Lục Triển Tinh cười cười, nói: “Ta giết cũng giết rồi, còn gì để nói nữa.”
“Lục Triển Tinh!” Mặc Tức giận dữ dựng lông mày, nghiêm giọng nói: “Ngươi có biết bây giờ tình hình bên ngoài như thế nào không?”
“Tình hình thế nào?”
“Sau thất bại trên núi Phượng Minh, bảy vạn chiến hữu của ngươi chết trận, ba vạn còn lại đến nay vẫn bị giam giữ chờ phán quyết, người đã chết ngay cả bia mộ cũng không có, người còn sống không biết sau này nên đi đường nào! Còn Cố Mang nữa… tất cả công huân đều bị xóa bỏ, từ nay không được Quân thượng trọng dụng nữa, những thứ mà huynh ấy quan tâm gần như bị hủy hoại hoàn toàn, để rồi đổi lấy một câu ‘giết cũng giết rồi’ của ngươi à?”
Lục Triển Tinh im lặng lắng nghe, ngón tay thô ráp vẫn xoay hai viên xúc xắc, lát sau mới nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười trêu tức.
“Từ nay không được Quân thượng trọng dụng nữa, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?”
Mặc Tức bỗng dưng sửng sốt!
Lục Triển Tinh… có ý gì?
Hắn không hợp với người anh em này của Cố Mang cho lắm, đại khái vì từ nhỏ Lục Triển Tinh và Cố Mang đã lớn lên với nhau, hai người vô cùng thân thiết, Mặc Tức từng vô số lần nhìn thấy Lục Triển Tinh ấn Cố Mang vào ngực xoa đầu cười ha ha, còn thấy Cố Mang băng bó bôi thuốc cho Lục Triển Tinh rất nhiều lần. Trong lòng hắn khó chịu.
Tuy đã được xác nhận hết lần này đến lần khác, biết Lục Triển Tinh mê gái như điếu đổ, Cố Mang cũng không có ý gì khác với hắn ta, nhưng trong lòng Mặc Tức vẫn bức bối, cứ nhìn thấy Lục Triển Tinh là cả người khó ở.
Mà tương tự, Lục Triển Tinh cũng không có thiện cảm gì với Mặc Tức.
Xét theo góc độ của Lục Triển Tinh, bạn thời thơ ấu của mình tự dưng có thêm một thiếu gia quý tộc làm bạn thân, vốn dĩ đã có chút khó chịu vì bị bên thứ ba chen chân, càng khỏi nói thiếu gia quý tộc này cứ thích độc chiếm thời gian rảnh của Cố Mang, tuần tra đêm phải có Cố Mang đi cùng, tu hành cũng phải có Cố Mang đi cùng, đôi khi mình đây bị thương cần Cố Mang chăm sóc nhiều hơn, kết quả quý công tử người ta cũng lập tức trầy da chảy máu theo, hại Cố Mang chạy ngược xuôi hai đầu.
Một lần như vậy là trùng hợp, nhưng nhiều lần như vậy, Lục Triển Tinh cũng bắt đầu hoài nghi phải chăng thằng ranh họ Mặc này cố ý.
Thế nên ban đầu Lục Triển Tinh còn lễ độ khách sáo với Mặc Tức, sau này chẳng muốn ngó tới nữa, hai người gặp mặt luôn xem nhau như không khí, hoặc là nể tình Cố Mang đang ở đó nên gật đầu qua loa xem như đã chào hỏi.
Mối quan hệ này trực tiếp khiến cho hiểu biết của Mặc Tức về Lục Triển Tinh chỉ nằm ở mặt ngoài. Mặc Tức cứ ngỡ Lục Triển Tinh ít nhiều cũng sẽ ăn năn hối lỗi về tai họa mình gây ra, làm thế nào hắn cũng không ngờ rằng đối phương lại có thái độ “ta ước gì được thấy kết cục như thế”.
Thấy mặt mũi của Mặc Tức tái mét, Lục Triển Tinh nằm trên giường đổi sang tư thế thoải mái hơn, lại tiếp tục ném hai viên xúc xắc của mình, vừa ném vừa nói: “Dù sao ta cũng là người sắp chết, có vài lời ta không ngại nói thẳng với ngươi.”
Mặc Tức nghiến răng nói: “Ngươi còn di ngôn hèn mạt gì muốn phun.”
Lục Triển Tinh cười ha ha: “Hèn mạt thì không, ta cảm thấy mình lanh lợi dã man, chỉ trả giá bằng một ít hy sinh không đáng trả giá, nhưng mục đích mà ta cần đạt tới, ta đã gần như đạt được rồi.”
“… Có ý gì.”
Lục Triển Tinh nhe răng như chó săn, khiêu khích liếc mắt nhìn Mặc Tức: “Có phải các ngươi đều cho rằng ta chém chết sứ thần kia là vì nghi ngờ gã bụng dạ khó lường, còn bị lời nói bất kính của gã chọc giận, cho nên mới nhất thời manh động chém đầu gã trong lều quân không?”
Mặc Tức mấp máy môi, nhẹ giọng hỏi: “Chẳng lẽ không phải?”
Lục Triển Tinh lắc cẳng chân bắt chéo, cười lạnh hai tiếng: “Hi Hòa quân, ngài đang khinh thường ta hay khinh thường Mang Nhi vậy.” Giọng điệu của hắn hời hợt ngả ngớn, mặt mũi cũng có chút ngông cuồng: “Từ nhỏ Mang Nhi đã lớn lên với ta, nếu ta thật sự là kẻ ngu si đần độn hành xử manh động như thế, ngài cảm thấy đệ ấy sẽ lệnh cho ta làm phó soái của đệ ấy sao? Đệ ấy là yêu nghiệt của chiến tranh chứ không phải thằng ngốc hành động theo cảm tính.”
Hàm ý trong lời nói của Lục Triển Tinh thật sự khiến Mặc Tức run sợ.
“Ngươi cố ý…”
“Ta theo đệ ấy Nam chinh Bắc chiến nhiều năm như vậy, đã bao giờ vì nhất thời nóng nảy mà làm ra chuyện gì không thể cứu vãn đâu.” Lục Triển Tinh nhởn nhơ nói: “Đúng vậy. Ta cố ý đấy.”
Thình lình có gió nổi lên, Lục Triển Tinh bị Mặc Tức nhấc bổng đè lên tường đá! Nến trong ngục tắt mất hai ngọn vì luồng gió mạnh này, phòng giam trông càng thêm u ám, ánh mắt của Mặc Tức lại sáng hơn gấp bội, hừng hực tóe lửa trong nhà tù tối tăm, chứa đầy phẫn nộ và không thể tin nổi.
Ngón tay của hắn kêu răng rắc, gần như muốn bóp gãy xương cổ họng của Lục Triển Tinh.
“Lục Triển Tinh! Mẹ kiếp ngươi điên rồi sao?! Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?! Ngươi có biết ngươi gần như đã hủy hoại cuộc đời của huynh ấy không!!”
Gương mặt của Lục Triển Tinh căng đỏ bừng dưới bàn tay của Mặc Tức, hắn nấc một tiếng, tròng mắt liếc xuống, đã thế này rồi mà vẫn nặn ra được nụ cười nhạo lộ liễu.
“Ta hủy hoại cuộc đời của đệ ấy, cũng tốt hơn nhìn đệ ấy hủy hoại tính mạng của mình và của càng nhiều người hơn.”
Từng chữ một nạy ra từ hàm răng, ánh sáng trong mắt Lục Triển Tinh chớp lóe.
“Cũng tốt hơn… để đệ ấy ấp ôm một giấc mộng hão huyền định trước sẽ không được báo đáp, dẫn một đám ngu xuẩn… thay các ngươi… vào sinh ra tử…” Mặc Tức bóp quá chặt, gân mạch hằn rõ trên trán Lục Triển Tinh, nhưng hắn vẫn tiếp tục mỉa mai: “Ngu dại… bán mạng! Quyền của đệ ấy, Quân thượng tước hay lắm!!”
Hệt như bị một con chó điên cắn trúng, nghe xong câu thét gào trắng trợn cuối cùng của Lục Triển Tinh, Mặc Tức thình lình buông hắn ra, đứng tại chỗ thở hổn hển, giận đến run cả tay, và cũng kinh hãi đến lạnh cả người.
Rốt cuộc tám năm trước còn bao nhiêu chân tướng mà hắn không biết giấu trong máu tanh và chết chóc?!
Mặc Tức vừa buông tay, Lục Triển Tinh lập tức khom lưng cúi người ho khù khụ, há to miệng hít hơi một lúc lâu, cuối cùng mới nghiêng đầu ngước mắt lên.
Giọng Mặc Tức nghe có phần hư ảo: “Ngươi cố ý hại huynh ấy đến nước này sao?”
“Ngươi lầm rồi.” Lục Triển Tinh liếm khóe môi, chậm rãi đứng thẳng dậy: “Ta đang cứu đệ ấy.”
Mặc Tức nhìn hắn như đang nhìn trò cười hoang đường nhất thiên hạ: “Cứu huynh ấy?”
“Phải.” Lục Triển Tinh nói: “Loại quý công tử xuất thân hậu đãi như ngươi làm sao thật sự hiểu được hoàn cảnh của bọn ta? Từ khi được Tiên vương phá lệ trọng dụng đến nay, Mang Nhi đã đánh thắng vô số trận lớn nhỏ, chưa có lần nào thất bại đúng nghĩa cả, nhưng đệ ấy lên càng cao lại gặp càng nhiều lời chỉ trích khó hiểu. Những lời bàn tán của đám người đó, Hi Hòa quân đã nghe bao giờ chưa?”
“…”
Mấy lời đồn đại nhảm nhí đó không biết từ đâu truyền ra, hệt như vô số yêu ma quỷ quái múa may quay cuồng trong màn đêm, làm sao Mặc Tức chưa nghe được.
Ban đầu khi Cố Mang còn là một tướng lĩnh nhỏ nhoi, mấy lời thị phi này chỉ có đôi ba câu. Về sau Cố Mang ngày càng dũng mãnh nổi bật, công cao chấn chủ (1), những lời cay nghiệt ác độc đó cũng tựa như vô số con rắn trun chẳng biết trượt ra từ đầu lưỡi của ai, cuối cùng quấn chặt lấy Cố Mang.
(1) Công cao chấn chủ: Công lao quá lớn uy hiếp địa vị của quân chủ, khiến quân chủ sinh lòng nghi ngờ.
——
“Bồi dưỡng thế lực, một tay che trời.”
“Mãnh thú trên thần đàn cái gì, ta thấy chả có bản lĩnh gì hết, thậm chí binh pháp và ảo thuật của y còn có chút xu hướng tà ma ngoại đạo kìa, các ngươi không cảm thấy y sống nguội không kỵ, dường như cũng chẳng hề kiêng dè trước hắc ma quyết của nước Liệu sao?”
(2) Hắc ma quyết: Bí quyết, chú quyết hắc ma.
“Y vốn dĩ chính là nô lệ, không phải tu sĩ xuất thân từ danh môn chính phái gì, tâm chí không thuần khiết cũng là chuyện hết sức bình thường thôi. Nếu Quân thượng còn tiếp tục tin tưởng y như thế, ha ha, nói một câu đại nghịch bất đạo —— Trọng Hoa sớm muộn cũng xảy ra chuyện.”
Có kẻ còn quá đáng hơn, thẳng thừng so Cố Mang với ma đầu ngày xưa.
“Y chính là Hoa Phá Ám tiếp theo!”
“Nuôi hổ chuốc họa! Nuôi hổ chuốc họa!”
Lục Triển Tinh nhìn sắc mặt của Mặc Tức, sau đó nhếch cặp môi chếch cười khẽ hai tiếng: “Xem ra Hi Hòa quân cũng không phải hoàn toàn không nghe thấy nhỉ.”
Hắn đi đến cạnh chiếc bàn nhỏ, ngồi xuống đặt hai viên xúc xắc kia lên bàn, thế rồi rót cho mình nửa chén rượu, đưa lên miệng nhấp từ từ.
“Những lời này, chính Mang Nhi hoặc nhiều hoặc ít cũng đã từng nghe qua. Ta tức không chịu nổi, đệ ấy lại luôn bảo ta đừng để bụng, bảo rằng chỉ cần bọn ta làm đủ tốt, sớm muộn gì những âm thanh đó cũng chậm rãi yếu dần, sẽ ngày càng có nhiều người hiểu được nô lệ trên đời không phải chỉ có Hoa Phá Ám, còn có Cố Mang đệ ấy, còn có Lục Triển Tinh ta đây.”
Lục Triển Tinh cười sầu thảm.
“Đệ ấy là người ngây thơ như thế đấy, hoặc nên nói không phải là ngây thơ. Là đệ ấy cứ nghĩ mọi việc theo chiều hướng tốt đẹp, rõ ràng đang sống dưới vũng lầy mà cứ khăng khăng muốn ngẩng đầu nhìn nắng trời vạn trượng.”
Mặc Tức nhẹ giọng nói: “Phải. Huynh ấy vẫn luôn là thế.”
“Ngươi cũng nên rõ vì sao đệ ấy là chiến thần.” Lục Triển Tinh nói: “Đệ ấy là người không bao giờ nhụt chí, dù trận có khó đánh hơn nữa, chỉ cần nhìn thấy đệ ấy, mọi người sẽ cảm thấy thật ra cũng không hề chi cả. Đệ ấy như có vô vàn vô tận máu nóng vậy, đủ để…” Lục Triển Tinh ngừng một lát rồi cười nhạo: “Đủ để con đỉa Trọng Hoa hút đến sình bụng trên người đệ ấy.”
“Đó là tự ngươi cảm thấy thôi!” Câu này chói tai tột độ, Mặc Tức nhìn Lục Triển Tinh với ánh mắt lạnh buốt: “Thế nên huynh ấy là chiến thần còn ngươi thì không phải. Huynh ấy từng tự nguyện đi khai thác lãnh thổ, huynh ấy từng nói muốn thay mình chứng minh một vài việc.”
Lục Triển Tinh chỉ cười khẩy.
“Không phải người nào bước lên chiến trường cũng sẽ cảm thấy mình đang bị hút máu.” Mặc Tức nói: “Chính Cố Mang từng nói, huynh ấy có cách nghĩ của mình, huynh ấy cam tâm tình nguyện chọn con đường này.”
“Ha ha… ha ha ha, cam tâm tình nguyện… cam tâm tình nguyện…” Lục Triển Tinh ngửa đầu phá lên cười, xiềng xích buộc quanh tay chân của hắn lay “lanh canh”: “Bởi vậy ta mới nói đệ ấy ngốc! Ngươi nhìn đệ ấy đi, nhiều năm công danh hiển hách như thế, đệ ấy chứng minh được cái gì? Những âm thanh chỉ trỏ dèm pha đệ ấy đã dừng lại chưa? Đệ ấy chỉ làm cho lão sĩ tộc ngày càng sợ hãi, nhìn thấy gương mặt ngày càng tương tự Hoa Phá Ám —— Nhiều năm như vậy, theo đà đệ ấy không ngừng chứng minh chính mình, ta chẳng hề thấy người ghét đệ ấy quay đầu đối xử tốt với đệ ấy, chỉ thấy người từng khoan dung với đệ ấy cũng bắt đầu nghi ngờ lo sợ đệ ấy. Hi Hòa quân, ngươi nói cho ta biết đi, đệ ấy đã chứng minh mình cái gì? Chứng minh mình có thực lực khởi binh như Hoa Phá Ám à?!”
Mặc Tức cũng đột nhiên nổi giận: “Vậy ngươi muốn thế nào? Vì không để huynh ấy tiếp tục ngốc như thế nữa, ngươi muốn dứt khoát dồn huynh ấy vào đường cùng, ép huynh ấy thật sự bước lên con đường của Hoa Phá Ám sao?!!”
Lục Triển Tinh đập bàn nói: “Ta chỉ hy vọng đệ ấy có thể ngừng nghỉ thôi!!”
Rượu vẩy ra khi hắn đập mạnh lên bàn, xúc xắc cũng lăn lông lốc trên chiếc bàn nhỏ loang lổ cũ nát.
“… Ta chỉ hy vọng cuối cùng đệ ấy có thể ngừng nghỉ thôi.” Lục Triển Tinh lặp lại, câu này như chọc trúng chỗ mềm mại nào đó trong trái tim sần sùi thô ráp của chính hắn, ánh mắt của hắn dần trở nên thẫn thờ, giọng cũng nhỏ dần đi, thì thào: “Ta rất hy vọng đệ ấy có thể tỉnh táo lại… ngừng nghỉ đi… đừng ngây thơ thế nữa.”
Lục Triển Tinh nhắm mắt lại, mặt vẫn còn đỏ gay vì kích động, giọng nói cũng có chút khàn đặc bất lực vì không thể xoay chuyển được đất trời: “Nhiều năm vậy rồi… Đệ ấy nhìn như phong quang vô hạn, ngươi thấy đệ ấy giải trừ nô tịch, thấy đệ ấy danh chấn thiên hạ vạn người ca tụng, nhưng ta nhìn đệ ấy, ta lại cảm thấy đệ ấy đang đứng trên một ngọn núi băng sắp tan rã, xung quanh đều là cá mập hung hãn chỉ chờ đệ ấy rơi xuống nước là cắn xé đệ ấy thành ngàn mảnh.”
“Bốn chữ công cao chấn chủ này, đừng nói là đệ ấy, thử đổi thành ngươi xem.” Lục Triển Tinh ngẩng đầu nhìn Mặc Tức: “Hi Hòa quân, ngươi gánh nổi câu nhận xét này không?”
“…”
“Nhưng đệ ấy lại cứ bỏ ngoài tai.”
Nói xong, Lục Triển Tinh lại nhấc tay lấy một viên xúc xắc nền trắng chấm đỏ, xoay chầm chậm trên bàn: “Vậy nên ngươi thấy đấy, đệ ấy chưa từng bại trận, đội quân của đệ ấy cũng chưa từng bại trận, không ai thật sự tìm được lý do gì để làm khó đệ ấy —— Nhưng đệ ấy sẽ không bất bại cả đời, mà kết cục của việc đệ ấy thất bại, định trước sẽ thảm hại hơn bất cứ tướng quân công cao chấn chủ nào.”
Trái tim của Mặc Tức thắt lại.
Lục Triển Tinh nói huỵch toẹt: “Bởi vì ngay từ đầu, đệ ấy chỉ là một con chó mà các ngươi nhìn trúng thôi.”
Nếu là trước khi tiến vào gương Thời Gian, có người dám nói những lời này với Mặc Tức, ắt hẳn bọn họ chỉ nhận được sự phủ nhận của Mặc Tức mà thôi. Nhưng câu “Cố Mang chẳng qua chỉ là một con chó” này, hắn vừa nghe được từ miệng của Quân thượng tám năm trước, thế nên giờ đây hắn chẳng phản bác được chữ nào.
Biết càng nhiều chân tướng, trái tim càng đau đớn, máu lại càng rét buốt.
Ngọn lửa trong lòng dường như đang dần dần lụi tắt.
Lục Triển Tinh thở dài: “Tân vương vừa kế vị, những chỗ Mang Nhi chọc giận ngài ấy còn chưa nhiều. Lúc này bại trận vì sai lầm của ta, chẳng qua chỉ tước quyền biếm truất, còn chưa đến mức muốn mạng của đệ ấy. Nhưng nếu đệ ấy cứ liều lĩnh đi tiếp như thế này, chờ khi đệ ấy lên đến đỉnh cao của quyền lực, lúc đó nếu đệ ấy thất bại, đệ ấy chỉ còn một kết cục chết không toàn thây thôi.”
Cổ họng của Mặc Tức đắng chát: “Vậy nên, ngươi mới cố ý…”
“Đúng thế.” Lục Triển Tinh cười nhạt, khoanh hai tay nói: “Lục mỗ ta tiên đoán như thần, nhìn thấu thiên đạo. Đúng, là ta cố ý muốn đệ ấy thất bại. Là ta cố ý muốn chặt đứt tiền đồ của đệ ấy. Sự thật cũng chứng minh ta đoán không sai —— Ngươi nhìn đệ ấy đi, quả nhiên đệ ấy chẳng còn cái gì hết.”
Ngón tay của Mặc Tức run bần bật, hắn nhìn Lục Triển Tinh chằm chằm, đến tận hôm nay hắn mới hiểu được đôi chút về con người của Lục Triển Tinh.
Một kẻ điên.
Kẻ điên được ăn cả ngã về không.
Từng câu từng chữ nặn ra từ hàm răng: “Lục Triển Tinh! Ngươi có biết… bảy vạn con người nhiệt huyết —— đã chết vì ngươi không?”
Lục Triển Tinh nói: “Dù sao cũng tốt hơn sau này chết mười bảy vạn, bảy mươi vạn.”
“Ngươi có biết, mong ước cả đời của Cố Mang… bị hủy vì ngươi không?!”
“Dù sao cũng tốt hơn mai này bị thiên đao vạn quả ngũ mã phanh thây.”
Lửa giận bất chợt cuốn lấy Mặc Tức, trái tim của hắn nảy thình thịch, thình lình kéo Lục Triển Tinh dậy, đầu ngón tay run rẩy, nâng tay tát mạnh vào mặt đối phương!
_________________
《Tại sao Lục Triển Tinh ghét Tức muội》aka《Sự tích có chồng quên bạn》
Lục Triển Tinh: Mang Nhi, chúng ta đi tuần tra đêm đi.
Cố Mang: Được được.
Mặc Tức: Sư huynh, ta không có kinh nghiệm tuần tra đêm…
Cố Mang: … Ồ? Thôi để ta dẫn đệ đi vậy.
Lục Triển Tinh: Mang Nhi, chúng ta đi tu hành đi ~
Cố Mang: Được được ~
Mặc Tức: Sư huynh, ta chưa nghiên cứu pháp thuật này bao giờ, sư huynh dạy ta nha?
Cố Mang: À… vậy hả… được rồi, không sao cả ta dạy đệ.
Lục Triển Tinh: Mang Nhi!!! Ta bị thương rồi!!! Qua đây bôi thuốc cho ta đi! (Nghĩ thầm: Lần này thằng họ Mặc không thể phá mình nữa!!)
Mặc Tức: (Cười lạnh, tự lấy quả cầu lửa ném mình) Ta không sao, huynh đi chăm sóc Lục sư huynh đi. (Boy tâm cơ)
Cố Mang Mang: Qua đây ta xem nào, đệ bị có nặng không?
Lục Triển Tinh: Cáo từ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT