Khúc Thiên vừa đi khỏi, dì ở kia bắt đầu nói gì mà đàn ông không chịu trách nhiệm, gì mà mắt chó coi thường người khác, gì mà cháu trai đằng ngoại đang ở Bắc Kinh có bao nhiêu ưu tú.

Tôi vẫn luôn cúi đầu ăn cháo nhưng ba tôi thì chỉ chịu được năm phút đồng hồ là không nghe nổi nữa, quát nhẹ: “Em về nhà đi, chuyện của Khả Nhân để con bé làm chủ.”

Khó có được một lần ông lại như vậy. Dì nhìn ba tôi, nhỏ giọng nói thầm: “Em không phải là vì tốt cho con bé sao?” Nói xong rồi trực tiếp chạy lấy người.

Ba tôi im lặng.

Ngồi ở trên ghế bên cạnh, thở dài thật dài. Sau đó hốc mắt đỏ lên: “Khả Nhân, ba thật có lỗi với mẹ con.”

“Ba, ba đừng nói chuyện này nữa. Không phải con vẫn tốt sao? Chuyện của con, con sẽ xử lý tốt.”

“Nếu lúc trước ba không nhờ con trông coi cửa hàng thì con sẽ không gặp chuyện như này. Con phải đi theo hắn, sau này làm sao bây giờ?”

“Về sau thì sau này nói đi. Ba, Sầm Tổ Hàng đối với con khá tốt.”

Tôi còn chưa nói xong, ba tôi đã ngắt lời: “Tốt? Tốt mà nó lại khiến con bị thương? Lại khiến con bị sốt? Con…”

“Vết thương này cũng không tính là gì, chỉ không cẩn thận ngã va vào bàn thôi.”

“Vậy sao con lại bị sốt? Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần… Chờ đến khi dương khí của con bị hút hết thì con thành thây khô.”

“Không phải như thế.” Tôi nói, trong lòng thầm nói thêm nửa câu, Sầm Tổ Hàng không phải yêu quái thải âm bổ dương.

Ba tôi cũng không tiếp tục nói thêm điều gì, bởi vì ông biết có nói thêm gì cũng vô ích. Hiện tại đã không cách nào quay lại mấy năm trước, lúc tôi phá cái khóa Lỗ Ban kia là Minh hôn đã được xác định, tôi có chết cũng trốn không thoát được.

Lúc này tôi đã  hạ sốt, hẳn là do tác dụng của thuốc Trung y. Buổi tối rút ống truyền dịch, trời vừa tối Sầm Tổ Hàng đã tới đây. Anh ấy đàng hoàng đi từ cửa vào, đáng tiếc ba tôi không nhìn thấy anh ấy, còn đứng dậy đóng cửa, nói: “Sao gió lại mạnh thế nhỉ, thôi bung cả cửa.”

Nhìn Sầm Tổ Hàng đứng trước giường bệnh, tôi cười cười, nói: “Ba, con muốn ngủ, ba cũng về nhà ngủ đi. Con đã hạ sốt rồi, không sao đâu. Con có thể tự chăm sóc cho mình được.”

Ba tôi làm đồ cổ, sẽ biết xem mặt đoán ý. Phải biết rằng rất nhiều đồ ba tôi bán là đồ giả nhưng ông đều có thể thổi trở thành đồ thật. Khách có hiểu biết về hàng hay không ông đều dựa vào nhìn mặt đoán ý. Tôi từ khi Sầm Tổ Hàng tiến vào rõ ràng có sự khác lạ, ông là thương nhân đương nhiên có thể nhìn ra được. Cho nên ông chỉ dặn dò thêm vài câu rồi rời đi.

Trong phòng bệnh, Sầm Tổ Hàng mặc bộ quần jean áo thun tôi đã đốt cho anh ấy, đó là lần tôi đốt vào dịp trời vẫn còn hơi lạnh. Hiện tại nóng hơn rất nhiều, mặc áo có tay cũng không phù hợp. Trước kia ở nhà, ban ngày anh ấy dùng thân phận Khúc Thiên, mặc quần áo trước kia của Khúc Thiên, buổi tối trở lại là Sầm Tổ Hàng hầu như đều chỉ mặc quần áo ngủ. Tôi nghĩ chờ đến khi tôi xuất viện có lẽ nên đốt thêm cho anh ấy vài bộ quần áo. Hai bộ mùa hè, còn có giày, còn có… bao cao su hôm nay nhìn thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play