Cửa phòng dụng cụ bị Linh Tử đóng lại. Cảnh sát bên cạnh hỏi: “Làm gì thế? Chúng tôi còn cần khám hiện trường.”

Linh Tử quát: “Chờ tôi cứu người ra xong rồi các anh xem cũng chưa muộn.”

Tiểu Cảnh từ thang máy chạy tới, thở dốc đưa ra sợi chỉ đỏ: “Tôi chỉ có cái này, nếu quay về lấy thêm thì sợ lại mất thêm mấy tiếng nữa.”

Linh Tử gật đầu nhận lấy chỉ đỏ rồi đưa cho chị Kim Tử, còn mình thì tìm ví lấy ra hai đồng tiền.

Anh ta nhìn về phía chị Kim Tử, nghi hoặc hỏi: “Chị định bắt kiểu gì? Chị đi vào à?”

“Sầm Mai là thuần dương mệnh luyện hóa, chị không đi vào thì cho em đi chịu chết à? Thả diều đi, hành động nhanh lên.”



Linh Tử do dự một chút rồi vẫn đem chỉ đỏ buộc vào ngón tay giữa bàn tay trái, sau đó giao hai đồng tiền cho chị Kim Tử.

Chị Kim Tử đứng ở trước cửa, cảnh sát bên cạnh nói: “Đây là hiện trường, các người đừng có làm bậy.”

Tiểu Mạc chặn cảnh sát lại nói cười gì đó. Sau đó nói là gọi điện thoại cho cảnh sát Trương gì đó.

Chị Kim Tử ở bên này không để ý, hai ngón tay hình kiếm vào hai đồng tiền, hai đồng tiền đập vào cánh cửa, nói: “Đồng tiền âm dương gõ cửa, mở!”

Khóa cửa kêu ‘cạch’ một tiếng, chị ấy thở dài nhẹ nhõm một cái, đi vào trong phòng để đồ. Sau khi chị ấy đi vào, cánh cửa lại đóng lại, chỉ có chỉ đỏ là kết nối giữa bên trong và bên ngoài qua khe hở phía dưới.

Lúc này tôi đã bình tĩnh hơn một chút. Tôi biến bọn họ muốn đi cứu Tổ Hàng, tôi cũng không biết bọn họ sẽ cứu anh ấy như thế nào, có thể cứu được anh ấy ra không. Hơn nữa cảnh cuối cùng tôi nhìn thấy chính là tay Sầm Mai đã đâm vào ngực Tổ Hàng.

Tôi biết Tổ Hàng sẽ không chết, nhưng anh ấy sẽ rất thống khổ, so với chết còn thống khổ hơn. Nhưng vì tôi, vì con mà anh ấy vẫn làm như vậy. Bọn họ vẫn nói Tổ Hàng rất mạnh, nhưng tôi cảm thấy Tổ Hàng một chút cũng không mạnh. Anh ấy mạnh chỉ là biểu hiện cho người khác thấy. Người khác thấy anh ấy rất hùng mạnh nhưng lại không thấy được vết thương của anh ấy, thống khổ của anh ấy.

Từng phút từng phút qua đi, cảnh sát bên kia sau khi nhận một cuộc gọi đã không nói nữa, chỉ yên lặng ở một bên chờ.

Dì bảo mẫu đã giúp tôi bế con, chăm sóc cho bé. Thấy tôi bình tĩnh lại, Linh Tử ở bên hỏi: “Rốt cuộc tình hình như thế nào?”

Giọng anh ta rất nhẹ, cũng chỉ vài người chúng tôi nghe được.

Tôi cũng nói nhỏ lại: “Nơi đó là một không gian khác, là Sầm Gia thôn, Tổ Hàng cùng Sầm Mai ở bên nhau. Tổ Hàng lừa cô ta, đưa em bé cho tôi. Nhưng Sầm Mai đã ra tay khiến tổ Hàng bị thương.”

“Ừ, Sầm Mai là thuần dương nhưng cả hai đều từng luyện hóa, sẽ không chênh lệch quá cách xa. Yên tâm đi, Kim Tử là khắc tinh của bọn chúng, có thể đem người ra cho cô. Chỉ là… kế hoạch cho tháng Mùi của chúng ta có lẽ không còn kịp rồi, thời gian không còn kịp rồi.”

Tôi không biết nên nói bọn họ quá bình tĩnh hay là tôi không bình tĩnh được. Tôi chỉ muốn Tổ Hàng trở về bình yên, còn gì tôi cũng không nghĩ đến, tôi lại càng không nghĩ đến kế hoạch tháng Mùi kia.

Linh Tử đột nhiên nắm chặt bàn tay trái lại, sợi chỉ đỏ đang giật giật đã bị anh ta giữ chặt. Anh ta khẽ nói: “Sẽ không phiền phức như vậy chứ.”

“Ngụy Hoa cũng ở bên trong.” Tôi lo lắng nói.

“Ngụy Hoa sẽ không dễ dàng làm thương chị Kim Tử được.” Linh Tử nói.

Vài phút sau, cửa mở ra, mùi máu tanh xộc tới. Chúng tôi nhìn thấy chị Kim Tử đang che lại cánh tay đang chảy máu của mình, trên mặt đất đã xuất hiện các vết máu loang lổ.

Chị ấy nói: “Còn bác sĩ ở đây không? Cầm máu cho tôi trước đi.”

Linh Tử bước nhanh tới, dùng sợi chỉ đỏ nhỏ kia buộc chặt lên cánh tay của chị ấy. Tốc độ máu chảy ra đã chậm đi rất nhiều.

Đã lâu như vậy, xe cấp cứu lúc nãy đến đưa mẹ Khúc Thiên đi đã quay lại. Tiểu Mạc vội nói: “Để em lái xe đưa chị tới bệnh viện cho nhanh.”

Tôi không để ý tới cánh tay của chị Kim Tử, kéo chị ấy lại hỏi: “Anh ấy đâu?”

Tôi biết tôi không nên ích kỷ như vậy, nhưng hiện tại tôi thật sự không cách nào nghĩ tới chuyện khác. Trong lòng tôi chỉ có Tổ Hàng.

Chị Kim Tử nói thật nhỏ với tôi: “Ra rồi, không đi theo chị. Tới xem Khúc Thiên đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play