Mẹ Khúc Thiên đưa tay ra hiệu đi vào nhà rồi nói. Sau đó tôi thấy khi bọn họ đi vào nhà còn mang theo túi lớn túi nhỏ.
Mẹ Khúc Thiên đi thẳng vào ngồi xuống sô pha, nói: “Ta cũng không biết hôm trước các con mua gì, ta thấy thứ gì cần là mua. Con tới xem còn thiếu cái gì.”
Tôi lấy từng món trong túi lớn túi nhỏ ra. Nhà có tiền quả thật rất khác, đều là mua hàng hiệu, hơn nữa còn mua rất nhiều loại.
“Đủ rồi ạ, không thiếu cái gì.” Tôi đáp lời, “Dì là…” Tôi hiện tại cũng chưa chắc chắn được ý tứ của dì ấy, rốt cuộc lời hôm trước chị Kim Tử nói cũng không phải không có đạo lý. Nếu tháng Mùi Tổ Hàng xảy ra chuyện, hoặc tôi cũng xảy ra chuyện thì chúng tôi cũng nên cho đứa bé một đường lui. Bên phía ba tôi thì tôi không dám có hy vọng xa vời, rốt cuộc dì kia quả thật là cực phẩm. Tôi không muốn con tôi ở đó sẽ phải chịu thiệt thòi. Nếu ba mẹ Khúc Thiên có thể tiếp thu đứa nhỏ này thì hẳn bọn họ thật sự yêu thương nó. Rốt cuộc bọn họ đã không còn con, hiện tại có một đứa cháu, hẳn bọn họ sẽ rất vui mừng.
Ba Khúc Thiên bảo tôi ngồi xuống, nhìn quanh nhà một lượt, hỏi: “Khúc Thiên không ở nhà à?”
“Anh ấy không có nhà ạ.”
“Thế đứa nhỏ này… thật sự là con Khúc Thiên?” Ba Khúc Thiên cẩn thận hỏi.
Tôi do dự một chút, vẫn thành thật nói: “Cũng không hẳn ạ.”
Mẹ Khúc Thiên liếc mắt nhìn ba Khúc Thiên một cái: “Cho dù không phải thì cũng là con cháu nhà chúng ta. Hiện tại con bé ở cùng với Khúc Thiên, bụng lại to rồi, sau này sinh em bé, dù không có giấy đăng ký kết hôn thì mọi người cũng đều biết đó là con cháu Khúc gia. Ông hỏi như vậy chẳng lẽ định không nhận đứa cháu này?”
Ba Khúc Thiên thở dài một cái, không nói nữa. Tôi nhận ra ý tứ của mẹ Khúc Thiên là nhận đứa cháu này, nên cười nói: “Dì à, cảm ơn dì.”
“Cảm ơn cái gì, hiện tại vẫn còn gọi ta là dì à? Chẳng còn bao lâu nữa là sinh rồi, con cứ gọi ta một tiếng là mẹ đi, nếu không người ta sẽ cho rằng nhà ta đối đãi khắc nghiệt với con. Còn có, dù là chỉ để cho người ngoài xem thì sau này cũng thi thoảng đưa bé về nhà với chúng ta. Phòng của Khúc Thiên… ài, sửa lại rồi. Mấy ngày nay mẹ đã thay giường mới, còn thêm giường cho em bé. Về sau đứa nhỏ này là cháu nội của ta!”
“Dì,thật sự cảm ơn dì.”
“Được rồi, đừng nói những lời này. Mẹ cũng không phải vì con, là cho Khúc Thiên nhà chúng ta. Về sau Khúc Thiên đi rồi, lập ban thờ, cũng có người tảo mộ dọn dẹp cho nó.” Dì nói, cúi đầu, mắt bắt đầu đỏ.
Ba Khúc Thiên tương đối ít nói, nhưng thái độ im lặng kia cũng coi như tán đồng ý kiến của mẹ Khúc Thiên.
Mẹ Khúc Thiên nói xong, bắt đầu bắt bẻ nhà của chúng tôi. Kỳ thật với tính tình của dì ấy, không bắt bẻ một chút thì sẽ không biết muốn làm gì. Đầu tiên là sinh em bé thì đừng để Sầm Hằng ở nhà nữa, tuy rằng Sầm Hằng là thân thích của Sầm Tổ Hàng nhưng ở bên này vẫn không hợp.
Tôi vội vàng nói: “Sầm Hằng sắp kết hôn rồi, trong tháng này sẽ dọn ra ngoài.”
Dì lại bắt bẻ nhà không đủ sạch sẽ gọn gàng, còn nói chờ em bé sinh ra thì dì sẽ mời bảo mẫu chuyên chăm sóc cho em bé. Sau này nhà cũng nên có thêm bảo mẫu để dọn dẹp.”
Tôi vội nói: “Không cần đâu ạ, chị Kim Tử đã nói, khi ở cữ thì chị ấy sẽ qua giúp vào ban ngày. Hơn nữa trong nhà có người không biết chân tướng thì sẽ dễ xảy ra chuyện.”
Dì lại bắt bẻ…
Dù sao dì bắt bẻ chừng nửa giờ, cuối cùng mới nói: “Nếu thật sự không tiện thì ở cữ mẹ sẽ tới chăm cho con. Khúc Thiên khi còn nhỏ không phải là do một mình ta chăm sao. Ta vất vả tới đây một chút, sau này cháu lớn lên cũng sẽ muốn gọi ta một tiếng bà nội.”
Tiễn ba mẹ Khúc Thiên về, tôi xoa xoa bụng, thở dài một hơi. Hôm nay thật đẹp, trên thế giới này sẽ có nhiều người yêu thương con của tôi hơn.
Buổi tối, Sầm Hằng về nhà nấu cơm cho chúng tôi, Tổ Hàng ngồi ở trước bàn viết bùa, nghe tôi kể chuyện.
Sầm Hằng bê đồ ăn ra, nói: “Hừ, ba mẹ Khúc Thiên cũng thật là… Khả Nhân, cô yên tâm. Cô sinh đứa bé này ra, về sau cũng gọi tôi là chú. Bao lì xì của tôi cũng rất lớn. Sau này cô bận thì mang tới nhà tôi đi, vợ của tôi là giáo viên tiểu học, có thể dạy dỗ cho con của cô.”
Tôi cười nói: “Là anh gọi nó là chú chứ. Không phải anh gọi tôi là bà sao?”
Lúc này Sầm Hằng hết chỗ nói.
Tổ Hàng cười nói: “Con của chúng ta sẽ hạnh phúc. Hai người ăn cơm đi, anh vào trong viết bùa. Viết bùa cần phải tĩnh tâm.”
Anh ấy thu dọn đồ đạc rồi đi vào phong.
Sau khi cửa phòng đóng lại, tôi liền nói nhỏ: “Sầm Hằng, anh từng thấy Tổ Hàng viết bùa chưa? Không phải anh ấy đều lăng không viết sao? Vì sao bây giờ lại muốn viết bùa? Còn viết nhiều như vậy?” (lăng không: vẽ trên không khí)
“Có lẽ anh ta đang tập bùa mới, đang luyện tập cho nên mới cần dùng bút.”
“Anh ấy sẽ không cần luyện tập viết bùa đâu.”
“Học tới già, luôn phải học hỏi biết không? Già như anh ta cũng muốn đổi mới tư tưởng, sao lại không cần học?”
Tôi nhíu mi, đứng dậy chuẩn bị cho bữa ăn. Dù sao tôi vẫn cảm thấy hành động này của Tổ Hàng có chút khác lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT