Diệp Thiều An đưa vị thương hải di châu (con rơi con rớt) kia về thần điện.

Thiếu nam mười ba, mười bốn tuổi, có ngũ quan tương tự Ân Dục Cẩn, lại mang trong mình khí chất hoàn toàn khác biệt, so với Ân Dục Cẩn lãnh ngạo, đứa nhỏ này thoạt nhìn vô cùng ôn hòa vô hại, thậm chí còn có mấy phần ngại ngùng ngượng nghịu.

Khi Ân Dục Cẩn đến, gã nhìn thấy một màn thế này.

Diệp Thiều An vốn luôn ra vẻ cao quý lãnh diễm không thể xâm phạm trước mặt người ngoài, nay lại hơi hòa hoãn mặt mày, nhẹ nhàng xoa xoa lọn tóc của thiếu niên kia, động tác có sự ôn nhu không tả được, thiếu niên kia tựa hồ không nghĩ rằng hắn sẽ làm như vậy, hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, khóe môi lại nhịn không được bật cười, mang theo vài phần ngượng ngùng.

Ánh mặt trời nhảy nhót trên người bọn họ, như tự biến mình thành một viền hoa màu vàng óng.

Tất cả những thứ này thoạt nhìn tốt đẹp đến thế, lại khiến cho lửa giận trong lòng Ân Dục Cẩn càng ngày càng lớn.

“Bộp —— bộp —— bộp —— “

Ân Dục Cẩn vỗ tay cười lạnh, gã từng bước từng bước đi về phía Diệp Thiều An, những người khác biết điều nhường đường cho gã, trong thần điện tương đối yên tĩnh của quốc sư, tiếng vỗ tay chầm chậm và tiếng bước chân từng chút từng chút gõ vào lòng mỗi người, khiến thần kinh người ta không tự chủ được mà căng thẳng.

“Đây chính là thương hải di châu mà quốc sư tìm được?” Ân Dục Cẩn cười khẩy hỏi, gã đưa tay bóp lấy cằm thiếu niên kia, cũng không thèm nhìn liếc mắt nhìn một cái, ánh mắt thẳng tắp rơi trên người Diệp Thiều An, “Vậy ta có nên chúc mừng tâm nguyện của quốc sư đã trở thành hiện thực không?”

Gã nhẹ nhàng nói, ánh mắt lại hung ác như lang như sói, tay nắm cằm thiếu niên kia lại dùng sức, thiếu niên ấy theo bản năng bóp tay Ân Dục Cẩn, trong con ngươi nổi lên vài giọt nước mắt sinh lý.

Chàng như đang cầu cứ nhìn về phía Diệp Thiều An.

Diệp Thiều An hơi nhíu mày, có chút không đồng ý nhìn bàn tay đang nắm cái cằm thiếu niên của Ân Dục Cẩn, Ân Dục Cẩn chú ý tới tầm mắt của hắn, hừ lạnh một tiếng, dùng khí lực càng lớn hơn, Diệp Thiều An cau mày, tránh được tầm mắt Ân Dục Cẩn, trầm giọng cung kính nói: “… con cháu của Vương gia, sao có thể lưu lạc ở dân gian?”

“A…” Ân Dục Cẩn đột nhiên thả thiếu niên kia ra, thiếu niên ấy lui về phía sau vài bước như bị chấn kinh, Diệp Thiều An cho chàng một ánh mắt như đang động viên, nhưng ánh mắt ấy lại giống như một chén rượu tưới lên lửa giận đang hừng hực cháy của Ân Dục Cẩn, trong phút chốc ngọn lửa phẫn nộ nhưng bùng phát, thiêu đốt đáy lòng Ân Dục Cẩn khiến gã khó chịu đến cực điểm, gã đột nhiên nắm lấy cằm của Diệp Thiều An.

Bờ môi nhạt màu hơi nhếch lên, mi tâm cũng nhăn thành một đoàn, bên trong con mắt đen đặc lóe lên vài tia không đồng ý, nhưng vẫn không có bất kỳ động tác mang tính phản kháng nào, điều này không thể nghi ngờ là đã thoáng trấn an lửa giận của Ân Dục Cẩn,

Gã nở nụ cười không dễ phát hiện, sau đó thân thủ xoa làn môi nhạt màu mỏng manh, bờ môi ấy mềm mại không giống chủ nhân của nó, Ân Dục Cẩn chợt nhớ tới cảnh tượng lúc gã từ từ cắn lên bờ môi này,

Trên bờ môi nhợt nhạt là máu màu đỏ tươi, tanh tanh mặn mặn, tạo nên một hình ảnh đặc biệt hương diễm.

Tâm Ân Dục Cẩn khẽ động, trên mặt lại bất động thanh sắc, chỉ cười lạnh nói: “Nếu đã là thương hải di châu, Vương thất từ trước tới nay cũng không có truyền thống để Thế tử lưu lạc dân gian, như vậy quốc sư mang ngươi về, cũng là theo luật làm việc.”

“Đã vậy, cô phải ban thưởng cho ngươi một cái tên mới đúng.” Ân Dục Cẩn mạn bất kinh tâm nhìn sang thiếu niên đang đứng một bên, sau đó khẽ cười nhìn về phía Diệp Thiều An, trong tròng mắt tràn đầy ác ý, “Lấy chữ ‘Cẩm’ đi, Cẩm trong cẩm y ngọc thực (cơm ngon áo đẹp).”

Sắc mặt Diệp Thiều An đột nhiên biến đổi!

Ân Dục Cẩn cười dài trong lòng, trên mặt biểu tình lại càng ngày càng dữ tợn, gã nhìn chằm chặp vào Diệp Thiều An, sự hung ác trong con ngươi cơ hồ muốn tràn ra tới nơi, dáng dấp kia hận không thể trực tiếp nhào tới nuốt Diệp Thiều An vào bụng!

“Vương thượng, này không hợp quy củ.” Diệp Thiều An khó nhọc nói: “Chữ Cẩm là tục danh của vương thượng, người khác không được phạm húy.”

“Ta còn không thèm để ý, ngươi tính toán nhiều…như thế làm gì?” Ân Dục Cẩn ha ha cười lạnh, tầm mắt âm trầm đảo qua thị vệ cung nữ bên cạnh, trầm giọng nói: “Cứ gọi ‘Cẩm’ đi.”

“Vương thượng…”

Phần phật, mọi người xung quanh trong nháy mắt đồng loạt quỳ xuống.

Mặt Ân Dục Cẩn từng chút từng chút phủ một lớp sương lạnh, cuối cùng ngay cả một chút biểu tình cũng không có, gã buông cằm Diệp Thiều An ra, lạnh lùng nhìn Diệp Thiều An, trầm giọng hỏi: “Ngươi có ý gì?”

Diệp Thiều An chậm rãi quỳ trên mặt đất, mặt mày bình tĩnh thong dong, “Thỉnh vương thượng thu hồi mệnh lệnh.”

“Được được được ——” Ân Dục Cẩn tức giận đến bật cười, tên Cẩm điện hạ kia trọng yếu như vậy sao? Ngươi tình nguyện cãi lệnh ta cũng không muốn để cho người khác dùng tên của nó?!

Bình thường thì thuận theo mọi chuyện, chỉ cần dính đến tên Cẩm điện hạ này, ngươi liền không vui?

Giỏi!

Diệp Thiều An ngươi đừng có mà hối hận!

“Ngươi đừng có mà hối hận!”

Ân Dục Cẩn hung ác nói, quay người phẩy tay áo bỏ đi.

Diệp Thiều An đưa mắt tiễn gã rời đi, sau đó đứng dậy, trầm giọng nói: “Tất cả lui xuống đi.”

“Vâng.”

Cung nữ và thị vệ lục tục lui xuống, thiếu niên kia thoạt nhìn có chút sốt sắng, chàng vô ý thức khoanh hai tay, khiếp đảm gọi: “… Quốc sư đại nhân…”

Diệp Thiều An do dự đi tới bên cạnh thiếu niên này, hắn có thể cảm nhận được thiếu niên này đang căng thẳng, hắn nhẹ nhàng xoa xoa đầu chàng, chậm rãi nói: “… Đừng sợ.”

“Tên của ngươi sẽ được thần linh ban xuống trong nghi thức tế thiên, ngươi là vương tử của Đại Ân ta, không cần e sợ điều gì.”

Bàn tay trên đỉnh đầu mang theo ấm áp khiến người ta không tự chủ được muốn ỷ lại, thiếu niên nặng nề gật đầu, “Ừm.”

Diệp Thiều An khẽ mỉm cười với chàng, nói: “Đi thôi.”

“Trước khi nghi thức tế thiên diễn ra, ngươi tạm thời ở chỗ của ta vậy.” Diệp Thiều An giúp thiếu niên chỉnh góc áo, như có điều suy nghĩ nhìn hồng ấn trên cằm chàng, thấp giọng nói, “Lại đây, ta bôi thuốc cho ngươi.”

Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, dựa theo ý tứ Diệp Thiều An ngồi xuống, Diệp Thiều An cẩn thận bôi thuốc cho chàng, động tác vô cùng mềm nhẹ chầm chậm, “Đau không?”

“Không đau.”

Diệp Thiều An nở nụ cười, nụ cười ấy phi thường mỹ lệ, cũng cực kỳ ngắn ngủi, hắn vỗ vỗ bả vai của thiếu niên, mỉm cười nói: “Đi thôi.”

Diệp Thiều An để cho tâm phúc dẫn thiếu niên này đi.

Trong giây lát trước khi xuất môn đó, thiếu niên theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía Diệp Thiều An, bờ môi nhợt nhạt ấy giống như màu sắc của cánh hoa đào, thoạt nhìn vô cùng mềm mại đẹp đẽ, chàng đột nhiên nhớ tới cảnh nam nhân kia vuốt ve chỗ ấy,

Nhất định…là rất thoải mái…

Tất cả mọi người lùi ra.

Thần điện của quốc sư yên tĩnh đến nỗi khó mà tin nổi.

Diệp Thiều An hơi ngoắc ngoắc môi, xem ra Ân Dục Cẩn đã biết sự tình của Ân Dục Cẩm.

Hắn có thể thuận lợi…tiến hành bước tiếp theo rồi.

~Tẩm cung~

Ân Dục Cẩn mang tư thái gió nổi mây vần, sóng yên trước cơn bão về tẩm cung, dọc theo đường đi tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, mãi đến tận khi nghe thấy thanh âm lười biếng của Mục Văn Tĩnh truyền ra từ trong tẩm cung, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm,

Có Mục công tử ở đây, vương thượng nhất định rất dễ nói chuyện!

Đây là nhận thức chung của tất cả cung nữ và thị vệ trong vương cung.

“A Cẩn, ngươi để ta chờ thật lâu nha.” Mục Văn Tĩnh nâng cằm, lười biếng lật một quyển tiểu thuyết chí quái [1] lên, mạn bất kinh tâm mở miệng nói.

[1] Tiểu chuyết chí quái: những câu chuyện thần tiên yêu ma,…như Liêu trai chí dị (đời Minh); Những điều kỳ thú của địa phương, bác vật ( động vật, thực vật, khoáng vật,…). VD: “ Bác vật chí” của Trương Hoa; Những chuyện ngoài lề chính sử, VD:“ Hán Vũ cố sự” và “ Hán Vũ Đế nội truyện”;… Tham khảo: https://daiyevon.wordpress.com/2016/03/22/lich-su-tieu-thuyet-trung-quoc-tu-so-khai-den-het-nha-duong/

“Xin lỗi mà Văn Tĩnh.” Trong một sát na [2] nhìn thấy Mục Văn Tĩnh kia, Ân Dục Cẩn mới nhớ tới ngày hôm nay có ước định với Mục Văn Tĩnh, tâm lý càng tàn nhẫn nhớ một bút (ghi hận) cho Diệp Thiều An, trên mặt nhanh chóng nhận sai nói: “Lâm thời xảy ra một ít chuyện, rất xin lỗi…”

[2] Sát na (剎那):

1. Phiên âm tiếng Phạn “sát-đa-la” (Sankrit: kṣaṇa), khoảng thời gian rất ngắn. Trong một mối niệm có tới 90 sát-na.

2. Đơn vị thời gian của một niệm, một ý nghĩ.

“Vương thượng mà, dù sao cũng rất bận.” Mục Văn Tĩnh phất phất tay, lười biếng nói: “Có thể hiểu được.”

Ân Dục Cẩn trong phút chốc nhíu mày lại, có chút ngột ngạt nói: “…có ai nguyện ý làm vương thượng đâu!”

Mục Văn Tĩnh nhíu mày, chiếm được đáp án mình muốn, liền không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, mà chỉ nói: “Xảy ra chuyện gì, sao A Cẩn phiền lòng như thế?”

Ân Dục Cẩn hơi kinh ngạc nói: “… Ngươi nhìn ra?”

“Đương nhiên.” Mục Văn Tĩnh không tỏ rõ ý kiến, Ân Dục Cẩn thiếu điều viết hai chữ phẫn nộ lên mặt nữa thôi, y làm sao có thể không thấy được?

Ngay cả Văn Tĩnh cũng nhìn ra được, Diệp Thiều An tên kia làm sao có khả năng không thấy chứ?!

Hắn là cố ý!

Ân Dục Cẩn cười lạnh trong lòng, đây chính là tìm được thế thân trẻ tuổi hơn giống bản gốc hơn nên không thèm nhìn thế thân F1 là gã nữa đúng không? Ngày hôm nay chỉ là tìm người trở về, ngày mai không lẽ muốn đưa nó lên ngôi thế chỗ mình?

Chỉ cần vừa nghĩ tới tất cả những thứ Diệp Thiều An đã từng dành cho mình đều bị chuyển sang cho người khác, Ân Dục Cẩn liền hận không thể trực tiếp đâm chết tên kia!

“Xảy ra chuyện gì, A Cẩn?” Mục Văn Tĩnh ném quyển tiểu thuyết chí quái kia sang một bên, hiếm thấy nghiêm trang nói: “Đến đây, nói cho ta nghe, ta có thể cung cấp một vài kiến nghị và trợ giúp cho ngươi nha.”

Ân Dục Cẩn có chút ý động, sự tín nhiệm nhất quán với Mục Văn Tĩnh khiến gã không có sức đề kháng với lời nói của Mục Văn Tĩnh, thế nhưng dính đến Diệp Thiều An, gã liền không muốn nói…

Mục Văn Tĩnh nhìn gã không mở miệng, tâm lý càng bình tĩnh hơn, chuyện này tuyệt đối có liên quan đến Diệp Thiều An!

E rằng ngay cả bản thân Ân Dục Cẩn cũng không ý thức được, dục vọng độc chiếm của gã đối với Diệp Thiều An lớn đến mức nào, Ân Dục Cẩn luôn miệng nói yêu mình, lại chưa từng có dục vọng ôm ấp hôn môi hay lên giường với mình, cũng chưa từng có ý nghĩ muốn giam cầm mình, gã có thể không cố kị lúc nào cũng mang theo mình, giới thiệu mình với tất cả mọi người, cũng chưa bao giờ ngại mình náo loạn, càng không kiêng kỵ đem tất cả chuyện phát sinh giữa hai người bọn họ nói cho người khác biết, mỗi lần gã tỏ tình với mình, thời điểm mình từ chối còn len lén thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chỉ cần chuyện liên quan tới Diệp Thiều An, Ân Dục Cẩn mới hẹp hòi không giống như chính mình.

Gã từ chối bàn luận về Diệp Thiều An với người khác, cũng từ chối để Diệp Thiều An hiện diện trong các loại trường hợp, gã hận không thể ở bất cứ lúc nào tại bất cứ nơi đâu cũng có thể nắm giữ hành tung của Diệp Thiều An, nhất cử nhất động của Diệp Thiều An không thoát khỏi mắt gã, mỹ danh viết là gã sợ Diệp Thiều An thương tổn Mục Văn Tĩnh, nhưng nếu sợ Mục Văn Tĩnh bị thương tổn, người bị nắm giữ hành tung phải là Mục Văn Tĩnh chứ?

Gã lại như ác long trông coi trân bảo, muốn đem trân bảo ẩn giấu ở nơi không một ai có thể phát hiện, không cho ai liếc mắt nhìn.

Qua nhiều năm như vậy, Ân Dục Cẩn cũng chưa từng ý thức được, tâm tình của gã đều phập phồng vì Diệp Thiều An, nếu như người khác chỉ cần thân cận với Diệp Thiều An một chút thôi, cũng có thể khiến gã tức đến nổ phổi chừng mấy ngày.

Nhưng mà, y sẽ không nói cho gã biết đâu.

Mục Văn Tĩnh khẽ mỉm cười trong lòng, cái thứ trân bảo này, vốn luôn bị người người mơ ước.

Huống chi quốc sư lại là một trân bảo quý hiếm chứ?

Mục Văn Tĩnh xa xôi thở dài, “A Cẩn không tín nhiệm ta sao?”

“Không, không phải!” Ân Dục Cẩn vội vàng nói, gã mím mím môi, hỏi: “Nếu như một người, vẫn luôn coi ngươi là thế thân, ngươi sẽ làm như thế nào?”

“Đương nhiên, tên kia cũng không để ý hắn.” Ân Dục Cẩn có chút kiêu căng nói: “Thế nhưng, hắn đây là đang mạo phạm tôn nghiêm của người kia!”

“Thế thân?” Mục Văn Tĩnh nháy mắt một cái, mỉm cười nói, “Về mặt nào? Tình cảm? Người yêu của hắn chết rồi, ngươi cùng người yêu của hắn tương tự, hắn coi ngươi là thế thân?”

“Không phải ta!” Ân Dục Cẩn có chút tức đến nổ phổi nói, gã mím mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Nên làm như thế nào?”

Thế thân?

Trái tim Mục Văn Tĩnh nhảy lên kịch liệt, người Diệp Thiều An yêu không phải Ân Dục Cẩn?!

Không không không, không thể nào, ánh mắt không lừa được người!

Chẳng lẽ… Ân Dục Cẩn hiểu lầm?

Bất kể là cái gì… chỉ cần biết đây là một cơ hội tốt là được rồi!

Trái tim Mục Văn Tĩnh đập vô cùng kịch liệt, y nhẹ nhàng nở nụ cười, tựa hồ muốn động viên trái tim đang đập điên cuồng của mình một chút, thế nhưng một cơ hội tốt như thế tự dưng đập xuống đầu y, khiến cho y ngay cả hít thở cũng khó khăn vạn phần!

Tim đập càng ngày càng mãnh liệt, Mục Văn Tĩnh cố gắng trấn định, nói: “… Có thể chọn cách… Khiến hắn chân chính yêu người kia, rồi trong giây phút bọn họ gắn bó như keo sơn ngọt ngào ân ái thì nói sự thật cho hắn biết, sau đó đá hắn nha.”

“Như vậy, tôn nghiêm của người kia, đã được bảo vệ một cách hoàn mỹ.”

Mục Văn Tĩnh nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười ấy ngọt ngào như độc dược của ác ma.

Ta không tin, dưới sự đùa bỡn tràn đầy ác ý ấy, Diệp Thiều An còn không tuyệt vọng với ngươi…

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Văn Tĩnh: Tâm cơ boy.

Ân Dục Cẩn: Ngốc bạch (chẳng hề) ngọt.

Thương hải di châu: Thiếu niên (chẳng hề) ngượng ngùng.

Diệp Thiều An: Trân bảo bị mọi người tranh đoạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play