Không lâu sau là tiết thanh minh, Lâm Tư Niệm muốn đi viếng mộ cha mẹ đã qua đời, liền nói với Tạ Thiếu Ly muốn về Lâm An.

Trước khi về Lâm An trời đổ mưa nhỏ, Giang Vũ Đồng không chịu được lạnh liền để Triệu Anh thay mình đi tiễn.

Chân Lâm Tư Niệm lại phát đau, Tạ Thiếu Ly liền thuê một xe ngựa rộng rãi, ôm nàng từ Giang gia vào xe ngựa. Triệu Anh còn cầm ô đứng ở cửa, thấy hai người cả ngày đều dính vào nhau, trong lòng không khỏi có chút chua.

Tạ Thiếu Ly sắp xếp ổn thỏa cho Lâm Tư Niệm mới tìm một lò sưởi nhỏ sưởi ấm chổ đau cho nàng, xong mới quay người nhìn Triệu Anh nói: "Ta còn muốn ở lại Quảng Nguyên bao lâu?"

"Mười ngày nửa tháng gì đấy." Cơ thể Giang Vũ Đồng vẫn chưa khỏe, đáy mắt Triệu Anh hiện lên một quầng thâm, rõ ràng tinh thần không được tốt: "Đợi đến lúc muội ấy đỡ hơn đệ mới có thể yên tâm đi."

Lâm Tư Niệm đang ngồi trong xe ngựa, ngón tay vô thức gõ lên cửa xe, nghĩ: Tên Triệu Anh này cũng thật đáng thương, rõ ràng biết Giang Vũ Đồng không có ý với mình nhưng vẫn ưỡn mặt bỏ qua thân phận, vì Giang Vũ Đồng bưng trà đưa nước giống như một tên đầy tớ, còn đâu là phong thái phòng khoáng của Kim Lăng quận vương lúc trước nữa?

Ngoài xe, Tạ Thiếu Ly nghe thấy liền gật đầu, dặn dò: "Nên sớm quay về, đệ ra ngoài lâu như vậy rồi, Mi cô cô sẽ rất lo lắng."

"Được rồi được rồi, đừng cho rằng huynh lớn hơn ta nửa tuổi mà thực sự muốn ca ca ta." Triệu Anh bước nhanh xuống thềm, nhét ô vào tay Tạ Thiếu Ly, không kiên nhẫn phất tay: "Đi đi, lo xử lý cho tốt chuyện nhà mình đi rồi đến lo chuyện của tiểu gia."

Tạ Thiếu Ly cầm lấy ô đứng trong mưa, một thân võ bào trắng nhạt đứng giữa con đường cổ, càng toát lên khí thế oai hùng, giống như tiên nhân bước ra từ trong tranh. Lâm Tư Niệm chống cằm nhìn ra ngoài cửa xe, vừa lúc có thể nhìn thấy góc nghiêng tuấn tú cao ngất của Tạ Thiếu Ly, liền không khỏi cảm thán nói:

Phu quân nàng sao lại có thể tuấn lãng như vậy chứ! So với bộ dáng ương ngạnh kia của Triệu Anh thì đáng yêu hơn nhiều!

"Lâm Tư Niệm!" Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, khóe miệng có câu lên một nụ cười lạnh không rõ ý gì, Triệu Anh liền rùng mình giữa trời tháng tư, chạy đến trước cửa xe gõ: "Ta có lời muốn nói với muội."

Lâm Tư Niệm dùng một ngón tay mở màn ra: "Nói đi."

Triệu Anh hiếm khi sắc mặt nghiêm túc như vậy: "Muội là người Tạ Thiếu Ly quan tâm nhất, phải đối xử tốt với huynh ấy, đừng bắt nạt y."

Lâm Tư Niệm 'ờ' một tiếng, đôi mắt hẹp dài nhẹ nhếch lên, câu lên một nụ cười áp bách: "Từ xưa đều là nữ tử si tình nam bạc tình, ta bắt nạt y? Lời này của ngươi có phải ngược rồi không."

"..." Triệu Anh á khẩu nửa ngày, nói: "Ta không nói đùa, muội..."

"Được rồi." Tạ Thiếu Ly bước đến, không hề khách khi nắm lấy cổ áo Triệu Anh ném sang một bên: "Chúng ta đi thôi."

"Tạ Thiếu Ly huynh đúng là kẻ không biết tốt xấu!" Triệu Anh lại nhảy đến, đuổi theo sau xe ngựa hô: "Lâm Tư Niệm ta thu lại những lời lúc này, cái tên hũ nút Tạ Thiếu Ly thiếu đòn, muội phải thay ta trừng trị y!"

Lâm Tư Niệm vui vẻ, giơ một cánh tay thon dài trắng nõn ra khỏi cửa xe vẫy vẫy, cao giọng nói: "Nhớ rồi, mẹ Triệu Anh nhiều lời ạ."

Bánh xe chạy qua con đường rải đá ở tiểu trấn, mưa xuân mềm mại dường như rơi vào mắt lâm Tư Niệm, hóa giải lệ khí và hàn băng tích tụ không tan trong mắt nàng, để lộ ra ánh sáng xinh đẹp ngày thường.

Lâm Tư Niệm cũng thấy được tình trạng bản thân đang tốt lên, đưa hai cánh tay đang giấu trong ống tay áo màu tím ra ngoài, lười biếng choàng lên cổ Tạ Thiếu Ly, nói: "Nói ra cũng thật kỳ lạ, sau khi đến Quảng Nguyên, hàn khí trong cơ thể muội lại tan đi không ít, không tin huynh sờ xem."

Nói xong, nàng thuận tay chui vào vạt áo Tạ Thiếu Ly, sờ lên cơ bắp rắn chắc của y.

Tai Tạ Thiếu Ly đỏ lên, gương mặt lạnh nhạt nghiêm túc khẽ vỡ vụn.

"Nói ra, hình như có liên quan đến những bữa cơm thuốc mỗi ngày huynh làm... Ờm, trong cơm thuốc rốt cuộc bỏ thuốc gì, có thể hóa giả khí âm hàn trong cơ thể muội?" Lâm Tư Niệm còn đang cười dịu dàng, ngón tay đang du tẩu giữa bụng y, mặc sức vuốt ve.

"Chính là một vài loại thuốc bổ an thần... ưm..."

Bị chạm đến nơi trọng yếu nào đó, Tạ Thiếu Ly liền chế trụ bàn tay càng lúc càng bạo dạn của nàng, hơi mất kiên nhẫn nhìn nàng: "Phi Phi, đừng lộn xộn."

Tạ Thiếu Ly âm thầm cho Lâm Tư Niệm uống thuốc gần nửa tháng, mắt thấy khí độc trong cơ thể nàng đã dần biến mất, chỉ có tính tình ương bướng này làm sao cũng không thể trở lại như trước, luôn cảm thấy khí tràng nàng mạnh hơn lúc trước rất nhiều, làm việc luôn rất to gan, thường khiến cho Tạ Thiếu Ly trở tay không kịp.

Nói sao nào, ngươi có thể hiểu được cảm giác một con thỏ mềm mại ngoan ngoãn đột nhiên trở thành một con đại hôi lang không?

Quả nhiên, Lâm Tư Niệm bị Tạ Thiếu Ly ngăn lại nhưng vẫn không giận, thuận thế dán vào cơ thể nóng rực của Tạ Thiếu Ly, nhẹ giọng nói vào bên tai y: "Ở Giang gia gần nửa tháng, ngại việc đang ở nhà người khác, chúng ta đã lâu chưa thân mật rồi, phu quân không muốn sao?"

Tạ Thiếu Ly lẳng lặng nhìn nàng, con ngươi nhạt màu như phủ lên một tầng mây đen, sâu không nói nên lời.

Lâm Tư Niệm cười nhẹ, tiếp tục châm lửa: "Nhưng, muốn rất muốn đó."

Hô hấp Tạ Thiếu Ly cứng lại, y cảm thấy trong đầu mình có tiếng gì đó đứt đoạn, đợi đến lúc phản ứng lại y đang đè Lâm Tư Niệm trong xe ngựa lắc lư, hận không thể nuốt máu thịt đối phương vào trong mình.

"Phi Phi," Lúc động tình, Tạ Thiếu Ly dùng chóp mũi ẩm ướt cọ lên cổ nàng, khàn giọng nói: "Đợi cơ thể muội tốt hơn, chúng ta sinh một đứa nhỏ đi."

Lâm Tư Niệm chỉ ngẩn người một lát, lậ tức bị khoái cảm ùn ùn kéo đến bao phủ, phân tán lung tung chút ý thức còn lại.

Xe ngựa tiến vào thành Lâm An, lúc dừng trước cửa chính Tạ phủ, Lâm Tư Niệm vẫn còn ngủ, Tạ Thiếu Ly nhẹ nhàng ôm nàng xuống xe bước vào phòng, đặt nàng nằm yên xuống giường.

Tạ Thiếu Ly ngồi chưa đầy một chén trà, liền thấy phó tướng Trương Định đột nhiên chạy vào, ôm quyền cúi người nói: "Tướng quân, người trở về rồi."

Tạ Thiếu Ly nhấm một chén trà, nhàn nhạt 'ừ' một tiếng, hỏi: "Lúc ta không ở đây, mọi việc có tốt không?"

Trương Định nói: "Mọi việc trong phủ vẫn như thường, bộ binh có chút công vụ đợi người đi xử lý, ngoài ra chính là..."

Trương Định ấp a ấp úng, ánh mắt cách tấm màn mỏng nhìn Lâm Tư Niệm đang ngủ say trên giường, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Tạ Thiếu Ly hiểu, vén rèm ra khỏi phòng, bảo phó tướng: "Nói đi, xảy ra chuyện gì."

"Thái tử và Tôn thái phó mấy hôm trước kiểm tra sổ sách, nói là gần đây có rất nhiều vây cánh hung hăng không thấy thiên uy, lấy danh 'Thanh quân trắc' (dẹp loạn), thực ra đang ngầm chỉa lưỡi dao về phía Tạ gia..."

Tạ Thiếu Ly nghe xong, lông mày anh khí hơi nhíu lại: "Phụ vương nói thế nào?"

"Vương gia vẫn luôn ẩn nhân, lúc trước bị thái phó và thái tử nói bóng gió cũng không nói gì, hôm qua đối phương nói lời có chút nghiêm trọng, Vương gia liền ở đại điện vì Tạ gia phản bác vài câu."

Phó tướng dừng lại một lát, đè thấp âm thanh nói: "Hai bên cãi nhau rất kịch liệt, sắc mặt lão gia không được tốt, liền vội vã lui triều... Tướng quân người nói, lão gia có ý gì?"

Tạ Thiếu Ly không trả lời hắn, chỉ cúi đầu suy nghĩ chốc lát, phân phó: "Gọi tất cả tướng Tạ gian đến Định tây vương phủ, ta sẽ đến sau."

Phó tướng nhận lệnh thối lui.

Người trên giường trong phòng xoay người, kéo lấy cái eo nhức mỏi, kéo dài âm thanh lười biếng nói: ""Lại phải đi sao?"

Gió xuân kéo đến, màn mỏng trong phòng theo gió khẽ lay động. Ánh mắt sắc bén băng lãnh của Tạ Thiếu Ly rơi xuống, đưa bàn tày thong dài đẩy màn che, ngồi bên cạnh Lâm Tư Niệm, nhẹ giọng 'ừ' một tiếng.

"Có một chuyện không biết muội đã từng nghe chưa: "Ngày xưa có một người nuôi một con hổ con, từ lúc hổ con còn chưa mở mắt đã nuôi nó, huấn luyện nó, hổ con dần dần lớn lên, nó rất nghe lời người đó, trở thành tay săn lợi hại nhất của người đó."

Lâm Tư Niệm híp mắt, cười lạnh một tiếng: "Nhưng con hổ đáng thương đó không biết rằng, trên người người đó luôn mang theo một thanh đoản đao sắc bén, chính là để phòng ngừa lúc nào đó con hổ sẽ vồ đến hắn. Huynh xem, dã thú hung dữ, cho dù nó tự kiềm chế răng nanh cúi đầu xưng thần cũng không bao giờ có được sự tín nhiệm của người khác."

Tạ Thiếu Ly vuốt ve gò má Lâm Tư Niệm, khóe miệng lộ ra một nụ cười như có như không: "Muội nói không sai."

Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, đáng tiếc, chiến tranh ở Yển thành năm ngoái chỉ vừa qua một năm rưỡi, thi cốt các tướng sĩ còn chưa lạnh, thái tử và lão gia đã sắp làm ra chuyện điểu tẫn cung tàn, thật là đáng buồn!

Lâm Tư Niệm nửa tựa trên giường, một tay chống đầu, một tay gõ mép giường, lạnh nhạt cười: "Một đám người Triệu gia chỉ biết chém giết, sao có thể là đối thủ của đội quân tinh nhuệ của nhà Kim được? Thật sự chỉ nghĩ thôi cũng thấy chán ghét rồi."

Nàng dường như lại nhớ đến thảm án vào tết nguyên tiêu năm ngoái, vẻ mặt đầy sương lạnh, trong ánh mắt là hận ý sâu đậm không thể che giấu. Tạ Thiếu Ly nắm lấy ngón tay nàng đưa nên bên môi khẽ hôn một cái: "Đừng nghĩ nhiều, có ta ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Lúc này sắc mặt Lâm Tư Niệm mới nguôi giận, phất tay nói: "Huynh đi làm việc đi, không cần lo lắng cho muội."

Tạ Thiếu Ly không muốn buông tay, dặn dò: "Ta phân phó thiện phòng nấu cho huynh chút cháo, nhớ ăn đó."

"Lại là cơm thuốc sao?" Lâm Tư Niệm nhíu mày, hơi bất mãn nói: "Ngày nào cũng uống, trong miệng không thể nếm được mùi vị nữa rồi."

"Tốt với cơ thể muội, phải uống." Nụ cười nơi khóe miệng Tạ Thiếu Ly khẽ lóe lên rồi biến mất: "Ta sẽ gọi Thanh Linh xem chừng muội, muội đừng mong bày trò, hử?"

Tiếng 'hử' này của y, thật sự là trăm năm khó gặp, lại kết hợp với tuấn nhan kinh thế hãi tục như vậy... chậc chậc!

Lâm Tư Niệm lúc này không thể kìm lòng được, câu lấy cổ Tạ Thiếu Ly hung hăn hôn y.

Hai người làm loạn hồi lâu mới tách ra, Tạ Thiếu Ly lại thở dài, bất đắc dĩ nói: "Phi Phi, ta thật phải đi rồi."

"Không phiền huynh nữa, đi đi." Lâm Tư Niệm thả lỏng tay lăn một vòng trên giường, nhớ chuyện gì đó lại ngồi dậy: "Đúng rồi, ngày mai là thanh minh, muội phải lên núi thăm cha mẹ một chút."

Tạ Thiếu Ly cả kinh, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Có thể dời lui hai ngày không? Ngày mai ta không có thời gian, không thể đi cùng muội."

"Không cần huynh theo, cha mẹ muội sẽ không để ý đâu."

"Ta không yên lòng muội." Tạ Thiếu Ly nghĩ, nói: "Ta bảo Trương Định đi với muội, mang nhiều người một chút, đi sớm về sớm."

Lâm Tư Niệm 'ừ' một tiếng: "Tiêu sư đệ hôm kia đưa thư đến, nói rằng muốn cùng muội đi thăm cha mẹ, muội đồng ý rồi. Đệ ấy dù sao cũng là khách môn của Thái tử, có đệ ấy trong tay chúng ta, Triệu Thác sẽ không hành động thiếu suy nghĩ."

Tạ Thiếu Ly gật đầu, lúc này xem như cứ quyết định như vậy.

Nói ra cũng thật thần kỳ, dường như tiết thanh minh năm nào cũng mưa tầm tã. Trên đường cây liễu xanh tốt, ếch kêu từng trận, phong cảnh Lâm An bảo phủ trong mưa bụi mịt mù, tràn ngập bi thương kéo dài không tan.

Đường trên núi ghồ ghề không ngớt, xe ngựa không thể đi tiếp, Lâm Tư Niệm chỉ có thể xuống xe đi bộ.

"Sư tỷ, cẩn thận chút." Tiêu Hận Thủy xuống ngựa, cầm ô chạy đến che mưa cho Lâm Tư Niệm, còn không quên nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đường hơi trơn, đệ đỡ tỷ, đi chậm chút."

Chân Lâm Tư Niệm cứ đến lúc trời mưa lại râm rỉ đau, lại thêm việc đi đường núi nhiều canh giờ, lúc đến trước mộ Lâm thị cả người đã toàn mồ hôi.

Thanh Linh bưng đến một chiếc ghế mềm đến, để Lâm Tư Niệm ngồi nghỉ một lát liền đi chuẩn bị cái loại tiền giấy hương nến.

Năm ngoái lúc Lâm Tư Niệm đến Lâm An, cũng mang tro cốt Lâm Duy Đường từ Giang Lăng đến chổ này, không ngờ chưa đến nửa năm, đến Lâm phu nhân cũng không còn, một ngôi mộ nho nhỏ nhưng lại đúng với lời thề 'Sống cùng một nhà, chết cùng một huyệt' của phu thê hai người.

Có lẽ trước đó có người đến đây, trước mộ Lâm thị đã đặt không ít hoa quả, còn có một ít tro giấy và hương chưa cháy hết bay khắp nơi, bị nước mưa ngấm qua một đêm, nhếch nhác dính vào tảng đá trên đất.

"Lâm Túc sư huynh chắc đã đến đây." Tiêu Hận Thủy quan sát sắc mặt Lâm Tư Niệm, nhỏ giọng nói.

Lâm Tư Niệm nhàn nhạt 'ừ' một tiếng, con ngươi lạnh lùng thâm thúy không vui: "Thanh Linh, ném hết đống đồ kia đi."

Thanh Linh gật đầu, đẩy hết đống trái cây Lâm Túc cúng xuống, đổi thành đồ của Tạ Phủ.

Thanh Linh bày ra lư hương, tìm một hồi trong giỏ, đột nhiên 'úi cha' một tiếng, vẻ mặt đưa đám nói: "Hương nến hình như rơi trong xe ngựa dưới núi rồi!"

Sao lại bất cẩn như vậy? Lâm Tư Niệm nhíu mày.

Thanh Linh nhanh chóng đứng dậy: "Nô tỳ liền xuống núi lấy."

"Đợi đã!" Lâm Tư Niệm gọi nàng lại, xoay người phân phó Trương Định bên cạnh: "Trương phó tướng, chân tay ngươi nhanh hơn, ngươi đi lấy đi."

Trương định ôm quyền, nhảy vài cái liền biến mất trong sơn dã.

Mưa rơi càng lúc càng lớn, lại bắt đầu nổi gió, Tiêu Hận Thủy khó khăn cầm ô, nửa người đã ướt đẫm, nhíu mày nói: "Sư tỷ, mưa quá lớn rồi, đệ sợ tỷ cảm lạnh, hay là tim nơi nào đó tránh mưa đã."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play