Trai sông thấy Vương lão giáo sư vùng vẫy tứ chi ở giữa không trung “Hắc!” “Hoắc!” “Ha!”. Còn tưởng rằng ông chơi thật sự vui vẻ, thấy tứ chi ông mềm xuống, bất động, mới cảm thấy ông không muốn chơi, vì thế hỏi ông: “Muốn xuống dưới sao?”

Vương lão giáo sư dùng tay vịn một chút cơ hồ muốn rơi mắt kính xuống, vội vàng gật đầu, “Muốn muốn muốn, Châu Châu Châu Châu, đừng xúc động, chậm một chút thả chậm chút, tuổi lớn ăn không tiêu.”

Trai sông hiện tại lý giải ý tứ người khác nói chuyện có phần hiểu biết, cô nhìn giáo sư Vương gật gật đầu, “Nga.” Ứng xong tập trung tinh thần khống chế pháp lực, đem Vương lão giáo sư chậm rãi thả xuống.

Vương lão giáo sư an toàn xuống trên sô pha, mông mới vừa đụng tới đệm mềm, liền lập tức duỗi tay bưng kín ngực, xoa xoa một hồi, trợn trắng mắt khoa trương, thanh âm run run giống như đến tắc thở: “Mạng già…… Mệnh…… Dọa không sống nổi.”

Tỉnh Hành trên mặt còn lưu lại ý cười, duỗi tay đỡ vai hắn, bóp hai cái nói:

“Ngã một lần khôn hơn một chút, lần tới nhất định phải hỏi rõ ràng trước cô nói là có ý tứ gì.”

Vương lão giáo sư gật đầu như đảo tỏi, “Biết biết biết biết.”

Trai sông nghe hai người bọn họ đối thoại, như hiểu như không, nhìn Vương giáo sư: “Không thích sao?”

Vương lão giáo sư nhìn ánh mắt trai, sợ hãi chính mình nói không thích, cô lập tức liền thất vọng, vì thế vội vàng lắc đầu, “Không có không có không có, rất thích, thực kích thích, đời này không nghĩ tới tôi cũng có thể bay.”

Ánh mắt trai sông sáng, đầu hơi hơi nghiêng, “Còn muốn chơi sao?”

Cô linh lực trước mắt còn đủ, có thể lại làm ông bay lên thật lâu.

Vương lão giáo sư thật là sợ, thiếu chút nữa đem quai hàm rơi xuống, “Đừng đừng đừng, về sau lại chơi về sau lại chơi, gia gia tuổi lớn, lại chơi nữa thành bệnh tim mất.”

Trai sông không hiểu cái gì là bệnh tim, nhưng nghe hiểu Vương lão giáo sư là thật không muốn chơi. Cô đem ngón tay thu hồi trong tay áo, ngoan ngoãn ngồi, nhưng lại không thể thật sự rảnh rỗi, lại hỏi Vương lão giáo sư: “Đọc sách có thể chứ?”

Vương lão giáo sư đối với trẻ em so với Tỉnh hành hiểu không ít, rốt cuộc ông cũng có con cháu. Ông biết đối với trẻ em, mỗi sự vật mới mẻ đều ham tò mò, một khi đã tiếp xúc đều sẽ tìm hiểu đến cùng, mãi đến nhận biết mới thôi.

Có món đồ chơi mới liền ôm vào trong ngực không buông tay, mới vừa học được đi đường liền phải vẫn luôn đi, sọ não như đau lên, khóc xong lại phải đi. Trai sông tối hôm qua đã khắc khổ đi một đêm, đại khái cũng có cái này là ngồi yên. Chờ xem, đợi cô trở thành người thực sự, sẽ lười bất tử!

Hiện tại là vừa nhìn sách, chính là ham mê, đem toàn bộ sách đều nhìn. Cũng bởi vì là Vương giáo sư mang cho cô xem, cho nên cô nên hỏi Vương giáo sư. Cô cũng biết chính mình xem sẽ không hiểu, nên muốn hỏi người mang cho.

Mà Vương lão giáo sư không được, bởi vì vừa rồi bị cô dùng pháp lực bay lên trên, lăn lộn đến cả người, gân cốt đều bủn rủn, hiện tại chỉ nghĩ nằm liệt trên sô pha nghỉ ngơi. Ông xoa eo một chút, quay đầu đối với Tỉnh Hành nói: “Tôi nghỉ đã, cậu dạy đi.”

Tỉnh Hành thu hồi ý cười trên mặt, không dùng lời vô nghĩa, ứng một tiếng “Được”, trực tiếp đứng dậy, ngồi vào gần trai sông. Hơi hơi khom lưng ở trên bàn trà tìm một đống tập tranh, tìm quyển sách trái cây.

Anh đương nhiên là hy vọng trai sông có thể mau chóng bổ sung sinh hoạt thường thức, có thể nhanh chóng dung nhập sinh hoạt nhân loại, bởi vì kỳ nghỉ của anh không phải vô hạn. Anh bởi vì mấy phương diện khác mới quyết định dưỡng cô, nhưng cũng không có khả năng vẫn luôn dưỡng cô như vậy, chỉ cần kỳ nghỉ kết thúc liền sẽ bận lên.

Cho nên, cô về sau phải độc lập tự học. Chính mình phải tự sinh hoạt, cùng với các nhân loại khác là giống nhau. Hoặc cô có suy nghĩ của chính mình, bọn họ người thường cũng không tưởng tượng ra sinh hoạt của cô.

Tỉnh Hành đem tập tranh trái cây ở trước mặt trai sông, giáo cô cái thứ nhất, “Đây là quả táo.”

Trai sông hơi hơi nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn tranh vẽ, “Này là quả táo.”

Tỉnh Hành lại nói: “Đây là dâu tây.”

Trai sông: “Này là dâu tây.”

……

Sách nhận biết trái cây số trang rất ít, lật vài cái là hết, Tỉnh Hành lập tập tranh lại từ đầu, đem tập tranh để trước mặt trai sông, “Cô nói một lần, xem cô còn nhớ rõ hay không?”

Trai sông bộ dáng rất tự tin, duỗi tay đi lật sách, nhìn hình ảnh nghiêm túc nói, không tự giác còn kéo dài âm cuối, “Này là quả táo…… Này là dâu tây…… Này là dưa hấu…… Cái này là…… là……”

Tỉnh Hành khóe miệng nhấp cười, nhìn cô: “Thanh long.”

Trai sông tiếp theo liền nói: “Không! Này là quả hồng đỏ ~~”

Âm cuối trực tiếp đem bằng trắc phập phồng kéo tới,……

Tỉnh Hành rũ mi cười một chút, lại ngẩng đầu, “Trai sông……”

Phía dưới nói còn chưa nói ra tới, đã bị trai sông ngắt lời, cô nghiêm túc nhìn Tỉnh Hành, nói cho anh: “Tôi không phải trai sông, tôi là Châu Châu.”

Yêu tinh này tiếp thu so với anh có khi còn nhanh hơn.

Tỉnh Hành tiếp tục lại cười cười, đành phải nói: “Châu Châu, đây là thanh long, cùng tôi đọc, thanh……”

Trai sông Châu Châu đọc thử một chút, “Hồng…… Thanh……”

Nghẹn nửa ngày vẫn là nghẹn, nhưng vẫn nghe được từ “Giỏi quá” khích lệ.

Trong quá trình này, Vương giáo sư vẫn luôn ngồi ở sô pha, nằm nghiêng dựa vào gối, trên mặt đầy ý cười, cứ như vậy yên tĩnh mà nhìn Tỉnh Hành chỉ dạy trai sông Châu Châu nhận thức. Hình ảnh đẹp mắt như vậy, tốt đẹp đến mức ông chưa từng thấy.

Ông lúc này cảm thấy, Tỉnh Hành ngoài ý muốn có được bảo bối Châu Châu, đại khái thật không phải chuyện xấu. Trên người anh, nhân tình đều vẫn luôn ở mức quá thưa thớt, nhưng có một cá nhân như vậy xuất hiện, làm anh tỏa khí một chút.

Học xong trái cây, Châu Châu vẫn là không đủ, Tỉnh Hành lại cầm sách hình dạng tới dạy cô. Anh dạy đến kiên nhẫn, Châu Châu học rất nghiêm túc, nhớ cũng rất nhanh, mà giáo sư Vương cũng ở bên nhìn, cảm thấy quả là cảnh đẹp ý vui.

Xem đến cao hứng cười, đột nhiên vang lên tiếng âm nhạc lớn đánh vỡ không khí hiện tại. Tỉnh Hành cùng giáo sư Vương đều hoàn hồn, nhìn về phía di động trên bàn trà, thấy trên điện thoại, người gọi sáng lên là “Hàn Mật”.

Vương lão giáo sư vừa thấy tên con gái, tò mò đến nỗi lông mày đều nhếch lên. Sau đó vẫn duy trì biểu tình, đem ánh mắt từ trên di động chuyển tới trên mặt Tỉnh Hành, thấy anh không có ý tứ muốn nghe, thúc giục anh một câu: “Nghe đi.”

Ngày hôm qua mẹ Tỉnh cũng tới qua, đề cập Hàn Mật là ai. Tỉnh Hành hiện tại nhớ rõ đối tượng này, thời điểm gặp cô, ở trên bàn cơm đều để lại WeChat. Chỉ là không biết, cô ấy tìm anh có chuyện gì.

Vương lão giáo sư thấy anh còn không nghe, hơi hơi vội la lên: “Xuất phát từ lễ phép cũng phải nghe, bằng không đến khi cậu gọi cũng thế? Không giống nhau sao? Mau nghe đi, cô gái đó khẳng định tìm cậu có việc.”

Tỉnh Hành đi lại gần, cầm điện thoại lên tay một chút, áp vào bên tai, “Alo, xin chào.”

Đầu bên kia, giọng nữ hơi hơi điệu đà, “Tỉnh giáo sư, em là Hàn Mật.”

Không hề chỉ giáo Châu Châu nhận thức hình dạng, Tỉnh Hành ngồi dậy một chút, “Ừ, tôi biết.”

Vương lão giáo sư ở bên cạnh xem anh cùng nữ sinh gọi điện thoại như vậy, thật gấp muốn chết. Nghĩ anh nên hỏi người khác nhiều một chút, người ta kia là con gái, da mặt cũng mỏng, nói lời này thì còn gì để nói, vĩnh viễn sẽ không có chuyện tiến triển thêm.

Còn Hàn Mật kia không phải là cô gái có da mặt mỏng, cô ta lai trực tiếp hỏi: “Ngày mai anh có rảnh sao? Nghe nói anh nghỉ phép, vừa lúc lại là cuối tuần, muốn đi chơi hay không? Đi câu cá hoặc gì đó.”

Đây là anh thích gì đều đã biết, Tỉnh Hành ngày thường nếu không phải công tác, ở nhà rảnh liền chạy bộ tập thể hình, thời gian không có nhiều nên cũng không yêu thích gì nhiều lắm, câu cá cũng không tính là thích nhưng cũng coi là có thể đi, bởi vì trong hoàn cảnh đó có thể ngồi an tĩnh.

Nhưng Tỉnh Hành cũng không có hứng thú cùng một người nữ sinh đi câu, anh biết đại bộ phận nữ sinh đều không thích, vì muốn có ý mà nói anh đi, kia thật sự không phải ý kiến hay, anh khả năng còn phải chiếu cố cảm xúc của nữ sinh, vì thế trực tiếp cự tuyệt: “Cảm ơn, không được, ngày mai rất bận.”

Vương lão giáo sư thấy phản ứng của hắn, chỉ nghĩ lên đánh vào đùi anh. Tỉnh hành đại khái là người đầu tiên đời này ông mới gặp qua, không cho nữ nhân một chút mặt mũi, hoàn toàn không biết nói lời khách khí. Ngẫm lại không phải chính mình là nam nhi đại trượng phu hay sao, trợn mắt nhìn phản ứng của anh.

Mà Hàn Mật tố chất tâm lý cũng đủ cường đại, không biểu hiện xấu hổ hoặc là ủy khuất, tiếp tục nói: “Không nhiều thời gian… hay là xem phim chiếu rạp đi? Nếu không, em dắt anh đi xem triển lãm, gần đây có một rạp triển lãm mới mở, còn khá hoàng tráng.”

Tỉnh Hành mặt vô biểu tình, “Không có thời gian, cũng không thích xem điện ảnh, xin lỗi.”

Nói lời này, Tỉnh Hành ánh mắt hơi đổi, đột nhiên cùng chạm vào ánh mắt của Châu Châu. Châu Châu cũng không tránh né, giống như từ khi anh nghe điện thoại đều nhìn anh. Đại khái nghe xong cũng không hiểu anh với người ta nói cái gì, ánh mắt ngây thơ mờ mịt.

Tỉnh Hành thấy ánh mắt Châu Châu không rời đi, cùng cô nhìn nhau một hồi, trong điện thoại Hàn Mật lại nói gì đó, anh cũng không nghe được, ánh mắt vẫn không di chuyển mà nói với điện thoại: “Xin lỗi, hiện tại đang vội, tắt máy đây.”

Tắt điện thoại đồng thời thu hồi ánh mắt, đem điện thoại để trên bàn trà. Vương giáo sư ở bên cạnh thở dài lắc đầu, đột nhiên hỏi anh: “Cậu xem, con gái còn chủ động như vậy, cậu thật là sẽ cả đời như này à?”

Tỉnh Hành quay đầu nhìn về phía Vương lão giáo sư, “Ai có thể chịu được lịch công tác của tôi?”

Vương lão giáo sư ngồi dậy, “Không thử thì sao biết có ai chịu được cậu? Vậy mấy người ở viện nghiên cứu, đều là người cô đơn, cũng chưa kết hôn? Kia không những còn kết hôn, còn sinh hài tử, đều rất mỹ mãn.”

Tỉnh Hành đem ánh mắt nhìn trên bàn trà, tùy tay lấy một quyển tập tranh, “Đó là ông không thấy được có người vì hôn nhân mà sứt đầu mẻ trán, không có nữ nhân nào có thể chịu được, dù là trên danh nghĩa bạn trai, hoặc là trượng phu…”

(trượng phu: chồng)

Vương lão giáo sư không tán đồng, “Cậu nghĩ như vậy là không đúng, kia không phải tất cả đều không sống tốt? Cậu phải biết rằng, nữ nhân cùng nam nhân cũng thực giống nhau, rất nhiều thời điểm, so với nam nhân, còn kiên cường hơn nhiều, cậu như thế nào biết cậu không thể tìm thấy người vô điều kiện ủng hộ ý tưởng của cậu?”

“Vô điều kiện? Không có khả năng, trong hiện thực tình yêu là có điều kiện.” Tỉnh Hành đem tập tranh trong tay gấp lại, “Tôi cũng không cần nữ nhân kiên cường cực đại, càng cũng không muốn cô ấy vì tôi mà hy sinh chính mình. Biết rõ có một số việc cầu cũng không được, cũng biết rõ sẽ làm cho cô ấy so với người khác sẽ vất vả hơn, không thể cho cô ấy sống bao che, chăm sóc, vì cái gì mà phải để cô ấy chịu thống khổ này? Buộc cô ấy phải kiên cường hơn so với người khác?”

Vương lão giáo sư đẩy đẩy mắt kính, “Kiên cường là môn bắt buộc để sinh sống, đối với mỗi người, kiên cường đều rất cần thiết.”

Tỉnh Hành nhìn về phía ông, “Mỗi người đều cần thiết độc lập, nhưng không cần cần thiết phải kiên cường, ít nhất, tôi sẽ không yêu cầu nữ nhân của tôi so với người khác phải kiên cường hơn. Đương nhiên, tôi làm như vậy cũng không được, cho nên không cần lãng phí thời gian để thử.”

Vương lão giáo sư liếc anh một cái, “Thật không thể nói! Chưa từng trải qua ái tình, chưa tự sinh hoạt, lý luận đều nói suông! Suy nghĩ miên man! Thực giống như cậu nói, người trên thế giới, đều không còn phiền não rồi.”

Tỉnh Hành gật đầu, “Đúng, hơn phân nửa đều là tự tìm phiền não.”

Vương lão giáo sư: “……”

Nghẹn một hồi, Vương lão giáo sư nghĩ ra lời nói, “Tỉnh Hành, tôi thật muốn chờ xem, cậu hết thuốc chữa như thế đến một ngày mà thích ai đó, xem cậu tự tìm phiền não như thế nào.”

Tỉnh Hành thả lỏng, cầm tập tranh trong tay tới trên bàn trà, “Khả năng để cho ông thất vọng rồi, tôi sẽ không như thế.”

Vương lão giáo sư hướng gối dựa xuống, “Hừ, chờ xem!”

Ngồi ở trên sô pha thực nghiêm túc mà nhìn hai người bọn họ nói đi nói lại, tiểu heo heo tỏ vẻ —— một câu nghe cũng chưa hiểu!

**

Mấy cô gái trong quán bar, nhìn Hàn Mật bị cự tuyệt vô tình, ném di động ở trên quầy bar.

Cô gái thứ nhất tỏ vẻ lần đầu tiên thấy loại con trai như này: “Lạnh lùng như vậy? Đây là kiểu con trai gì? Này… Là con trai thật sao?”

Cô gái thứ hai cười cười, “Vui vẻ thật, Mật tỷ tỷ bị người ta cự tuyệt như vậy, vẫn là lần đầu tiên nha.”

Cô gái thứ ba nói: “Sự thật là Mật Mật không thu hút được người ta nha.”

Hàn Mật hất mái tóc dài một chút, liếc mấy cô gái bên cạnh, “Lúc này mới thử, chưa có bắt đầu đâu, các cô cứ chờ xem đi.”

Chỉ có Hàn Mật cô không để nam nhân vào mắt, chứ không có nam nhân có thể không hứng thú với cô, anh giống như đã đóng băng, vẫn là đồ cổ, cô tin tưởng có thể đem anh ‘nóng’ lên một chút.

Mấy cô kia nghe xong cười: “Vậy đành rửa mắt mong chờ……”

**

Tới thời điểm ăn cơm chiều, Tỉnh hành cùng giáo sư Vương ở nhà làm đồ ăn đơn giản.

Thứ bảy và chủ nhật là thời gian rảnh rỗi, vốn dĩ giáo sư Vương muốn ở chỗ Tỉnh Hành qua đêm, nên quần áo tắm rửa ông đều mang đến, nhưng vì vợ ông ở nhà gọi nói có việc gấp, ông hiện tại chỉ có thể ăn cơm chiều xong về nhà.

Đồ ăn đều dọn ở trên bàn cơm, Vương lão giáo sư cùng Tỉnh Hành ở bàn ăn ngồi xuống. Thời điểm định cầm đũa ăn, Vương lão giáo sư quay đầu nhìn về phía Châu Châu còn ở bàn trà nghịch sách, hỏi Tỉnh Hành: “Không gọi tới cùng nhau ăn?”

Tỉnh Hành im lặng một chút, nhìn về phía sô pha biên, Châu Châu trong tay cầm sách, chuyên tâm đọc, trong miệng còn lẩm bẩm. Cô hoàn toàn không có khái niệm ăn cơm, Tỉnh Hành cũng không ý thức được việc kêu cô cùng ăn cơm.

Sửng sốt một lát, anh mở miệng: “Châu Châu.”

Châu Châu nghe kêu tên cô, phản ứng thực mau mà ngẩng đầu, nhìn về phía bàn ăn nơi đó có Tỉnh Hành cùng Vương lão giáo sư.

Tỉnh Hành lại nói: “Lại đây ăn cơm.”

Châu Châu ngốc ngốc, ném tập tranh trong tay xuống, đứng dậy đi hai bước, cảm giác mệt, liền trực tiếp bay tới bàn ăn, học bộ dáng Tỉnh Hành cùng Vương lão giáo sư, ở ghế trên ngồi xuống, “Ăn cơm sao?”

Tỉnh Hành đứng dậy lấy một chén cơm, cũng cầm theo một cái muỗng, cầm chén đưa tới trước mặt cô, nhét cái muỗng vào trong tay cô.

Châu Châu nhìn nhìn cái muỗng trong tay chính mình, lại nhìn chiếc đũa trong tay Vương lão giáo sư, có điểm nghi hoặc.

Vương lão giáo sư nhìn ra cô nghi hoặc, cười cùng cô giải thích: “Tôi đây dùng chiếc đũa, cô đó dùng cái muỗng, sợ cô không dùng được đũa, cho nên cho cô cái muỗng, cô dùng cái muỗng này để ăn.”

Châu Châu gật gật đầu, nhưng cô cầm cái muỗng cũng không có ăn. Vương lão giáo sư cùng Tỉnh Hành nói chuyện phiếm vừa ăn, ăn một hồi lâu, cô vẫn cứ ngồi ở kia si ngốc, cũng chưa động một chút.

Xem cô một ít đều không ăn, Tỉnh Hành đành phải hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Châu Châu nắm cái muỗng trong tay thật chặt, nhìn Tỉnh Hành: “Không dám ăn.”

Tỉnh Hành là nghe hiểu, cô là trước nay không ăn qua đồ ăn nhân loại, cho nên không dám ăn. Tự nhiên cũng không biết là đồ ăn này có ngon không, có hương vị gì không, cho nên cũng không quá hứng thú.

Vương lão giáo sư lúc này nhìn cô nói: “Cơm vẫn là phải ăn, không ăn cơm không được, làm người đều phải ăn cơm.”

Châu Châu mở to mắt nhìn ông hỏi: “Làm người đều phải ăn cơm sao?”

Vương lão giáo sư gật gật đầu, “Đúng, một ngày ba bữa, một bữa cũng không thể thiếu.”

Châu Châu có điểm khó xử, rũ mi nhìn viên cơm tẻ trong chén, từng viên rất nhỏ như tiểu trân châu, căn bản không giống như đồ vật có thể ăn được. Bất quá Vương gia gia cùng Tỉnh Hành đều nói có thể ăn, khẳng định có thể ăn.

Cô dùng năm ngón tay nắm chặt cái muỗng, động tác vụng về mà hướng trong chén cắm, cắm vào lại nhấc ra, cái muỗng vẫn trống không. Lại cắm vài lần, vẫn là giống nhau. Cô có chút buồn bực, nhìn về phía Tỉnh Hành, đưa ánh mắt xin giúp đỡ.

Tỉnh Hành không hai lời, buông chiếc đũa trong tay, lấy cái muỗng trong tay cô, múc cơm lên, đưa đến miệng cô, “Há mồm.”

Thời điểm Châu Châu há mồm có do do dự dự, chờ cơm đưa đến miệng, cô nhai lên nhai xuống nhăn cả khuôn mặt, giống như ăn phải đồ ăn đáng sợ. Sau đó lại nhai nhai đến biểu tình thay đổi, mặt chậm rãi khôi phục nguyên dạng, đến cuối cùng đôi mắt cũng sáng lên.

Vương lão giáo sư xem bộ dáng cô lúc này, nhịn không được, tươi cười đầy mặt. Ông còn không ngừng cười, ông còn cười Tỉnh Hành, ,một lão cán bộ nghiêm khắc như vậy, tự nhiên có thể cầm muỗng đút cơm cho Châu Châu.

Ông nhìn Châu Châu, nhìn lại Tỉnh Hành, trong đầu đột nhiên toát ra một ý tưởng hoang đường. Nhưng cũng bởi vì hoang đường, ông nghĩ đến một chút liền lập tức bác bỏ. Sau đó nghĩ thầm, người với yêu yêu nhau, loại sự tình này vẫn là đừng nên nghĩ đến.

Châu Châu đem miếng cơm đầu tiên thành công nuốt xuống, bộ dáng như thập phần mong ngóng, nhìn Tỉnh Hành nói: “Ăn ngon, còn muốn.”

Cô chính mình sẽ không dùng cái muỗng, Tỉnh Hành chỉ có thể lại đút cho cô miếng cơm thứ hai.

Cô lại lần nữa nhai nát một miếng cơm rồi nuốt xuống, nhìn Tỉnh Hành hỏi: “Này là cái gì?”

Tỉnh Hành nhìn biểu tình của cô liền muốn cười, không tự giác bày ra âm thanh của một đứa trẻ: “Này là cơm.”

Châu Châu gật đầu, “Nga, này là cơm.”

Một hồi, “Tôi thích ăn cơm.”

Cô nói thích ăn, liền đem chén cơm toàn bộ ăn hết. Bởi vì đối với đồ ăn cũng không có hứng thú, hơn nữa, cô thấy loại cơm này thật thần kỳ, nhất thời ăn không đủ, lại ăn thêm một chén cơm.

Ăn no xong, lại ngoan ngoãn hỏi Tỉnh Hành: “Có thể chơi không?”

Tỉnh Hành buông cái muỗng, “Có thể.”

Châu Châu liền không nói hai lời, từ trên ghế đứng lên, trực tiếp bay trở về sô pha. Những tập tranh cô còn không có xem đủ, cảm giác còn có thể xem thật lâu cũng không chán, cô mới nhận thức hai quyển động vật cùng một quyển trái cây còn có một quyển hình dạng.

Bên bàn ăn, Tỉnh Hành cho Châu Châu ăn no rồi, chính mình lúc này mới cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn cơm. Vương lão giáo sư sớm đã ăn xong rồi, ngồi ở bàn ăn không đi, khóe miệng mang cười nhìn hắn.

Ông ngồi một hồi vẫn là không nhịn xuống, đột nhiên cười, lặp lại tiếng trẻ con lúc nãy của Tỉnh Hành, nói: “Này là cơm.”

Tỉnh Hành vừa nghe liền hiểu, ông muốn trêu chọc anh, vì thế đưa lên ánh mắt nhìn Vương lão giáo sư liếc một cái.

Vương lão giáo sư vẫn là cười, “Khá tốt khá tốt.”

Tỉnh Hành đi gắp đồ ăn, “Tốt cái gì?”

Vương lão giáo sư đem cánh tay để lên trên bàn cơm, “Cái gì cũng tốt.”

Tỉnh Hành lười cùng ông nói lại, một chút nội dung cũng không có, vì thế an tâm ăn cơm không để ý tới anh.

Cơm nước xong thu thập chén đĩa vào phòng bếp, thời gian đã không còn sớm, giáo sư Vương cũng không thể ở lại qua đêm, Tỉnh Hành chỉ có thể lái xe đưa ông về, giờ đã tối, không tiễn không được, để chính ông trở về là không hiếu khách.

Vương lão giáo sư thu dọn đồ đạc, đi lại chỗ Châu Châu chào hỏi, “Gia gia về đây, nếu rảnh sẽ lại chơi với cô. Lần sau tới, sẽ mua cho cô rất nhiều đồ chơi.”

Châu Châu từ sô pha đứng lên, “Được.”

Tỉnh Hành cũng muốn đi theo ra ngoài, đưa Vương giáo sư trở về, vì thế ra tiếng dặn dò Châu Châu: “Tôi đi ra ngoài đưa Vương lão sư, lập tức sẽ trở về, chính cô ở nhà chơi, có thể chứ?”

Châu Châu nhìn anh, không có lập tức đáp ứng, sau đó dùng âm thanh nhè nhẹ hỏi câu: “Tôi có thể đi không?”

Tỉnh Hành im lặng, nhìn tròng mắt cô, lại nhìn mắt Vương lão giáo sư. Vương lão giáo sư cũng nhìn anh, ánh mắt nhìn lẫn nhau, kỳ thật đều sợ cô đi ra ngoài sẽ bại lộ thân phận, có điểm lo lắng như vậy.

Vẫn là Vương lão giáo sư mở miệng trước: “Nếu không cứ mang theo đi, đừng xuống xe là được.”

Tỉnh Hành nghĩ nghĩ, nhìn về phía Châu Châu, “Có thể đi ra ngoài, nhưng là chỉ có thể ở tại trong xe, không thể ra bên ngoài.”

Châu Châu căn bản nghe không hiểu xe là cái gì, nhưng chỉ cần cho cô đi ra ngoài cô liền cao hứng, vì thế gật đầu nói: “Được.”

Tỉnh Hành hai ngày này có thể giúp cô nói đúng rất nhiều, tiểu yêu cùng với giấy trắng là giống nhau, tu luyện 300 năm mới thành hình người, không thể bị nhiễm xấu quá, người tuy trưởng thành nhưng chỉ số thông minh, cùng tư duy đều giống đứa trẻ ba tuổi.

Vì thế, một thanh niên cùng một ông lão, quyết định mang theo một tiểu yêu 300 tuổi, bước ra khỏi cửa.

Tỉnh Hành dẫn hai người đi gara lái xe, Vương lão giáo sư ngồi ở ghế phó, Châu Châu ngồi ở đằng sau.

Đối với các loại đồ vật xa lại, Châu Châu tự nhiên là hỏi không ngừng —— này là cái gì, kia là cái gì. Hỏi xong liền gật đầu, ở trong miệng lặp lại một lần, giống như tự chính mình đang tự tăng ký ức.

Xe xuất hiện trên cửa lộ, Tỉnh Hành điều khiển xe chậm lại.

Vương lão giáo sư ngồi ở bên cạnh anh, cùng anh nói chuyện, “Cậu để Phùng lão cùng tiểu Vưu đều đi, chính mình ở nơi này, lại nuôi một tiểu tổ tông 300 tuổi, có được không?”

Tỉnh Hành thực bình tĩnh, “Có cái gì không được?”

Vương lão giáo sư hướng ghế dựa dựa, “Nếu thật như vậy cũng tương đối yên tâm, nếu không bị lộ ra, việc này sẽ trở lên như thế nào. Vậy cậu liền dạy mau đi, Châu Châu so với một đứa trẻ học đồ vật cũng nhớ nhanh, trưởng thành hẳn lên là không phải lo lắng nữa."

Tỉnh Hành theo tiếng, “Được.”

Châu Châu không nghe thấy hai người bọn họ đang nói cái gì, từ khi lên xe, cô liền cả người ghé vào bên cửa sổ, vẫn luôn xem đồ vật bên ngoài, từ cỏ cây xanh lá đến đèn giao thông, từ đèn xanh đến đèn đỏ.

Sau đó, Vương lão giáo sư dọc đường đều chỉ cho cô vài thứ kia là cái gì, "Những cái đó đều là phòng ở cao lầu, những cái đó là cửa hàng, bán đồ ăn bán đồ uống, những cái đó là đèn giao thông, đây là đèn xanh đèn đỏ, đèn xanh đi, đèn đỏ phải dừng, cái kia là màu vàng……”

Châu Châu cứ nhìn ngoài đường, nghe xong lại ghi nhớ rồi hồi tưởng, cô lại ghé vào bên cửa sổ cùng Tỉnh Hành nói, “Cái kia là chỗ bán cơm, cái kia là bình xe điện, cái kia là màu lam, này là đèn đỏ……”

Tỉnh Hành an an tĩnh tĩnh mà lái xe, cứ như vậy đuôi mắt có ý cười, nghe cô nói về cảnh quanh đường……

Về đến nhà ở gara đỗ xe, Tỉnh Hành giúp Châu Châu cởi bỏ đai an toàn, sau khi giáo sư Vương xuống xe, cô liền ngồi ở phó ghế lái. Cởi bỏ đai an toàn của chính mình trước rồi xuống xe, lại đến phó ghế mở cửa xe, đỡ cô xuống xe.

Châu Châu xuống xe nhưng cách mặt đất một khoảng, không bước đi.

Tỉnh Hành cúi đầu nhìn cô bay tung làn váy, lại nhìn về đôi mắt cô, “Không phải đã học được đi đường? Vì cái gì lại không đi rồi?”

Châu Châu thực nghiêm túc, “Đã biết, nhưng là quá mệt mỏi……”

Tỉnh Hành: “……”

Bảo trì kiên nhẫn, Tỉnh Hành cùng cô giải thích: “Mệt cũng phải dùng chân đi, phải học thói quen làm người.”

Châu Châu bộ dáng thực ủy khuất, “Làm người quá mệt mỏi……”

Tỉnh Hành: “……”

Tỉnh Hành lại kiên nhẫn hỏi: “Vậy cô là không muốn làm người?”

Châu Châu gật đầu, “Phải làm.”

Tỉnh Hành tiếp tục hướng dẫn, ngữ khí ôn hòa: “Vậy không được dùng pháp lực, có thể nghe hay không?”

Châu Châu không có biện pháp, đành phải đem pháp lực thu lại, để chân mình đứng trên mặt đất.

Tỉnh Hành vừa lòng, xoay người muốn đi ra gara, kết quả bước chân đều chưa kịp bước, đột nhiên bị Châu Châu ôm chặt eo, trực tiếp ôm đến anh đến không cử động được chân.

Tỉnh Hành cúi đầu nhìn Châu Châu ôm lấy anh, không rõ hỏi: “Làm sao vậy?”

Châu Châu ngửa đầu nhìn anh, “Ôm tôi đi……”

Sau đưa đôi mắt rất ủy khuất, “Quá mệt mỏi……”

Tỉnh Hành: “……”

Đây là học từ khi nào??

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play