*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edited by Meo_mup“A chú, Tông Thịnh hôm nay có đi làm nhỉ?”
“Nó hả? Ừ, sáng nay có tới nhưng ra công trường rồi.”
“Đi công trường sao? Tôi đi công trường tìm vậy.” tôi nói, rồi xoay người đi, không chừng còn lên được taxi kia. Nhưng vừa định đi thì đã có hai cô gái trẻ kéo tôi lại. Một người cầm điện thoại dí sát vào miệng tôi, có lẽ là ghi âm, một người khác nói:
“Tiểu thư, tiểu thư, cô là Tông Ưu Tuyền sao?”
“Mấy người làm gì vậy?” Tôi hoang mang.
“Chúng tôi nghe nói, cô là bạn gái Tông Thịnh tiên sinh phải không? Chúng tôi có một số việc muốn phỏng vấn.”
Đến đây tôi đã hiểu. Phóng viên mấy cái tin bát quái thật lợi hại, đã có thể trong thời gian ngắn tìm hiểu ra người trên video là Tông Thịnh, đến cả tôi là người có liên quan cũng đã điều tra ra. “Thực xin lỗi, ta còn có việc!” Loại thời điểm này, dù cho tôi nói cái gì đều có khả năng không phù hợp nên tốt hơn hết là không nói gì cả.
Nhưng phóng viên làm sao có thể bỏ qua cho tôi được?! Một người hỏi: “Tiểu thư, chúng ta chỉ cần vài phút, chúng ta muốn tìm hiểu một chút, cô có biết hay không chuyện Tông Thịnh tiên sinh ở khách sạn Sa Ân không? Đối với việc hắn có bạn gái khác lại còn đã mang thai, cô có ý kiến gì không? Cả động tác hắn đá vào bụng bạn gái đang mang thai, có có gì muốn nói không?”
Một người hỏi đã đủ làm tôi cảm thấy cuống lên. Một người khác còn cầm điện thoại ghi âm, lại còn lôi kéo quần áo tôi khiến cả người tôi xốc xếch. Tôi cắn môi, thở khó khăn. Trong lòng chợt nghĩ ra một chiêu.
Tôi không thể nói cái gì, vì tôi nói bịa ra điều gì cũng có thể ảnh hưởng tới Tông Thịnh, do đó, tôi vội vờ thở hổn hển, tay ôm đầu: “Ta mới ra viện, ta, ta, chú ơi, ta không thoải mái.” Tôi quay sang bảo vệ bên kia nói, nhưng giọng không lớn.
Tôi cảm thấy mình không phải là học ngành diễn xuất nên có khả năng có nhiều sơ hở, nhưng hai cô gái kia thì gấp lên, hai người nhìn nhau, vội buông tay đang kéo tôi ra, vừa nói: “Cần ta đưa đi bệnh viện sao?”
“Vậy chúng ta đây liền không quấy rầy ngươi, ngươi không thoải mái thì mau nghỉ ngơi đi.” Nói xong câu này, bọn họ liền chạy về chỗ khác, như bỏ chạy khỏi dịch bệnh vậy.
Nhìn bọn họ đi xa, tôi mới ngừng diễn, thở dài, hiện tại taxi cũng đi rồi, tôi còn phải đứng giữa đường đợi xe nữa.
Hai giờ chiều tôi mới tới được công trường, tôi lặng lẽ đứng nhìn bóng dáng bọn Tiểu Mễ xinh đẹp ngồi sau vách kính. Giữa văn phòng đã có mô hình cũng bằng kính của tòa nhà, thật đẹp và lộng lẫy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT