Lúc này Khúc Thiên mới buông cuốn gia phả xuống, đứng ở phía sau tôi, cúi người tới gần tôi, cầm lấy con chuột máy tính, nói: “Tuy rằng cung Tốn chiếm một chút nhưng bên cung Tốn này không mở cửa sổ, khí cung Tốn không vào được. Phòng bếp với buồng vệ sinh này trên thực tế đều thuộc về cung Ly. Nhà như này xem như khuyết cung. Khuyết cung Tốn cho nên Đàm Thiến mới có thể sinh bệnh. Mà cung Tốn đối xung với Tỵ, giờ theo âm lịch không phải là tháng Tỵ sao? Cho nên bệnh của cô ấy càng dễ biểu hiện ra ngoài. Thiếu cung Tốn sẽ dễ khiến người sinh bệnh ở phổi, tỳ, cơ thể người đó không đủ năng lượng để chống lại thì sẽ sinh bệnh.”

Tôi gật gật đầu, lý luận này cũng giống như tôi đọc được trong sách, chỉ là lần đầu tiên gặp phải vẫn có chút không dám tin tưởng. Tôi cũng không hề nói cho Khúc Thiên là Đàm Thiến bị tỳ hư, vậy mà anh ấy đã biết tỳ có vấn đề.

“Vậy nếu nghiêm trọng có dẫn đến chết người không?”

Khúc Thiên chậm rãi thở ra, nói: “Có. Nếu năng lượng của cơ thể yếu, lại gặp đúng năm nhà ở vị trí ngũ hoàng đại sát, trong nhà lại bày biện không tốt thì rất dễ xảy ra chuyện lớn. Cho nên nhà khuyết cung thật sự không nên mua.”

Tôi gật gật đầu: “Vậy tại sao lại có người xây nhà như vậy?”

“Hiện tại nhà ở thương mại bị như vậy rất nhiều chứ trước kia xây nhà đều chú ý xem xét cẩn thận. Em chú ý xem, mấy năm nay, rất nhiều bé trai của các gia đình đều nhu nhược, tính tình hiền lành. Đó là bởi vì hiện tại có rất nhiều nhà đều khuyết cung. Chấn, Cấn, Càn nếu thiếu một cái thì sẽ khiến người trong nhà đó không có địa vị gì, hoặc yếu gì đó.”

“Vậy Đàm Thiến phải làm sao bây giờ? Bảo bọn họ chuyển nhà à? Có lẽ là không thể. Hiện tại mua nhà là chuyện rất lớn, ngay cả căn hộ trong tòa nhà này cũng khó mà mua nổi.”

Khúc Thiên chỉ cười cười: “Gọi điện thoại, nếu cô ấy có ở nhà thì chúng ta sẽ qua bố trí lại một chút là tốt rồi.”

“Vậy bệnh của cô ấy có phải sẽ sớm hết không?”

“Không phải dựng sào thấy bóng, nhưng sẽ từ từ tốt lên.”

Mặt tôi xụ xuống, xem ra Đàm Thiến nhất định phải uống thuốc Trung y một thời gian rồi.

Buổi tối, hai người, không, là một người một quỷ nằm ở trên giường, Sầm Tổ Hàng vẫn xem gia phả nhà anh ấy, còn tôi nghiên cứu sơ đồ nhà Đàm Thiến.

Trong lúc vô tình quay qua tôi thấy Sầm Tổ Hàng đang nhìn về phía tôi, tôi nhìn anh ấy cười, nói: “Nhìn em làm gì?”

“Không có gì.”

Nói rồi anh ấy quay mắt đi, ánh mắt lại dừng trên cuốn gia phả nhưng tâm tư rõ ràng không còn đặt ở đó.

Thẹn thùng? Ngượng ngùng? Tôi cười, đột nhiên muốn trêu chọc anh ấy một chút. Tôi dịch người lại tới gần anh ấy, nói: “Tối hôm qua có phải anh gặp mộng gì không? Ví như… ấy ấy.”

“Anh không nằm mơ!”

Giọng anh ấy rất lạnh nhạt, rõ ràng không muốn nói đề tài này. Tôi từ từ thở hắt ra, nói: “Em còn người là anh.”

Anh ấy không nói lời nào, nếu anh ấy còn ở trên thân thể Khúc Thiên có lẽ sẽ nói. Hiện tại anh ấy chính là anh ấy, là một ông già hơn sáu mươi tuổi, không nói là không nói.

Tôi buông sơ đồ kia ra, nằm xuống ngủ cho khỏe. Ngày mai còn rất nhiều chuyện phải làm.

Khi tôi mơ mơ màng màng muốn ngủ, dường như nghe được tiếng của Sầm Tổ Hàng, nói: “Là anh, sẽ không có người khác.”

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi gọi cho Đàm Thiến, chúng tôi liền đi tới. Dù sao cũng là bạn học, cũng không cần phải đợi đúng tới bữa mới qua. Qua lúc sáng sớm, người ta vừa ăn bữa sáng, như vậy cùng ăn một  bữa trưa cũng có thể đơn giản hơn nhiều. Hơn nữa với quan hệ của tôi cùng Đàm Thiến, hai người chỉ ăn chung một bát đậu hũ cho qua bữa trưa cũng không có vấn đề gì.

Dọc đường đi Khúc Thiên không nói gì, hơn nữa vẫn luôn lảng tránh ánh mắt của tôi. Bộ dạng này của anh ấy lại khiến tôi ngượng ngùng. Hơn nữa khi tôi tỉnh ngủ, nằm trên giường nghĩ nghĩ, vẫn nhớ tới câu anh ấy nói tôi qua khiến tôi thẹn thùng mà cười cười.

Lên lầu, Đàm Thiến đang uống thuốc Trung y, gương mặt vẫn rất xinh đẹp. Chào hỏi ba mẹ cô ấy xong, nhìn Đàm Thiến uống vào rồi nôn ra, nôn ra lại uống vào, uống vào lại nôn ra… lúc sau tôi nhịn không được mà nói nhỏ vào tai cô ấy: “Người không biết lại tưởng cậu mang thai.”

“Xê ra! Cậu thì sao? Hôm nay có cảm giác cậu với Khúc Thiên không bình thường. Cãi nhau?”

“Không có, bọn mình thì có thể cãi nhau chuyện gì được.” Khi nói những lời này, ánh mắt tôi đều nhấp nháy, rõ ràng chính là lời nói dối.

“A, còn nói không cãi nhau. Nếu không cãi nhau, như vậy chính là…” Cô ấy kéo tôi tới, nói vào tai tôi: “Tối qua tập thể dục dữ dội quá khiến cậu cũng thấy ngượng ngùng phải không?!”

Người tôi cứng lại, sau đó mới phản ứng được, đẩy cô ấy ra, mặt đỏ bừng nóng lên, nói có chút chột dạ: “Đầu óc đen tối.”

Đến khi ba mẹ Đàm Thiến đều ra cửa, tôi mới lấy ra la bàn, nói mục đích lần này tới chính là để chữa bệnh cho Đàm Thiến dựa vào phong thủy. Đàm Thiến cũng không phải quá tin tưởng nhưng cô ấy vẫn vui lòng cùng chúng tôi thay đổi bố cục lại. Theo cách cô ấy nói, dù chỉ cần có một tia cơ hội không phải uống thuốc Trung y nữa thì đều đáng giá để cô ấy thử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play