Xe dừng ở cổng khu nhà của chị Kim Tử, tôi nhanh chóng xuống xe, bất chợt nghe tiếng còi xe ở phía sau. Tài xế ngô ra khỏi xe, kêu lên: “Này, Vương Khả Nhân, sao cô lại xuống xe ở chỗ này? Đi lên đi, tôi cũng tới nhà anh họ tôi.”
Hóa ra người lái xe kia là Tiểu Mạc. Tôi quay sang cười với Gia Vĩ, không giải thích gì mà đi tới xe phía sau. Trong lòng nghĩ tốt nhất là khiến Gia Vĩ hiểu lầm quan hệ của tôi và Tiểu Mạc, sau này anh ta sẽ không tới tìm tôi nữa.
Nhưng tôi không ngờ, khi tối đi về phía xe của Tiểu Mạc thì Gia Vĩ cũng xuống xe. Tôi nghi hoặc, anh ta không thăm dò gì chứ?
Khi trong lòng bất an thì nghe được Tiểu Mạc kêu lên: “A, Chu tổng, anh… sao anh lại đưa Khả Nhân tới đây?”
Hóa ra bọn họ lại quen nhau! Vậy thì mong muốn khiến Gia Vĩ hiểu lầm đã không thể thành công.
Gia Vĩ nói: “Hai người cũng quen nhau à?”
“Phải, là bạn của chị dâu tôi. Cùng ăn cơm đi. Dù sao cũng đến đây rồi.”
Tiểu Mạc nói, nhưng sau khi nói xong, sắc mặt của anh ta liền thay đổi, nhìn tôi có chút xấu hổ. Có lẽ anh ta cũng biết anh ta đã nói sai rồi.
Tôi có thể vô duyên vô cớ tới nhà chị KIm Tử ăn cơm sao? Mục đích tôi tìm chị Kim Tử, có lẽ anh ta cũng hiểu. Anh ta đưa một người xa lạ tới, lát nữa chúng tôi sẽ nói chuyện như thế nào?
Có điều lời đã nói, cũng không thể nói lại không mời người ta nữa, còn Gia Vĩ kia mặt cũng đủ dày, thật sự đi theo chúng tôi.
Khi chúng tôi cùng nhau tới nhà chị KIm Tử, chị Kim Tử có chút ngoài ý muốn với người lạ này, có điều khi biết là bạn của Tiểu Mạc thì cũng không nói gì nữa.
Đầu bếp chính là Linh Tử, trước đó khi chúng tôi ở cùng nhau thì cũng thường xuyên là anh ta nấu cơm, cũng không có gì là lạ cả.
Sau bữa cơm này, tôi biết Gia Vĩ họ Chu. Chỉ là vì anh ta ở đây nên tôi không thể nói ra chuyện Sầm Chu. Mấy người đàn ông uống rượu với nhau, Linh Tử hỏi: “Nghe nói anh đưa Khả Nhân qua.”
Chu Gia Vĩ gật đầu: “Mấy hôm trước chúng tôi vô tình quen nhau.”
Dì ở một bên nói: “Thật có duyên quá.”
Không ai đáp lời của dì. Có lẽ dì nghĩ tôi đã chia tay Khúc Thiên trước đây hay tới cùng tôi. Vì có Chu Gia Vĩ ở đây, chúng tôi nói chuyện phải tránh đi rất nhiều. Ăn cơm xong, để lại mấy người đàn ông uống rượu với nhau, tôi và chị Kim Tử vào phòng trong.
Tôi đem chuyện mấy ngày trước nói cho chị ấy, còn cả nghi vấn trong lòng tôi. Trước kia tôi không muốn nói cho bọn họ là bởi vì lo lắng bọn họ không cho tôi tiếp tục tìm đáp án. Nhưng hiện tại Sầm Chu đã xuất hiện, tôi cảm thấy dường như sẽ có chuyện lớn đến nỗi tôi không không chế được sắp xảy ra.
Chị KIm Tử im lặng nghe tôi nói xong, sau đó mới nói: “Ba mẹ Khúc Thiên trong khoảng thời gian này đều có hành động. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì tháng này Lương Canh sẽ bị kỷ luật, thậm chí bị cắt chức. Dù hắn có bản lĩnh thì cũng là minh thăng ám biến*. Ngụy Hoa mất đi Lương Canh thì người đứng phía sau hẳn nên xuất hiện. Đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng phải xuất hiện.” (*minh thăng ám biếm: nhìn thì có vẻ như thăng chức nhưng thực tế lại là bị hạ quyền lực xuống.)
Tôi giật mình. Tôi không biết những chuyện này. Tôi không quen ai trong giới này, tôi cũng không biết hành động của ba mẹ Khúc Thiên kéo chết Lương Canh có phải vì lời ngày đó tôi nói cùng mẹ Khúc thiên không.
“Như vậy Tổ Hàng…”
“Chờ xem, Tổ Hàng của em giữ lại thân thể Khúc Thiên không phải để vô dụng.” Chị Kim Tử nói, “Sau này có chuyện gì thì nhanh chóng nói với bọn chị. Khả Nhân, hãy tin chị Kim Tử.”
Tôi gật đầu. Kỳ thật tôi cũng biết chuyện không đơn giản như vậy. Tôi chỉ nói với chị Kim Tử chuyện này, không nói chuyện của tôi và Chu Gia Vĩ, cũng không nói chuyện anh ta theo đuổi tôi.
Chỉ là khi ra về, Linh Tử đi nhanh tới cạnh tôi đang đi phía sau Chu Gia Vĩ, một tay đặt lên vai tôi, nói: “Anh đưa Khả Nhân đi. Anh còn có chút việc với em ấy. Đưa anh chìa khóa xe.”
Anh ta đưa tay về phía Tiểu Mạc, khiến Tiểu Mạc sửng sốt một lúc. Chu Gia Vĩ cũng hồ nghi nhìn tôi, rồi nhìn Linh Tử. Nói thật, tôi có thể nhận ra ý Linh Tử. Nhưng tôi với anh ta… trông thế nào cũng có cảm giác không đúng.
Chu Gia Vĩ mỉm cười, nói: “Tôi đưa Khả Nhân đi. Vừa rồi là tôi đưa cô ấy muốn. Hơn nữa không phải anh phải rửa bát sao?”
Lời của anh ta… quả thật chạm vào nỗi đau trong lòng Linh Tử. Nhìn Linh Tử cảm giác như sắp phát khùng, đưa tay vào trong túi quần Tiểu Mạc lấy chìa khóa ra, kéo tôi đi xuống lầu. Chỉ là, anh ta không để ý, hành động thò tay vào túi Tiểu Mạc vốn đã rất ái muội.
Đi xuống dưới nhà, tôi bị anh ta đẩy lên xe Tiểu Mạc. Linh Tử vừa lên xe đã nói đầy tức giận: “Ai thế? Thật sự cho rằng tôi chỉ là bảo mẫu thôi sao? Này, sao cô lại có quan hệ với anh ta?”
“Mới quen mấy hôm trước.” Bởi vì xe rất kín, hơn nữa về nhà tôi cũng mất một chút thời gian, tôi liền từ từ kể chuyện mấy hôm nay. Chỉ là không biết vì cái gì, chị Kim Tử là phụ nữ cũng không hỏi tới chuyện Chu Gia Vĩ, nhưng Linh Tử sau khi nghe tôi kể xong lại không hề hỏi tới Sầm Chu một câu, mà luôn hỏi về Chu Gia Vĩ.
Tới nhà tôi, sau khi tôi xuống xe, Linh Tử liền nói: “Quỷ sẽ có quỷ khí. Những thứ thuộc về quỷ cũng có từ trường riêng. Cô là vợ của Sầm Tổ Hàng, trên người có quỷ khí của anh ta, đừng dính dáng tới người đàn ông khác, hắn sẽ bị ảnh hưởng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT