(Đây là tên một bài thơ Trung Quốc. Dịch theo nghĩa đen là làm quần áo cho người khác và thấy mọi người hạnh phúc khi họ kết hôn. Dịch theo nghĩa bóng là đơn giản muốn mang lại lợi ích cho người khác trong khi người ta không thấy biết ơn cho lắm, kiểu như bị lợi dụng, theo editor hiểu là như thế)
Xuất phát từ phép lịch sự, Vãn Hâm vẫn là thoải mái tự nhiên, hào phóng mà nở nụ cười, ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Ba, mẹ."
"Thật đúng là Vãn Hâm!"
Mẹ Ôn Hàn Vũ tiến lên, đem Vãn Hâm trước sau đánh giá một chút, cười có chút giả tạo: "A, lúc này trở về có hơi đường đột, Vãn Hâm a, từ nước ngoài quay về hả? Mặt mũi càng ngày càng đẹp."
"Cám ơn mẹ, mẹ cũng càng ngày càng trẻ ra."
Ôn mẫu nghe vậy, cười đến giả dối hơn nữa: "Thật không? Nhưng cũng không thể so sách với người trẻ tuổi các con được."
Mẹ Ôn Hàn Vũ, năm đó là người đầu tiên không đồng ý Vãn Hâm gả vào Ôn gia. Tuy rằng mấy năm nay, cơ bản quan hệ giữa bà với cô con dâu này cũng không xảy ra vần đề gì lớn cho lắm, thế nhưng có chút ngăn cách, theo thời gian trôi qua, không tăng cũng không giảm.
"Trở về là tốt rồi, con cùng Hàn Vũ cũng đều không còn nhỏ, luôn ở riêng hai nơi như vậy cũng không phải biện pháp tốt, vốn dĩ mẹ cùng ba mẹ con cũng có đề cập qua chuyện này."
Ôn Hạo Hiên lúc sau mở miệng, rốt cuộc vẫn là người đàn ông làm chủ ở Ôn gia, nói chuyện phong thái rất trầm ổn, Ôn Hàn Vũ có một ít mánh khóe thủ đoạn cũng như khí phách, đều là kế thừa từ Ôn Hạo Hiên: "Mọi người cũng đừng đứng ở bên ngoài nữa, đi vào ăn cơm thôi, người hầu đều đã bày sẵn đồ ăn trên bàn rồi."
Mọi người hiển nhiên đều đồng ý, Đồng Thanh Mộng kéo tay Vãn Hâm. Nơi này đang có nhiều người bên trong, đối với Vãn Hâm mà nói rất đúng ý cô, cô cúi người vừa mới chuẩn bị nói với mẹ mình cái gì đó, Ôn Vũ Hàn đứng một bên vẫn đang trầm mặc lại ở phía sau nặng nề lên tiếng:
"Trước khi ăn cơm, tôi nghĩ cô hẳn là có chuyện quan trọng cần tuyên bố."
Chân dài của người đàn ông bước đi, hướng đến Vãn Hâm mà đi qua. Sau khi đứng sóng vai cùng cô thì thân thể thoáng nghiêng về hướng cô, anh ngũ quan tuấn tú bị bao phủ trong bóng đêm, đen tối không rõ, môi bạc gợi lên một độ cong, lại vô cùng lạnh lẽo: "Cô có thể cố gắng tính toán ngồi ăn cơm trước, sau đó hẵng nói?"
Ôn Hàn Vũ nói những lời này, Vãn Hâm dĩ nhiên là không có khả năng mà nghe không hiểu.
Thẩm Tú Thanh là người đầu tiên dừng chân, nhìn Vãn Hâm rồi đến gần, tò mò hỏi: "Có việc? Chuyện gì mà phải nghiêm trọng thế?"
Mọi người cũng tự nhiên đồng loạt dừng bước.
Vãn Hâm bị nhìn chăm chú có chút không được tự nhiên, thế nhưng đã muốn nói ra, dù sớm hay muộn cũng đều là nói, nếu Ôn Hàn Vũ đã mở miệng, hiện tại cô liền nhân cơ hội nói ra luôn.
Bình ổn cảm xúc, Vãn Hâm mới chậm rãi mở miệng: "Vâng, con thật ra là có chút việc cần bàn bạc cùng mọi người. Kỳ thật con lần này trở về, là muốn cùng Ôn Hàn Vũ bàn chuyện ly hôn, cụ thể sự tình, con đều đã giao cho luật sư. Con nghĩ con không cần mọi người tính toán về việc chia tài sản, cho nên đoạn hôn nhân này, hữu danh vô thực đã 6 năm, hiện tại con nghĩ nên kết thúc rồi, sau khi ly hôn con sẽ quay về Mỹ."
"Hừ, cô hằng năm đều ở nước ngoài, thật đúng là không đơn giản, lần này trở về, tuy không phô trương nhưng cũng không khiêm tốn. Vãn Hâm, cô nhưng thật sự không lên tiếng thì thôi một khi cất lời lại làm cho mọi người một phen kinh ngạc đấy!"
Hàn Ất Mạt không đợi Vãn Hâm nói xong, liền kỳ quái hừ một tiếng, đại khái là, từ xưa bà đều đối với con dâu có nhiều thành kiến. Đối với người như Vãn Hâm này, Hàn Ất Mạt nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, vừa mới xem như là cố kỵ mặt mũi hai nhà, lúc này Vãn Hâm lại nhắc tới ly hôn, bà cảm thấy không thể kìm nén.
Vãn Hâm cũng biết chính mình đưa ra ly hôn là có điểm đường đột, thế nhưng vấn đề này, cô một chút cũng không thể trì hoãn được. Lúc này Hàn Ất Mạt cho dù có nói khó nghe, cô cũng biết được, nói như thế nào cũng là trưởng bối, cô không nghĩ sẽ tạo ra phiền phức, nên lựa chọn không nhìn đến.
Chủ nhân của Ôn gia, trước mắt vẫn là Thẩm Tú Thanh, cho nên Vãn Hâm hiện tại quan tâm chính là thái độ của bà.
Cô nhìn Thẩm Tú Thanh hơi hơi cuối đầu, giọng điệu nghiêm túc: "Bà nội, không phải như vậy, cháu bất ngờ đưa ra ý muốn ly hôn, dù sao cũng không phải nhất thời tùy hứng. Bởi vì 6 năm trước, cháu cùng Ôn thiếu kết hôn, cũng không phải chúng cháu tự nguyện, 6 năm qua, chúng cháu cũng không có thời gian chung sống với nhau. Giống như bà vừa nói, chúng cháu đều đã trưởng thành, nếu lại lãng phí thời gian với nhau, dường như đối với tất cả mọi người không tốt lắm, cho nên cháu nghĩ..."
Vãn Hâm nhìn về phía người đàn ông vẫn đứng ở một bên, vẻ mặt thâm trầm, nhìn không ra cảm xúc phập phồng gì, nhíu mày, nói: "Ôn thiếu hẳn là rất muốn cùng tôi ly hôn, đúng không? Ôn thiếu."
Ôn Hàn Vũ con ngươi trầm xuống, hai bàn tay trong túi quần theo bản năng mà chậm rãi nắm chặt, cánh môi mỏng lạnh nhạt mà khêu gợi nhếch nhếch, nhưng không trả lời.
Không biết vì cái gì, anh chỉ cảm thấy người phụ nữ trước mặt này, cùng với anh có 6 năm danh nghĩa vợ chồng, khóe miệng chứa ý cười lãnh đạm nhạt nhẽo, thấy thế nào cũng vô cùng chướng mắt, làm cho anh có một loại xúc động muốn tiến lên giày xéo.
"Đồng tiểu thư, tính tình cô có vẻ hơi tùy hứng, ở nước ngoài sống 6 năm, trở về nghĩ muốn ly hôn liền ly hôn, việc này tôi nghĩ nên hỏi một chút, Tưởng tiên sinh, ông bằng lòng tán thành?"
Hàn Ất Mạt cau mày, biểu cảm trên mặt đều vô cùng sắc bén, bà nhìn về phía nhà họ Tưởng, tầm mắt lại dừng trên mặt Đồng Thanh Mộng, miệng cười đầy giễu cợt lạnh lùng: "Năm đó tôi đã không đồng ý hôn sự này, hôn nhân thương mại, Ôn gia chúng ta có thể lựa chọn rất nhiều gia đình, danh môn khuê các, thiên kim chân chính nhà giàu có còn nhiều mà, chỉ vì "muốn làm quần áo cưới cho người khác", còn muốn cưới về thiên kim tiểu thư "miền núi"? Hiện tại “cánh” người ta cứng cáp rồi, lại nghĩ muốn bay đi."
Hàn Ất Mạt nói những lời khó nghe này, biểu tình trên mặt Đồng Thanh Mộng thập phần miễn cưỡng, bà vốn chỉ muốn kéo con gái, lúc này bởi vì Hàn Ất Mạt nói vài câu không nặng không nhẹ, trong lời nói lại chứa mười phần châm biếm, theo bản năng mà xiết chặt cánh tay Vãn Hâm.
Ở đây không ai không biết rằng, Đồng Thanh Mộng bà từ tiểu tam đi lên, mà con gái của bà - Đồng Vãn Hâm, danh xưng "Sơn trại thiên kim", cũng tự nhiên là bởi vì thân phận của bà mà có liên quan.
6 năm trước, vợ trước của Tưởng Lại Dực bị bệnh qua đời. Tưởng Lại Dực có ý muốn Đồng Thanh Mộng tiến vào Tưởng gia, để cho Vãn Hâm nhận tổ tông, nhưng là lúc ấy các trưởng bối trong Tưởng gia không đồng ý. Bởi vì Đồng Thanh Mộng sinh ra trong gia đình bình thường, cũng vì nảy sinh tình cảm mà có con với ông, sinh ra đứa con thế nhưng lại là con gái, do đó bà không có chỗ dựa vững chắc để tiến vào Tưởng gia. Tưởng Lại Dực cũng rất kiên trì, ông cùng Đồng Thanh Mộng sau đó vẫn kết hôn, Đồng Thanh Mộng thuộc loại phụ nữ dịu dàng tao nhã, Tưởng Lại Dực thật sự rất thích bà. Lúc ấy bởi vì các trưởng bối trong Tưởng gia không đồng ý, nên Đồng Thanh Mộng cũng không quá mức đem chuyện này để trong lòng, vẫn đợi cho đến khi mẹ của bà, cũng chính là bà ngoại Vãn Hâm, đột nhiên ngã bệnh, cần không ít tiền, hai mẹ con đang lúc "cùng đường bí lối", Tưởng Lại Dực tỏ ý, chỉ cần Vãn Hâm gả cho Ôn Hàn Vũ, Đồng Thanh Mộng lúc đó có thể tiến Tưởng gia, mà ông cũng sẽ dựa vào địa vị của mình mà vô điều kiện giúp đỡ, chữa bệnh cho mẹ vợ.
Vãn Hâm cũng không ngốc, cô không có khả năng mà không biết, ba mình đối với mình bàn tính cái gì. Tưởng Lại Dực vốn dĩ để ý đến đứa con gái của vợ trước, Tưởng Kỳ Nhã, cũng chính là chị gái cùng cha khác mẹ với Vãn Hâm, khi còn bé bởi vì sốt cao, chỉ số thông minh có vấn đề, Tưởng Lại Dực sợ cả đời này sẽ không có đứa con để kế thừa gia nghiệp của Tưởng gia, ông chỉ có thể hạ chủ đích với Vãn Hâm.
Cả thành phố B, mặc kệ là 6 năm trước, hay là 6 năm sau, ai cũng đều biết, Ôn gia Ôn Hàn Vũ, tuấn tú lịch sự, thân phận địa vị trong Ôn gia lại không thể khinh thường, Ôn Hàn Vũ bản thân anh lại thập phần không chịu thua kém, tuổi còn trẻ cũng đã lên như diều gặp gió.
Hàn Ất Mạt kia nói cũng thật ra không có gì sai, Ôn Hàn Vũ trong lời nói muốn phụ nữ, phỏng chừng thật sự chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay nhỏ bé, vô số thục nữ khuê các có thể nói là chạy theo như vịt.
Vãn Hâm khi đó là vì bà ngoại mới đem bản thân lựa chọn gả cho Ôn Hàn Vũ, mà Ôn Hàn Vũ năm đó là vì cái gì mà cưới cô?
Chẳng qua là Tưởng gia ở phía Nam có một miếng đất, cùng với những năm gần đây, Ôn gia cùng Tưởng gia trong lúc đó có một hạng mục lớn cần hợp tác.
Vì "lợi ích" như vậy mà hình thành hôn nhân, Vãn Hâm cũng đã nghĩ đến, dường như không có việc gì mà ở nước ngoài, nghỉ ngơi cả đời, sống một cuộc sống như vậy, mà Ôn Hàn Vũ ở thành phố B, mặc kệ có bao nhiêu phụ nữ, đều không có quan hệ gì đến cô, bọn họ cứ như vậy bên ngoài giả dạng êm ấm là được rồi.
Ít nhất, lúc ban đầu, cô chính là nghĩ như vậy.
Thế nhưng tình huống hiện tại cũng có chút biến hóa, cô không thể tiếp tục cùng anh ta duy trì đoạn quan hệ hữu danh vô thực này nữa, cô nhất định phải ly hôn.
"Việc này do chính một mình bản thân con quyết định, cùng ba con không có liên hệ, bọn họ cũng không biết con hôm nay trở về, càng không biết con cùng với Ôn Hàn Vũ muốn ly hôn."
Vãn Hâm sống lưng thẳng tắp, không kiêu ngạo không sủng nịnh, người phụ nữ với tiếng nói mềm mại, mỗi một chữ nói ra đều lộ ra sự kiên định, cân nhắc trước sau: "Con biết có thể mọi người nghĩ rằng con không tôn trọng Ôn gia các người, nhưng con nghĩ, cuộc hôn nhân này, con cùng Ôn Hàn Vũ là người trong cuộc, con nghĩ anh ấy nhất định cùng con giải quyết chuyện ly hôn này, cho nên con..."
"Tôi nói với cô là tôi đồng ý?"
Ôn Hàn Vũ giọng nam trầm thấp, đơn giản nói một câu, lộ ra giọng mỉa mai.
Anh ít nhiều cũng là người đàn ông khôn khéo, như thế nào có thể không biết, người phụ nữ Đồng Vãn Hâm này, thật ra cũng rất thông minh, làm trò trước mặt hai nhà, vô tình hoặc cố ý, luôn hận không thể đem vấn đề này, đá qua trên người anh, như vậy cô có thể dễ dàng đạt được mục đích?
Ôn Hàn Vũ con ngươi trầm trầm, mặc kệ mục đích của người phụ nữ này rốt cuộc là cái gì, thông qua việc ly hôn, vẫn là có âm mưu khác nào đó, đối với anh mà nói, anh hoàn toàn sẽ không làm cho bản thân mình đối với mục đích của cô ta trở thành "ván cầu".
Nếu thật sự muốn ly hôn, anh hoàn toàn đồng ý, dù sao mặc kệ là trưởng bối Ôn gia, hay là trưởng bối của Tưởng gia, anh cũng không có hứng thú đi ứng phó, nếu là cô ta muốn, cô ta hẳn là tự mình thu thập cục diện rối rắm này.
Dù sao "cô vợ" này, với anh mà nói, có cùng không có, thì có cái gì khác nhau?
Vãn Hâm nào đâu ngờ rằng, Ôn Hàn Vũ lại cự tuyệt rõ ràng như thế?
Cô vốn dĩ mong đợi Ôn Hàn Vũ ở đây, dù sao cuộc hôn nhân 6 năm của hai người, không có tình cảm gì, phải ly hôn cũng không có gì đáng trách. Anh ta có thân phận tôn quý như vậy, tin tưởng có rất nhiều phụ nữ đổ xô vào, hơn nữa 6 năm qua, anh ta cũng không có nhàn rỗi, thường xuyên có người đẹp vây quanh. Phương diện phụ nữ, nghe nói còn có một tình nhân cố định. Người này, anh ta che chở rất tốt, rất ít đăng báo, thế nhưng cô xác định, thật sự là có người phụ nữ như vậy tồn tại.
Cô bây giờ hào phóng như vậy trả lại thân phận "Ôn thiếu phu nhân", anh ta thế nhưng còn không đồng ý?
Hàn Ất Mạt thật ra cũng ngoài ý muốn, thế nhưng bà trước sau như một hiểu rõ đứa con trai kiêu ngạo này, biết anh đối với người vợ này có nhiều bất mãn. Hiện tại bảo không đồng ý, cũng tự nhiên là bởi vì công ty có quan hệ hợp tác hạng mục, bà cũng không yên tâm, chẳng qua mượn cơ hội "bỏ đá xuống giếng", dĩ nhiên là không thể thiếu.
"Việc này, Tưởng gia các người có phải có điểm quá đáng hay không? Xem Ôn gia chúng tôi thành dạng gì? 6 năm trước muốn lợi dụng chúng tôi, liền đem con gái gả sang đây, cũng không quan tâm Hàn Vũ nó có thích hay không. Hiện tại “hai cánh cứng cáp”, cảm thấy có thể bay một mình, liền chạy trở về trở mặt nói cái gì ly hôn? Tưởng tổng, cái này tôi là không thể không nói, phu nhân của ông, thật đúng là nhị phu nhân, dạy dỗ con gái, lời nói việc làm đều là không có phép tắc như vậy sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT