Dịch: Phong Thanh

Chiếc Cayenne dừng ở cổng phía nam trường học.

Bùi Khiêm chuẩn bị đẩy cửa xuống xe.

Tân Hải Lộ ngồi ở ghế lái, bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo cầm một túi đựng móc thẻ khóa.

“Đây là thẻ cổng và chìa khóa căn hộ hai phòng gần trường học mà ngài đã dặn trước đó.”

Bùi Khiêm không lấy ngay lập tức, chỉ quan sát phản ứng của hệ thống.

Ồ, hệ thống không phản đối, vậy thì được!

Mua quần áo, thuê nhà hình như không liên quan đến việc kinh doanh của công ty, nhưng có liên quan đến hình tượng của ông chủ.

Mua quần áo được thì cũng không thể để trong phòng ký túc xá.

Công việc sau này cần tăng ca, đi công tác, nếu phòng ký túc xá tắt đèn, nửa đêm không cho ra ngoài thì làm sao đây?

Vì vậy, thuê căn hộ, hợp tình hợp lý!

Hơn nữa, tiền thuê nhà cũng không mắc, mua âu phục cũng chỉ tốn mấy0 nghìn tệ, thuê căn hộ tốn bao nhiêu chứ?

Bây giờ là năm 2009, giá thuê nhà ở Hán Đông, căn hộ hai phòng ngủ đã trang trí trong khu dân cư cao cấp, cùng lắm chỉ khoảng 2.000 tệ.

Nếu là mười năm sau, một căn phòng cũ sắp hư ở Kinh Châu cũng phải bảy, tám ngàn.

Hệ thống không phản đối nên Bùi Khiêm cũng không cảm thấy áp lực, đưa tay nhận lấy móc thẻ khóa.

Hắn xoay nhẹ, có chìa khóa, thẻ truy cập vào cổng và một mảnh giấy nhỏ, trên đó có chữ viết của Tân Hải Lộ ghi địa chỉ căn hộ.

Căn hộ chỉ cách cổng phía nam trường học vài chục mét.

“Ngài nghỉ ngơi cho khỏe, quần áo mới mua sẽ được chuyển đến căn hộ trong vài ngày.”

Chiếc Cayenne rời đi.

Bùi Khiêm cảm thấy rất tốt.

Hệ thống không cấm những chuyện này, xem ra vẫn rất công bằng với hắn!

Cà thẻ vào cổng, đi vào khu căn hộ cao cấp gần trường.

Trước giờ, Bùi Khiêm chỉ nhìn thấy nơi này từ xa, chưa bao giờ bước chân vào.

Đi theo địa chỉ ghi trên mảnh giấy, Bùi Khiêm tìm thấy căn hộ hai phòng ngủ của mình.

Hắn mở cửa ra, rất đỗi ngạc nhiên.

Nói là hai phòng, nhưng diện tích không hề khác với ba phòng, tính ra chắc khoảng 130-140 mét.

Bên trong có đầy đủ mọi thứ.

Ngay cả ga trải giường, chăn đệm, các loại đồ dùng cá nhân cũng chuẩn bị kỹ càng.

Quả thật chỉ cần xách giỏ vào ở.

Thậm chí giỏ cũng không cần xách cũng có thể ở.

Bùi Khiêm ngồi xuống ghế sa lông, không hề muốn rời đi.

Nếu so sánh, phòng ngủ kí túc xá chính là lồng chim.

Không! Lồng chim vẫn còn quá rộng rãi, quá mát mẻ nếu so với kí túc xá!

Bùi Khiêm lăn lộn ở trên ghế sa lông một lúc thì tỉnh táo hẳn, chuẩn bị bắt đầu làm việc.

Không thể vui quên trời đất, phải có lý tưởng.

Vẫn chưa lỗ hết tiền rồi!

Bùi Khiêm gọi hệ thống, kiểm tra tình hình tài chính hiện tại.

[Hệ thống chuyển đổi tài phú]

[Kí chủ: Bùi Khiêm]

[Tỷ lệ chuyển hóa lợi nhuận 100:1, tỷ lệ chuyển hóa lỗ vốn 1:1]

[Vốn hệ thống: 271145.5 (↓228854.5)

[Tài sản cá nhân: 1957.6]

Tuần đầu tiên thu được hơn 500 nghìn, tuần thứ hai thu hơn 700 nghìn, doanh thu tuần thứ ba chưa vào sổ, chắc khoảng 70, 800 nghìn.

Như vậy, Bùi Khiêm tính toán tiêu 5 triệu trong 1 tháng rất khả thi, chỉ có điều vẫn hơi ít.

Thuê văn phòng công ty, ngay lập tức tốn 700 nghìn, sau đó mỗi tháng còn phải chi ra hơn 300 nghìn.

Chọn mua vật dụng trong công ty khoảng 800 nghìn, hiện nay vẫn chưa chi, Bùi Khiêm dự định nhanh chóng tiêu hết các khoản thu vào trong tuần sau.

Sau đó mua quần áo, thuê xe, thuê căn hộ, các loại chi phí tổng cộng hơn 100 nghìn. Bùi Khiêm đều cảm thấy không đáng kể.

Hệ thống tài chính vẫn còn, nhưng nếu lấy tiêu chuẩn ban đầu 500 nghìn để tính thì đây đã tiêu hết 200 nghìn!

Thành quả tạm ổn!

Đương nhiên, sau này vẫn còn phải bận rộn.

Thuê văn phòng công ty rồi thì phải tuyển nhân viên. Nếu không văn phòng lớn như vậy bị bỏ không chính là làm trái quy tắc, sẽ bị hệ thống cảnh cáo.

“Suy nghĩ một chút, nên tuyển ai đây.”

“Quá rác rưởi thì không được, công ty còn phải sản xuất trò chơi, nếu không làm sao hoàn thành yêu cầu của hệ thống đây.”

“Ừm… Đây là một công việc kỹ thuật, cần phải suy nghĩ kỹ.”

Bùi Khiêm càng nghĩ, chuyện này càng bế tắc.

Nhưng để có cuộc sống hạnh phúc trong hiện tại và tương lai, cho dù khó khăn hơn nữa, hắn càng phải cố gắng.

Sau khi nghĩ ngợi một hồi, Bùi Khiêm lần đầu tiên xác nhận một điều.

Nhân viên không thể chỉ tuyển từ trên mạng, còn cần tự hắn đi tìm kiếm.

Ở trên mạng đăng tin tức tuyển dụng, người tìm tới chỉ có thể là “người tự thấy bản thân sẽ đảm nhiệm được vị trí yêu cầu”.

Có những người Bùi Khiêm để ý, sẽ tự nhận thấy chính mình chưa đủ năng lực, không dám tới phỏng vấn.

Nói cách khác, yêu cầu không phải quá dễ.

Tin tuyển dụng trên mạng, chắc chắn phải viết nghiêm túc.

Bùi Khiêm không thể viết thẳng ra “tuyển lưu manh”, hệ thống chắc chắn sẽ cảnh cáo hắn.

Người “thân tín” như Mã Dương, chỉ có một người thì không đủ.

Chỗ nào có nhân tài như Mã Dương nữa đây?

Bùi Khiêm suy nghĩ một lúc, đột nhiên nghĩ tới một người.

Có thể mời cậu ta xuống núi, chuyện lớn sẽ thành!



Bùi Khiêm đi hết ba cửa tiệm dịch vụ internet gần trường học mới tìm thấy người mà hắn muốn.

Người này thường không ở một chỗ cố định, nhưng tóm lại, không phải ở tiệm net này thì sẽ ở tiệm net kia; không phải ở tiệm net vậy thì ở tiệm cafe internet.

Có thể vì thường ở một tiệm net chơi game sẽ thấy mệt mỏi nên người này sẽ tình cờ thay đổi môi trường, đi những tiệm net khác khoảng mười ngày nửa tháng.

Cao nhân này tên Bao Húc, nhưng người trong tiệm net đều thích gọi hắn là “Bao Túc”(1).

Thành ngữ “Hoàng Đế Gan Dạ”(2) mới phổ biến vài năm gần đây.

Nhưng với biểu hiện của Bao Húc, nếu gọi là “Hoàng Đế Gan Dạ” thì quá xem thường cậu ta.

Phải gọi là “Siêu Cấp Hoàng Đế Gan Dạ”.

Hiện nay mọi người chưa biết đến Bao Húc.

Nhưng chẳng mấy chốc, tên của cậu ta sẽ lan truyền khắp trường, không ai không biết.

Hai chuyện của cậu ta được lưu truyền rộng rãi.

Chuyện thứ nhất, năm nhất từ cuối đông cho đến mùa hè, mỗi ngày đều ở tiệm net không ngừng chơi game.

Khi mùa hè nóng bức, người khác đều mặc quần đùi áo ngắn tay, riêng cậu ta vẫn mặc áo len, quần dài, áo khoác thì đặt phía sau ghế.

Bởi vì cậu ta hoàn toàn không quay về phòng ngủ, càng không có thời gian thay quần áo.

Buồn ngủ, xếp ghế thẳng hàng rồi nằm xuống ngủ một giấc.

Tỉnh ngủ đi toilet rửa mặt, tiếp tục chơi game.

Sinh hoạt lặp lại như vậy, mặc kệ thời tiết.

Sau chuyện này, cậu ta được gọi là “anh trai quần ngủ” (3).

Chuyện thứ hai, khi cậu ta năm hai, bởi vì trượt môn quá nhiều, bị nhà trường đuổi học.

Sau khi bị đuổi, cậu ta tiếp tục ăn nằm ở quán net.

Người thân cũng không liên lạc được Bao Húc, còn tưởng cậu ta chết rồi.

Bao Húc say mê cày game, đánh boss, nhặt trang bị bán lấy tiền, sinh hoạt ở quán net hai, ba năm.

Chính là một cao nhân như vậy.

Tất nhiên, trong mắt người bình thường, người này chính là con bệnh nghiện net thời kỳ cuối, cần chích một mũi thuốc.

Nhưng Bùi Khiêm có thể nhìn thấy hào quang của cậu ta.

Người như vậy, là một game thủ thực sự.

Cậu ta quen thuộc với toàn bộ trò chơi trên thị trường, thuộc như lòng bàn tay, rất nhiều chi tiết ẩn giấu đều biết rõ.

Tuyển dụng một game thủ cứng cựa như vậy, hợp tình hợp lý không?

Đương nhiên, tiền đề là cậu ta phải vệ sinh cá nhân đã.

Hơn nữa, Bùi Khiêm còn vừa ý những điểm khác, chính là chơi game tốt nhưng không biết thiết kế game!

Người như vậy, dễ dàng lầm đường lạc lối.

So sánh đơn giản, nếu một người muốn trở thành một đầu bếp giỏi, thì cậu ta phải nếm được món ăn ngon hay dở.

Nhưng ngược lại, nếu một người có thể nếm thử chất lượng món ăn, khẩu vị rất nghiêm khắc, nhưng người đó là một đầu bếp giỏi không?

Câu trả lời thường là không.

Ngay cả những người quá soi mói thức ăn, càng khó để trở thành một đầu bếp giỏi.

Đây chính là một giới hạn, tốt quá hóa dở.

Để tạo ra một game hay đòi hỏi phải có niềm đam mê và tình yêu dành cho trò chơi, nhưng điều đó không đủ.

Quá yêu thích trò chơi, thường không thể duy trì đủ lý trí và sự khách quan, dễ dàng lầm tưởng hiểu hết về trò chơi, nhưng thực tế đó cũng chỉ là sự hiểu biết bình thường như mọi người.

Vì vậy, Bùi Khiêm cảm thấy Bao Húc là một người đáp ứng yêu cầu của hắn.

Một mặt, cậu ta là một người yêu thích trò chơi, một vị thần trong game, cho dù tuyển dụng làm nhân viên, trả nhiều tiền hơn cũng không hề vi phạm quy tắc của hệ thống.

Mặt khác, cậu ta không giỏi về thiết kế, có khả năng cao là cậu ta sẽ đào sâu vào góc và làm rối tung mọi thứ.

Hãy nhìn xem, thật là một nhân viên hoàn hảo!

Chỉ là Bùi Khiêm không chắc chắn. Hắn có thể thuyết phục cậu ta không?

Rốt cuộc, đây là một người sẽ khiến gia đình Bao Húc nghĩ rằng cậu ta đã chết trong một tai nạn hai năm nữa.

Thật khó để tưởng tượng chuyện gì xảy ra thì cậu ta mới rời khỏi quán net.

- -

(1) Bao Túc: đọc trại là bao ở, có nghĩa là online suốt đêm, ăn dầm nằm dề tại quán net.

(2) Hoàng Đế Gan Dạ là một từ thông dụng trên mạng, chỉ những người không muốn hoặc không có khả năng nạp tiền, họ dành nhiều thời gian để liên tục hoàn thành các hoạt động trong game để đạt được cấp độ tương tự như những người chơi nạp tiền, chủ yếu đề cập đến những người có sự kiên trì trong trò chơi.

(3) Anh trai quần ngủ: cụm từ để chỉ những người như thủ môn gốc Hungary, Gabor Kiraly, chuyên mặc quần ngủ để thi đấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play