Đưa Nguyệt Vũ đã mệt đến nhũn người đến động phủ ẩn náu, Phiên Hồng thở dài một hơi, lại một đường trở về. Xác định được cường giả Nhất Tinh Thần kia không có ý xấu, Phiên Hồng mới thở nhẹ được một hơi.

Đã vậy có Tần lão, với hành tung của tên Đại trưởng lão, thần thức của cường giả như này thì chuyện gì cũng biết, tên kia làm gì giấu được mắt lão sao?

- Xem ra phải giải quyết từ gốc đến ngọn…

Phiên Hồng nắm tay lại, ánh mắt lộ rõ sát khí. Sau một lúc đã đến nơi ở của Tần lão, vì trên danh nghĩa hắn là đệ tử nên cũng không ai cản hắn vào đây.

- Tần lão…

Phiên Hồng đứng từ ngoài nói vọng vào, giọng nói không một chút kiêng nể. Cánh cửa gỗ kêu cạch một tiếng, Tần lão bộ dáng lôi thôi lếch thếch đi ra ngoài, người không biết còn tưởng lão là ăn mày.

Khuôn mặt già nhăn nheo phủ đầy bụi bẩn, bộ quần áo vốn đã xám bạc vì năm tháng lại lỗ chỗ vết rách, thê thảm vô cùng. Nhưng đôi mắt ấy lại sáng như sao trời, ẩn trong đáy mắt là sự hưng phấn vô hạn.

- Khách đến còn không mời vào, ha ha, xem lão vui như thế, ta cừng lão uống rượu!

Phiên Hồng cười nói, rồi cũng Tần lão đi vào trong nhà uống rượu. Nửa ngày sau đi ra ngoài, hắn nở một nụ cười lạnh, toàn thân bộc phát sát khí ngùn ngụt, hiển nhiên là muốn thanh lý rồi.

Thân ảnh hắn hư ảo, rồi biến mất giữa ban ngày.

Tại một nơi khác trong Tiên Ma Môn. Nơi này là một toà đình viện to lớn, kỳ hoa dị thảo mọc khắp nơi, hương thơn ngây ngất. Mà trong tòa đình viện này, cụ thể hơn là trong phòng riêng của Đại trưởng lão, lúc này xuân sắc đại thịnh. Trên giường lớn, dưới sàn êm là không ít nữ đệ tử có tư sắc của Tiên Ma Môn, tất cả đều trần như nhộng.

Còn trên một cái ghế thủ tọa, Đại trưởng lão với khuôn mặt uy nghiêm đang nâng chén rượu, tận hưởng nhấp một ngụm lớn, ánh mắt tiếc hận:

- Chỉ tiếc chưa được động chạm vào ả tiện nữ Nguyệt Vũ kia…

- Haha, tiếc là, cả đời này ngươi chưa được động chạm, cũng vĩnh viễn không thể động chạm…

Từ sau lưng, vọng đến một nụ cười lạnh tanh, lạnh còn hơn cả hàn băng truyền đến. Chử Vũ kinh ngạc ngoảnh đầu lại, tức khắc lộ vẻ khinh thường.

- Dựa vào tiểu tử nhà ngươi?

Phiên Hồng vẫn không nói gì, từng bước từng bước lại gần, trường kiếm trong tay ma sát với mặt sàn gỗ, âm thanh kít kít vô cùng chói tai.

- Ngươi có nghe câu, dựa núi núi đổ, dựa người người chạy chưa? Thế thì chỉ có ta đáng tin, không dựa ta, thì dựa ai đây?

Phiên Hồng cười âm lãnh, thanh kiếm quét một đường cong trong không khí. Nhưng tưởng như thanh kiếm sẽ chém đầu như chém giấy, lại vang lên một tiếng chói tai của kim loại.

- Cái…cái chuyện gì xảy ra?

Phiên Hồng kinh hãi kêu lên, nhưng nhớ đến mục tiêu cần giải quyết là Chử Vũ, liền tận dụng thuật ám sát được rèn từ khi ở trong rừng nhanh gọn kích sát, tất nhiên là thôn phệ tăng tu vi rồi.

- Haha, tò mò cái ghế này sao?

Bạch Vô Phong cười cười đắc ý nói, sau đó hồn thể xuất hiện trước mặt Phiên Hồng, bàn tay trong suốt nhẹ nhàng vuốt ve chiếc ghế này.

- Ngươi đi giải quyết đống còn lại, xong việc ta sẽ giải thích tường tận cho ngươi. Tóm lại cái này sẽ giúp ngươi không ít về sau.

Lão nói, rồi phất phất tay ra hiệu rời đi. Phiên Hồng nhăn mày, lo lắng hồn thể lão sẽ bị tiêu tán nhưng nghe được chiếc ghế này còn có công dụng cung cấp hồn lực, Phiên Hồng liền thấy nhẹ nhõm mà đi làm việc chính.

- Xem nào…Linh Thiên Cung sao?

Phiên Hồng cười lạnh, rồi biến mất, chỉ chớp mắt đã đứng trước một dãy nhà xa hoa, trên cổng lớn ba chữ “Linh Thiên Cung” vô cùng nổi bật.

- Phù, may mắn con điên kia chết rồi, chứ không ta lại phải ảo não một phen…

Phiên Hồng nhớ tới lúc trước khi nhập môn, ánh mắt lóe lên tia sáng sợ hãi. Thực mà để ả nữ nhân kia thăng lên cấp Ma Giả đi, cuộc đời sẽ không dễ dàng, hắn cũng không chém được ả thành mảnh nhỏ như thế.

- Linh Vân Tự, ngươi đi ra hay để bản công tử vào xử lí ngươi?

Phiên Hồng kêu lên, do âm thanh có chưa tiên khí, ma khí đồng thời cường hóa nên lan đi rất xa, xung quanh năm dặm nghe thấy được rõ ràng.

- Tiểu tử muốn chết, lại dám gọi đích danh cung chủ?

Một thanh niên khuôn mặt bình thường, lúc này khuôn mặt nhăn đến dữ tợn nhảy ra, trường đao trảm tới Phiên Hồng. Hắn chỉ hừ lạnh một cái, rồi trường kiếm như thiểm điện cắt tên này thành hột lựu, máu tươi như mưa xối xuống, khiến thân ảnh tuấn tú càng thêm dữ tợn.

- Hừ, ta kêu lãnh đạo, cần loại chân chó như ngươi nhảy vào sao?

Phiên Hồng nhổ một bãi, lại tiếp tục kêu lớn. Lần này một dàn đệ tử của Linh Thiên Cung đang đứng run cầm cập nhìn hắn, Phiên Hồng chỉ cười cười, nhưng nụ cười với máu tươi trên môi của hắn lại mang đến cảm giác sợ hãi không tên.

- Một, đứng sau lưng ta, các ngươi sẽ không xây xát một cọng lông, sau này còn được trở thành cường giả.

- Hai, tiếp tục thủ vững cái cung rác rưởi này, và hậu quả sẽ như tên vừa nãy đây.

Nghe được âm thanh băng hàn kia, nếu là mười phút trước thì bọn họ sẽ cười đến điên điên dại dại, nhưng lúc này thì thực sự không dám hé lấy một lời, bởi vì khí tức mà Phiên hồng tỏa ra, thực sự cực kì đáng sợ, như là sức ép của viễn cổ hung thú.

Chầm chậm, lại chỉ có một nửa số người đứng về phía hắn, còn lại vẫn thủ tại nguyên chỗ. Phiên Hồng nhìn vào đám người ở sau lưng, tính qua lại cũng khoảng trăm người.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Trường kiếm lại tiếp tục như linh xà mà không ngừng chọc phá yết hầu, nhưng lại không có tiếng kêu thảm nào vang lên, bởi vì thực sự quá nhanh, thời gian không đủ để bọn họ kêu lên.

Sau một trận đại sát, chỉ còn khoảng bốn mươi người còn trụ vững, ánh mắt lộ rõ vẻ kiên định, Phiên Hồng mới gật gật đầu thỏa mãn, lại nhìn hơn trăm người còn lại với ánh mắt khát máu.

- Xem ra các ngươi không sáng suốt như bốn mươi vị huynh đệ tỷ muội ở đây.

Phiên Hồng cười lạnh, bàn tay ngưng tụ một cái thủ ấn đen kịt, rồi bất ngờ duỗi ra. Một chưởng ấn xé gió bay đến trước mặt trăm người kia, dù muốn chạy cũng không chạy được.

Rầm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play