Edit: An Ju

“Tôi không biết.” Ôm chặt quần áo của mình, Chu Phòng Tôn cắn răng lạnh lùng lên tiếng: “Tôi đã nói với anh là đừng đứng đây đợi tôi nữa rồi mà.”

“Em biết rõ…” Vẫn chưa nói xong, đã bị đối phương cắt lời.

“Không thể nào.”

Nửa sau câu nói kia ba chữ ‘anh yêu em’ cứ như thế cứng rắn cắm trong cổ họng Mạnh Tất, chặn ngang họng khiến hắn khó chịu.

Sắc mặt hắn trắng bệch, biểu tình có hơi bất đắc dĩ: “Thật sự rất khó để chấp nhận như vậy à?!”

“…..”

“Thật sự không có cách nào chấp nhận sao?!”

“Xin lỗi, không có.” Hiện tại sâu trong mắt Chu Phòng Tôn là một tảng băng, sao có thể cho phép một người như vậy xâm nhập vào thế giới của mình được, hơn nữa đó còn là một người đàn ông tùy tiện nói yêu mình.

“Vậy, xin lỗi.” Tựa hồ đó là một lời xin lỗi rất thành tâm, Mạnh Tất chậm rãi khom người xuống.

Trong giọng nói có thể nghe ra được chút run run nhàn nhạt: “Sau này sẽ không gặp ở đây nữa.”

Thật sự không muốn bị ghét, thật sự rất muốn cậu ấy có thể chấp nhận.

“Nếu như có chuyện gì muốn anh giúp, hãy đến Vô Sắc tìm anh.”

“Không cần.”

Hắn nhắm mắt nghe cậu cự tuyệt, môi mím chặt, dưới hàng mi dày mảnh cất giấu một đôi mắt ảm đạm, bên trong đó đã lặng lẽ chứa đầy ưu thương.

Nhìn cặp chân đã bước đi lại quay về chỗ cũ, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói trong vắt của Chu Phòng Tôn: “Kỳ thực, tôi không nhất định là người duy nhất mà anh thích, thiếu tôi hay thêm tôi thì cũng có sao đâu?!”

Ngừng một hồi rồi nói tiếp: “Tôi không thích anh, cũng không có nghĩa là người khác không thích anh. Có lẽ khi anh quay người lại sẽ có thể thấy cái người yêu anh vẫn đang đứng đó đợi anh.”

“…”

“Được rồi, tôi đi đây.”

Sau khi nói xong câu này, liền đi thẳng.

Mạnh Tất chậm rãi đứng thẳng người lên, nhìn hình bóng đang dần dần đi xa, từ bờ môi đang mím lại cùng với vết nhăn nhíu giữa mi tâm có thể nhìn ra được hắn đang phiền não.

Nghe Chu Phòng Tôn nói xong, khiến tim hắn trở nên rối loạn.

Ở bên cạnh hắn, vẫn luôn bầu bạn với hắn và chờ đợi hắn chỉ có một người, nhưng sao có thể chứ?!

Hắn vuốt môi mình, cứ như nơi đó vẫn còn lưu vết tích nóng rực của Đinh Ninh.

Không chút do dự liền xoay người, không tiếp tục nhìn bóng lưng càng ngày càng xa hắn của Chu Phòng Tôn thêm nữa.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời u tối, đau lòng muốn chết: “Có thể đã đến lúc nên dừng vọng tưởng lại rồi.”

Đêm, vẫn tiếp tục rực rỡ trong mắt người khác.

============================

Chu Phòng Tôn về đến nhà, ngã mình lên giường, cậu co người ôm chặt quần áo trong lòng: “Tự nhiên mệt mỏi quá, mình nên làm gì bây giờ?!”

Ngồi dậy, mang quần áo vào toilet giặt sạch. Cúi đầu thấy bộ quần áo đang mặc trên người bị dính ít xà phòng khi giặt quần áo, bĩu môi cởi ra.

“Thằng này hình như rất thích màu đen nhỉ.” Rùng mình, giơ bộ quần áo lên nhìn dưới ánh đèn, “Nhưng khi mặc vào nhìn cũng rất đẹp trai…”

Lại nhìn quần áo mình ném trong phòng, nghĩ thầm hai người bọn họ cũng quá khác nhau. Một người thiên lạnh, một người thiên nóng.

“Hô ~” Tắm xong, nằm trên giường của mình, cậu nhìn bầu trời đen như mực bên ngoài rồi xuất thần.

“A, hóa ra hôm nay không có sao à.” Trong lúc bất chợt liền có chút bất an.

“Không có ngôi sao nào, không có ngôi sao nào…” Cậu ôm lấy thân mình, cảm giác người mình rét run, lạnh quá.

=====================

“Mạnh Tất, không phải là anh không cho em uống rượu à? Anh còn kéo em đến đây làm gì…” Mặt mày nhớn nhác, hắn nhìn Mạnh Tất đang nốc rượu trắng như uống nước lọc bên cạnh, cũng hơi tức giận, “Làm gì vậy không biết, một vẻ mặt oán phụ như vậy…”

“Hôm nay tao đi tìm Chu Phòng Tôn…” Uống cạn một chén rượu, hắn giương khuôn mặt hơi đỏ vì rượu nhìn Đinh Ninh, “Tao đi tìm em ấy.”

“Tìm thì tìm thôi…”

“Tao nói tao thích cậu ấy…” Lại một chén rượu nặng xuống bụng, hắn lắc lắc cái chén trong tay, không để ý tới vẻ mặt khiếp sợ của Đinh Ninh đang ngồi bên cạnh.

“Không phải chứ, anh nói thật hả?!”

“Nói rồi…”

“Mày nói xem?!” Trừng mắt nhìn hắn, ai ngờ lông mày mi mắt đều lộ vẻ phong tình.

Đinh Ninh mặt đỏ bừng.

Hắn lắp bắp nói: “À, à…”

“Cho nên, hôm nay uống cho tao, uống tới chết thì thôi, mày không uống thì không phải anh em của tao…” Rõ ràng đã có chút say, cứng rắn rót thêm rượu vào chén cho Đinh Ninh.

“Này…” Mặt Đinh Ninh có hơi nóng lên, có chút chật vật, “Em không uống được mà, anh cũng không phải không biết…”

“Bảo mày uống thì mày uống đi, dài dòng cái gì?!”

“Được, được được…” Bị sắc mặt nghiêm túc của hắn hù cho, Đinh Ninh nhanh chóng bưng chén đổ rượu vào miệng.

“Ừ, giờ mới đúng chứ.” Cái đập này suýt nữa đập Đinh Ninh phun cả miệng rượu ra, thực sự đánh có hơi mạnh tay.

Đinh Ninh bị đánh đến nhe răng nhếch miệng.

“Anh thật lợi hại, vậy kết quả thế nào?” (dốt thật hay dốt qua đào tạo v ba? =.,= ngây thơ thật chứ… cơ mà đáng êu hêhê:v)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play