Tạ Thiếu Ly còn muốn truy vấn vài câu, nhưng Lâm Tư Niệm đã chủ động chăn
môi y lại. Nhân lúc dừng lại lấy hơi, Lâm Tư Niệm bưng lấy mặt Tạ Thiếu
Ly, men theo ánh trăng hôn ám nhìn y một lúc, thành công dời đi đề tài
khác: "Diệt hoa cung thủ vệ nghiêm ngặt, huynh sao vào đây được."
Tạ Thiếu Ly hôn cổ nàng, giọng nói trong trẻo trở nên khàn khàn: "Hôm qua
ta đã đến rồi, vòng qua đám thủ vệ mất một chút thời gian, lại phải trốn đợi trời tối, nhân lúc đệ tử Diệt hoa cung đổi ca mới có cơ hội vào đây gặp nàng."
"Quá nguy hiểm rồi." Lâm Tư Niệm khẽ cau mày: "Người Diệt hoa cung làm việc
chỉ nghĩ đến bản thân, không hề để ý huynh là Thế tử mà thủ hạ lưu tình, nhỡ đâu huynh xảy ra chuyện thì phải làm sao."
Tạ Thiếu Ly thấp giọng nói: "Nếu ta không đến thì sao có thể gặp được muội."
Lâm Tư Niệm á khẩu, hậm hực một lát mới hôn y lấy lòng, nói: "Tháng trước
muội vốn nên về Lâm An một chuyến, kết quả lại xảy ra chuyện ngoài ý
muốn."
Vừa nghe đến ba chữ 'ngoài ý muốn', Tạ Thiếu Ly nhất thời có chút lo lắng,
nâng tay sờ lên cơ thể Lâm Tư Niệm, lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, bị
thương sao?"
"Không có, là chuyện vui." Lâm Tư Niệm vừa nghĩ đến trong bụng mình có một
tiểu sinh mệnh còn chưa thành hình liền không nhịn được lộ ra một nụ
cười.
Tạ Thiếu Ly hiển nhiên là mang tâm sự mà đến, y thậm chí còn không chú ý
đến động tác Lâm Tư Niệm vô thức sờ lên bụng, chỉ nhíu mày nói: "Phi
Phi, những chuyện trên giang hồ kia của muội, ta đều nghe hết rồi."
Lâm Tư Niệm nói: "À, huynh đang nói đến danh hiệu nữ ma đầu của Diệt hoa cung sao?"
"Ta tin muội, nhưng vẫn có chút lo lắng." Hai tay Tạ Thiếu Ly đặt bên tai
nàng, từ trên cao nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Phi Phi, ta phải xuất chinh phạt Kim, phụ thẫn đã đi Tương Dương rồi, ta thực sự không yên lâm về
muội mới dành ra hai ngày đến Quỳ Châu gặp muội."
"Phạt Kim?"
Lâm Tư Niệm muốn nói chuyện mình mang thai cho y, kết quả bất ngờ nghe Tạ
Thiếu Ly nói muốn xuất chinh, nhất thời sửng sốt, nói: "Hoàng đế không
phải mới gả con gái cho Hoàn Nhan Thuật sao, ít nhất cũng đổi được mười
năm hòa bình, sao giờ lại đánh nhau rồi?"
"Muội biết đấy, vốn Hoàn Nhan Thuật không hề có ý muốn liên hôn, mà là cưới
người này về nước Kim, mùa đông ở Kim tặc lương thảo thiếu thốn, khó
tránh khỏi phải vào nam cướp bóc."
Tạ Thiếu Ly quay người, ngửa mặt nằm cạnh Lâm Tư Niệm, dịu dàng nói:
"Tháng trước, Hoàn Nhan Thuật lấy lý do An Khang đế lén đến quân doanh ở Tây Kinh, chỉ trích Hoang thượng có ý đồ phái An Khang đến làm mật
thám. An Khang tung tích không rõ, không thể đối chất, Hán Kim hai bên
như nước với lửa, sớm muộn cũng đánh một trận lớn."
Lâm Tư Niệm dường như bị Tạ Thiếu Ly nuốt vào trong bụng, lúc hồi thần lại
nàng đã bị Tạ Thiếu Ly đẩy ngã lại trên giường, thân thể mạnh mẽ áp lên
nàng, giống như muốn nhét cả người nàng vào trong lòng, hợp hai thành
một.
Gò má và tay Tạ Thiếu Ly đều rất lạnh, khí tức trên người vô cùng lạnh
lùng, cũng không biết y làm sao có thể lách qua được chín cửa đạo kiểm
soát trên núi, ẩn nấp bao lâu trong đêm lạnh thế này mới tìm được cơ hội gặp nàng.
Lâm Tư Niệm đau lòng y phải chịu khổ như vậy, vốn muốn trách móc mây câu,
kết quả lời còn chưa kịp nói đã bị Tạ Thiếu Ly dùng miệng chặn lại, toàn bộ đều nuốt lại vào bụng. Nàng hết cách, chỉ có thể nâng tay ôm lấy cổ
y, dùng chăn đắp lên hai người, muốn dùng độ ấm của cơ thể mình làm ấm
người Tạ Thiếu Ly.
Cơ thể Tạ Thiếu Ly lạnh băng của Tạ Thiếu Ly rất nhanh liền nóng lên.
Y hơi ngồi dậy, ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm Lâm Tư Niệm, giống như
muốn nhìn thấu linh hồn nàng: "Đêm hôm đó ở Lâm An, muội cư nhiên dám
làm ta hôn mê rồi chạy mất."
Lâm Tư Niệm làm ra bộ dáng kinh ngạc: "A, thì ra có chuyện này?"
"..."
"À, vậy nữ nhân ngu xuẩn đó thật sự đi đâu cũng mang lại mầm họa. Nhưng mà
như vậy cũng tốt, không cần muội phải ra tay, Hoàn Nhan Thuật tự nhiên
sẽ xử lý ả."
Lâm Tư Niệm hừ nhẹ một tiếng, lại quay người dùng tay sờ lên gò má y, ngưng thần nhìn Tạ Thiếu Ly nói: "Lão Hoàng đế có ý gì, văn võ trọng thần
trong triều nhiều như vậy, vì sao lúc nào cũng phải Tạ gia nghênh
chiến."
Trong bóng tồi, lông mi Tạ Thiếu Ly khẽ rung lên, không nói gì.
Nhưng Lâm Tư Niệm đã nghĩ ra rồi, thăm dò hỏi: "Lão tặc kia chắc không muốn
lợi dụng chiến tranh, mượn tay Hoàn Nhan Thuật để đối phó với Tạ gia đấy chứ?"
"Phi Phi." Tạ Thiếu Ly nghiêng đầu hôn gáy Lâm Tư Niệm, bất đắc dĩ nói: "Đừng gọi Hoàng thượng như vậy."
"Muội cứ muốn đó. Hắn nếu như muôn lợi dụng Hoàn Nhan Thuật đối phó với Tạ
gia, muội nhất định sẽ tự tay giải quyết hắn, hắn hắn vài câu thì sao
chứ." Lâm Tư Niệm cười lạnh nói: "Người Triệu gia người nào cũng vô
năng, huynh đã bảo vệ bọn họ như vậy, hắn bảo huynh đi chết huynh liền
đi, có phải ngốc hay không."
"Phi Phi, cha ta là một người thẳng tính, rất nhiều chuyện đã rõ như lòng
bàn tay, ông ấy vẫn sẽ đi làm." Tạ Thiếu Ly rũ mắt, cũng không biết đang nghĩ gì, đột nhiên lại nói: "Giang Vũ Đồng bệnh rồi, hình như rất
nghiêm trọng."
Lâm Tư Niệm ngẩn người: "Xảy ra chuyện gì?"
"Bệnh của nàng ấy, có thể duy trì đến bây giờ đã không dễ gì, nghe Triệu Anh
nói, cần phải dùng một cành tử huyết linh chi trên năm trăm năm làm
thuốc dẫn, mới có thể cứu nàng ấy một mạng."
"Tử huyết linh chi, muội có nghe nói qua." Lâm Tư Niệm nói: "Nhưng từ trước đến nay không có ai nhìn thấy vị thuốc này, nó có tồn tại hay không
cũng không thể kiểm chứng được."
"Có một cành." Tạ Thiếu Ly trầm giọng nói: "Ở trong cung."
Lâm Tư Niệm mở to mắt, ngồi dậy nói: "Chẳng lẽ, Triệu anh muốn đến xin Hoàng thượng thuốc?"
"Ừm, ta chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng hắn ăn nói khép nép như vậy."
Lâm Tư Niệm nhớ lại tính tình ngang ngược của Triệu Anh lúc trước, không
thể nói ra được trầm tư trong lòng: "Hoàng đế có đồng ý không? Nhưng,
chỉ sợ không có lòng tốt như vậy."
"Hoàng tượng đã đưa ra điều kiện, muốn hắn dẫn binh xuất chinh, thay Thái tử lật đổ Tạ gia."
A, lão hồ ly Triệu gia thật biết dùng ám chiêu.
"Triệu Anh đồng ý rồi."
"..." Khóe mắt Lâm Tư Niệm giật giật, nói: "Không cần phải gạt muội, muội biết đó chắc chắn là giả."
"Thông minh." Khóe miệng Tạ Thiếu Ly câu lên, xoay người ôm lấy Lâm Tư Niệm:
"Hắn vì muốn xin thuốc, cũng lợi dụng lý do xuất chinh xin Hoàng thượng
giao quân, nếu như làm tốt liền có thể một công đôi việc. Chỉ cần hắn có được một nửa binh quyền trong tay Hoàng thượng, cùng liên thủ với Tạ
gia, Thái tử liền không thể phản kháng."
"Cho nên huynh cũng xuất chinh theo, ngoài việc bảo vệ sự an toàn cho cha
huynh, thì cũng vì giúp Triệu Anh lấy được một nửa binh quyền?" Lâm Tư
Niệm thấy y lên kế hoạch chu đáo, trong lòng cũng thở phảo nhẹ nhõm, nhẹ giọng cười nói: "Thiếu Ly ca ca, huynh lúc nào cũng sắc sảo như vậy."
"Luôn như vậy, chỉ là chưa bao giờ có ý định hại người." Tạ Thiếu Ly cong
khóe miệng, một tay vươn qua dưới chăn nắm lấy tay Lâm Tư Niệm, cùng
nàng mười ngón tay đan vào nhau.
Y cẩn thận thăm dò, thân mật mà ám muội, Lâm Tư Niệm biết y muốn làm gì,
nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cuối cùng lựa chọn nhịn đau cự tuyệt.
"Không được, bên cạnh còn có người, thằng nhóc kia rất nhạy bén, sẽ làm phiền
hắn." Nàng đè thấp giọng nói, hơi áy náy nói: "Muội cũng không muốn ngày thứ hai trên giang hồ sẽ đồn lên độc phụ trong Diệt hoa cung cô đơn khó nhịn, đêm đến sẽ tìm tình lang."
Càng huống hồ, trong bụng nàng cón đang có một tiểu sinh mệnh yếu ớt nữa.
Lâm Tư Niệm ở Diệt hoa cung nửa năm, từ trước đến nay đều một vẻ nữ hoàng
lạnh lùng quả quyết, chỉ có khi đối diện với Tạ Thiếu Ly nàng mới để lộ
ra mặt yếu ớt, thiếu nữ.
Tạ Thiếu Ly nắm chặt tay nàng, đôi môi màu nhạt hé ra hợp lại mấy lần,
muốn nói lại thôi: "Ta cũng không phải lúc nào gặp muội cũng vì làm
chuyện này..."
Thấy vẻ mặt y nghiêm túc giải thích, Lâm Tư Niệm ngược lại lại thấy vui,
tiến tới nói bên tai y: "Loại chuyện này rất tốt, vì sao lại xấu hổ mở
miệng chứ? Chỉ là muội sợ không khống chế được bản thân, sức nhẫn nhịn
của phu quân lại lớn hơn muội, hay là muội dùng cách khác giúp huynh."
Tạ Thiếu Ly: "..."
Lâm Tư Niệm xoay người đè lên người y, đầu ngón tay phất một cái mở dây lưng y ra.
"Phi Phi..."
"Suỵt." Lâm Tư Niệm đè ngón tay lên môi y, nụ cười trong đêm tối càng trở nên giảo hoạt: "Phu quân nhỏ giọng chút."
Hai người náo loạn hồi lâu, Tạ Thiếu Ly trong trướng rên lên một tiếng rồi lại ngăn lại.
"Hình như là giờ dần." Giọng nói Tạ Thiếu Ly mang chút khàn sau khi qua tình
triều, trầm thấp gợi cảm, lúc nói chuyện lại ôm lấy Lâm Tư Niệm, hiển
nhiên là còn chưa thỏa mãn.
"Giờ dần rồi, nhanh như vậy sao." Lâm Tư Niệm quay đầu triền miên hôn y một
cái, nhỏ giọng nói: "Diệt hoa cung giờ dần ba khắc sẽ đổi ca, huynh nên
đi đi."
"Phi Phi, muội muốn đuổi ta đi sao." Tạ Thiếu Ly lật người nàng lại, thấp giọng nói.
"Không phải, nếu không đi thì sẽ không kịp nữa, huynh sẽ bị phát hiện đó." Lâm Tư Niệm vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của Tạ Thiếu Ly, trong ánh mắt tràn
ngập ánh sáng ấm áp: "Thiếu Ly ca ca, muội có chuyện muốn nói với
huynh."
"Chuyện gì?"
Lâm Tư Niệm hé miệng, nhưng lời nói đến bên miệng lại thay đổi, bị nàng
nuốt trở lại: "Không có gì, huynh yên tâm chiến đấu, đợi huynh chiến
thắng trở về muội sẽ nói với huynh."
Lâm Tư Niệm ngẩn người, lập tức cúi đầu, vỗ lên lưng Tạ Thiếu Ly, thấp
giọng cười nói: "Được rồi, đừng bướng nữa, muội sẽ đến tìm huynh."
Tạ Thiếu Ly cọ mũi lên cổ nàng, giọng nói có chút âm u: "Ta vẫn hy vọng muội có thể rời khỏi nơi này."
Lâm Tư Niệm cười, hỏi một câu: "Triệu Thạc gần đây như thế nào?"
"Vẫn tốt, chính là thoạt nhìn có chút uể oải, nghe nói ban đêm ngủ không
được ngon." Tạ Thiếu Ly hỏi: "Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?"
Lâm Tư Niệm phất tay, rũ tầm mắt che đi con ngươi tối tăm, mỉm cười nói: "Không có gì, thuận miệng hỏi thôi."
Tạ Thiếu Ly hít sâu một hơi mới buông tay nói: "Vậy ta đi đây."
Tuy là nói như vậy, nhưng cước bộ của y lại không hề di chuyển, giống như
chân đang mọc rễ, trong ánh mắt tràn đầy quyến luyến nhu tình.
Lâm Tư Niệm vừa không nỡ lại vừa bất đăc dĩ, hai người cứ như vậy bịn rịn
lẫn nhau, sợ trời cũng sắp sáng rồi, đến lúc đó Diệt hoa cũng lại không
tránh khỏi một phen gà bay chó sủa.
Nàng than nhẹ một tiếng, nói: "Muội quen thuộc nơi đây, để muội dẫn huynh xuống núi."
Nhưng Tạ Thiếu Ly lại nói: "Không cần, trời tối rồi, ta sợ muội té ngã."
Lâm Tư Niệm ngẩn người ra một lúc mới nhớ đến Tạ Thiếu Ly còn chưa biết chân của nàng đã khỏi rồi.
Đang lúc xuất thần, Tạ Thiếu Ly đã quay người bước xuống giường, đứng ngược
với ánh hàn quang ngoài cửa sổ nhìn nàng, nói: "Phi Phi, muội hôn ta một cái, lần sau gặp mặt cũng không biết là đến khi nào."
Y quyến luyến như vậy nhưng Lâm Tư Niệm lại không thấy ớn chút nào, chỉ
cảm thấy rất ấm áp, giống như cơ thể đang đứng trong nước nóng, mỗi lỗ
chân lông đều nở ra thoải mái, hấp thu chất dinh dưỡng tên 'Tạ Thiếu
Ly'.
Nàng cười, ngồi dậy ôm lấy vai y, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nóng ẩm của y.
Một lúc sau hai người mới tách ra, ánh mắt Tạ Thiếu Ly chăm chú nhìn nàng,
lùi về sau một bước, lại một bước, đứng bên cửa sổ nhẹ giọng nói: "Ta đi đây."
Lâm Tư Niệm gật đầu.
"Muội phải chăm sóc tốt cho bản thân."
Lâm Tư Niệm lại gật đầu.
"Chịu ủy khuất gì thì xuống núi, đến Tương Dương tìm ta."
Lâm Tư Niệm cười nói: "Được."
Tạ Thiếu Ly không còn lời gì để dặn dò nữa, cuối cùng liền nhìn nàng một
cái thật sâu mới lấy vải đen che mặt lại, mở cửa sổ, nhấc chân một cái
biến mất trong màn đêm dày đặc.
Hắn cầm dao, cau mũi nhíu mày, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Lâm Tư Niệm: Ta nghe được tiếng gì đó.
Lâm Tư Niệm quay lại nằm trên giường, ngáp một cái nói: "Ngươi nghe nhầm rồi, là ta xuống giường uống nước."
Thiếu niên vẫn đứng tại chổ cũ, nói: "Trong phòng ngươi có mùi của nam nhân khác.
Lâm Tư Niệm: "..."
Nàng vung tay áo lên, một cổ hương phấn liền bay đến trước mặt thiếu niên.
Thiếu niên cảnh giác liền lùi về sau một bước, lấy tay bưng miệng mũi
lại, nhưng vẫn không cẩn thận hít một ngụm, nhất thời sặc đến ho vài
cái.
"Bây giờ còn ngửi được gì nữa không?" Lâm Tư Niệm cười gian trá.
Thiếu niên lại gãy mũi một cái, nhăn mũi, lông mày liền nhăn lại/
... Khứu giác của hắn không còn nhạy nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT