khi thấy trong rừng có vài con dơi tinh đang đi quanh lùng sục.
Cứ sóng vai đi như thế một hồi, Mặc Tức chợt lên tiếng: “Cố Mang.”
“Ừ.”
“Bây giờ ở đây không có người nào khác, huynh nói thật với ta được không.”
“Hả?”
“Huynh thật sự hận ta sao.”
Cố Mang: “… Sao tự dưng lại hỏi chuyện này.”
Mặc Tức nói: “Ta không dẫn huynh theo, không phải vì không muốn nhìn thấy huynh, mà vì cảm thấy huynh rất hận ta, mà ta cũng không biết nên đối mặt với huynh thế nào.”
Cố Mang im lặng giây lát, xung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ có ánh trăng dập dìu và tiếng lá xào xạc, ngay cả tiếng chim quạ kêu cũng xa xăm đến lạ.
Mặc Tức ngừng một lát: “Có phải huynh thật sự vẫn luôn oán hận ta không.”
“… Ta oán hận đệ cái gì?” Giữa gió mát trăng thanh, áo trắng của Cố Mang phần phật như sóng gợn. Y cất đi tấm mặt nạ cười cợt ngả ngớn trước mặt nhóm người Giang Dạ Tuyết, để lộ một gương mặt phờ phạc và có phần vô cảm vì đã trải qua quá nhiều sinh tử: “Ta oán năm đó khi ta gặp khó khăn, đệ không thể bầu bạn bên cạnh ta? Hay oán vào lúc ta cần được kéo một cái nhất, đệ chỉ cho rằng ta đang say rượu la lối đùa cợt thôi?”
“…”
Cố Mang nở nụ cười: “Đệ đã hỏi ta câu tương tự trong gương Thời Gian rồi, mà bất luận là tám năm trước hay tám năm sau, đáp án của ta đều như nhau.”
Y ngước hàng mi dài tựa xơ bông, hệt như màn che vén lên, ánh trăng trắng sáng thoáng chốc tuôn vào trong đôi mắt xanh thăm thẳm của y.
Cố Mang dùng đôi mắt xanh không thể phục hồi như xưa nhìn Mặc Tức.
Y nói: “Mặc Tức, ta chưa bao giờ hận đệ vì những chuyện này.”
Mặc Tức đột nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn Cố Mang. Từ khi gặp lại Cố Mang đến nay, gần như hắn luôn tỏ ra mạnh mẽ nói một không hai trước mặt y, nhưng giờ phút này đây, đối mặt với Cố Mang đã nhặt về ký ức, hắn còn lại cái gì?
Cố Mang nhìn hắn trưởng thành, Cố Mang chứng kiến tất cả chật vật, gian nan và khốn khó của hắn, bao dung mọi bốc đồng và dại khờ của hắn.
Trước mặt Cố Mang mất đi thần thức, có lẽ Mặc Tức là chủ thượng, là đồng bạn, là Hi Hòa quân.
Nhưng trước mặt Cố Mang ca ca của mình, Mặc Tức cũng chỉ là Mặc Tức. Mũ giáp và đao kiếm đều tháo xuống, chỉ còn mỗi trái tim chân thành máu thịt loang lổ thôi.
Mặc Tức run giọng hỏi: “Nếu huynh không hận ta… tại sao lại đối xử với ta như vậy?”
“Có gì mà tại sao chứ? Cũng như đệ đối xử với ta thôi.” Cố Mang nói: “Đây chỉ là lựa chọn của riêng chúng ta, cũng như đệ chọn Trọng Hoa còn ta chọn nước Liệu. Chú giải của gương Thời Gian nói rất hay, độ qua biển khổ, không truy cầu ngày trước —— Nếu chuyện quá khứ đã xảy ra, xoắn xuýt thế nào cũng vô dụng. Ta đã sớm buông bỏ hết những chuyện quá khứ xằng bậy của chúng ta rồi, là đệ cứ bám riết không buông, ngoại trừ nhẫn tâm với đệ, ta còn đường khác để đi sao.”
Lời này chẳng khác nào một tẩu thuốc đốt bỏng máu thịt trong lòng Mặc Tức, trái tim của hắn cũng co rút dữ dội.
“Huynh buông bỏ hết rồi sao?”
“Buông bỏ từ lâu rồi.”
Mặc Tức nhắm mắt lại, hàng mi dài run rẩy: “Cố Mang…” Cổ họng trượt lên trượt xuống, cuối cùng thốt ra một câu: “Mười bảy năm.”
Cố Mang sửng sốt: “Cái gì?”
“Từ lúc huynh dẫn dắt ta hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên ở học cung đến nay, ta đã quen huynh mười bảy năm rồi. Từ thuở nhỏ đến nhược quán, từ cùng trường đến sa trường… là chính miệng huynh nói sẽ luôn bầu bạn bên ta, huynh đã nói dù giàu dù nghèo cũng sẽ ở bên ta, là huynh từng ——”
Là huynh từng nói yêu ta.
Nhưng giờ đây Mặc Tức biết phải nói ra miệng thế nào? Câu này mắc kẹt trong cổ họng, nghẹn đến mức cổ họng trào đầy vị tanh ngọt.
Mặc Tức nhắm nghiền hai mắt, cố dằn nỗi kích động trong giọng nói của mình, sau đó hít một hơi thật sâu, cuối cùng run rẩy mở miệng nói.
“Huynh từng dạy ta rất nhiều chuyện, dạy ta nhẫn nhịn, dạy ta pháp thuật, dạy ta thế thái nhân tình, dạy ta phong hoa tuyết nguyệt. Bây giờ huynh bảo ta đừng bám lấy huynh nữa. Được.”
“Ta cũng có thể làm thử.” Mặc Tức nói: “Chỉ là trước đó, Cố sư huynh, ta muốn thỉnh giáo huynh chuyện cuối cùng —— Huynh dạy ta đi, mười bảy năm qua đã là nửa cuộc đời của ta và huynh rồi, huynh dạy ta buông bỏ thế nào đi.”
Cố Mang: “…”
Mặc Tức bỗng dưng mở mắt, đưa tay chỉ vào ngực mình: “Huynh có thể dạy ta làm sao để dễ chịu được không?” Đầu ngón của hắn run bần bật, hốc mắt cũng đỏ hoe.
“Ba hồn bảy phách làm sao mất hai phách, đổi thành ta mất có được không? Ta còn giữ ký ức giữ thần thức, ta không buông bỏ được! Trở về tám năm trước, biết rõ không xoay chuyển được gì, ta vẫn sẽ hỏi huynh có thể nào đừng làm phản hay không, ta vẫn sẽ hy vọng huynh bằng lòng ở lại dẫu cho huynh cảm thấy ta chỉ làm chuyện vô ích thôi!”
“Mặc Tức…”
“Cái gì mà độ qua biển khổ, không truy cầu ngày trước, ta đã sống trong ngày trước tám năm rồi! Từ ngày huynh bỏ đi, ta vẫn luôn sống trong tám năm trước —— Ta hy vọng huynh có thể khôi phục ký ức biết nhường nào, nhưng huynh khôi phục rồi, huynh lại nói với ta huynh đã sớm buông bỏ hết tất cả… Cố Mang, Cố sư huynh… mười bảy năm qua rốt cuộc ta là cái gì trong lòng huynh?!!”
Nói đến cuối cùng, hắn đã khàn cả giọng.
Từ ngữ kẹt trong cổ họng, thế mà lại biến thành nghẹn ngào. Mặc Tức cảm thấy hốc mắt có nước đảo quanh, nhưng mà nhục nhã quá, đời này vài lần hắn rơi lệ, hầu như đều là trước mặt Cố Mang. Hồi trẻ thì còn tha thứ được, nhưng hắn không muốn qua nhiều năm vậy rồi mà vẫn binh bại núi đổ trước mặt cùng một người.
Thế là hắn vội quay mặt đi, bước nhanh về phía trước.
Rừng bạch dương xào xạc đìu hiu, sương mù buổi đêm lượn lờ khắp rừng cây. Mặc Tức đi giữa làn sương mịt mờ phiêu tán đó, lát sau hắn nghe được Cố Mang đuổi đến đây, tiếng bước chân của Cố Mang vẫn theo sát hắn ở cách đó không xa —— Nhiều năm trước bọn họ cũng như thế, tập kích địch doanh cũng được, chiến đấu nơi đồng nội cũng được, bất luận Mặc Tức đi đến đâu, chỉ cần Cố Mang có ở đó, y sẽ ở nơi mà hắn xoay người là có thể nhìn thấy.
Đó vốn là cõi bình yên đầu tiên trong đời hắn.
Sau này Cố Mang phản quốc rời đi, một mình Mặc Tức hành quân đánh trận, chẳng còn ăn ý với đồng sự như thế nữa. Đôi khi hắn cưỡi ngựa đạp tuyết chạy quá nhanh, bỏ hết tướng sĩ lại phía sau, hắn không nghe được bất cứ âm thanh nào bầu bạn với mình nữa, như thể trong đất trời chỉ còn một mình hắn phóng ngựa chạy băng băng, chạy về phía kết cục huy hoàng mà cô độc. Mặc Tức không cam lòng, bèn lệnh cho thị vệ từ nay nhất định phải theo sát mình trong cự ly một bước, nhưng cho dù tiếng bước chân tiếng vó ngựa có trở về, gương mặt lại chẳng còn là gương mặt trong trí nhớ.
Kể từ khi đó, Mặc Tức hiểu rằng, cố nhân chết đi tất nhiên sẽ đau khổ, nhưng đau khổ hơn cố nhân đã chết chính là cố nhân đã thay lòng.
Nghĩ đến người đó còn sống trên đời này, nhưng không thể trở lại như xưa nữa, tình thâm thành mục nát, chung đường thành ngược lối, người yêu thành kẻ thù, đó mới là nỗi khổ khiến cho hít thở cũng đau đớn khôn cùng.
“Phế vật!”
Phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng hét phẫn nộ, kéo mạch nghĩ của hắn trở về từ vũng lầy.
“Cả đám đều là phế vật!”
Mặc Tức thình lình dừng bước, mà Cố Mang hiển nhiên cũng nghe thấy, y lướt vội đến bên người Mặc Tức, nhìn sâu vào trong màn sương đằng trước: “Là Vụ Yến?”
Tuy quan hệ giữa hai người hết sức phức tạp, bầu không khí cũng vô cùng ngượng ngập, nhưng chí ít cả hai vẫn còn biết nặng nhẹ, nhanh nhảu ăn ý liếc nhìn nhau, hạ khí tức linh lực của mình xuống, lẳng lặng bước đến gần nơi phát ra tiếng động.
Bọn họ lần theo tiếng đi tới sau một gốc cây to cỡ vòng tay của ba người, thế rồi len lén nhìn ra ngoài.
Vừa nhìn một cái, Mặc Tức và Cố Mang đều sững sờ!
___________________
《Mắng người thế nào》
Mặc Tức: Cút!
Mộ Dung Sở Y: Cút.
Giang Dạ Tuyết: Các hạ thật không biết xấu hổ.
Nhạc Thần Tình: Mi là rùa đen nhỏ!!
Khương dược sư: Dù ta tốn hết tâm huyết cả đời dốc hết tất cả tài lực dùng hết thuốc và kim châm của thiên hạ, cũng không cứu được IQ của đầu heo nhà ngươi.
Mộ Dung Liên: Bảo bối cưng lẳng lơ quá.
Cố Mang Mang: (Bla bla bla lược bớt một vạn chữ xỉa xói đủ thứ kiểu, có điều phần cuối nhất định là ——) Nhưng mà bạn rất đẹp nha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT