Lúc này tôi vừa mới rửa mặt chải đầu xong, thay đồng phục công ty rồi nhìn eo mình thở dài. Có lẽ chỉ mấy ngày nữa tôi sẽ không mặc vừa đồng phục mất. Đi ra khỏi nhà vệ sinh thì nghe một tiếng “Rầm” trầm vang, sau đó là tiếng kêu rên thống khổ của Sầm Hằng.

Thật ra đó không phải là kêu rên mà là tiếng kêu la thảm thiết.

Tôi vội vàng đi tới dập cửa: “Sầm Hằng? Sầm Hằng? Anh làm sao thế? Có phải có gì ở trong phòng anh? Anh nói gì đi! Tổ Hàng, mau tới đây! Sầm Hằng bị quỷ bắt. Tổ Hàng…”

Khi Tổ Hàng đi tới, bên hông vẫn còn đeo tạp dề, nói: “Trong phòng anh ta không có quỷ quái gì cả.”

Là cái gì có thể khiến Sầm Hằng kêu la thảm thiết như vậy? Hơn nữa dù sao Sầm Hằng cũng là một cảnh sát, trước kia cũng từng cầm súng, không đến mức vừa gặp chuyện nhỏ đã kêu la thành cái dạng này.

Rốt cuộc Sầm Hằng cũng lên tiếng: “Không sao đâu, tôi… bị ngã thôi.”



Cửa phòng mở ra.

Trước mặt chúng tôi là Sầm Hằng với một cục u to trên đầu, vẫn phải dựa vào cửa để đứng. Nhìn dáng vẻ của anh ta giống như không có cửa sẽ lại ngã lăn quay vậy.

Tổ Hàng bật đèn trong phòng lên. Mới chưa đến năm giờ rưỡi, trong phòng vẫn rất tối. Quả nhiên, trong phòng không có gì dị thường cả. Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Anh lớn thế này rồi mà ngủ còn để bị lăn xuống giường à?”

“Không phải tôi bị rơi xuống, tôi đang muốn xuống giường, dưới chân tìm không thấy giày, vừa đứng lên thì chân mềm nhũn mà ngã xuống. Hai người xem giúp coi có phải đây là năm xui xẻo của tôi không. Nếu không sao lại bị thảm như vậy? Lần trước bị quỷ bắt tới bị đâm xe, lần này vừa ngã xuống giường đã thành bộ dạng này.”

Anh ta bỏ tay đang che trán ra, cục u kia còn có chút máu rỉ ra, cả cục to bằng quả bóng bàn đã tím lại. Có lẽ hôm nay anh ta sẽ không đi làm được.

Tổ Hàng đi tới mép giường của anh ta, tôi cũng đi vào theo. Phòng này trước kia là phòng dành cho khách. Phòng dành cho khách vốn không lớn, chỉ chừng mười lăm mét vuông. Có một chiếc tủ nhỏ bốn cánh, một bàn để máy tính và một chiếc giường. Nơi có thể đi lại cũng không lớn. Nhìn giày lộn xộn ở mép giường thì có thể nhận ra anh ta bị ngã rồi đập đầu vào bàn để máy tính.

Tổ Hàng khép lại ba ngón tay, xem cửu cung cho phòng. Tôi thấy hành động này của anh ấy bèn hỏi: “Không phải chỗ này đã từng xem phong thủy rồi sao? Bị ngã cũng là chẳng may mà thôi.”

“Có những chuyện chẳng may lại là do ảnh hưởng của phong thủy. Em lấy la bàn tới đây.”

Tôi nghi hoặc, nhưng vẫn vội vàng về phòng lấy la bàn. Với tình trạng thân thể tôi hiện tại cũng không xác định có thể chạm vào la bàn hay không, cho nên tôi đem túi đựng la bàn nhét vào tay Sầm Hằng.

Tổ Hàng nói: “Anh vào vị trí giữa giường, cầm la bàn đo theo hướng Bắc Nam đi.”

“Để làm gì?” Sầm Hằng nghi hoặc, nhưng anh ta vẫn làm theo. Tuy rằng anh ta mới làm chuyện này lần đầu nhưng cũng đã thấy tôi làm vài lần nên cũng biết làm.

Sau đó Tổ Hàng lại hỏi: “Chỗ anh xuống giường là cung vị nào?”

“Hướng chính Bắc, cung Khảm.” Sầm Hằng nhìn la bàn nói. Dù sao cũng là người Sầm gia, vẫn có chút kiến thức cơ bản.

Tổ Hàng bấm tay tính Lưu niên phi tinh, sau đó nói: “Năm nay cung Ly là Thất Xích Phá Quân Tinh, chủ động dùng vũ lực. Tuy rằng không được coi là hung tinh nhưng cung vị kia vừa lúc phóng thương. Cho nên đi xuống ở chỗ ấy sẽ bị ngã vài lần.”

“Tôi… đó là hình thương (súng) à?”

“Trong phong thủy có rất nhiều hình sát phải chú ý.”

“Cũng đúng… tính ra, hình như tôi bị thương ở chỗ đó đã hai lần. Lần trước hai người không ở nhà, tôi đi qua bị đụng eo vào ghế, đau muốn chết.”

“Sau này đừng xuống giường ở chỗ đó, kỳ thật phương vị xuống giường giống như bày trận hành quân cổ đại vậy. Xuống khỏi giường giống như xuất trận, ra ở vị cát là có thể thắng lợi, ra ở vị hung thì chỉ có thất bại.”

“Kỳ môn độn giáp? Tôi đâu có biết.”

“Đơn giản thôi, Lưu Niên Phi Tinh, để Khả Nhân tính cho anh, tôi đi xem cháo. Nếu tỉnh rồi thì cùng nhau ăn một chút đi.”

Tổ Hàng cứ vậy ra khỏi phòng, trong phòng chỉ còn Sầm Hằng cầm la bàn đứng ở trên giường chờ tôi nói chuyện.

Tôi thở dài một hơi, có chút khẩn trương. Bởi vì phương vị giường này trước kia tôi không tính. Tổ Hàng nhắc nhở là Lưu Niên Phi Tinh tìm cát tinh, đó chính là cát tinh một sáu tám. Tôi ở trước giường khoa chân múa tay một chút, nói: “Phần đầu giường này thì được còn phần cuối giường thì không được. Hơn nữa giường giáp với tường nên anh không thể xuống bên kia được, cho nên chỉ xuống ở chỗ này.”

Tôi đầy tự tin nói. Kỳ môn độn giáp thì tôi không biết, mấy cái Lưu Niên Phi Tinh thì tôi biết.

“Có thể tin được không?” Sầm Hằng tỏ vẻ không tin, đặt la bàn xuống mới nói: “Nhưng tôi đã quen xuống ở chỗ này. Lúc mới dậy ngái ngủ đề sẽ xuống bên này giường.”

“Đó là chuyện của anh, tôi quản không được.” Tôi nói rồi đi ra khỏi phòng. Lúc này Tổ Hàng cũng đã bưng cháo gà ra, đang múc cháo ra bát.

Nghe được cuộc đối thoại của chúng tôi, anh ấy bèn nói: “Nghĩ biện pháp để mình đừng xuống giường chỗ bên kia không phải là được rồi sao. Đây không phải là chuyện khó gì. Có một số người, thầy phong thủy cho ý kiến nhưng còn cố tình không làm theo ý kiến của thầy phong thủy. Chờ chuyện càng không ổn lại ba ngày hai đầu tới tìm thầy phong thủy khóc lóc kể lể. Chờ anh bị va vài cái, bị ngã vài cái hẳn anh sẽ nghĩ cách để mình bỏ thói quen này.”

===

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play