Động Hồn Thiên nằm trên một ngọn núi hoang ở ngoài thành Lâm An, lúc Mặc Tức đến nơi, trông thấy cửa động chất ngổn ngang mấy chục thi thể, đều là người hầu nhà họ Nhạc.

Mặc Tức liên tục dò hơi thở của nhiều người, nhưng đều đã hết cách cứu chữa, đang định lao vào động ngay, chợt nghe trong góc truyền đến tiếng nức nở khe khẽ. Hắn lần theo tiếng động, nhìn thấy một cô bé mình mẩy bê bết máu, co thành một cục, núp trong khe đá khóc thút thít.

“Tiểu Lan Nhi?!”

Cô bé may mắn sống sót chính là Tiểu Lan Nhi mà Giang Dạ Tuyết nhận làm đồ đệ, thoạt nhìn có vẻ đã sợ mất mật, nghe Mặc Tức gọi thì giật bắn mình, quay phắt đầu lại như gặp phải quỷ, hai mắt trợn trừng, luôn miệng van nài: “Đừng đừng đừng… đừng giết muội… đừng giết muội…”

Mặc Tức vội chìa tay với nó: “Muội đừng sợ. Là ta.”

“Huynh…” Tiểu Lan Nhi ngân ngấn nước mắt run rẩy nhìn Mặc Tức hồi lâu, đột nhiên “oa” một tiếng khóc ré lên, nhào vào lòng Mặc Tức: “Hu hu hu, Hi Hòa ca ca, trong động có giết người… trong động có giết người…”

Mặc Tức không quen gần gũi với người khác, nhưng dù sao Lan Nhi cũng còn nhỏ, lại bị dọa đến sợ hãi như vậy, hắn cũng không nỡ giãy ra, bèn giơ tay xoa xoa mái tóc mềm mại của nó, thấp giọng dỗ dành chốc lát, chờ Lan Nhi bình tĩnh lại đôi chút mới hỏi: “Sao muội lại ở đây?”

“Là tiên sinh dẫn muội tới, tiên sinh sợ muội bị người ta ức hiếp nên vẫn luôn dẫn muội theo.” Tiểu Lan Nhi khóc lóc nói: “Nhưng mà tiên sinh bị người ta ức hiếp, tiên sinh lại bảo muội chạy đi… hu hu hu… muội không phải đứa trẻ ngoan, muội sợ quá… nên muội chạy thật luôn…”

Mặc Tức âm thầm kinh hãi, hắn cứ tưởng nếu Mộ Dung Sở Y muốn báo thù cũng chỉ nhắm vào một mình Nhạc Quân Thiên, không ngờ tình cảnh lại ra nông nỗi như bây giờ.

Hắn nói với Tiểu Lan Nhi: “Trước hết muội hãy chờ ở đây, ta vào xem tình hình bên trong như thế nào…”

Tiểu Lan Nhi lại níu lấy hắn: “Ca ca, huynh đừng đi! Ca ca áo trắng kia… ca ca áo trắng kia là người xấu, huynh ấy giết Nhạc bá bá rồi!!”

Mặc Tức giật mình: “Mộ Dung Sở Y đã giết Nhạc Quân Thiên?!”

“Phải… phải ạ!” Tiểu Lan Nhi rưng rưng gật đầu: “Sau khi Nhạc bá bá lấy máu tế đám yêu quái trong hồ, thì, thì suy yếu lắm, thậm chí còn nói không nên lời. Tiên sinh và Thần Tình ca ca đều đang truyền linh lực cho bá bá… nhưng lúc đó, muội thấy sắc mặt của đại ca ca áo trắng hung dữ lắm, không ổn tí nào, giống như đang do dự gì vậy… muội vừa định nhắc nhở tiên sinh, ca ca áo trắng kia đột nhiên ra tay…”

“Huynh ấy, huynh ấy thoắt cái đã giết chết Nhạc bá bá, còn triệu hồi rất nhiều võ sĩ làm bằng trúc, đi giết người khắp nơi… tiên sinh và Thần Tình ca ca ngăn cản huynh ấy, huynh ấy… huynh ấy hoàn toàn không để vào tai…”

“Tiên sinh sợ đánh không lại huynh ấy nên mới cho muội bùa ẩn thân, bảo muội chạy ra trốn trước. Muội, muội sợ lắm… lúc muội chạy ra, tiên sinh và Thần Tình ca ca đều đã bị thương…” Tiểu Lan Nhi càng nói càng hoảng loạn, cặp mắt trong veo chứa đầy nước mắt sợ hãi mà đau lòng, lông mi vừa khép là tuôn rơi lã chã: “Muội núp ở bên ngoài, có thể nghe được tiếng động trong hang, ban đầu vẫn còn đánh, nhưng rồi sau đó…”

Giọng nói non nớt của nó nhỏ dần, sau khi nhỏ đến cùng cực, đột nhiên vì bi thương mà bùng phát, òa khóc lớn tiếng: “Sau đó không nghe được gì nữa, tiên sinh không có ra ngoài tìm muội, Thần Tình ca ca cũng không có ra ngoài tìm muội! Người xấu thắng rồi, là người xấu ở trong động…”

Nó nhìn hông Mặc Tức chằm chằm, dường như sợ mất đi người cuối cùng có thể dựa vào, ngửa đầu rưng rưng nói: “Hi Hòa ca ca, huynh đừng vào trong. Sẽ bị giết đó… hu hu hu… huynh đừng giống như tiên sinh và Thần Tình ca ca… huynh đừng đi…”

Nghe vậy, Mặc Tức không khỏi cười chê.

Mộ Dung Sở Y sát hại Nhạc Quân Thiên thì dễ, kết thúc chuyện này mới khó, tôi tớ nhà họ Nhạc cũng được, thân quyến nhà họ Nhạc cũng được, không ai có thể khoanh tay mặc kệ cả. Chẳng lẽ hắn lại vì thoát thân mà bỏ mặc Giang Dạ Tuyết và Nhạc Thần Tình ——

Mặc Tức cúi đầu nói với Tiểu Lan Nhi: “Ta nhất định phải vào.”

Tiểu Lan Nhi lập tức nước mắt lưng tròng: “Hức…”

“Nhưng ta nhất định sẽ trở ra. Muội cứ trốn ở đây trước, ta ——”

Tiểu Lan Nhi lại quyết liệt nói: “Muội không muốn! Muội không muốn trốn tránh nữa!”

“…”

Nó vừa khóc lóc vừa gạt lệ: “Muội đã bỏ mặc tiên sinh chạy trốn một lần rồi, muội không muốn trốn tránh nữa… Hi Hòa ca ca nếu huynh muốn vào thì dẫn muội vào chung với huynh đi.”

Thấy cảm xúc của nó đang kích động, tay nhỏ bấu chặt góc áo của mình, ra chiều làm thế nào cũng không chịu buông tay, lại thấy xung quanh xác chất ngổn ngang, võ sĩ trúc la liệt, Mặc Tức biết Tiểu Lan Nhi mà chịu kích thích dễ dàng phát rồ, tình trạng của nó vốn đã rất bất ổn, nếu không có người áp chế, chỉ sợ sẽ càng mất kiểm soát.

Hắn bèn nói: “Vậy muội đi theo sau lưng ta đi. Nhưng mà nhất định phải nghe lời ta nói, không được tự tiện hành động, hiểu chưa?”

Tiểu Lan Nhi gật đầu lia lịa.

Mặc Tức thả nó xuống khỏi ngực, nó loạng choạng theo sát bước chân của Mặc Tức, hai người cùng mở cửa đá, bước vào động Hồn Thiên gió lạnh ào ạt kia.

Hang động trữ xác này sâu hoắm, hai bên đường đều là chi đứt và thi thể của người hầu nhà họ Nhạc, trong động tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.

“Là quản gia bá bá…”

“Trần a nương…”

Vì từng theo Nhạc Thần Tình về Nhạc phủ, Tiểu Lan Nhi nhận ra không ít người dọc đường máu này, mà mỗi lần nhận ra một người, bàn tay nắm chặt góc áo của Mặc Tức lại run thêm một phần. Mặc Tức buộc phải dùng thuật Trấn Tâm với nó trước, tránh để nó không chịu nổi kích thích bất thình lình phát rồ.

Tiểu Lan Nhi ứa nước mắt: “Hi Hòa ca ca, muội sợ quá…”

“Đừng sợ.”

Nhưng thật ra trong lòng Mặc Tức cũng ảm đạm tột cùng. Hắn cứ lo rằng không biết tiếp theo sẽ nhìn thấy xác người nào, ngộ nhỡ là Nhạc ——

“Nhạc, Nhạc…”

Máu chảy trong người Mặc Tức phát lạnh, vội vàng nhìn qua theo hướng mà Tiểu Lan Nhi chỉ.

Không phải Nhạc Thần Tình.

Nhưng lòng hắn vẫn không khỏi chùng xuống.

Là Nhạc Quân Thiên và đệ đệ của Nhạc Quân Thiên, Nhạc Vịnh Thành!

Hai vị vương hầu từng oai phong một cõi ở vương đô Trọng Hoa nằm rạp dưới đất như đống bùn nhão, giữa đầu và cổ chỉ còn một ít da thịt dính lại, máu vẫn ứa ra từ chỗ bị chém đứt, thế nhưng không còn chảy ồ ạt nữa, chỉ còn tia máu lúc liền lúc đứt, nhỏ giọt tí tách.

Gương mặt của hai anh em họ đều dừng ở một biểu cảm sợ hãi mà phẫn nộ tột độ, có lẽ cái chết đã cướp đi màu máu trên mặt bọn họ, khiến cho mặt mũi cả hai trông cứ như một tấm mặt nạ giấy, tỏa quỷ khí phập phù bên trong động Hồn Thiên.

Tiểu Lan Nhi run cầm cập, nép vào bên chân Mặc Tức, nhỏ giọng nức nở: “Hu hu… làm sao đây…”

Mặc Tức vừa xem chừng Tiểu Lan Nhi vừa thấp giọng an ủi nó, nhưng loại an ủi này, hắn chỉ cho Tiểu Lan Nhi được chứ không thể cho mình.

Dọc đoạn đường này, người chết quá nhiều, gần như tất cả người hầu mà nhà họ Nhạc dẫn theo đều chết sạch. Hắn không biết tiếp theo có trông thấy xác của Giang Dạ Tuyết hay Nhạc Thần Tình không.

Thù hận và oán lệ của Mộ Dung Sở Y thật sự vượt xa dự đoán của Mặc Tức, thậm chí hắn cũng hoài nghi phải chăng lúc tế tự đã xảy ra chuyện gì bất ngờ, kích thích tâm trí của Mộ Dung Sở Y thêm lần nữa, mới khiến cho Mộ Dung Sở Y đại khai sát giới như thế này.

Nhưng bất luận thế nào, Mộ Dung Sở Y giết nhiều người như thế, cục diện cũng khó mà vãn hồi.

“Hi Hòa ca ca, Giang tiên sinh…”

Mặc Tức giơ tay ngăn Tiểu Lan Nhi, dắt nó đi lên phía trước, chẳng qua động tĩnh của hai người đều khẽ khàng hơn nhiều. Xác của Nhạc Quân Thiên nằm ở đây, tất nhiên chỗ trữ xác tế tự cũng gần lắm rồi.

Quả nhiên, khi cả hai đi đến phía sau một nhũ đá khổng lồ rỉ nước, một giọng nói quen thuộc truyền ra từ hang động trống trải ——

“Mối thù của ta với ngươi, trong lòng ngươi rõ hơn ai hết, không cần ta phải kể ra từng cái một với ngươi.”

Mộ Dung Sở Y?!

Hai người lách mình nhìn ra từ phía sau nhũ đá, gần như ngay lúc đó, Mặc Tức theo bản năng giơ một tay bụm miệng Tiểu Lan Nhi, ngăn chặn tiếng la suýt trượt khỏi miệng nó.

Tiểu Lan Nhi như sắp xỉu tới nơi.

Chỉ thấy bên cạnh hồ máu cuồn cuộn khí tức oán linh, Mộ Dung Sở Y tay cầm trường kiếm, áo trắng phần phật đưa lưng về phía bọn họ. Mà ở trước mặt hắn là hai người bị pháp chú trói lại, một người ngồi trên xe lăn gỗ, sắc mặt tiều tụy tái nhợt, chính là Giang Dạ Tuyết. Giang Dạ Tuyết đã bị Mộ Dung Sở Y đánh trọng thương, quần áo màu ngó sen loang lổ vết máu, đôi chân vốn đã tàn phế lại càng đầm đìa máu tươi.

Người kia thì quỳ gối bên cạnh, mặt mũi nhòe lệ, mắt trợn thật lớn, ngoại trừ sợ hãi và đau đớn, cặp mắt đó chỉ còn chứa nhiều nhất là ngỡ ngàng. Không phải Nhạc Thần Tình thì còn ai vào đây.

Nhạc Thần Tình vẫn khàn giọng thều thào, tiếng thều thào đó cứ như lời lặp lại vô nghĩa sau khi bị rút mất linh hồn: “… Đừng giết bọn họ… cầu xin người… đừng giết bọn họ…”

Giang Dạ Tuyết ngước mắt lên, buồn bã nhìn hắn: “Sở Y…”

“Nói bao nhiêu lần rồi, ngươi không xứng đáng gọi tên ta.” Mộ Dung Sở Y gằn từng chữ.

Giang Dạ Tuyết nói: “… Tiểu cữu.”

Mộ Dung Sở Y phất ống tay áo, mày kiếm giận dữ dựng đứng: “Ta cũng không phải là tiểu cữu của ngươi!”

Giang Dạ Tuyết nhắm hai mắt lại: “Dẫu cho nhà họ Nhạc có không tốt thế nào, cha… của ta, dẫu cho ông ấy từng làm nhiều chuyện sai trái hơn nữa, nhưng ngần ấy năm qua… nói cho cùng cũng từng sống chung với huynh. Dù trong lòng huynh có nhiều suy tính hơn nữa, sao lại đến mức muốn diệt cả nhà họ Nhạc…”

Mộ Dung Sở Y mấp máy môi, dường như muốn giải thích gì đó, nhưng cuối cùng hắn vẫn xoay mặt đi, đanh giọng nói: “Ta với ngươi có gì để nhiều lời.”

“…”

“Sát giới đã mở, hôm nay những kẻ đứng về phía Nhạc Quân Thiên, ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai.” Mộ Dung Sở Y nhìn thẳng vào mắt Giang Dạ Tuyết: “Gồm cả ngươi, và Nhạc Thần Tình nữa.”

Giang Dạ Tuyết im lặng chốc lát, cuối cùng gục đầu xuống, rõ ràng trước đó đánh nhau với Mộ Dung Sở Y đã khiến hắn bị thương rất nặng, khóe miệng vẫn còn ứa máu. Hai tay của hắn bị trói, không thể nào lau được, chỉ có thể nói khẽ: “Huynh còn chưa giết đủ sao?”

“Nếu huynh còn chưa giết đủ, có gì cứ nhắm vào ta đi, đừng làm khó Thần Tình.”

Nhạc Thần Tình đã sốc đến mất trí, chỉ biết lặp lại liên hồi: “Đừng đánh nữa… tứ cữu… mọi người đừng đánh nữa…”

Giang Dạ Tuyết nói: “Thần Tình từng thật lòng ngưỡng mộ huynh mà.”

Lặng thinh một hồi, Mộ Dung Sở Y lạnh lùng nói: “Ta không cần người họ Nhạc ngưỡng mộ.”

Giang Dạ Tuyết nhắm hai mắt lại, bờ môi rướm máu mở ra khép lại: “Ta hiểu mối thù của huynh, huynh hận cha cùng cực, nhưng nếu không phải năm xưa mẹ của Thần Tình bế huynh về từ cổng miếu chùa, nuôi nấng huynh thành người, làm sao huynh có ngày hôm nay.”

“…”

“Huynh nhớ mối thù với cha, nhưng lại quên mất ơn nghĩa của dì Hoàng với huynh sao?”

Mộ Dung Sở Y phất tay áo rộng, mày kiếm phẫn nộ nhướn lên, quát to: “Ta thà rằng mình chưa bao giờ tồn tại trên đời này!”

“Sở Y…”

“Đần độn vô tri, côi cút một mình, sống dưới tay kẻ thù đã làm nhục mẹ ta, ép mẹ ta phát điên, ba mươi năm vừa qua chẳng khác nào trò cười!”

Giang Dạ Tuyết lắc đầu, nói khẽ: “Huynh bị thù hận làm mờ mắt rồi. Trước giờ dì Hoàng đối xử với huynh tốt như thế, những chuyện xưa đó huynh đều nhớ mà, có phải trò cười không trong lòng huynh rõ ràng.”

“Hôm nay huynh không chịu tha cho bất cứ người nào nhà họ Nhạc, nhưng cũng nên nể tình dì ấy tha cho Nhạc Thần Tình.” Nam tử xưa nay luôn dịu dàng thiện lương ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Dung Sở Y với ánh mắt quyết tuyệt: “Nếu không cuối cùng người hối hận, nhất định sẽ là bản thân huynh.”

Mộ Dung Sở Y lại nói: “Chuyện mà đời này ta hối hận nhất, chính là bước vào nhà họ Nhạc.”

Dứt lời phất tay một cái, kiếm Chiếu Tuyết bắn hào quang chói sáng, đâm thẳng về phía Giang Dạ Tuyết ——

Ánh kiếm rọi sáng gương mặt ngờ ngạc của Nhạc Thần Tình, trong lúc bất chợt, cuối cùng Nhạc Thần Tình cũng lấy lại tinh thần, đột ngột hét lớn: “Tứ cữu, đừng mà!!”

_________________

Tác giả có lời muốn nói: Đoạn tiếp theo là phó bản hầm riêng cho Mộ Dung Sở Y Giang Dạ Tuyết Nhạc Thần Tình và nhà họ Nhạc…

Cố Mang Mang: Vậy ta có cần ra dọn gạch không? (Dọn gạch: ý nói mấy việc nặng nhọc không kiếm được nhiều tiền)

Mộ Dung Sở Y: Biểu đệ, đệ cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.

Hết chương 167

Stormi: Quỡn quá làm cái vote chơi… 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play