Tỉnh Hành
nghỉ ngơi trong khách sạn một ngày, ngoại trừ việc đi ăn, cả ngày anh
đều nằm trên giường, anh uống thuốc xong Châu Châu mới yên tâm xem TV.
Châu Châu giữ điều khiển từ xa, xem phim hoạt hình rồi xem những chương
trình trên TV suốt một lúc.
Sau một ngày nghỉ ngơi, anh cảm thấy tốt hơn nhiều, dường như anh đã dần thích
ứng được với khí hậu ở nơi này. Cơ thể Tỉnh Hành thực sự không phải kiểu yếu ớt, anh cũng thường đi đến những nơi gian khổ khác nhau, khả năng
thích ứng cũng rất cao, nhưng đây là lần đầu tiên anh không quen khí
hậu.
Ban đêm hai người ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau thức dậy, cơ thể anh cũng không còn cảm thấy
không thoải mái nữa. Sau khi tắm rửa, Tỉnh Hành đưa Châu Châu ra ngoài
ăn sáng, sau đó chở cô ra ngoài đường phố và đi đến trang trại làng bên
cạnh.
Nhà của dì Vưu nằm ở phía nam thành phố, hiện tại đang là tháng đầu mùa xuân nên thời tiết cũng không quá lạnh, khắp mọi nơi đều có thể thấy được màu xanh của lá cây. Có
những cây trồng màu xanh trên cánh đồng bị chia cắt, cỏ dại và hoa dại
mọc dọc theo con đường quanh co.
Châu Châu ngồi bên cửa sổ cạnh ghế lái, hỏi Tỉnh Hành: “Cái màu xanh đấy là gì thế?”
Tỉnh Hành tìm lại một số kiến thức phổ biến trong não, kết hợp với các mùa, trả lời Châu Châu: “Chắc là cây lúa mì.”
Châu Châu gật đầu cho biết mình đã hiểu rồi, rồi cô thấy một chùm cây lớn,
lại hỏi Tỉnh Hành: “Còn cái này thì sao? Đây là loại cây gì thế? Nhiều
cây quá này.”
Tỉnh Hành quay đầu
lại, như đang nói anh cũng không biết đó là loại cây gì. Tuy nhiên, khi
anh liếc nhìn, anh thấy một tấm biển lớn với một vài ký tự màu đen trên
đó, anh tự tin trả lời Châu Châu: “Đây là cây đào, rừng đào.”
Vì đang là tháng đầu, cây đào vẫn chưa đến mùa hoa, vậy nên hiện tại chẳng có gì để nhìn cả. Tháng ba và tháng tư, khi đến mùa hoa có thể nở, thì
chúng sẽ đầy cành, từng mảng từng mảng lớn, sẽ rất đẹp, hệt như Rừng Đào Wonderland.
Châu Châu lặp lại đó
là rừng đào, sau khi đi qua rừng đào thì cô lại trông thấy một vài động
vật nhỏ, cô không cần Tỉnh Hành nói cho cô biết đấy là gì nữa. Cô đều
biết từng con từng con một, nằm bên cửa sổ, cô nói với Tỉnh Hành một
câu––
“Anh nhìn này, đó là cừu đấy, chúng đang chăn thả...”
“Wow… nhiều ngỗng trắng lớn quá...”
“Đấy là bò, là bò lớn kia...”
“Đây… là vịt con...”
…
Tỉnh Hành từ từ lái xe, nghe Châu Châu nói chuyện hệt như một hướng dẫn viên du lịch nhỏ, nhìn thấy cái gì thì nói cái nấy, miệng anh khẽ mỉm cười.
Anh cũng sẽ làm theo lời của Châu Châu mà đi xem cừu, ngỗng trắng lớn,
bò lớn và vịt con, khi thích hợp anh cũng sẽ lên tiếng.
Cứ thế anh lái xe đến một nơi đỗ tốt, Tỉnh Hành trực tiếp đánh tay lái
dừng xe, đưa Châu Châu xuống xe rồi đi xem. Không khí bên ngoài rất đẹp, gió đầu xuân đang thổi, lúc này được ngắm nhìn thiên nhiên và mọi thứ
phát triển, cảm giác hoàn toàn khác biệt so với khi nhìn những tòa nhà
cao tầng kia.
Châu Châu cũng rất
thích nơi đây, đất và cây có mùi rất tươi mới, sau khi ra khỏi xe, cô
lập tức chạy đi về phía trước. Bởi vì dì Vưu không làm tóc cho cô, nên
tóc cô lúc này cũng chẳng được buộc lên, cứ để dài qua vai như thế,
những ngọn gió cứ thể thổi bay tóc cô, trông bóng lưng cô lúc này thậm
chí còn đẹp hơn cả phong cảnh nơi đây.
Tỉnh Hành bị cô bỏ lại phía sau, khẽ lên tiếng về phía nói với cô: “Chạy chậm thôi.”
Nghe thấy giọng nói của anh, Châu Châu dừng lại, nhìn về phía anh, giơ tay
lên vuốt tóc trên mặt mình, vì gió nên cô hơi nheo nheo mắt lại, kêu về
phía anh: “Tỉnh Hành, nhanh lên, em muốn đi tìm cừu.”
Hóa ra là cô đang nghĩ về những con cừu con cô thấy trên đường, càng nhìn
cô lại càng tươi càng phấn khích. Tỉnh Hành cũng cảm thấy thoải mái hơn, nhưng không hào hứng như cô, anh đi về phía cô với tốc độ bình thường:
“Các chú đề đang chăn thả rồi, em tìm làm gì vậy?”
Châu Châu trả lời to: “Các chú cừu rất đáng yêu, em muốn chơi với cừu!”
Tỉnh Hành nở nụ cười: “Các chú cừu sẽ cắn em đấy.”
Châu Châu không phải là Châu Châu trước kia mà không hiểu gì, cô hừ một
tiếng rồi nói với Tỉnh Hành: “Anh nói dối, cừu chỉ ăn cỏ thôi, không cắn người đâu, chó mới cắn thôi!”
Tỉnh Hành bước tới chỗ cô, vươn tay ra đưa đến trước mặt cô: “Đi, anh đưa em đi tìm cừu.”
Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, tất nhiên một sự hiểu nhau ngầm có tồn tại, Châu Châu trực tiếp đưa tay lên lòng bàn tay của Tỉnh Hành, để anh cầm tay, đi theo anh: “Em thích ở đây lắm, ở đây vui.”
Tỉnh Hành đưa cô đi tìm chú cừu nhỏ, không ngoảnh lại, vì xe cũng chẳng ở
xa. Sau đó, anh thất bại trong việc tìm một chú cừu mới cho Châu Châu,
nhưng thay vào đó lại gặp một nhóm trẻ em trên cánh đồng nông trại.
Những đứa bé ấy cỡ khoảng sáu hoặc bảy hoặc tám tuổi gì đó, có cả bé gái và
bé trai, đang chơi cùng nhau. Chẳng biết mang từ đâu chúng mang ra được
những chiếc đĩa sứ nhỏ màu trắng, các bé đặt các loại cỏ dại vào bên
trong, có một viên gạch nhỏ được dựng lên để xây thành một cái bếp đất
nhỏ, họ nói là đang tổ chức một bữa tiệc.
Châu Châu chưa từng nhìn thấy những việc này bao giờ, những đứa trẻ mà cô
quen biết ở trường mẫu giáo thường sẽ không làm như vậy. Cô tự nhiên tò
mò, khi nhìn thấy họ ở bên cạnh mình, cô bị thu hút và dừng lại. Đứng
cạnh họ một lúc, cô lại chen thẳng vào lũ trẻ để chơi cùng.
Tỉnh Hành đứng sang một bên, nghĩ nghĩ suy suy, lại quên luôn các bé cừu.
Những đứa trẻ chơi ở nơi đây không lớn lắm, trông Châu Châu rất đẹp, cô hệt
như một nàng tiên, nên bọn nhỏ rất chào đón cô. Sau khi chơi được một
lúc, họ trực tiếp làm quen với Châu Châu, sau lại chuyển sang chơi xung
quanh cô.
Chơi nhà chòi ấy mà, tất
cả bọn họ đều bắt chước những cách làm thường nhật của người lớn. Nào là mở tiệc chiêu đãi khách, trong đó cũng có những vai trò như là bố mẹ
hoặc giáo viên, ngoài ra thì họ cũng phải chọn ra một cặp đôi khác giới
từ một nhóm bạn để họ kết hôn.
Tỉnh Hành nhìn Châu Châu chơi với những đứa trẻ ấy, cũng không làm phiền cô, cứ thế đứng đợi một mình, anh lấy điện thoại di động ra xem thông tin
trong nhóm làm việc, thuận tiện đọc cả tin tức. Dù giờ anh đã xin nghỉ,
nhưng mọi thứ trong viện vẫn cần phải theo dõi.
Sau khi xem xong thông tin trong nhóm, anh cũng xem tin tức trong ngày,
Tỉnh Hành đã dính sát vào điện thoại nên cũng chẳng quan tâm Châu Châu
và bọn trẻ đang chơi gì, cốt truyện như thế nào nữa. Anh quay lại nhìn
xung quanh, tiếp tục cảm nhận khung cảnh và không khí của vùng quê.
Ngay khi anh cảm thấy thật thoải mái, Châu Châu gọi anh.
Tỉnh Hành cứ nghĩ cô chơi mệt rồi nên muốn rời đi, nhìn Châu Châu đang chuẩn bị phát ra âm thanh, anh đột nhiên nghe thấy Châu Châu vui vẻ nói một
câu: “Tỉnh Hành, chúng ta kết hôn đi.”
“???”
Một dấu hỏi xuất hiện trên trán Tỉnh Hành, nghĩ là mình nghe nhầm, từ từ hỏi: “Cái gì?”
Châu Châu đứng giữa một đám trẻ con, người cao nhất cũng chỉ đứng tới eo cô, cô nhìn Tỉnh Hành rồi lại nhìn bọn trẻ, kể chi tiết cho Tỉnh Hành: “Bọn trẻ muốn chơi trò kết hôn, vì em trông đẹp nhất nên em sẽ là cô dâu,
nhưng họ đều còn quá nhỏ, anh có thể làm chú rể đấy.”
Giờ thì Tỉnh Hành đã hiểu, đây là chơi trò nhà chòi kết hôn, muốn anh chơi
cùng. Nhưng… anh là một người trưởng thành đã thoát khỏi thời thơ ấu
rồi, mà ngay cả lúc anh còn nhỏ, anh cũng chưa từng chơi một trò ngây
thơ như vậy!
Kết hôn với một đám
trẻ tiểu học, Tỉnh Hành biểu thị điều này thực sự không nằm trong phạm
vi chấp nhận của anh. Nom anh hơi ngượng, nhìn Châu Châu: “Nếu không…
các em chơi trò khác đi nhé? Anh không thể chơi những trò này đâu.”
Thông thường, về cơ bản anh đều hữu cầu tất ứng với Châu Châu, từ lâu Châu
Châu đã quen với điều đó rồi. Trong ý thức của Châu Châu, cô luôn đạt
được những gì cô muốn. Bây giờ chỉ là một trò chơi thôi, nếu Tỉnh Hành
không chơi với cô, cô sẽ không vui.
Cô lại nhìn Tỉnh Hành, thản nhiên nói: “Chúng ta chơi đi, rất là đơn giản luôn, chúng em dạy anh.”
Tỉnh Hành hít một hơi thật sâu, liếc nhìn những đứa trẻ bên cạnh Châu Châu,
vẫn cảm thấy... nếu chỉ riêng anh và Châu Châu ở trong phòng, anh chắc
chắn sẽ hợp tác mà không nói lời nào. Còn bây giờ… lại là...
Châu Châu có thể thấy từ biểu hiện của anh là dường như không muốn chơi, vì
vậy đôi mắt cô hạ xuống, biểu cảm của cô cũng mờ đi, nói giọng nhỏ nhẹ:
“Em dỗi rồi, không thích anh nữa...”
Tỉnh Hành nhìn khuôn mặt không vui của Châu Châu, rồi quay lại nhìn xung
quanh. Ở gần đó không có nhiều người khác, chỉ có một nhóm trẻ em này,
nghĩ là chắc sẽ không bị người lớn xem như trò đùa đâu, hít một hơi thật sâu –– thôi quên đi, cứ chơi thôi.
Thấy Châu Châu không vui, anh thừa nhận, nhìn Châu Châu: “Được thôi, anh chơi với em.”
Ngay khi Châu Châu nghe thấy điều này, biểu hiện của cô lập tức vui vẻ trở
lại, cô bước hai bước đến Tỉnh Hành, kéo anh đến với nhóm trẻ em sau đó
tiếp tục thảo luận với họ: “Vậy chị và Tỉnh Hành sẽ đến từ đó, hai em
rải hoa, em là chủ nhà, em chơi nhạc nhé...”
Tỉnh Hành nhìn họ nghiêm túc thảo luận với nhau, mọi đứa trẻ đều nghiêm túc, nhưng anh lại toát mồ hôi vì xấu hổ. Nhưng có bối rối thì cũng phải
chịu, khẽ hắng giọng, sau đó lắng nghe sự sắp xếp của Châu Châu với bọn
trẻ.
Châu Châu sắp xếp xong, một cô bé với mái tóc đuôi ngựa giơ tay lên nói: “Nhưng cô dâu phải mặc váy
cưới chứ, chúng ta không có váy cưới, vậy nên hãy tìm hoa dại và cỏ dại
đi, sau đó đặt vòng hoa lên đầu Châu Châu.”
Ngay khi Châu Châu nghe thấy, cô dâu thì nên mặc váy cưới, một kiểu cách màu trắng rất chi là xinh đẹp. Cô lập tức làm theo lời của cô gái nhỏ, thay vì nhờ mọi người giúp cô tìm hoa dại và làm vòng hoa, cô lại nói một
cách bí ẩn: “Vậy thì đợi chị xíu nha.”
Nói xong, trước khi đợi bọn trẻ lên tiếng, cô kéo tay Tỉnh Hành chạy đi.
Chạy đón gió đến khi gần bên cạnh chiếc xe, cô kéo Tỉnh Hành vào xe rồi
nói: “Em sẽ biến thành một chiếc váy cưới, xem như… xem như chúng ta
mang đến...”
Dù sao, sau khi chơi
với bọn trẻ lần này, họ sẽ không gặp lại nhau lần nào nữa, mà tâm trí
của trẻ con thì thường rất đơn giản, Tỉnh Hành thấy Châu Châu đầy hứng
thú như thế, tự nhiên anh cũng sẽ không tạt cho cô một gáo nước lạnh,
vậy nên anh hứa: “Em biến đi.”
Châu Châu suy nghĩ một lúc, cô nhắm mắt lại, biến đổi quần áo trên người
mình thành chiếc váy cưới một vai. Ngoài chiếc váy cưới, trên đầu còn có một vòng hoa thần tiên, và một tấm màn che dài được gán lên tóc phía
sau.
Sau khi biến xong, Châu Châu
hoàn toàn không có thời gian nhìn Tỉnh Hành đang rung động, cứ thể mở
cửa ra khỏi xe. Tỉnh Hành ngồi một mình trong xe, đóng băng mất một lúc. Mãi đến khi Châu Châu quay lại gọi anh: “Tỉnh Hành, đi thôi.” anh mới
trở về được hiện thực.
Tỉnh Hành
thở phào, kìm nén ý nghĩ bất chợt trong lòng, ra khỏi xe rồi đóng cửa
lại. Anh biết chiếc váy cưới này Châu Châu không hề mặc cho anh xem, chỉ để chơi game nhà chòi thôi, nhưng khi thấy cô đổi đồ, anh vẫn sững sờ.
Một giây trước khi Châu Châu chuẩn bị thay váy cưới, anh không có suy nghĩ
gì đặc biệt cả, anh trưởng thành rồi, có thể nghĩ gì về trò chơi của trẻ em được chứ? Nhưng khi Châu Châu mặc chiếc váy cưới lên, mặc dù cô chỉ
có trò chơi trong mắt, nhưng anh lại có một suy nghĩ khác trong lòng.
Sau khi ra khỏi xe, Tỉnh Hành đi theo sau Châu Châu về phía nhóm trẻ em
đang chơi, anh trông thấy chiếc váy trắng của cô nàng tung bay trong
gió, mái tóc của cô cũng bị thổi tung theo hướng chiếc váy tung bay.
Chơi nhà chòi thì anh bất lực là thật, nhưng rốt cuộc lại giúp cho anh
thấy được một khung cảnh chân thật thế này.
Châu Châu thấy anh đi chầm chậm thế, cô nhìn lại, mái tóc dài khẽ chặn khuôn mặt cô, cô mỉm cười: “Nhanh lên đi.”
Tỉnh Hành lại liếc nhìn cô một lần nữa, rồi nhanh chóng nhắc nhở mình rằng
đừng nghĩ về nó nữa, nhà chòi chắc sẽ trở thành độc thoại nội tâm của
anh mất. Anh cúi đầu hít một hơi, dở khóc dở cười, rồi ngẩng đầu đi
theo.
Đi theo Châu Châu, anh cũng không nghĩ nhiều nữa, hỏi cô: “Có lạnh không?”
Châu Châu lắc đầu, ghé vào tai anh nói: “Em dùng linh lực giữ ấm rồi.”
Nghe cô nói vậy xong, Tỉnh Hành thở phào nhẹ nhõm, không còn lo lắng về cơn
gió lạnh đối với chiếc váy cưới lệch vai nữa. Cô không thể bị bệnh, một
khi cô bị ốm thì sẽ không thể duy trì hình dạng của mình được nữa, vì
vậy cô cần phải hết sức cẩn thận.
Tâm trí Châu Châu và những đứa trẻ kia đều chỉ có trò chơi, tất cả đều đắm
chìm trong các nhân vật tương ứng của họ. Thấy Châu Châu và Tỉnh Hành đã chuẩn bị xong, một đứa trẻ rút điện thoại di động ra khỏi người, dưới
sự chỉ huy của một đứa trẻ khác, nó mở《Đám Cưới Tháng Ba》.
Tỉnh Hành đứng cạnh Châu Châu, cô đang giữ lấy tay anh, làm như lời họ nói,
hai người đi từ đầu này sang đầu kia. Từ khi《Đám Cưới Tháng Ba》vang lên, có rất nhiều bông hoa nhỏ rải rác trên đầu, Tỉnh Hành bối rối không
nguôi, anh buộc phải hợp tác trong suốt quá trình.
Nhưng trong lúc đi với Châu Châu, anh vẫn suy nghĩ, không phải quá trình đi
trên thảm đỏ là có bố đi cùng sao? Người bố đưa con gái băng qua thảm
đỏ, trao con gái cho người đàn ông và bảo người đàn ông phải đối xử tốt
với con gái mình.
Vậy bây giờ anh là… chồng hay là bố?
Anh… khổ thật...
Cuối cùng cũng kết thúc, những bông hoa dại nhỏ bé nằm rải rác khắp nơi,
toàn bộ cơ thể của Tỉnh Hành, bao gồm cả biểu hiện của anh, hoàn toàn
cứng ngắc, thỉnh thoảng anh quét nhìn xung quanh, hy vọng là không có
người lớn nào xuất hiện. Nhỡ mà bị người khác nhìn thấy, mặt mũi không
biết để chỗ nào.
Sau khi Tỉnh Hành và Châu Châu đứng đấy, đứa trẻ là chủ nhà bắt đầu biểu diễn trở lại.
Cậu bé đứng thẳng lưng lên, đưa tay lấy điện thoại di dộng ra, nói to vào
đấy: “Anh Tỉnh, anh có muốn cưới nàng Châu Châu với vẻ đẹp tuyệt trần
này làm vợ không?”
Tỉnh Hành nghĩ
về danh hiệu kỳ diệu “nàng Châu Châu với vẻ đẹp tuyệt trần” kia, nhưng
nghĩ đến sự sắp đặt tùy tiện của họ, tất cả là đều được tạo nên bởi
chính họ kia mà, vì vậy anh làm một biểu cảm dính sát với kịch bản:
“Vâng, tôi đồng ý.”
Cậu bé trở nên nghiêm túc hơn, lại hỏi Châu Châu: “Châu Châu, cô có muốn cưới anh Tỉnh, biến anh ấy thành chồng của cô không?”
Châu Châu gật đầu: “Tôi đồng ý.”
Cậu bé nhìn rồi lại nhìn chiếc điện thoại di động, dường như đột nhiên cậu
ấy không biết làm sao chủ trì, động lực cơ thể cậu bé đột nhiên yếu đi,
giơ tay lên gãi đầu, rồi đột nhiên thuận miệng nói: “Được rồi, hôn đi.”
Tỉnh Hành: “...”
Gì đây? Họ có phải là học sinh tiểu học không?
Tỉnh Hành vừa mơ hồ xong, một cô bé lại phát ra âm thanh, khẽ nói: “Cậu sai rồi, còn chưa trao nhẫn mà.”
Tỉnh Hành: “...”
Còn nhẫn nữa? Kỹ như vậy à?
Chủ nhà nhỏ nhớ ra điều này, nói nhanh: “Phải phải phải, trao nhẫn trao nhẫn.”
Đứa nhỏ vừa nói chuyện bước hai bước đến trước Châu Châu và Tỉnh Hành, đưa
tay ra, đưa hai chiếc vòng rơm cho Châu Châu và Tỉnh Hành. Chiếc nhẫn
không được làm tốt, nhưng nó cũng tròn.
Đã đến nước này thì chỉ có thể hợp tác thôi.
Tỉnh Hành với lấy một trong hai chiếc nhẫn, cầm lấy tay Châu Châu, từ từ đeo vào ngón đeo nhẫn của cô ở bàn tay trái. Châu Châu cười vui vẻ, sau khi đeo vào, cô lấy một cái khác, cũng đeo vào ngón tay Tỉnh Hành như cô.
Cuối cùng xong, chủ nhà nhỏ nói ngay: “Được thôi, hôn đi.”
Tỉnh Hành: “...”
Đột nhiên cảm thấy mình còn không bằng một học sinh tiểu học là thế nào?
Châu Châu vẫn đang trong trò chơi, bước hai bước đến trước mặt Tỉnh Hành,
đưa trán lên cho anh. Tỉnh Hành nhìn xuống cô, rồi ánh mắt lại quét qua
đám học sinh tiểu học lần nữa, nhanh chóng cúi đầu xuống hôn Châu Châu.
Ngay sau nụ hôn này, những bông hoa dại màu xanh và màu vàng lại rơi xuống,
rồi lên đầu rồi quần áo rồi váy, rơi khắp mọi nơi. Sau đó họ bị nhóm trẻ em bao vây, “yoyoyo” mà kêu lên.
Tỉnh Hành bị bao quanh: “...”
Nhân sinh của anh, anh cảm thấy mình luôn đi chệch...
May mắn thay, Châu Châu không cần thêm người chơi thứ hai sau khi chơi nhà
chòi kết hôn nữa. Sau đó cô chơi vui đến tận hứng thì cũng mệt lữ người, mới bằng lòng nói lời tạm biệt với những đứa trẻ, kéo Tỉnh Hành rời đi.
Bọn trẻ kia cũng không nỡ, thấy cô dự định rời đi, khẽ hỏi cô: “Chị muốn về nhà ạ?”
Châu Châu gật đầu: “Phải rồi.”
Đứa trẻ lại hỏi: “Sau này chúng ta còn có thể chơi với nhau không?”
Châu Châu suy nghĩ một lúc, nhìn Tỉnh Hành, rồi lại nhìn những đứa trẻ đó:
“Nhà chị ở Mộng Thành, nếu không các em đến chơi với chị đi, chị sẽ đưa
các em đi ăn rất nhiều món ăn ngon.”
Những đứa trẻ hứa: “Được thôi.”
Nhưng thực ra, họ không biết Mộng Thành là ở đâu cả.
Cuộc chia tay cuối cùng cũng kết thúc, những đứa trẻ không có nhiều buồn
phiền lắm, họ rất vui vẻ mà đưa Châu Châu đến chỗ xe. Đi phía sau cô, họ tiếp tục hỏi cô rất nhiều điều về Mộng Thành, hỏi cô thành phố lớn sẽ
trông như thế nào, trước nay họ đến quận đã là xa nhất rồi.
Châu Châu mô tả về Mộng Thành cho họ, nói với họ: “Không có gì cả, chỉ là
chúng có nhiều thứ hơn thôi, cũng không vui như nơi này của các em.”
Khi Châu Châu lên xe, bọn trẻ mới miễn cưỡng muốn giải tán. Tỉnh Hành khởi
động xe, thả cửa sổ xuống, anh không định ở lại nơi này nữa, bảo Châu
Châu nói lời tạm biệt với họ.
Chủ
yếu là vì Châu Châu đã chơi với những đứa trẻ này suốt một lúc lâu ơi là lâu, nên bây giờ cũng chẳng còn sớm lắm, đã gần trưa mất rồi. Bỏ qua
cái gì cũng được, nhưng dạ dày thì tuyệt đối không thể bỏ qua, bữa trưa
họ tìm kiếm một nơi nào đó để ăn.
Sau khi Tỉnh Hành ngồi trong xe lái được một quãng dài, bọn trẻ lại đuổi
theo, như thể chúng muốn tiễn anh và cô về. Tỉnh Hành đành phải giảm tốc độ lại, bảo Châu Châu nói lời chào với họ từ cửa sổ, rồi nhấn chân ga
tăng tốc.
Mãi đến khi không nhìn
thấy nhóm trẻ em trong chiếc gương chiếu hậu nữa, Châu Châu mới biến
chiếc váy cưới của cô về thành bộ quần áo của chính mình. Mặc dù chẳng
phải chiếc váy cưới đuôi lớn gì cho cam, nhưng mặc cô vẫn cảm thấy không thoải mái lắm, không có sự tự tại như mặc quần áo của riêng mình.
Tỉnh Hành không đưa Châu Châu trở về thị trấn, mà lái xe trực tiếp quận lỵ,
anh định bụng đưa Châu Châu đi chơi thêm một vài nơi, để tìm hiểu thêm
về thế giới. Đi nhiều nơi gặp nhiều người, sẽ càng có nhiều kinh nghiệm, sẽ càng phát triển nhanh hơn.
Anh
thiết lập điều hướng tuyến đường, từ thị trấn đến quận lỵ mất khoảng ba
mươi đến bốn mươi phút. Tỉnh Hành đều đặn lái xe, trong khi Châu Châu
đang ngồi ở ghế lái phụ chơi điện thoại. Cũng không biết cô đang xem gì, không ồn lắm, nhưng nghe có vẻ quen thuộc.
Nghe một lúc, Tỉnh Hành quay lại nhìn cô: “Em đang xem gì vậy?”
Châu Châu mỉm cười, không trả lời mà cúi đầu xuống, sau đó mới trực tiếp trả lời anh: “Video chúng ta vừa kết hôn, em đẹp thật…”
Ngay khi Tỉnh Hành nghe câu video chúng ta kết hôn, anh lập tức mơ hồ, thầm
nghĩ cô còn tìm ai đó lấy điện thoại ghi lại sao? Đấy là một trong số ít những lịch sử đen tối của cuộc đời anh, vậy mà cô vẫn ghi lại??
Tỉnh Hành ổn định chân trên phanh và tay trên vô lăng, cẩn thận nhìn con
đường phía trước, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh hỏi cô: “Em đã ghi lại sao?”
Châu Châu vẫn đang vui vẻ
xem video, giọng nói đầy tiếng cười: “Vâng, em đã nhờ Hàm Hàm quay đó,
bé ấy nói sẽ quay lại, và bé ấy đã quay em, hehe...”
Tỉnh Hành nghe cô cười, cảm thấy hơi đau trong đầu. Anh hoàn toàn không có
hứng thú khi trông thấy bản thân mình ngốc xít như thế, là một chàng rể
giữa một nhóm trẻ em, nghĩ về nó thôi anh cũng thấy đó là một cảnh tượng ngớ ngẩn. Anh không muốn xem nó, cả cuộc đời này của anh, anh chẳng
muốn xem nó lấy một lần nào.
Anh ngập ngừng hỏi Châu Châu: “Em có thể xóa nó không?”
Sau khi nghe những lời anh nói, Châu Châu nhìn anh, không cười nữa, cô cầm
điện thoại trên tay dán vào ngực mình, kiên quyết nói: “Tất nhiên là
không, anh không được phép chạm vào điện thoại di động của em đâu, lần
trước anh đã xóa một bức ảnh của em rồi.”
Tỉnh Hành: “...”
Không phải cô đã phục hồi từ album “bị xóa gần đây” rồi sao...
Tỉnh Hành suy nghĩ, còn chút lịch sử đen nào lưu trong điện thoại cô không
nhỉ? Trang điểm anh nhìn như ma, cô cũng quay, đi đến sân chơi anh bị
kích thích thành nhiều biểu cảm khác nhau, cô cũng quay...
Nghĩ đến tất cả bức ảnh hoặc video ấy, anh hít một hơi thật sâu, thỏa hiệp
đáp: “Điện thoại của em không được phép cho người khác xem đấy, đặc biệt là album, chỉ em được xem thôi.”
Châu Châu nhìn anh, suy nghĩ: “Tại sao?”
Tỉnh Hành hít một hơi, quay lại nhìn cô: “Anh là giáo viên.”
Châu Châu lại suy nghĩ: “Được thôi...”
Thật ra cô không hiểu lắm, giáo viên với hình ảnh và video trong máy thì có liên quan gì?
Tỉnh Hành đưa Châu Châu đến quận lỵ ăn cơm, buổi chiều lại tìm một nơi khác
để chơi. Họ đi dạo quanh con đường của một quận lỵ nhỏ, sau khi dùng bữa tối, họ lái xe trở về khách sạn trong thị trấn.
Chơi ngoài trời cả ngày rất mệt mỏi, vì cơ thể của Tỉnh Hành không khỏe mạnh như thường lệ, anh không quen với nơi này, Châu Châu thì luôn luôn yết
ớt. Sau khi trở về khách sạn tắm rửa, hai người nằm thẳng trên giường
nghỉ ngơi.
Châu Châu tự nhiên nằm
cạnh Tỉnh Hành, xem phim hoạt hình trên TV, sau khi xem được vài phút,
cô cũng không thể nâng nổi mí mắt mình nữa. Cô tựa đầu lên cánh tay của
Tỉnh Hành, chớp mắt hai lần, rồi ngủ thiếp đi.
Tỉnh Hành nhìn cô ngủ nhanh như vậy, biết là cô đã thực sự mệt rồi, anh tắt
TV bằng điều khiển từ xa, lấy cánh tay ra để cô nằm trên giường. Giúp cô chỉnh lại tư thế ngủ xong, anh nằm xuống bên cạnh.
Tỉnh Hành không thể ngủ nhanh như Châu Châu được, và mỗi đêm trước khi ngủ
thiếp đi, anh đều có khoảng thời gian tự thiền. Cô gái nằm bên cạnh anh, gần như anh chỉ cần vươn tay ra là có thể đạt được, nên bây giờ anh
cũng rất muốn kiểm tra ý chí của mình.
Anh nhìn ánh sáng trên đầu một lúc, trái tim anh cũng lặng đi, nhưng rồi
anh lại chợt nghĩ đến chiếc video Châu Châu quay hôm nay.
Ban đầu anh đã nói rồi, đời này anh sẽ không xem chiếc video đó, sẽ không
xem sự ngớ ngẩn ấy của bản thân, nhưng cuối cùng, anh vẫn không kiểm
soát được cái tính tò mò của mình, thật là muốn đánh vào mặt mình mà,
anh cầm lấy chiếc điện thoại của Châu Châu trên bàn cạnh giường.
Mật khẩu điện thoại của Châu Châu là do anh đặt, ngoại trừ ảnh của anh
trong album, thì chẳng có gì nữa cả. Anh trực tiếp mở khóa, nhấp vào
album, rồi nhấp vào video cuối cùng được ghi ngày hôm nay.
Sau khi anh mở ra, anh thấy video rung lắc dữ dội, trong video có anh và
Châu Châu. Cô mặc một chiếc váy cưới màu trắng lộng lẫy, trong khi anh
mặc một chiếc áo khoác màu xám đậm. Từ giây phút《Đám Cưới Tháng Ba》vang
lên, anh xấu hổ đến mức không thể không thể nằm xuống được.
Sau khi xem và chấp nhận được nó, anh thấy không có gì đáng xấu hổ nữa, mà
ngược lại, anh không thể không cười. Không vì gì khác, chỉ vì trông mình ngốc quá, nhìn thẳng không cách nào chịu được.
Rồi mỉm cười… trái tim anh dần trở nên ngọt ngào hơn...
Chúng dần trào lên khóe miệng… rồi lên tới ánh mắt anh…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT