Lâm Tư Niệm không ngờ rằng Triệu Anh và Giang Vũ Đồng sẽ đến Diệt hoa cung.
Lâm Tư Niệm và bọn họ đã xa cách nhiều năm, lúc gặp nhau ở đại sảnh Diệt
hoa cung, nàng còn có chút khó tin, một lúc sau mới hồi thần, mỉm cười
nghênh đón: "Vương gia, Giang tỷ tỷ, đã lâu không gặp."
"Thật sự là đã lâu không gặp rồi." Triệu Anh đáp lời, ném ánh mắt dò xét về phía Lý Thiệu đang đứng sau lưng Lâm Tư Niệm.
Triệu Anh trông có vẻ đã trưởng thành hơn nhiều, dáng vẻ không còn ương ngạnh như lúc trước nữa, mà thay vào đó là bộ dáng nội liễm trầm ổn hơn, chỉ
có một điều không thay đổi, là ánh mắt hắn nhìn Giang Vũ Đồng, vẫn mãnh
liệt sâu lắng như trước.
Mà Giang Vũ Đồng vẫn như cũ, bạch y thanh tú, thướt tha như tiên nữ giáng
thế, đẹp đến không dính chút bụi trần khói lửa. Nàng cười nâng tay, vẫy
tay với Lâm Tư Niệm: "Tư Niệm, ta nhớ muội muốn chết, muội lại trốn ở
đây không đến gặp ta, ta chỉ có thể tự mình đến tìm muội."
Giang Vũ Đồng là một người rất thích hợp sống trong thâm sơn rừng rậm, núi
xanh sương mù bên ngoài Diệt hoa cung chiếu lên nàng một thân bạch y
tuyết trắng, xenh đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Diệt hoa cung không có thị tỳ, Lâm Tư Niệm liền tự mình bưng trà cho họ, bảo họ tự nhiên: "Các người sao biết muội ở đây."
Giang Vũ Đồng nói: "Danh tiếng Lâm Phi Phi của Diệt hoa cung, có ai không biết?"
Lâm Tư Niệm nghĩ một lát, tự giễu cười một tiếng: "Cũng đúng."
Triệu Anh ngồi bên cạnh không nói một tiếng, nam nhân này vẫn luôn không tâm
không phế, rất ít khi thấy hắn trầm ổn như vậy. Lâm Tư Niệm đoán Triệu
Anh có tâm sự, liền cười nói với Giang Vũ Đồng: "Hai ngày này vừa đúng
yến tiệc trăm ngày của con trai muội, Giang tỷ tỷ đến xem nó một chút
đi, cũng để nó hít một ít linh khí thông minh của tỷ."
Triệu Anh và Giang Vũ Đồng hiển nhiên rất ngạc nhiên, trăm miệng một lời nói: "Muội có con?!"
"Đúng vậy, sinh vào cuối tháng sáu, còn chưa kịp báo cho mọi người."
Giang Vũ Đồng rất vui, hưng phấn nói phải đi đến ôm tiểu tử kia một cái,
nhưng vẻ mặt của Triệu Anh lại có chút phức tạp. Hắn nhìn Lý Thiệu đang
đứng ở cửa, do dự một lúc mới hỏi: "Tạ Thiếu Ly... biết chuyện này
không?"
Tiết
thanh minh năm ngoái Lâm Tư Niệm rơi vào khe núi, từ đó liền mất liên
lạc với bọn Triệu Anh, tính ra cũng đã hơn một năm rưỡi rồi, mà Lâm Tư
Niệm nói con của nàng mới sinh được trăm ngày, thời gian có chút không
đúng. Trong lòng Lâm Tư Niệm cảm thấy buồn cười, chắc là cái tên thẳng
tính Triệu Anh kia cho rằng nàng hồng hạnh xuất tường, có gian tình với
người khác.
Nàng cũng lười giải thích, chỉ híp mắt liếc Lý Thiệu đang đứng ở cửa, nhẹ giọng nói: "Có lẽ đã biết rồi."
Dứt lời, Lâm Tư Niệm vẫy tay với Lý Thiệu, nói với y: "Đưa Giang cô nương đến Lâm Phong lâu nhìn Thần nhi đi."
Lý Thiệu gật đầu, nâng lay sửa lại mặt nạ càng kín hơn, liền làm động tác
mời với Giang Vũ Đồng, không nói lời nào dẫn nàng đến Lâm Phong lâu.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Triệu Anh và Lâm Tư Niệm.
Lâm Tư Niệm nâng chén trà thổi nhẹ, nhàn nhạt nói: "Bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta, có gì cứ nói đừng ngại."
Lông mày Triệu Anh khẽ nhíu lại, rồi lại thả lỏng ra, hắn trầm ngâm một lát, ngón tay vô thức ma sát lên mép chén trà: "Lâm Tư Niệm, nhánh tử huyết
linh chi được cất trong ti dược cục trong cung bị trộm rồi, còn chết mấy tên nội thị."
Vẻ mặt Lâm Tư Niệm hơi ngưng lại, nàng đặt chén trà trong tay xuống, như
đang suy nghĩ điều gì nói: "Tử huyết linh chi, là nhánh linh chi ngươi
cầu hoàng thượng để chữa bệnh cho Giang tỷ tỷ sao?"
"Không sai." Yết hầu Triệu Anh khẽ động, nói: "Nhưng không phải ta trộm. Ta đã cùng Tạ Thiếu Ly tương kế tựu kế, lấy được một phần binh quyền trong
tay Thái tử, cũng đánh thắng mấy trận, theo ước định của ta và Hoàng
thượng, ta có thể dùng công trạng để cầu hắn vị thuốc thần kỳ kia... Ai
ngờ, hôm trước nị người khác nhanh chân xông vào ti dược cục, trộm linh
chi mất rồi."
"..."
Lâm Tư Niệm trầm mặc một lúc, nói: "Nhưng Hoàng thượng không hề nghĩ như
vậy, hắn chỉ biết ngươi cần vị thuốc đó, cũng nhất định cho rằng đó là
ngươi làm."
"Đều trách ta, ta lúc đó không nên gióng trống khua chiêng tuyên cáo với
thiên hạ trong lòng chỉ có mình Vũ Đồng, bây giờ ta bị hãm hại, cũng
liên lụy đến muội ấy."
Một lúc sau, Triệu Anh mới ngẩng đầu, dường như là khẩn cầu nhìn Lâm Tư
Niệm: "Bây giờ Lan Lăng Vương phủ đang rất hỗn loạn, mẹ ta bị đưa đi Đại Lý thẩm vấn rồi, quan binh tróc nã Vũ Đồng đang đuổi tới Quảng Nguyên.
Ta và Giang thúc thúc đã thương lượng một phen, liền mang Vũ Đồng đến
Diệt hoa cung, muốn nhờ muộn chăm sóc cho muội ấy, đợi mưa gió qua đi ta liền đến đón muội ấy về."
"Ta chăm sóc tỷ ấy chẳng sao cả, nhưng Giang tỷ tỷ có biết chuyện này không."
"Muội ấy không biết, ta chỉ nói muốn mang muội ấy đi gặp muội, nếu như sau
này muội ấy có hỏi, mong muội đừng nói gì lỡ miệng, ta không muốn muội
ấy lo lắng... Cho dù, muội ấy chưa chắc sẽ quan tâm đến ta."
Giọng nói của Triệu Anh rất khẩn thiết, trong lời nói mang theo một chút chua xót, Lâm Tư Niệm quen biết hắn bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên
thấy hắn vì cầu xin người khác mà cúi đầu, không khỏi có chút cảm khái,
gật đầu: "Ngươi yên tâm, ta biết phải làm thế nào. Chỉ là bây giờ người
nguy hiểm nhất là ngươi, ngươi còn muốn trở về Lâm An sao?"
"Ta... Ta phải về." Triệu Anh khéo khóe miệng: "Ta là nam nhân, có vài chuyện
không thể trốn tránh được, càng huống hồ mẹ ta còn ở đó, ta phải về
chứng minh cho sự trong sạch của bà ấy."
Lâm Tư Niệm nhìn chằm chằm Triệu Anh một lát, đột nhiên cười nói: "Triệu
Anh, ngươi trưởng thành không ít, giống một người nam nhân thực thụ
rồi."
Triệu
Anh ngẩn người, lập tức cười nói: "Người ta luôn phải học cách trưởng
thành mà. Lúc nhìn thấy phong cảnh riêng biệt nào đó, gặp phải chuyện gì đặc thù, thấy người nào đó đặc biệt, liền sẽ đột nhiên hiểu ra, trưởng
thành chẳng qua chỉ là chuyện một đêm."
Lâm Tư Niệm gật đầu khen ngợi.
Triệu Anh trầm mặc chốc lát, môi mỏng hơi mở ra, cuối cùng hít sâu một hơi
nói: "Lâm Tư Niệm, Tạ Thiếu Ly rất nhớ muội, muội trở về gặp y đi."
"Về rồi." Lâm Tư Niệm vuốt ve ống tay áo, nói: "Lần gần đây nhất là một đêm mùa đông năm ngoái, ta ở Vương phủ trúng một mũi tên."
Triệu Anh nói: "Là lúc cữu cữu, cữu mẫu qua đời sao?"
Lâm Tư Niệm gật đầu.
"Ta biết, muội từ sau khi gả cho Tạ Thiếu Ly thì chẳng ở gần y được bao
lâu, muội cũng đã chịu nhiều đau khổ rồi." Triệu Anh nghĩ một lát, thở
dài: "Ta vốn chẳng có tư cách nói những lời này, nhưng ta vẫn hy vọng
muội đừng hận y, Tạ Thiếu Ly y... thực sự rất thích muội, chỉ là vận
mệnh trêu ngươi, y vẫn không biết làm sao để biểu đạt tấm lòng, mới
khiến muội theo y chịu nhiều khó khắn."
"... Ta biết."
"Không, muội không biết." Triệu Anh nói: "Lúc Tạ Thiếu Ly cảm nhận được tính
tình muội thay đổi, cơ thể càng ngày càng tệ, y sớm tối đều cầu an, đi
khắp nơi nghe ngóng phương thức, trăm phương ngàn kế muốn cứu lấy tính
mạng đầy nguy hiểm của muội. Có một loại thuốc cần lấy máu làm thuốc
dẫn, y mỗi ngày đều cắt mình một dao, dùng máu của mình cho muội uống,
lại sợ muội vị giác nhạy bén sẽ phát hiện ra cái gì, y liền bỏ vào dược
thiện một ít thuốc tê để che mùi màu..."
Lâm Tư Niệm chợt trợn to mắt.
“Huynh mang đến thứ gì ngon thế, thơm quá."
"Là cháo gà dong bích muội thích ăn nhất."
"Bên trong có bỏ dược liệu sao?"
"Chỉ là vài vị thuốc bổ như tuyết sâm cẩu kỷ thôi."
"Kỳ lạ, đầu lưỡi muội hơi tê, không nếm được mùi gì cả."
Chuyện cũ như gió, nhẹ nhàng mở ra ký ức đầy bụi của Lâm Tư Niệm. Nụ cười tự
tin cường đại trên khóe miệng nàng có một tia rạn nứt, đôi mắt cong cong nhiễm một tầng ẩm ướt.
Nàng siết chặt tay áo màu đen, sống mũi cay cay, cổ họng như nghẹn lại, một
lúc sau mới có thể run giọng nói: "Những chuyện này, y chưa từng nói với ta."
"Tính
cách của y chính là như vậy, làm mười việc cũng không chắc sẽ mở miệng
nói một câu. Những ngày muội mất tích, y điên cuồng tìm muội, không ăn
không uống còn bệnh nặng một trận. Cơ thể Tạ Thiếu Ly vẫn luôn khỏe
mạnh, đến bệnh nhỏ cũng chưa từng mắc phải, hôm đó y tìm muội liên tục
hơn mười ngày, mệt đến hôn mê, liền rơi từ trên lưng ngựa xuống..."
Lâm Tư Niệm đã nghe không nổi nữa, chỉ có thể bưng chén trà lên để che giấu tâm tình của mình lúc này, tay khẽ run rẫy, nước trà xanh biếc khẽ
chuyển động.
Triệu Anh nhìn sắc mặt của nàng, nói: "Còn muốn nghe tiếp nữa không."
"Mấy hôm trước thư của y, trong thư y nói, muội hình như thích người khác rồi, không còn yêu y nữa."
Triệu Anh cười nhẹ, giọng nói trầm thấp: "Ngữ khí của y trông rất thương tâm, y còn hỏi ta phải làm sao, y lập tức muốn nhốt muội lại bên cạnh, lại
hy vọng muội có thể hạnh phúc... Rất buồn cười phải không? Lúc trước Vũ
Đồng thường kể cho ta nghe một câu chuyện, nam nhân bên trong thường làm anh hùng cứu mỹ nhân, đánh đâu thắng đó, nhưng trên đời này làm gì có
anh hùng nào như vậy, một người nam nhân nếu như đã động tình rồi, làm
gì cũng đều rất buồn cười."
Cái tên Kim Lăng điên cuồng ăn chơi này, cư nhiên cũng có thể nói ra những
lời ngọc ngà như vậy, có thể thấy thực sự đã trưởng thành rồi.
Lâm Tư niệm nhanh chóng dùng ngón tay lau khóe mắt, miễn cưỡng cười nói: "Y nhìn đâu ra ta xa mặt cách lòng chứ?"
"Bên cạnh muội có phải có một thiếu niên gọi là 'Thập Thất' không? Y nói câu đầu tiên sau khi muội hôn mê tỉnh lại, là gọi tên Thập Thất."
"Y đến những điều này cũng nói với ngươi?"
"Đúng vậy. May mà vẫn còn có một người như ta có thể để y phát tiết, nếu không y đã sớm nhịn đến chết rồi."
Lâm Tư Niệm nhịn không được cười lên: "Vậy y cũng có thể đến hỏi ta mà, dù sao, ta mới là thê tử của y."
"Lâm Tư Niệm, muội với y thành hôn hai năm rồi, nhưng có từng nhìn thấy y trách muội câu nào chưa?"
Lâm Tư Niệm suy nghĩ một lát, hình như thật không có.
Triệu Anh nói: "Lâm Tư Niệm muội biết không, Tạ Thiếu Ly luôn ở bên cạnh
muội. Cho dù muội có thể không yêu y nữa, y vẫn cam tâm tình nguyện bảo
vệ muội."
"Ta biết." Lâm Tư Niệm trả lời.
Triệu Anh giật mình, hỏi: "Muội biết?"
Khóe môi Lâm Tư Niệm khẽ câu lên, rũ mắt nhẹ nhàng nói: "Ta vừa nhìn đã biết rồi, người mang mặt nạ vừa nãy chính là y. Y cũng thật ngốc, cho rằng
che đi mặt mình ta liền không nhận ra sao, ta và y đã bên nhao bao nhiêu năm rồi, từng đường nét của y sớm đã in sâu vào tong xương cốt ta, sao
lại không nhận ra được chứ."
"Muội..." Triệu Anh nhất thời không biết nói gì, đỡ trán nói: "Ta thật sự phục
hai người rồi, người này còn biết giày vò người kia hơn. Muội đã biết
hết rồi, ta cũng không nhiều lời nữa."
Dứt lời, hắn đứng dậy nhìn về hướng Giang Vũ Đồng, nói với Lâm Tư Niệm:
"Quấy rầy lâu như vậy, ta cũng nên đi rồi, Vũ Đồng... đành nhờ muội
vậy."
Lâm Tư Niệm kinh ngạc: "Nhanh vậy sao, không nói một lời cáo biệt với Giang tỷ tỷ sao."
"Không, ta sợ gặp muội ấy ta liền không nỡ rời đi."
Triệu Anh cũng cười, hắn hình như vẫn còn lời muốn nói, có chút không tự
nhiên sửa lại vạt áo, một lúc sau mới thấp giọng nói: "Không ngờ ta lúc
trẻ khốn nạn như vậy, muội còn đồng ý giúp ta, cám ơn muội."
Lâm Tư Niệm hời hợt phất tay một cái, nói: "Ta không phải giúp người, là giúp Giang tỷ tỷ."
Triệu Anh ôm quyền cúi người, nói: "Nhưng ta vẫn phải cám ơn muội."
Lát sau, hắn đứng thẳng người: "Lần này nếu ta không thể trở về, mong muội chuyển lời đến Vũ Đồng..."
Hắn dừng một lát, trước khi Lâm Tư Niệm mở miệng hỏi liền đổi ý: "Nếu như là tin xấu, thì đừng nói cho muội ấy biết."
Lâm Tư Niệm một lúc sau mới nửa thật nửa giả cười một tiếng: "Dài dòng."
Triệu Anh Cười một tiếng, vẻ mặt lại trở về như lúc trước: "Ta đi đây, sau này gặp lại."
Lâm Tư Niệm tiễn hắn đến cửa, tựa vào hành lang nhìn bóng lưng Triệu Anh đi xa, thầm nghĩ: Diệt hoa cung tuy không có binh lực gì, nhưng mạng lưới
tin tức vẫn rất rõ ràng, chuyện tử huyết linh chi bị trộm thật kỳ lạ,
nàng phải điều tra kỹ.
Nàng trời sinh mẫn cảm, không biết vì sao, nàng ngửi được mùi nguy hiểm:
Dường như thế cục rắc rối phức tạp này không vì Hoa Lệ chết mà kết thúc, mà vẫn tiếp tục bị một bàn tay đen tối không thấy được thao túng, đùa
giỡn mọi người trong lòng bàn tay...
Triệu Anh đứng dưới ánh nắng ấm áp trời thu, phía sau rừng núi trùng điệp,
tầng tầng lớp lớp. Hắn lại ôm quyền, nói một tiếng đa tạ, lúc này mới
nhìn về hướng Lâm Phong lâu, rồi xoay người lên ngựa chạy xuống núi.
Cùng lúc đó trong Lâm Phong lâu, Giang Vũ Đồng đang vui vẻ chơi với tiểu Tạ
Thần, thấy Lâm Tư Niệm bước vào, nàng cười hỏi: "Triệu Anh đâu? Đứa nhỏ
này thật xinh đẹp, cũng nên gọi hắn đến xem một chút, tặng chút quà gặp
mặt gì đó."
Lâm Tư Niệm bước đến, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ mềm kia, nói: "Hắn có
việc gấp, không kịp nói lời cáo biệt với tỷ đã vội vàng xuống núi rồi."
Ý cười trên khóe miệng nàng ngừng lại, nhẹ nhàng ờ một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT