Edit: An Ju
Sau khi tan học, Tôn Tượng bị Chu Phòng Tôn kéo đi, Chu Phòng Tôn không nhìn ánh mắt chan chứa oán khí đến từ nữ sinh mà vẫn chăm chăm kéo tay hắn không buông. Tôn Tượng nhìn gò má tinh xảo của cậu, trong ngực chứa đầy thỏa mãn.
Đến lúc nào mình mới có thể kéo tay cậu quang minh chính đại, không cần phải để ý điều gì, không quan tâm ánh mắt của người khác đây.
Đến nhà Chu Phòng Tôn, Tôn Tượng bị cậu hào hứng kéo vào phòng, Tôn Tượng nhìn giường chiếu lộn xộn, ngơ ngác đứng im tại chỗ, một lát sau, hắn chỉ vào giường của Chu Phòng Tôn nói: “Giường của bản thân mà cũng không dọn…”
“…Ặc.” Vội vàng gấp gọn chăn, đặt mông ngồi lên giường nói: “Bởi vì dậy sớm quá, lúc đấy vội như thế, nào còn tâm tình đi gấp chăn dọn giường nữa.”
Tôn Tượng sau khi nghe thấy thế, cười ra tiếng: “Mày thà cứ nói là do lười đi…”
“…” Bị nói đến đỏ mặt, không dám phản bác.
Hai chân chà chà vào chăn, Chu Phòng Tôn có hơi không chịu được ánh mắt của Tôn Tượng đang nhìn chằm chằm vào mình. Vì vậy, cậu khẽ cắn môi nói: “Tao đi nấu cơm cho mày…”
“Ơ, nấu cái gì đấy?!” Không biết là cậu biết nấu ăn, Tôn Tượng bày ra vẻ mê man.
“…Nấu mì…”
“…” Đôi mày Tôn Tượng giựt giựt, hắn biết mà, người này sao có thể biết nấu nướng chứ.
Vì vậy đi qua người cậu nói: “Mày nghỉ ngơi đi, tao nấu cho…”
“Ê?! Mày đang hoài nghi tay nghề của tao à?!” Tức giận lên tiếng.
Tôn Tượng ấn cậu ngồi xuống ghế sofa nói: “Ăn mì ăn liền suốt không tốt cho sức khỏe, tao đi nấu cơm cho mày. Ngoan ngoãn ngồi ở đây, rất nhanh sẽ có cơm ăn…”
Cuối cùng vẫn không cản được Chu Phòng Tôn, Tôn Tượng đáp ứng để cậu đi vào hỗ trợ, thế nhưng…= =, hậu quả có thể đoán được, cậu ta không chỉ không giúp được gì lại còn làm rồi tung hết mọi thứ lên. (Rặt cái thứ vụng thối lại còn thích xông pha ==)
“…Phù.” Đặt đồ ăn trên tay xuống bàn, từ từ ngồi xuống, “Ăn đi…”
“Oa…Làm xong rồi à…” Nhìn đồ ăn bày trước mặt mình, Chu Phòng Tôn kinh ngạc liếc người ngồi ở đối diện đang bày vẻ bình tĩnh.
“Ừ…” Hời hợt đáp lời.
“Không nghĩ tới nấu còn ngon hơn tao nữa…” Chu Phòng Tôn ăn một miếng liền khen không dứt miệng.
“…Cũng được.” Hơi ngẩng đầu nhìn cậu hỏi: “Mày ở nhà ngày nào cũng ăn mì ăn liền à?!”
“Ực…” Bị hỏi bất chợt, Chu Phòng Tôn có hơi đỏ mặt, cậu cũng biết cứ ăn mãi như vậy là không có dinh dưỡng nhưng lại không làm được đồ ăn ngon.
Hơn nữa hôm nay Tôn Tượng còn hỏi cậu đúng lúc ăn cơm, làm cậu cứ cảm thấy hơi ngại ngùng, Tôn Tượng lợi hại hơn mình, “Không, cũng không phải ngày nào cũng ăn.”
“Ừ, sau này cố đừng ăn mấy thứ hại thân…”
“À ừ…” Mau chóng bới cơm vào miệng, ngoan ngoãn khẽ gật đầu.
“Nếu mày muốn ăn cái gì khác, tao sẽ làm cho mày…” Bất thình lình, lại xuất hiện một câu nói làm đống cơm chưa kịp xuống bụng tắc lại trong cổ Chu Phòng Tôn.
“Khụ, khụ…”
Vội vàng chạy đến sau lưng cậu vô vỗ, “Mày đúng không cẩn thận gì cả, ăn một bữa cơm thôi mà cũng nghẹn cho được.”
“Đỡ hơn rồi, đỡ rồi…” Mau chóng khoát khoát tay, biểu thị không sao nữa rồi. “Ai bảo mày cứ nói mấy cái câu kỳ cục…”
“Kỳ cục?”
“Ừ, mày cũng có nấu cho tao được mãi đâu.” Thoạt nhìn vẻ mặt có hơi cô đơn như bị bỏ rơi.
Cúi đầu cảm giác người bên cạnh vẫn không phản ứng gì, cậu từ từ ngẩng đầu nhìn người đang đứng cạnh.
Tôn Tượng vẫn luôn nhìn cậu đăm đăm, đôi mắt đen như mực của Chu Phòng Tôn thoang thoáng có nét lưu luyến khó hiểu.
Cậu nhìn mắt hắn, luôn cảm giác có một tình cảm khó nói đang nảy nở.
Một lát sau, thấy hắn chậm rãi mở miệng: “Có thể…”
“…” Hai mắt mở thật to.
“Tao có thể sẽ chỉ nấu cho mày cả đời này, chỉ cho mình mày thôi.” Hắn chậm rãi cúi người xuống, ôm lấy Chu Phòng Tôn đang trong trạng thái đơ toàn tập, chôn mặt vào hõm vai cậu.
“Nếu như là mày, tao nguyện ý cả đời.” Thanh âm nghe có hơi kích động xen lẫn run run.
Không nghe được câu trả lời từ Chu Phòng Tôn, Tôn Tượng tâm lạnh hơn phân nửa, trên mặt hắn biểu lộ sự cay đắng, từ từ buông Chu Phòng Tôn ra, nhìn trên mặt cậu có hơi kinh ngạc.
“Mày đang nói, thích tao…” Như vừa tìm lại được khả năng ngôn ngữ, Chu Phòng Tôn có chút không dám tin chỉ vào mình.
“Ừ…” Gật đầu, lui về sau một bước, sợ cậu lại đột nhiên nói hắn thật buồn nôn hay sau này không đếm xỉa đến hắn nữa, hắn ngẫm lại một chút lại bước lên một bước, “Hôm nay không phải Cá Tháng Tư, cho nên đó không phải nói đùa.”
Chu Phòng Tôn mở to mắt, hô hấp có hơi gấp, cậu sợ đây là một giấc mộng, tựa hồ lực hô hấp mạnh sẽ phá vỡ nó mất.
Chu Phòng Tôn nãy giờ đều không nói gì làm Tôn Tượng hình như cảm nhận được câu trả lời của cậu, vì vậy hắn khẽ cắn môi nói: “Thằng khốn, tao nói tao thích mày…”
Hết chương 18
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT