Mọi người dồn dập click chuột, lựa chọn nhân viên giỏi nhất theo suy nghĩ của chính mình.
Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đã bỏ phiếu xong.
Bùi Khiêm nhìn kết quả bỏ phiếu, Hoàng Tư Bác được 14 phiếu đạt thứ nhất, còn Bao Húc theo sát phía sau, 10 phiếu.
Lâm Vãn có 3 phiếu, không biết là ai bầu.
Bùi Khiêm đưa mắt ra hiệu trợ lý Tân.
Tân Hải Lộ lập tức lấy ra một chiếc cúp nhỏ đã được chuẩn bị kỹ từ lâu, đưa đến tay Bùi Khiêm.
Bùi Khiêm tới trước mặt Hoàng Tư Bác, trao cúp: "Chúc mừng!"
Hoàng Tư Bác cảm thấy khó mà tin nổi, anh ta sửng sốt một hồi mới vội vàng đứng lên, hai tay nhận cúp.
Khu làm việc lập tức vang lên tiếng vỗ tay náo nhiệt!
Hầu hết nhân viên bỏ phiếu cho rằng, nhân viên giỏi nhất không phải Hoàng Tư Bác thì là ai!
Là ai, chạy trước chạy sau, thúc đẩy tiến độ công việc?
Là ai, nhẫn nhục chịu khó, mỗi ngày đều ở lại tăng ca?
(Pháo đài trên biển) đạt được thành công lớn, công đầu chắc chắn thuộc về tổ nghiên cứu phát minh, mà Hoàng Tư Bác làm trưởng nhóm nghiên cứu phát minh, công sức đương nhiên nhiều nhất!
Tất nhiên, cũng có người cho rằng sự sáng tạo của Bao Húc rất quan trọng, vì vậy Bao Húc cũng nhận được 10 phiếu.
Nhưng, sự sáng tạo cũng có công của Bùi tổng. Dù sao cũng do Bùi tổng đưa ra ba yêu cầu nên Bao Húc mới ở dựa vào ba yêu cầu cơ sở này sáng tạo được.
Sau khi có phương hướng mới làm ra đáp án chính xác.
Hơn nữa Hoàng Tư Bác bận trước bận sau, lại luôn phụ trách thúc đẩy tiến độ của trò chơi, cảm giác tồn tại nhiều nhất nên cuối cùng người đạt số phiếu cao nhất vẫn là Hoàng Tư Bác.
Hoàng Tư Bác hai tay nâng cúp nhỏ, trong lòng kích động vô cùng, khó có thể diễn tả thành lời.
Tạo hình cúp nhỏ rất đặc biệt, vừa nhìn qua là biết cố ý đặt riêng, so với loại mấy chục tệ tùy tiện khắc chữ hoàn toàn khác nhau!
Huống chi, đây không phải vấn đề tiền bạc.
Cúp là một loại vinh dự!
Trên cúp có khắc mấy chữ "Nhân viên giỏi nhất kỳ đầu tiên của công ty TNHH mạng lưới kỹ thuật Đằng Đạt", chính là niềm vinh dự lớn nhất cùng sự khẳng định cho công lao của anh ta, bao nhiêu tiền cũng không đổi được!
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Hoàng Tư Bác cảm thấy mình phải nói gì đó.
Anh hắng giọng nói: "Cảm ơn sự tín nhiệm và bồi dưỡng của Bùi tổng, cũng cảm ơn mọi người đã cùng phối hợp và giúp đỡ từ trước đến nay!"
"(Pháo đài trên biển) thành công, tôi cảm thấy trước hết công lao thuộc về Bùi tổng, đã chỉ rõ cho chúng ta phương hướng chính xác, tôi cùng anh Bao mới có thể dựa theo cái nền này không ngừng tiến lên."
"Tiếp theo nên quy công cho linh cảm của anh Bao, thiên mã hành không, nếu như không nhờ anh nghĩ ra nội dung cốt truyện hay như vậy, đổi mới các chế độ đối chiến thì trò chơi rất khó đạt đến mức độ như bây giờ!"
"Cuối cùng công lao thuộc về mọi người chúng ta không ngừng nỗ lực, khoảng thời gian này tổ thiết kế cùng tôi tăng ca chịu khổ, ra sức đuổi kịp tiến độ, những người khác cũng dành nhiều công sức phối hợp, đây là kết quả mà mọi người cùng nhau cố gắng!"
"Tôi nghĩ, cái này cúp nên là thuộc về mọi người mới đúng!"
Hoàng Tư Bác nói xong, ngay lập tức lại vang lên một tràn vỗ tay nhiệt liệt!
Lâm Vãn rơi nước mắt không ngừng, rất cảm động.
Xem đi!
Đây không phải là điều mà một công ty chân chính phải có sao?
Quả nhiên, mình không có chọn sai, đến Đằng Đạt thực sự là quá đúng!
Tiếng vỗ tay dần lắng lại.
Bùi Khiêm tiếp tục nói: "Tiếp đó, tôi sẽ công bố phần thưởng cho nhân viên giỏi nhất."
"Hoàng Tư Bác, bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ không còn là một phần của tổ thiết kế nữa. Chức trưởng nhóm hoạch định kế hoạch giao cho Lữ Minh Lượng đảm nhiệm."
Tiểu Lữ ngây mặt ra.
A?
Hoàng Tư Bác cũng rất shock.
Ý gì vậy?
Chẳng phải tôi vừa mới nhận được giải nhân viên giỏi nhất sao?
Đây là tình huống gì vậy, đuổi việc ngay tại chỗ?
Những người khác cũng như nằm mộng.
Không biết Bùi tổng có ý gì.
Hoàng Tư Bác đang đảm nhiệm trưởng nhóm hoạch định kế hoạch khá tốt, thành quả hiện ra, rõ như ban ngày.
Kết quả, lập tức bị rớt chức?
Không chỉ không còn đảm nhiệm trưởng nhóm hoạch định kế hoạch mà còn bị đuổi khỏi tổ thiết kế?
Bùi Khiêm mỉm cười tiếp tục nói: "Với nhân viên giỏi nhất, tôi quyết định, cho anh 1 triệu tệ từ quỹ ước mơ, để anh có thể hoàn thành ước mơ của chính mình!"
"Anh vẫn là nhân viên của Đằng Đạt, nhưng tiếp theo anh sẽ không ở ngành trò chơi nữa. Anh có thể lựa chọn bất kỳ một ngành nghề yêu thích nào đầu tư 1 triệu, cho dù thành công hay không, đều có công ty gánh vác giúp anh!"
Vốn Hoàng Tư Bác đang bị dọa cho tay chân lạnh lẽo, đột nhiên cảm xúc thấy đổi 180 độ!
Quá tốt rồi, Bùi tổng cũng không muốn đuổi việc mình!
Hơn nữa, còn thưởng quỹ ước mơ 1 triệu tệ cho mình, tự hoàn thành ước mơ của bản thân!
Hoàng Tư Bác cảm thấy anh như đang nằm mơ, hoàn toàn không có cách nào tin tưởng tất cả những điều này là sự thật cả!
Những người khác đều trợn mắt, trên mặt tràn ngập ước ao ghen tị.
Đây chính là ưu đãi cho nhân viên giỏi nhất sao?!
Cũng thật... Khó tin rồi?
Bỏ ra 1 triệu, tùy ý quyết định, cho dù thành công hay không đều có công ty gánh chịu thua lỗ!
Ước ao, in đậm bỏ vào ngoặc kép!
Hoàng Tư Bác run cả hai tay, sắp không cầm nổi cả chiếc cúp.
"Bùi tổng, tôi sợ năng lực của mình không đủ, khó mà đảm nhiệm được..."
Bùi Khiêm khẽ lắc đầu, ra hiệu không nên nói nữa.
"Anh trở thành nhân viên giỏi nhất đã chứng minh năng lực của chính mình. Tôi tin tưởng anh, anh cũng có thể tin tưởng chính mình."
Bùi Khiêm nói rất thành khẩn.
Trong mắt Hoàng Tư Bác dồn ứ nước mắt, môi hơi co rúm, ngàn lời muốn nói nhưng khó mà biểu đạt được, chỉ cúi người chào thật sâu: "Được rồi Bùi tổng, tôi nhất định sẽ cố gắng!!"
Bùi Khiêm lộ vẻ vui mừng, kì thực trong lòng đang mừng như điên.
Thành công!
Đây chính là quy tắc đào thải chức vụ đứng đầu!
Đây là biện pháp mà Bùi Khiêm vắt hết óc mới nghĩ ra được.
(Pháo đài trên biển) thành công đã chứng minh đám người kia chắc chắn không phải một đám lưu manh, đặc biệt là Hoàng Tư Bác, ở lĩnh vực trò chơi tuyệt đối là một nhân tài bị mai một!
Bùi Khiêm cũng không rảnh cân nhắc tại sao chính mình lại xui xẻo như thế, kiểu gì cũng gặp được một nhân tài bị mai một, việc khẩn cấp là phải nghĩ biện pháp để giải quyết vấn đề này.
Nếu không cứ để Hoàng Tư Bác và Bao Húc tuỳ tiện bộc lộ năng lực lại làm ra một game hot hơn nữa thì làm sao được!
Vì vậy, quy tắc đào thải chức vụ đứng đầu bắt buộc phải làm!
Thế nhưng, Bùi Khiêm không thể công khai đuổi việc Hoàng Tư Bác, cũng không thể hạ chức.
Về tình về lý mà nói, sẽ tạo cho người khác hoài nghi, hệ thống cũng không cho phép.
Vì vậy, Bùi Khiêm nghĩ đến một biện pháp tuyệt vời như vậy.
Điều Hoàng Tư Bác đi chỗ khác không phải ổn rồi sao?
Anh ta có thể có thiên Phú về sản xuất trò chơi, OK, không thành vấn đề.
Đã như vậy, anh ta cũng đừng nên làm game nữa!
Để anh ta chọn một ngành nghề xa lạ, cho 1 triệu tùy tiện xài, chắc chắn sẽ thất bại!
Đến lúc đó, game của công ty vì không có Hoàng Tư Bác sẽ thua lỗ, mà Hoàng Tư Bác cũng vì không quen kinh doanh nên cũng lỗ mất 1 triệu, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên?
Ha ha, có thể nghĩ ra kế hoạch hoàn mỹ này, ta quả nhiên là thiên tài!
Bùi Khiêm thực sự quá khâm phục chính mình.
Có điều nói đi nói lại...
Bao Húc cũng là một mối họa đe dọa ngầm.
(Pháo đài trên biển) thành công có yếu tố rất lớn dựa vào sự sáng tạo của Bao Húc, khả năng này nhờ kinh nghiệm chơi game phong phú cực đoan của Bao Húc.
Bùi Khiêm nhìn về phía Bao Húc nói: "Lần bỏ phiếu này, người thứ hai là Bao Húc, cũng vì công ty đã lập nhiều công lao."
"Tuy rằng chỉ là người thứ hai. Rất đáng tiếc nhưng công ty cũng sẽ không quên công sức của cậu."
"Là nhân viên được bình chọn giỏi thứ hai, cậu có thể nhận được cơ hội một tháng nghỉ ngơi vẫn hưởng lương. Bắt đầu từ ngày mai, cậu không cần phải tới đi làm, đi các nơi chơi một chút, va chạm xã hội, đối với công việc sau này cũng có trợ giúp."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT