Mặt trời dần chìm xuống, nắng chiều tráng lệ tuyệt trần, có một con chim nhạn cô độc gào thét bay qua.
Gió nhẹ phất qua khiến cỏ khô chập chờn, trên mặt cỏ rơi xuống một mũi tên
đã bị bẻ gãy. Lại bước tiếp hai bước, đến cung tên vào bao đựng tên cũng rơi trên mặt đất, mà chủ nhân của những chiếc mũi tên lông vũ này lại
chẳng rõ tung tích.
Lâm Tư Niệm bị người ta lôi vào trong bụi cây, mùi cỏ khô và bùn đất hòa
lẫn mùi máu tanh nồng đập vào mặt, thật khiến người khác buồn nôn.
Nàng mở to mắt nhìn hắc y nam nhân đẫm máu trước mặt, muốn hét lên nhưng lại bị hắn chặt chẽ bịt miệng lại.
“Này, im lặn đi!” Nam nhân phát ta hơi thở nặng nề, mỗi chữ hắn nói, trong
miệng liền như chảy xuống những giọt máu đỏ tươi, nhìn bộ dáng này là
đang trọng thương.
Cho dù hắn đã đổi một hộ hắc y dạ hành, gương mặt xinh đẹp cũng chật vật
bất kham, nhưng Lâm Tư Niệm vẫn có thể nhận ra hắn - Hoa Lệ.
Cảm giác bị áp chế rất khó chịu, Lâm Tư Niệm theo bản năng bắt đầu giãy
dụa, một chân đá vào dưới sườn đang chảy máu của Hoa Lệ khiên hắn rên
lên một tiếng, sau đó một thanh đoản đao sắc nhọn liền kề lên cổ nàng.
“Không ngờ đã đến đây rồi mà vẫn gặp được nàng, cũng xem như là có duyên đi.”
Hoa Lệ hiển nhiên cũng nhận ra nàng, ánh mắt xinh đẹp nhưng nguy hiểm
híp lại, khóe môi khẽ nhếch lên một bên, cười rất âm tà: “Nể mặt huynh
nàng và Tiêu Hận Thủy, ta không muốn hại nàng, nàng tốt nhất không nên
lộn xộn. Bằng không...”
Hắn nói, lưỡi dao lạnh băng càng kề sát vào cổ nàng khiến người khác không lạnh mà run.
Lâm Tư Niệm “ưm ưm” hai tiếng, trừng mắt, vô thanh mà hỏi mục đích đến đây của hắn.
“Như nàng thấy, ta đang bị người khác truy sát, có một món đồ...”
Còn chưa nói xong, Hoa Lệ cảnh giác nằm xuống, cả người dường như mặt đối
mặt nằm trên người nàng. Ánh mắt Lâm Tư Niệm đỏ lên, một tay lật bàn tay Hoa Lệ đang nắm tay mình, một tay lung tung đánh hắn, cả người kịch
liệt giằng co.
“Đừng phát ra tiếng! Bọn họ đuổi tới rồi!” Hoa lệ gầm nhẹ bên tai nàng, một
tay khống chế hai cổ tay nàng áp lên đầu, cả người giống như rút kiếm
ra, từ trong ra ngoài tản ra lệ khí kinh nghiệm giang hồ. Hắn nhìn Lâm
Tư Niệm, thở dốc nói: “Nàng nghe đây, có một vật rất quan trọng mà ta
phải bỏ nửa mạng sống mới cướp lại được, tuyệt đối không thể để rơi vào
trong tay bọn chúng!”
Lại là một trận chim hoảng sợ bay lên, lần này đến Lâm Tư Niệm cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ.
Nếu không đi liền không kịp nữa! Hoa Lệ lấy ra một cuốn sổ rách nát nhiễm
đầy máu tươi trong ngực ra, cũng không thèm để ý kháng cự của Lâm Tư
Niệm, liền cưỡng bách nhét cuốn sổ giấu trong áo nàng.
“Giúp ta bảo quản nó thật tốt.” Dứt lời, hắn rón rén bò lên, như một con hắc
báo mạnh mẽ, rất nhanh đã biến mất trong bóng cây rậm rạp.
Lâm Tư Niệm sắc mặt tái nhợt, kéo cơ thể đang nhũn bò ra khỏi lùm cây.
Nàng co quắp ngồi trên tảng đá cạnh dòng suối, cau mũi ngửi được trên người
một cổ máu tươi còn lưu lại. Nàng cúi đầu nhìn, nhất thời giật mình một
cái, thầm nghĩ không xong!
Trên ngực nàng có vài vết máu dày đặc còn chưa khô do Hoa Lệ lúc nãy lưu lại.
Dường như đồng thời, trong bụi rậm phóng ra vài bóng đen, Lâm Tư Niệm nhìn
cái bóng trong dòng suối, có thể nhìn rõ ánh sáng lạnh lẽo toát ra từ
những thanh kiếm trong tay bọn họ, số người tuy không đông nhưng hiển
nhiên là không phải hạng tốt lành gì.
Tay Lâm Tư Niệm run rẩy.
Bên cạnh có chỉ có thỏ rừng lúc trước săn được mới lột da được một nửa, là
thức ăn Triệu Anh để lại trước khi đi. Lâm Tư Niệm suy nghĩ nhanh chóng, đứng dậy nhấc chân đã bay con thỏ đầy máu kia, trong miệng mắng: “Tiểu
súc sinh này, chết rồi cũng không làm người ta bớt lo, máu chảy ra đều
làm bẩn thường y mới của ta rồi!”
Sau đó nàng quay người, giống như mới phát hiện sự xuất hiện của đám người
kia, giật mình hét lên một tiếng, ôm ngực lùi về phía sau một bước: “Các người là ai?... Không đúng, cả ngọn núi này đều thuộc khu vực săn bắn
của hoàng gia, các người sao vào đây được?”
Mấy người hắc y nhân che mặt đưa mắt nhìn nhau, trong đó một nam nhân dường như là thủ lĩnh bước lên một bước, đè xuống bội kiếm bên hông thử dò
xét nói: “Giao vật đó ra đây, chúng ta sẽ không làm hại ngươi.”
Mười ngón tay Lâm Tư Niệm run rẫy nhưng trên mặt lại giả ngu, giang hai cánh tay che lấy mấy con hoẵng, nai nằm đầy đất: “Giao ra? Hừ, chúng ta cực
khổ một ngày mới săn được chừng này, dựa vào cái gì phải giao cho mấy
người!”
Hắc y nhân nhìn nhau, không biết nàng là thật sự vô tội hay là đang giả vờ hồ đồ.
Tên thủ lĩnh kia nghiêng đầu, phân phó thuộc hạ: “Hắn đã bị thương sẽ chạy không được xa. Chia ra đuổi theo!”
Mấy người nhận lệnh thối lui. Nhưng tên thủ lĩnh kia lại không đi, ngược ại còn bước đến Lâm Tư Niệm hai bước, đè giọng nói: “Tiểu cô nương, cô có
nhìn thấy một nam nhân áo đen nào bị thương không?”
Lâm Tư Niệm nghĩ thầm, Hoa Lệ cái con bò vương bát này, lần này hại cô thảm rồi!
“Không có!” Lâm Tư Niệm lắc đầu, lại sợ nhiều lời lỡ sự, liền mở giọng hét:
“Vương gia tỷ tỷ sư đệ! Tiểu tâm can của các người sắp bị người ta đánh
chết rồi!”
Dư âm không dứt, vang vọng mãi trong khoảng không.
“Này, ai đang bắt nạt tiểu tâm can của chúng ta đó!” Một giọng nữ mang theo ý cười vang lên trong rừng, sau đó một đoạn cung tên phá không lao tới,
vèo một tiếng đâm xuống mũi giày của tên hắc y nhân kia.
Trong lòng Lâm Tư Niệm tầm vỗ tay khen hay!
Mũi tên này không làm hại đến tính mạng của hắc y nhân, nhưng cũng đủ để
thị uy. Quả nhiên, hắc y nhân có chút kiêng dè dừng bước.
Tiếp đó, ba người cưỡi ngựa tuyệt trần lao ra. Bạch y vừa lóe lên, Giang Vũ
Đồng liền bay đến trước mặt Lâm Tư Niệm, hai cổ tay khẽ động, hai thanh
nhuyễn kiếm dài ba thước như rắn chui ra, dưới ánh tịch dương lóe lên
đạo quang trong suốt.
Triệu Anh cũng thúc ngựa đến, ngồi trên lưng ngựa khinh thường nhìn hắc y
nhân, tựa tiếu phi tiếu nói: “Lại là ngươi! Vừa nãy ở trong rừng bị tiểu gia giáo huấn còn chưa đủ thảm sao! Đến đến đây, báo cái cẩu danh của
người xem! Để gia gia ta xem con chó nhà nào không xích cho tốt để chạy
ra ngoài cắn người như vậy!”
Giang Vũ Đồng bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu, ý cười trên mặt càng điên
cuồng: “Thế phong nhật hạ, vương khí suy kiệt! Dưới chân thiên tử, khu
vực săn bắn của hoàng gia là nơi một con chó con mèo nào đó có thể tùy
tiện xông vào sao!”
Hai người kẻ xướng người họa, tên hắc y nhân kia nếu như không che mặt chỉ sợ mặc sớm đã tái mét rồi.
Hắc y nhân am hiểu xem xét tình hình, thấy mình không phải là đối thủ của
Giang Vũ Đồng liền lùi về sau một bước, mũi chân nhấc lên nhảy lên cây
vài cái liền biến mất dưới ánh mắt của mọi người.
Lâm Tư Niệm thở nhẹ một hơi, dây cung căng chặt trong lòng cũng được buông lỏng, hai chân liền mềm nhũn.
Tiêu Hận Thủy xuống ngựa, bất động thanh sắc đẩy lưng nàng một cái, Lâm Tư Niệm mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.
Giang Vũ Đồng giương kiếm lên thu lại vào trong tay áo, xoay người nhíu máy
liếc Triệu Anh một cái, trong ánh mắt hiếm khi không mang chút ý cười:
“Anh cô nương, đã nói để ngươi ở lại với Tư Niệm, ngươi lại muốn chạy
loạn! May mà kịp thời trở về!”
“Ta...” Triệu Anh không thể phản bác, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, tức giận đi buộc ngựa.
Tiêu Hận Thủy hạ tầm mắt, cũng có chút tự trách: “Đều trách ta, ta không nên rời đi.”
“Không trách sư đệ, ai cũng sẽ không ngờ rằng trong khu vực săn bắn này sẽ có
thích khách trà trộn vào.” Lâm Tư Niệm thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Mấy
người đi lấy mật ong, sao lại đi lâu như vậy?”
“Trong rừng gặp đám thích khách này liền đánh nhau một trận nên mới trễ.”
Giang Vũ Đồng quay người, nhìn thấy vệt máu trên người Lâm Tư Niệm nhất
thời hết hồn, khẩn trương nói: “Y phục muội sao lại dính máu, bị thương
sao?”
Dứt lời, nàng sờ vào ngực Lâm Tư Niệm: “... Hửm? Trong y phục giấu thứ gì đó?”
Lâm Tư Niệm hoàn hồn, nhớ lại tên khốn kiếp Hoa Lệ kia còn nhét vào trong
lòng nàng một thứ bỏng tay như thế này, liền lôi cuốn sổ nhiễm máu kia
ra, tùy tiện lật lật. Trên cuốn sổ là những bức hình miêu tả một vài
phương pháp điều tức và công thức, bên cạnh còn chú thích tên gọi dược
liệu bổ trợ, hình như là một bộ công pháp.
Lâm Tư Niệm nhìn cái hiểu cái không, nhỏ giọng nói: “Không phải máu của
muội, là Hoa Lệ. Hắn bị đám người kia truy sát, vừa hay bắt gặp muội.
Cuốn sổ này chính là hắn nhờ muội giữ giúp.”
Tiêu Hận Thủy giật mình, nhất thời sắc mặt ngưng đọng lại: “Huynh ấy sao lại ở đây.”
“Hoa Lệ là ai?” Giang Vũ Đồng nghi ngờ nhận lấy cuốn sổ kia, cười nhạo nói:
“Chẳng lẽ đám thích khách kia là đang tìm thứ này...”
Đang nói, ý cười trên miệng Giang Vũ Đồng dần mất đi, giống như nhìn thấy
thứ gì đáng sợ, đôi con ngươi luôn tràn đầy tiếu ý kia cũng tăng thêm
vài ý lạnh.
Triệu Anh buộc ngựa xong đi đến, đưa tay đoạt lấy cuốn sổ trên tay Giang Vũ
Đồng, cười hihi nói: “Đang xem đồ tốt gì đó? Âm dương... phá lập quyết?”
Triệu Anh hơi mù mịt: “Bí tịch võ công? Đâu đến thế.”
Lâm Tư Niệm cũng có chút mờ mịt, Âm dương phá lập quyết là cái gì?
Nếu như là một cuốn bí tịch bình thường, chắc sẽ không đến nỗi khiến sắc
mặt Giang Vũ Đồng đại biến như vậy. Nghĩ đến đây, Lâm Tư Niệm lại có
chút thấp thỏm không yên.
“Tư Niệm, cái người họ Hoa kia là người như thế nào?” Giang Vũ Đồng hỏi, vẻ mặt nghiêm túc khó gặp.
“Muội chỉ biết hắn là người giang hồ, từng cứu huynh trưởng muội, lúc ở Lâm
phủ có duyên gặp mặt.” Lâm Tư Niệm thành thật nói: “Vừa này hắn bị người truy sát đến đây, cùng đường mới lén đưa cuốn sổ này cho muội, muốn
muội giúp hắn giữ... Có chuyện gì sao?”
“Có chuyện lớn đó. Muội có biết giang hồ bây giờ chính tà hai phái có bao
nhiêu người vứt bỏ tất cả, không từ thủ đoạn cũng muốn có được nó
không?” Đôi mắt đen nháy sáng ngời của Giang Vũ Đồng sâu không thấy đáy, tựa tiếu phi tiếu nói: “Âm dương phá lập quyết, trước phá sau lập, có
thể khiến người ta trong một thời gian ngắn gia tăng nội công cực lớn.
Kỳ lạ, Cuốn tà công này hẳn đã bị hủy vào hai mươi năm trước rồi chứ...”
“Đồ tốt như vậy, ai nỡ hủy chứ?” Đôi lông mày rậm rạp của Triệu Anh nhíu
lại, hai ngón tay kép lấy cuốn sổ lắc lắc: “Hay là ta cũng học thử,
luyện trở thành một thiên hạ đệ nhất xem sao. Đến lúc đó, ai cũng không
thể ngăn cản ta trở thành con rể của Giang gia!”
“Nếu như thật tốt như thế, cũng sẽ không có người muốn hủy nó đi.” Lâm Tư Niệm nhạy bén nắm được điểm mấu chốt.
“Thông minh.” Giang Vũ Đồng đoạt cuốn sổ từ tay Triệu Anh lại: “Phàm là đi lối tắt đều phải trả giá lớn. Tu luyện loại công phu này phải dùng hơn trăm loại thuốc mạnh và □□ phụ trợ, một thời gian sau, nhự thì tâm tính đại
loạn, trầm luân trở thành một con quái vật máu lạnh chết chóc, nặng thì
giảm tuổi thọ, bị nổ tung mà chết... Nhưng bất quá đó vẫn chỉ là truyền
thuyết, độ chân thật không thể nào kiểm chứng.”
Triệu Anh cười nói: “Cho dù là truyền thuyết, cũng đủ để khiến người tâm thuật bất chính đổ xô chiếm lấy.”
Giang Vũ Đồng nhìn cuốn sổ như có suy nghĩ gì, nặng nề nói: “Chuyện hôm nay
ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng, dường như quá mức trùng hợp rồi.
Tư Niệm, vật này muội không thể giữ, sẽ đưa tới họa sát thân.”
Triệu Anh kiến nghị: “Thứ tà vật kia giữ lại chính là tai họa, đốt nó đi.”
Chuyện này hình như không có đạo đức cho lắm, dù sao cũng là do Hoa Lệ dùng
nửa cái mạng cướp về liền mang đi đốt như vậy, hắn nhất định tức đến ói
máu. Nhưng lưu lại thứ đồ này ại càng thêm họa...
Lâm Tư Niệm khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ sẽ không bao giờ đi săn nữa, mỗi lần đi săn đều xảy ra chuyện chẳng tốt đẹp gì!
Mùa đông năm nay lạnh hơn bình thường, bởi vì lo lắng bệnh cũ của Giang Vũ
Đồng sẽ tái phát, Lâm Tư Niệm liền phối vài vị thuốc, chia làm hai phần, một phần đưa cho Giang Vũ Đồng, một phần gửi cho chị Tiêu Hận Thủy.
Cuối năm sắp đến, trận tuyết đầu tiên đổ xuống đất An Thành.
Lúc tỉnh lại, khắp nơi đã khoác lên mình tấm áo màu bạc trắng muốt, phong
tuyết rả rích, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng cánh cây bị tuyết đè
gãy giòn tan. Trong phòng lửa than ấm áp, Lâm Tư Niệm đang cầm lò sưởi
tay ngồi bên cửa sổ phía tây, trên án kỷ bày một đống giấy Tuyên thành
nhăn nhúm.
Đây là bài học hàng ngày của nàng - viết thư cho Tạ Thiếu Ly ở ngoài biên cương, báo cáo tất cả việc nhỏ nhặt ở nhà.
Nhưng Tạ Thiếu Ly lại rất ít hồi âm. Nàng biết y bận nên cũng không tính toán gì, mỗi lần nhận được một bức thư hồi âm, cho dù là rất ít chữ nàng
cũng sẽ rất vui, ban đêm luôn lăn qua lật lại lôi ra xem mới ngủ được.
Ngoải cửa sổ yên lặng đến chỉ còn nghe thấy tiếng người quét tuyết, thời tiết hôm nay thực sự rất lạnh, Lâm Tư Niệm thở ra một ngụm khí trắng, mỗi
khi viết được vài chữ nàng áp ngón tay lạnh đến đỏ ửng của mình lên lò
sưởi.
Lưu loát viết được vài trang giấy, Lâm Tư Niệm đang nằm bò trên án kỷ thất
thần liền nhìn thấy Thanh Linh vẻ mặt vui vẻ chạy vào, cười nói: “Phu
nhân phu nhân, Thế tử gia hồi âm rồi!”
Lâm Tư Niệm lập tức ngồi thẳng dậy, trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng, chìa tay về phía Thanh Linh: “Nhanh nhanh, nhanh đưa ta!”
Thanh Linh đặt thư lên tay Lâm Tư Niệm. Phong thư này bôn ba ngàn dặm phong
sương, đã bị nhăn nhúm đi nhiều, trên phong thư còn có một vết ố to. Lâm Tư Niệm đau lòng, tìm một con dao nhỏ cẩn thận rọc ra.
May mà chữ bên trong vẫn chưa bị ảnh hưởng gì lớn.
Vẫn là nét bút đoan chính tuấn dật, Lâm Tư Niệm dường như có thể tưởng
tượng ra bộ dáng y thân khoác chiến giáp, treo đèn cầm bút trong đêm
lạnh. Nàng vuốt ve trang giấy, nhìn đi nhìn lại mấy con chữ ngắn ngủi
kia, dường như muốn nuốt luôn vào trong bụng, nụ cười trên khóe miệng
cũng càng ngày càng sáng lạn.
[Tư Niệm, mọi việc đã xong, vãi ngày nữa sẽ về.]
Thanh Linh đứng bên cạnh cười trộm. Lâm Tư Niệm chỉ vào hai chữ “Tư Niệm”,
cười tủm tỉm nói: “Ngươi nói huynh ấy có ý gì đây? Là đang viết tên của
ta, hay là đang nói nhớ ta đây?”
Thanh Linh cười nói: « Nô tài thấy hia khả năng điều có, Thế tử gia là đang nhớ Tư Niệm. »
Lâm Tư Niệm được chọc vui vẻ, nhấc bút bỏ đi ‘chuyện đi săn’ đã được viết
xong, chiến trường nguy hiểm, nàng không muốn Tạ Thiếu Ly vì nàng phân
tâm.
Sau khi viết lại, nàng đưa thư cho Thanh Linh, rồi lại nhớ đến chuyện gì liền xoay người lục lọi tủ rương.
Thanh Linh thấy nàng lấy áo quần lôi đầy khắc phòng, nhất thời dở khóc dở cười : « Người đang tìm gì thế phu nhân ? »
« Chiếc áo choàng lông hồ lý mới làm, chính là dùng da con hồ ly lúc trước ta đi săn được làm, màu đen, ta để ở đâu rồi ? »
« Trong tầng cuối cùng trong tủ đó. »
Lâm Tư Niệm tìm thấy chiếc áo choàng dày cộm theo lời chỉ dẫn, đưa tay sờ
vào bộ lông hồ ly mềm mại, cười vừa mãn ý vừa ngọn ngào: “Nhanh nhanh
mang đi.”
“Vâng vâng vâng, nô tỳ chạy đi liền!” Thanh Linh cười nhận hàng, quả thật là chạy ra ngoài.
Lâm Tư Niệm chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, hít sâu một hơi ngã vào thấm thảm trải trên sàn, ôm thư lăn một vòng, lại đưa lên miệng hôn một cái, thầm nghĩ quá tốt rồi, Tạ Thiếu Ly cuối cùng cũng sắp trở về rồi!
Nàng muốn hôn y, muốn cùng y ngủ, muốn muốn chết luôn!
Đợi đến lúc tuyết tạnh trời quang, Lâm Phu nhân phái người đưa thư tới,
muôn nhân cuối năm đi Bình An Tự bái Bồ Tát, ước vài điều, Lâm Tư Niệm
chỉ có thể đi theo, thuận tiện xin thẻ bình an cho Tạ Thiếu Ly.
Bình An tự nằm ở trên sườn núi ngoại ô Lâm An, bởi vì là nơi Hà Dương Trường công chúa tu hành nên nơi này tuy ở trong núi nhưng ngày ngày khách
hành hương đều không thiếu, hương hỏa cũng rất thịnh vượng, có thể có
phúc đến đây đều là gia định quý tộc quan lại ở trong kinh thành.
Tuyết rơi làm đường lên núi trơn trượt, Lâm Tư Niệm đi rất khó khăn, trời mua đông nhưng cả người đều là mồ hôi, chỉ có thể cởi áo khác
Thật không dễ dàng đến cửa từ viện khí thế rộng rãi trang nghiêm, Lâm Tư
Niệm đưa mắt nhìn đoàn quan nhân công tử, thục nữ phu nhân nườm nượp đến hương khói xung quanh, lắc đầu than thở: “Vừa nhìn tưởng đây là cảnh
trong chùa, ai ngời đất nước ta loạn trong giặc ngoài, sức cùng lực kiệt đã lâu? Không đi hỏi muôn dân, lại đi cầu quỷ thần, cũng thật ngạc
nhiên!”
“Xem như con hiểu nhiều, chuyện này có thể đứng ở đây nói sao?”
Lâm phu nhân cảnh cáo trừng nữ nhi một cái, cánh tay sờ vào chuông đồng
chậm rãi mà trang nghiêm bước vào cửa: “Người một khi đã già thì sẽ mang thật nhiều tín ngưỡng ký thác vào những thứ hư vô mờ mịt trên người,
mong bình an. Ta lúc trước cũng không tin những thứ này, cho đến khi cha con không còn nữa, mới bắt đầu mong trên đời này thật sự có quỷ thần,
cho dù chỉ phó thác một giấc mộng thôi cũng được.”
Lâm Tư Niệm tự giác lỡ lời, không thể làm gì hơn là đổi chủ đề: “Đi đi, đi cầu nguyện xin xăm đi!”
Mẹ con hai người quỳ xuống dập đầu với Bồ Tát, cầu nguyện, lại đi sờ tượng Bồ Tát, nói là có thể thấm chút tiên khí, gặp dữ hóa lành. Làm xong tất cả mọi thứ, liền có một tiểu hòa thượng dẫn hai người đến phòng thiền ở hậu viện, đến chổ trụ trì xin bùa hộ mệnh.
Lâm phu nhân nhớ trạng phu đã mất, liền cùng trụ trì bàn bạc, muốn đặt một
bài vị của Lâm Duy Đường ở trong tự. Lâm Tư Niệm đoán chừng đề tài này
nhất thời không kết thúc được thế là liền lén ra khỏi cửa, đi vào viện
giải sầu một chút.
Tiếng chuông hùng hồn kinh động đến vài con sơn hạc. Trong núi nơi nào cũng
bị tuyết và sương che phủ, xuyên qua tường cao đại ngói, mơ hồ có thể
nhìn thấy những hàng cây cổ trùng trùng trắng toát, dõi mắt trông về
phía xa, trời đất mênh mông, dường như một cục đá một ngọn cây đều lộ ra thiền ý, gột rửa tâm trạng.
Gió nổi lên có chút lạnh. Lâm Tư Niệm phủ áo khoác hồ ly lên, kìm lòng
không đậu bước hai bước, dựa ở cánh cổm vòm ngắm tấm bùa hộ mệnh lão hòa thượng cho.
Đó chẳng qua là một viên ngọc thạch không biết tên treo vào một sợi dây
mày đỏ, nhìn vào rất bình thường, cũng không biết là có tác dụng chiêu
phúc trừ tà thật không.
Nàng trong lòng huyễn tưởng cảnh tượng mình tặng nó đi, nhịn không được liền nhếch lên khóe miệng, nghĩ thầm đến lúc đó nhất định phải sờ tai Tạ
Thiếu Ly, xem y có xấu hổ hay không...
“... Cũng không phải không có y là không được, ta chính là nuốt không trôi
cục tức này! Hoàng tẩu, người cũng biết mọi quý nữ ở Lâm An đều cười
nhạo ta thế nào mà?”
Trong thiên phòng ở thiền viện đột nhiên truyền đến một giọng nữ bén nhọn,
Lâm Tư Niệm nhất thời ngẩn người, cảm thấy giọng con gái trẻ tuổi ngang
ngược này có chút quen tai.
Một giọng nữ khác tuổi có vẻ lớn nói: “An Khang, ngươi là đế cơ, sao một chút độ lượng cũng không có?”
... An Khang công chúa? Quả nhiên là cô ta.
Lâm Tư Niệm hiểu ra : Người còn lại được cô a gọi là hoàng tẩu, chắc là Thái tử phi rồi.
Lâm Tư Niệm không có ấn tượng tốt với An Khang, nhất thời cảm thấy trong
lòng có chút chán ghét, đứng dậy muốn đi, lại nghe thấy Thái tử phi nói
tiếp : « Tạ Thiếu Ly đã cưới nha đầu Lâm gia kia, mọi việc đã xong xuôi, ngươi lại cứ oán hận thì làm được gì ? Cũng không thể gả vào Tạ gia làm thiếp, đó mới trở thành trò đùa thật sự. »
Lâm Tư Niệm cả người cứng ngắc, dừng bước.
Âm thanh của bọn họ không tính là lớn, nhưng Lâm Tư Niệm tai rõ mắt sáng,
trong viện lại rất yên tĩnh, vì vậy có thể nghe thấy rõ ràng.
« Nói như vậy, ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt rồi? »
An Khang công chúa hừ lạnh một tiếng, chỉ cần nghe thấy thôi cũng có thể
cảm giác được sự khuất nhục và tức giận của nàng lúc này : « Hoàng tẩu
biết không, từ năm người ở Lâm An này đều biết ca của ta muốn gả ta cho
Tạ Thiếu Ly, kết quả không biết ở đâu nhảy ra một Lâm Tư Niệm, đã thế
vừa xấu lại còn què ! Bị người như thế quấy rối hôn sự, thân phận đế cơ
của ta còn có giá trị gì, sau này còn ai nể mặt nhìn ta nữa ! »
Vương phi thở dài một hơi : «Ngươi rõ ràng biết rằng quấy rối hôn sự của
ngươi không phải là Lâm gia mà là Tạ Thiếu y không có ý với ngươi. »
« Ta không cần biết ! » An Khang không đụng vào Tạ Thiếu Ly được, chỉ có thể đẩy tất cả tức giận lên người Lâm Tư Niệm, giận dữ nói : « Cô ta chính
là cái gai trong mắt ta, một ngày có cô ta ta liền không quên được nỗi
nhục này. Sớm muộn gì cũng có một ngày ta giết chết tên nữ nhân này ! »
« Ai di đà phật ! Dưới chân Bồ Tát ngươi sao có thể vọng động sát niệm. »
Thái tử phi hiển nhiên cũng mệt ứng phó rồi, giọng điệu có chút không
kiên nhẫn : « Nếu như là cô nương nhà bình thường nào đó cũng xem như
giết một hai người cũng không hề gì, đằng này sau lưng Lâm Tư Niệm lại
là Tạ gia, Tạ gia lại liên quan đến Vĩnh Ninh quận chúa và Kim Lăng quận vương, đến ca ca của ngươi cũng không thể dễ dàng đụng vào cô ta. »
An Khang không biết là đang tức giận hay là đã bị thuyết phục, hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Vương phi lại nói : « Khó khăn lắm mới chết một tên Lâm Duy Đường, bên cạnh
Tạ Doãn đã không có người bày mưu tính kế nữa, chính là lúc thực lực đơn bạc, kế hoạch của ca ca ngươi đã đến thời khắc mấu chốt, không thể để
ngươi làm loạn được... »
Trong đầu Lâm Tư Niệm oanh một tiếng, trống rỗng.
Kế hoạch ? Kế hoạch gì ?
Chẳng lẽ là không thể mượn hơi liền muốn tiêu diệt Tạ gia sao ?
Đáng thương cho Tạ gia vì thiên tử chinh chính nhiều năm như vậy, không một
chút oán trách lại sắp bị đám người mình liều mạng bảo vệ đâm sau lưng.
Địch ngoài còn chưa lui, giang sơn đã thối nát, người còn chưa nằm xuống Thái tử đã muốn tiêu diệt trung thần Tạ gia rồi...
Người này sao có thể xứng trở thành thái tử một nước chứ !
Lâm Tư Niệm giận đến toàn thân phát run.
Mà lúc này, Lâm phu nhân trong phòng trùng hợp đã bàn xong chuyện, thấy nữ nhi ngốc lăng đứng ở trong đình viện iền mở cửa lo lắng nói : « Phi
Phi, con đứng đó... »
Tiếng nói chuyện trong phòng khách im bặt.
Lâm Tư Niệm nhanh chóng hoàn hồn, lấy tốc độ nhanh nhất chạy qua kéo mẫu thân về phòng đóng cửa lại.
Sắc mặt nàng tái nhợt, không biết An Khang và Thế tử phi rốt cuộc có thấy
bóng dáng nàng không, điều duy nhất có thể chắc chắn là bọn họ nhất định đã nghe thấy mẫu thân gọi tên nàng.
Với năng lực của Thái tử, điều tra những người con gái hôm nay vào hậu viện có những ai không hề khó, sớm muộn cũng có một ngày tra ra nàng. Càng
huống hồn, nàng dường như còn nghe thấy một bí mật ghê gớm...
Toi rồi, lần này thực sự đã gây đại họa !
« Phi Phi, sao vậy ? » Lâm phu nhân thấy nữ nhi sắc mặt tái nhợt liền lo lắng hỏi.
« Mẹ, người cùng con về phủ đi. Gần đây có chút nguy hiểm... »
Đôi mắt Lâm Tư Niệm lạnh mà thâm trầm, không đợi Lâm phu nhân trả lời nàng
đã run rẩy nói với trụ trì đang chắp tay đứng bên cạnh : « Đại sư, có
thể phiền người đưa một bức thử cho Kim Lăng quận vương, nói chân ta
phát tác không tiện xuống núi, mời hắn mang hộ vệ đến đón ta một
chuyến. »
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT