Tỉnh Hành thả lòng người ngồi trên sô pha, cầm điều khiển từ xa trong tay,
mắt nhìn vào màn hình TV, nhưng toàn bộ sự chú ý đều bị “tiên nữ” ngồi
trên kia hấp dẫn hết.
"Tiên nữ" có mái tóc vừa dài
vừa bóng, cái váy màu trắng trên người nhẹ như mây tía, có chút gió thổi qua, mái tóc lại khẽ tung bay trong không trung, khiến người ta có cảm
giác như đang ở bồng lai tiên cảnh.
Cho dù có phải ảo giác hay không, đây cũng là lần thứ hai Tỉnh Hành nhìn thấy cô gái này. Bởi vì đã từng trải qua một lần, lúc ấy anh đã hoang mang rồi, giờ thì
trình độ tiếp thu cũng tự động tăng lên, vả lại vì chuyện hạng mục mà tâm tình anh không được tốt cho lắm, cho nên lúc này cũng chả tỏ vẻ hoảng loạn gì đối với chuyện cô ấy xuất hiện.
Đáy lòng anh thầm nghĩ, ảo giác cũng được, ma quỷ cũng thế, có sợ hãi cũng
chẳng có ý nghĩa gì, nói không chừng còn bị dì Vưu bắt gặp, trực tiếp
chứng kiến quá trình phát bệnh tâm thần của anh cũng nên.
Cuộc sống của anh chưa từng gặp người nào mắc bệnh tâm thần cả, nhưng mấy biểu hiện khoa trương trong TV thì đều đã gặp qua. Lúc bình
thường họ cũng như bao người khác, nói chuyện đàng hoàng rõ ràng. Nhưng
một khi bắt đầu phát bệnh, nhảy loạn khắp phòng, chạy linh tinh trên
đường, không ai giữ lại được, giả thần giả quỷ nói mấy câu chả ai hiểu nổi, thậm chí đôi khi còn sợ hãi hô to: Đừng tới đây!
Nếu chuyện anh rối loạn tinh thần phát bệnh ngay trong nhà bị truyền ra
ngoài, chỉ sợ là lại càng ảnh hưởng đến công việc. Một bệnh nhân tâm
thần mỗi ngày than khóc nói bản thân gặp quỷ, sống trong nỗi sợ tự mình
dọa mình thì sao làm nghiên cứu khoa học được?
Anh
nghĩ, cho dù anh có thật sự bị bệnh tâm thần, thế thì anh cũng phải
nghịch lẽ thường mà khống chế được căn bệnh này, chứ không phải tâm lý
yếu mà để cho nó khống chế, khiến anh cuối cùng chỉ có thể làm loạn khắp nơi.
Tuy rằng không sợ hãi nhưng tim anh vẫn đập khá nhanh. Để mặc trái tim đang đập thình thịch, Tĩnh Hành buộc bản thân
phải bình tĩnh lại. Đáy lòng thầm suy tính, nếu đây chỉ là ảo giác thì
vung tiền tìm bác sĩ dùng mọi phương pháp để chữa khỏi, làm cho cô ta
biến mất. Nếu thật sự là yêu ma quỷ quái, thế thì tìm hiểu xem tại sao
cô ta lại ở đây, sau đó “mời” cô ta đi là được.
Chỉ
mới hơn nửa tháng mà anh đã phải trải qua nhiều chuyện kì quái như vậy,
hiện giờ cô gái này lại còn xuất hiện, dưới tình huống này mà anh còn
bảo trì được thanh tĩnh thì cũng quá khó khăn rồi.
Anh cảm thấy hình như bản thân thật sự đã hơi mất khống chế, loáng thoáng
nhìn trộm cô gái trước mặt, hoàn toàn không cách nào tiếp tục tin tưởng
rằng trên đời này không có yêu ma quỷ quái, đây chỉ là ảo giác thôi sao?
Vào lúc Tỉnh Hành xuất thần, chuông cửa lại đột nhiên vang lên, sau đó là
tiếng xác nhận dấu vân tay. Một chuỗi những âm thanh này lập tức kéo anh trở về hiện thực, không tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa.
Mà ngay tại lúc cửa lớn sắp bị người bên ngoài mở ra, cô gái mới vừa nãy
còn bay lượn trên sô pha đã chẳng thấy đâu. Cứ như cô ấy chỉ là do Tỉnh
Hành tự tưởng tượng ra vậy, sau khi suy nghĩ của anh bị kéo về thực tại
thì tự nhiên biến mất.
Tỉnh Hành quay đầu nhìn thẳng
về phía cái sô pha đã chẳng còn một bóng người, lại nhìn về phía dì Vưu
đang mở cửa đi vào, chỉ cảm thấy hoảng hốt. Vì thế anh nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng thở ra một hơi, không cho bản thân tiếp tục nghĩ vớ
vẩn.
Dì Vưu không chú ý tới động tác nhỏ của Tỉnh
Hành, cũng không nhìn thấy trai sông hóa thành hình người. Trong tay bà
xách theo một ít thịt vừa mua được, trước khi thay giày còn cùng Tỉnh
Hành chào hỏi:
"Cậu Tỉnh, tôi tới nấu cơm cho cậu đây."
Tỉnh Hành nhìn bà,
"Làm phiền dì rồi."
Dì Vưu cười ân cần.
"Không phiền, đều là việc nên làm thôi."
Sau khi dì Vưu xách đồ ăn vào phòng bếp, Tỉnh Hành lại dời mắt về phía TV,
trong đầu chỉ toàn là hình ảnh khi nãy —— tóc dài, tiên nữ mặc váy,
chân...
Nghĩ đến chân, anh hít vào một hơi, ném điều khiển từ xa lên bàn trà, đứng dậy đi vào thư phòng.
Chẳng lẽ anh thật sự muốn một cô gái?
.......
Không, anh không có mà.
-
Tuy rằng trai sông đã quyết định là sau khi biến thành người thì sẽ ẩn
thân, nhưng vì Tỉnh Hành không nhìn thấy nên nó mới chẳng có động tĩnh
gì, nhưng khi nghe thấy động tĩnh từ cửa truyền đến, nó vẫn dựa theo bản năng chạy trốn của động vật mà biến mất nhanh như một cơn gió.
Sau khi biến trở về nguyên hình, nó ngâm mình ở dưới đáy nước, nghe thấy
tiếng dì Vưu đi vào phòng bếp nấu cơm, lại nghe thấy Tĩnh Hành đã quay
lại thư phòng, còn bản thân cũng đã lui về vùng an toàn, lúc này mới
thoáng yên tâm, lại nghĩ —— nếu Tỉnh Hành không nhìn thấy nó, vậy chắc
dì Vưu cũng không nhìn thấy nó đâu, hay là lại ra chơi tí nữa?
Nhưng nghĩ tới ngoài Tỉnh Hành ra còn có dì Vưu, trong lòng nó ẩn ẩn cảm thấy bất an, cũng không biết vì sao nữa, tự hỏi một hồi cũng chẳng hỏi ra
được gì, cuối cùng đành phải chọn phương án đơn giản nhất ------ không
ra khỏi phòng.
Lẳng lặng chìm xuống đáy nước, trai
sông lớn dành cả đêm chỉ để lắng nghe những âm thanh trong phòng. Có
những thứ nó biết, cũng có những thứ nó không biết, nó cũng chả thèm
phân biệt. Thay vì phí chất xám trong cái não nhỏ bé của nó để nghĩ mấy
thứ này, chẳng thà ở yên xới cát còn tốt hơn.
Trai
sông lớn tùy ý ở dưới nước chơi đùa một mình, chơi đến tận khi dì Vưu
nấu cơm xong, im lặng chờ Tỉnh Hành ăn cơm, rồi dọn dẹp những gì cần
thiết, sau đó chào hỏi một tiếng rồi lại trở về căn nhà nhỏ của mình.
Khi dì Vưu rời đi, trai sông mới có tâm tư biến hình để đi chơi nữa. Trong
phòng chỉ còn mỗi mình Tỉnh Hành, mà nó đã từng thử, Tĩnh Hành thật sự
không nhìn thấy nó, cho nên lúc này rất yên tâm chơi đùa.
Vì thế nó từ dưới mặt nước hòa thành người, vui vẻ bay ra khỏi phòng mặt trời...
-
Tỉnh Hành cơm nước xong lại đi vào thư phòng, anh không có thói quen nghịch
điện thoại, phương tiện giải trí chủ yếu là đọc sách, lâu lâu cũng mở TV xem một chút, nhưng đều chỉ xem những chương trình có tính giải trí cực thấp.
Giờ đây anh ngồi trước cái cửa sổ lớn sát đất, rèm cừa đều được kéo hết ra, bên ngoài là một mảng cỏ cây xanh rờn
trông thật đẹp mắt. Dưới thân là chiếc sô pha một người ngồi màu đen đơn gian, trên tay cầm quyển sách bìa xanh, đang chậm rãi lật từng trang
một.
Bộ dáng thoạt nhìn rất là nghiêm túc, nhưng tâm tư thì lại không được như vậy.
Trang sách rơi xuống, ngón tay vừa mới đè lại, trong tầm mắt vốn đã không quá chuyên chú của Tĩnh Hành chợt xuất hiện một tấm lụa mỏng
Tỉnh Hành lợi dụng bữa cơm lúc nãy làm thứ khiến bản thân giữ vững tâm lý,
hiện tại quả thật đã thoáng bình tĩnh lại, bình tĩnh đến mức có thể thản nhiên đối mặt với yêu ma quỷ quái, hoặc là ảo giác của chính mình.
Ánh mắt anh di chuyển theo dải lụa mỏng kia, đã sớm đoán được bên trong có
gì, cô gái đó lại xuất hiện, đột ngột đến mức cứ như là do anh tưởng
tượng ra, hiện tại đang ngồi trên chiếc sô pha đơn màu trắng bên cạnh.
Giờ đây cô gái kia đã chẳng còn sợ anh chút nào, thật nhẹ nhàng nhìn thẳng
vào mắt anh, rồi lại ghé đầu nhìn vào quyển sách trong tay anh, hình như sau khi xem xong chẳng thấy hứng thú mấy, thế là quay mặt đi, ánh mắt
hướng ra bên ngoài cửa sổ sát đất.
Hiện giờ Tỉnh Hành không còn vì chuyện quỷ dị này mà tim đập nhanh nữa, anh thu hồi tầm
mắt, cũng nhìn về phía cửa sổ sát đất. Nhìn một lát lại quay đầu về phía sô pha trắng, không thấy cô gái kia đâu nữa.
Ánh mắt vừa dời đi một cái, cô gái kia không biết từ khi nào đã bay đến cạnh
giá sách. Đứng ở giá sách một hồi, quay đầu lại nhìn anh với vẻ mặt đầy
sự ngây thơ...
Ngay lúc cô ấy quay qua nhìn anh, Tỉnh Hành nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi rồi mở mắt ra, trong lòng còn ảo tưởng không biết mình có thể dùng ý niệm khiến cô ta biến mất hay
không...
Kết quả vừa mở mắt ra một cái, cô gái kia
chẳng những không biến mất mà còn quay lại ngồi trên sô pha bên cạnh
anh, nghiêng đầu nằm lên tay vịn sô pha, hai tay chống cằm, chăm chú
nhìn anhở khoảng cách cực gần.
Ánh mắt cô quá trực
tiếp, Tỉnh Hành không dám đối diện với cô, chỉ chạm mắt một chút đã lập
tức rời mắt, sau đó nhẹ nhàng hít vào một hơi, quay lại với quyển sách,
nhưng những con chữ trước mắt lại bắt đầu trở nên mơ hồ.
Giờ thì có đọc sách hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, anh tự nhắc
mình phải bình tĩnh, không được hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải biết rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Là bệnh thì phải có nguyên
nhân phát bệnh, anh phải tự tìm nguyên nhân gây bệnh, nếu là yêu ma quỷ
quái, vậy càng phải bình tĩnh hơn.....
Tỉnh Hành tiếp tục giữ bình tĩnh, con chữ mơ hồ trước mắt lại trở nên rõ ràng, sau đó
thử thu hồi sự chú ý bắt đầu đọc sách. Đọc được vài trang, ngước mắt
nhìn màn đêm hạ xuống ngoài cửa sổ, anh bèn lấy dấu trang kẹp vào sách,
đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Buổi tối anh không tản bộ ở đâu xa, chỉ đi loanh quanh trong vườn nhà mình.
Trên đỉnh đầu là bầu trời đầy sao, dưới chân là một một mảnh xanh mát bằng phẳng.
Anh chậm rãi bước đi trên sân cỏ một lúc, bên người vốn không có ai lại đột nhiên xuất hiện một cô gái. Năng lực tiếp thu của anh mạnh, bây giờ cũng hơi quen rồi, vì
thế chỉ khẽ liếc sang cạnh một cái rồi lại tiếp tục rảo bước.
Anh cứ như vậy tiến về phía trước, ánh mắt không có tiêu cự, vạt váy cùng
mái tóc của người bên cạnh bay đến, tự tại tùy ý mà bay bay, phối hợp
với tốc độ đi của anh mà bước. Anh khẽ hít vào một hơi, ngửi thấy mùi
thơm của cây xanh cỏ tươi, còn có hương sen mới nở ngày hè.
Mà lúc này, cho dù là sao trời trên đỉnh đầu hay là mặt cỏ dưới chân, hợp
với cô gái bên cạnh, khiến anh cảm thấy hơi tươi mát thoải mái.
Anh đột nhiên muốn hỏi —— Cô tên là gì?
Nhưng lời đã đến bên miệng lại bị anh cười cười nuốt trở vào. Sau đó lại liếc nhìn cô gái kia một cái rồi mới thu mắt lại, vui vẻ tiến về phía trước, thảm cỏ mềm mại dưới chân khiến mỗi bước đi đều thật thoải mái.
Lúc trước khi tản bộ ngoài trời, trong đầu anh chỉ toàn là hạng mục của
mình, đều là mấy việc còn chưa nghĩ ra cách giải quyết thích hợp này
kia, nhưng hôm nay, anh ngoài ý muốn phát hiện ra rằng, thật ra anh cũng có thể thả lỏng một chút, tận hưởng cuộc sống thường ngày.
Trái Đất xinh đẹp như vậy, vì sao phải đặt hết tâm tư vào công việc, không
chịu hưởng thụ một chút chứ? Đời người rất nhanh sẽ trôi qua vài chục
năm, anh ngoài việc dâng hiến cho khoa học thì không thể làm gì khác nữa sao?
Trai sông lớn bay lượn cách Tĩnh Hành không xa thì không nghĩ được nhiều như vậy, hiện giờ trong đầu nó rất đơn giản,
chỉ là cảm thấy thật vui vẻ thỏa mãn, cuộc đời trai sông tốt đẹp nhất
cũng chỉ đến thế mà thôi.
Làm một sủng vật yêu thích
chủ nhân của mình, lúc trước nó chỉ có thể ở trong ao xới cát với Tĩnh
Hành, bây giờ đã có thể sóng vai cùng anh, hơn nữa còn có thể quang minh chính đại hưởng thụ mùi hương trên người anh, cuộc sống còn cái gì
luyến tiếc?
Không cần biết Tĩnh Hành có biếttới sự
tồn tại của nó hay không, nó có thể hóa thành người bất cứ lúc nào mình
thích, an tĩnh ở bên cạnh Tĩnh Hành, cuộc sống này đã không uổng phí
rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT