Editor: Miên

Khi mọi người già đi, sức khỏe đều có điểm mạnh và điểm yếu khác nhau, nhưng không nhiều người có thể thức khuya được.

Tỉnh Hành cùng giáo sư Vương, lão Đan, lão Tần chơi cờ tướng xong, lại cùng bọn họ đến bàn mạt chược bên cạnh để đánh, chơi chưa được bao lâu, ra khỏi phòng chơi cờ thì đã chín giờ tối.

Tỉnh Hành lái xe đưa giáo sư Vương về nhà, trên đường về cũng có thảo luận đến những vấn đề trong trường học. Mặc dù anh có quan hệ tốt với giáo sư Vương, nhưng cũng không nhiều lời với ông ấy về những hạng mục trong viện nghiên cứu.

Còn việc riêng tư, dường như anh không có chuyện riêng tư.

Tỉnh Hành và giáo sư Vương đều là giáo sư chuyên ngành hàng không vũ trụ của trường Mộng Đại, nhưng sự khác biệt độ tuổi giữa hai người là tương đối lớn. Một người thoạt nhìn như một chàng trai hơn hai mươi tuổi, còn người kia trên mắt đã điểm vài nếp nhăn thêm cả những sợi tóc muối tiêu giống như người sắp về hưu.

Ngoài việc tham gia giảng dạy các khóa học đại học và giám sát nghiên cứu sinh ở trường đại học Mộng Đại, Tỉnh Hành còn làm việc ở viện nghiên cứu hàng không vũ trụ Mộng Thành, là một nhà thiết kế chính của một dự án. Giáo sư Vương sắp nghỉ hưu, và hiện tại chỉ nghĩ tới việc an tâm dưỡng lão.

Chiếc xe dừng lại ở gần cửa chung cư, giáo sư Vương không trực tiếp kéo đai an toàn xuống xe, thay vào đó là lấy một hộp thuốc từ trong chiếc túi xách màu đen của mình, khẽ mỉm cười với Tỉnh Hành nói:

“Thuốc này tôi mua cho vợ tôi, có tác dụng rất tốt trong việc an thần, cậu lấy về dùng thử đi.”

Tỉnh Hành đưa ngón tay ra khỏi vô lăng, liếc mắt và lấy thuốc:

“Cảm ơn Vương lão sư.”

“Không cần khách khí như vậy”.

Giáo sư Vương vẫn cười, nếp nhăn trên khóe mắt càng rõ ràng.

“Không có ý gì, nhưng cậu cũng nên tìm một người thực sự yêu thương chăm sóc cho mình đi. Một người cô đơn lâu quá, sớm hay muộn cũng mắc lỗi.”

Tỉnh Hành cầm hộp thuốc nói:

“Chờ duyên phận thôi.”

Giáo sư Vương tiếp tục cười, không muốn nói về vấn đề cá nhân này, chỉ là một gợi ý đơn giản. Ông kéo khóa kéo túi xách, cởi đai an toàn,

“Tôi vào đây, hẹn gặp lại vào ngày mai ở trường.”

Tỉnh Hành nhìn ông ấy xuống xe,

“Hẹn gặp lại vào ngày mai.”

Cửa xe đóng lại, Tỉnh Hành nhìn giáo sư Vương biến mất trong ánh sáng mỏng manh của đèn đường, đánh tay lái quay đầu. Nơi anh sống không xa nhà của giáo sư Vương, cách thành phố khoảng hai mươi phút đi xe.

**

Nơi ở của Tỉnh Hành thực sự rất hẻo lánh, bao phủ một khu vực rộng lớn ở ngoại ô, bức tường trong sân được bao quanh bởi một vòng tròn, bên trong có thể sử dụng như một công viên nhỏ. Có khu rừng gồm cỏ và trái cây, ngôi nhà được xây dựng trên nước. Đây là một biệt thự hiện đại, đơn giản, ở phía sau còn có một khu ngoài trời nổi trên mặt nước.

Lái xe tiến vào cổng sân, đi qua một đoạn đường dốc, Tỉnh Hành đem xe đỗ trong gara.

Sau khi đỗ xe, anh khóa xe và đi vào trong nhà.

Trong phòng lúc này ánh sáng tối tăm, đồ nội thất và gia dụng màu trắng đen tinh khiết đắm chìm trong màn đêm. Trên bầu trời treo một vầng trăng tròn hắt xuống ánh sáng màu trắng trên những lá sen trong ao.

Bên cạnh ao có một vài khúc gỗ màu nâu, một người phụ nữ với khí chất lạnh lẽo khoanh tay ngồi trên mặt đất. Cô ấy mặc một chiếc áo với ống tay rộng, váy lụa tầng tầng lớp lớp, trông giống như một làn khói nhẹ dưới ánh trăng.

Mái tóc đen dài mềm mại rủ xuống mặt đất.

Nước da màu trắng hồng, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, tựa như một nàng tiên hạ phàm.

“Tiên tử” đang ngửa đầu ngắm trăng, hơi hơi nghiêng đầu, đôi mắt trong veo như dòng nước trong ao bên cạnh cô.

Đang thưởng thức thì bỗng nhiên nghe được thanh âm khóa cửa.

Ánh mắt của cô ấy hơi hoảng liếc nhìn về phía cổng. Biết có người tới, cô liền đứng dậy, sau đó cả người liền biến mất ở bên cạnh ao. Trong ao có một con trai cực lớn, còn có một cánh hoa sen.

Trên cửa lớn truyền đến thanh âm khép cửa, con trai lớn chìm xuống dưới đáy nước, dựa vào tiếng bước chân phán đoán, biết là Tỉnh Hành đã trở lại. Không có gì phải lo lắng, cô vươn chiếc lưỡi trắng nõn ra, bắt đầu tiếp tục vùi đầu vào cát……

Một bên vùi cát, một bên nghe ngóng động tĩnh trong phòng, nghe thấy xôn xao tiếng nước và tiết tấu âm nhạc quen thuộc, sau đó nghe được Tỉnh Hành đang nói chuyện với mẹ. Con trai lớn nghe không hiểu lắm, nó vẫn thích vùi cát hơn.

Dần dần, thanh âm nói chuyện cùng với tiếng bước chân của Tỉnh Hành và mẹ càng ngày càng rõ, rồi trực tiếp đến bên cạnh.

Trai sông nhanh nhẹn rụt lưỡi vào vỏ trai, nằm bất động.

Tỉnh Hành đang nói chuyện điện thoại với mẹ Tỉnh, anh không thích gọi facetime, mẹ Tỉnh gọi facetime anh cũng không nhận. Đặt di động bên tai, anh đứng bên cạnh bờ ao và xem xét, nói với microphone:

“Ở trong nước, không biết chết chưa, bất động.”

Thanh âm của mẹ Tỉnh phát ra từ điện thoại, “Chỉ cần để mặt trời chiếu sáng thì nó sẽ không chết được.”

Trong ao có núi giả tạo cảnh, có nơi râm mát che nắng, nhiệt độ trong phòng cũng được kiểm soát. Tỉnh Hành “Vâng” một tiếng, ánh mắt vẫn đặt ở đáy nước, lại hỏi mẹ Tỉnh,

“Còn có chuyện gì sao?”

Mẹ Tỉnh nói: “Cuối tuần này, mẹ có hẹn ăn cơm với nhà chú Hàn, con đến lúc đó trở về một chuyến.”

Tỉnh Hành thực sự không thích thú với những hoạt động xã giao ở nhà, nhưng mẹ Tỉnh đã nói như vậy, anh cũng không chối từ, nói một tiếng: “Vâng, đến lúc đó nếu không có chuyện gì gấp thì con sẽ trở về, mẹ gửi thời gian địa điểm cụ thể cho con.”

Mẹ Tỉnh không quên dặn dò anh:

“Phải tiến hành nghiên cứu khoa học, phải thực hiện các dự án, phải dạy học sinh, nhưng thân thể là quan trọng nhất, con phải tự chăm sóc bản thân, ăn uống bình thường, ngủ bình thường, đừng quên mọi thứ khi bận rộn, có nghe rõ không?”

Ở phương diện này, Tỉnh Hành thực sự không phải là người tự kỷ luật. Bởi vì là độc thân, không ai đốc thúc kiềm chế, cũng không ai ảnh hưởng, nên khi bận rộn, đói bụng mới nhớ tới ăn cái gì. Ngoài học tập và làm việc, không có gì khác trong cuộc sống của anh ấy.

Tỉnh Hành nói với mẹ Tỉnh cho có lệ: “Con biết rồi.”

Điện thoại được gác máy, Tỉnh Hành muốn xoay người rời khỏi phòng mặt trời. Nhưng động tác còn chưa thực hiện, anh lại dừng lại, ánh mắt rơi trên con trai lớn, bình tĩnh nhìn nó. Nhưng thật ra anh không có ý tưởng nào khác, chỉ là đột nhiên phát hiện vỏ trai này rất xinh đẹp.

Trai sông không biết anh đang xem cái gì, chỉ cảm thấy không thoải mái khi bị anh nhìn chằm chằm, yên lặng vươn chiếc lưỡi ra, vùi vào cát, vùi sâu vào dưới lá se, trốn đi……

Tỉnh Hành nhìn phản ứng của trai sông, theo bản năng bật cười.

Nhưng ngẫm lại con ngọc trai này cũng không có khả năng có ý thức, nên chỉ cười một chút. Nhưng tâm tình không khỏi thư giãn, vì thế liền xoay người ra khỏi phòng mặt trời với nụ cười trên môi.

Tối nay anh không quá bận rộn, sau khi uống thuốc mà giáo sư Vương đưa cho, liền ngủ thiếp đi lúc 11 giờ.

Trong lúc anh ngủ, xung quanh thật yên tĩnh.

Trai sông ở đáy nước nghe được tiếng hít thở đều đều quen thuộc, biết Tỉnh Hành ngủ rồi. Nó đã ngủ nhiều vào ban ngày, nên ban đêm tinh thần rất tỉnh táo, liền muốn ra khỏi ao.

Lá sen đứng lặng lẽ rung lên hai lần, một thiếu nữ mặc tố sa rơi xuống đất bên cạnh ao.

Trai sông hóa thành hình người, nhưng không đi bằng chân, sau khi phục trên mặt đất, hơi hơi vươn hai tay để cân bằng thân thể đứng dậy, váy lụa buông xuống, mũi chân trắng nõn sắp chạm đất.

Vì để duy trì sự cân bằng, trai sông còn hơi hơi cong một chân, nhưng thật ra nhìn rất đẹp.

Thỉnh thoảng ngón chân cũng nhấp chuột trên mặt đất, giống như di chuyển trên mặt trăng không đủ lực hấp dẫn.

Cô mặc chiếc váy dài tay rộng, khi cô bay về phía trước, làn váy rơi xuống, đôi chân liền trực tiếp lộ ra. Giống như ngón chân trắng nõn của cô, đôi chân của cô cũng hoàn mỹ, trắng nõn non mịn, rất dài và thẳng.

(Editor: Bình thường, nữ chính là con trai, bọn mình sẽ gọi là nó, nhưng khi nữ chính biến thành người, bọn mình sẽ edit thành cô cho hợp tình hợp lý nhé)

Trai sông không chỉ di chuyển trong căn phòng mặt trời, cô còn đi trong phòng, nhưng cơ bản không làm ra động tĩnh gì.

Bởi vì sự mới lạ, nhìn xem cái này nhìn xem cái kia, nhưng thật ra không dễ chạm vào.

Thế giới nhân loại, cô hiểu biết quá ít, và kiến thức của cô cũng quá ít về những thứ của con người.

Mới chỉ trong giai đoạn đầu của sự hiểu biết, cho nên chủ yếu là để xem.

Mà thế giới nhân loại, điều duy nhất cô không thể không chủ động bắt đầu chính là chủ nhân của cô - Tỉnh Hành. Cô đã xem đủ chơi đủ trong phòng, cũng có chút mệt mỏi, liền hẻn vào phòng ngửi mùi của Tỉnh Hành, và trèo lên giường khi anh đang ngủ.

Sợ anh sẽ tỉnh dậy, con trai lớn chỉ thở nhẹ trên khuôn mặt.

Một mùi thơm giống như hoa sen được thổi bay, niêm phong cơ thể của anh, cô chui vào trong chăn bò đến bên cạnh Tỉnh Hành, nghiêng người nhìn một chút. Càng xem càng mỹ vị, càng xem càng tưởng chảy nước miếng.

Chỉ cần nhìn theo cách này, con trai lớn liền trực tiếp bò lên trên người Tỉnh Hành.

Nằm trên người,vùi đầu vào cổ anh, một bên ngửi thật sâu, một bên nuốt nước dãi. Lúc nhịn không được nữa, liền trực tiếp ghé vào cổ anh gặm hai cái.

Tỉnh Hành tỉnh dậy sau khi mơ thấy một cảnh hỗn độn, ý thức tỉnh táo lại, cảm giác được có người đè ép trên người mình. Giống như những lần trước, anh càng nỗ lực mở to mắt lại càng không mở ra được.

Nhưng lần này hơi khác với những lần trước, nửa cánh tay và ngón tay của anh có thể cử động. Không biết có phải do uống thuốc của giáo sư Vương trước khi ngủ hay không, đầu óc hôm nay tỉnh táo hơn rất nhiều. Trước đây dường như không thể tỉnh dậy, còn bây giờ giống như là bị người ta điểm huyệt vị.

Tỉnh Hành duỗi tay sờ vào người đang đè trên mình, cảm nhận được xúc giác của cơ thể là giống nhau, mềm mại như cục bột, có thể vắt ra nước, như thể anh chỉ cần một lực nhỏ là có thể vắt khô nó. Tim anh đập thình thịch, và thay vì véo, anh tiếp tục khám phá cho đến khi tìm thấy một phần mềm mại hơn……

Sau khi nằm trên người Tỉnh Hành, cô liền ngủ thiếp đi khi ngửi thấy mùi vị của anh. Cô bị đánh thức bởi cơn ngứa. Khi tỉnh dậy, cô cũng bị nhột và cười hai lần, vô thức cầm tay Tỉnh Hành.

Cô ngừng cười và thở hổn hển, ý thức được chuyện gì đang xảy ra, lập tức bò dậy và thoát khỏi tay Tỉnh Hành.

Nói là chạy, nhưng thực tế cô bị vấp ngã. Khi bay đến cửa đã quên rằng cửa đang đóng, đâm sầm vào cánh cửa, đau đớn kêu “A” một tiếng, chịu đựng mở cửa rồi bay đi.

Tỉnh Hành nằm trên giường, trái tim đã rất nhanh nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh phác thảo hình dáng trong lòng bàn tay, biết rằng người đè lên anh chính là phụ nữ, hơn nữa là người này có làn da mềm mại như nước, cảm giác trơn trượt hiện tại vẫn còn ở trong lòng bàn tay anh.

Ngoài hình dạng thân thể còn có tiếng cười, giòn giòn giống chuông bạc. Lại có một tiếng đụng chạm với cánh cửa, có vẻ như nữ nhân này tuổi không lớn.

Tỉnh Hành ngủ không được, nhưng cũng không thể mở đôi mắt, miệng có thể hoạt động, nhưng mặc kệ đóng mở như thế nào đều không phát ra thanh âm. Trên người ngoài nửa cánh tay và ngón tay cử động được, những vị trí khác đều không động đậy được.

Cái gì đều làm không được, càng không thể ngủ tiếp, anh chỉ nằm chờ đợi.

Khi cơ thể hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của bộ não một lần nữa, anh mở choàng mắt, lông mày hơi nhíu lại, xốc chăn lên ngồi dậy và tìm quanh một vòng trong nhà. Từ phòng ngủ đến phòng khách nhà ăn toilet phòng để quần áo, cũng không tìm được người.

Cuối cùng tìm đến phòng mặt trời, bên trong cũng không có gì dị thường.

Anh đứng bên cạnh cái ao, khẽ thở ra.

Trước đây anh nghĩ rằng do anh có nhiều áp lực nên bị bóng đè. Hiện tượng bóng đè này được giải thích một cách khoa học. Anh thực sự không quan tâm và cũng không nghĩ nhiều về nó. Nhưng lúc này đây, rõ ràng không giống nhau.

Đầu óc hỗn loạn thật sự, không biết rốt cuộc là chuyện như thế nào. Ánh mắt quét một vòng quanh phòng mặt trời, trong lòng Tỉnh Hành không quá suy nghĩ theo hướng khoa học, cuối cùng ánh mắt lại lọt vào trong ao.

Trong ao, con trai lớn đang vùi cát, trái tim của nó còn đập nhanh hơn Tỉnh Hành, vỏ trai sắp nổ tung. Cảm nhận được ánh mắt của Tỉnh Hành, nó lúng túng tăng tốc vùi vào cát —— cứu mạng aaa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play