Cấp tốc đi như thế, thời gian cũng trôi qua một canh giờ. Lúc này, Phiên Hồng đang đứng ở trên một cái đỉnh núi, nơi đây gai đá lởm chởm, địa hình dốc đứng không thôi.

Nhưng nơi này lại chính là địa điểm lánh nạn tốt nhất mà hắn có thể tìm thấy, bởi vì sâu trong đó là một cái hang động. Bước vào bên trong, Phiên Hồng đã nghe được tiếng gầm gừ nhè nhẹ của tiểu Nhị.

- Ha ha, là ta đây, không cần cảnh giác.

Phiên Hồng cười ha hả bước vào, vỗ vỗ đầu tiểu Nhị. Nhưng làm hắn muốn nôn ra máu chính là lúc hắn chạm vào đầu nó, lông vũ trên đầu bỗng dựng ngược như gai nhọn, đâm bàn tay hắn đau điếng.

- Ngao ngao…

Tiểu Thiên đứng trên lưng Phiên Hồng thấy chủ nhân xoa xoa bàn tay, lại thấy lông tóc của Phong Lôi Ưng Đế dựng đứng, ánh mắt không vui mà nhỏ nhẹ trách móc.

Quả nhiên khi thấy tiểu Thiên trách phạt, tiểu Nhị liền cúi gập đầu xuống, ánh mắt hối lỗi. Điều này khiến Phiên Hồng phải vỗ trán không thôi.

- Huynh trở lại rồi sao? Ở đây cô quạnh lắm, ta buồn chết mất…

Nguyệt Vũ ngồi trong một góc của động phủ, thấy Phiên Hồng đến thì ánh mắt sáng rỡ, liền chạy đến nũng nịu. Nguyên bản hắn còn muốn xa xa cô nhóc này một chút, nhưng thấy cái điệu bộ này, hắn nỡ sao?

Bàn tay vuốt ve đầu của nguyệt Vũ, Phiên Hồng cười cười nói:

- Được thôi, ta đang rảnh, muội muốn đi đâu nào?

- Nhưng ta không biết nơi nào có thể đi…suốt mười tám năm trời còn chưa ra khỏi nhà một bước…

Nghe Nguyệt Vũ nói như thế, hắn cũng vỗ đầu cái bụp. Một người thì mới đến vùng đất này còn chưa đầy nửa năm, người kia thì mười tám năm đời còn chưa bước khỏi cửa…

- Được rồi, ta dẫn muội đến thị trấn gần đây nhất đi dạo, có được không?

Phiên Hồng nói, rồi lệnh cho tiểu Nhị đứng ở ngoài chờ đợi. Lần này vì sợ tiểu Thiên nên nó nghe lệnh răm rắp, ngoan ngoãn mà đi ra ngoài.

Do Nguyệt Vũ không có khả năng tu luyện nên Phiên Hồng đành phải bế nàng lên lưng thú, điều này khiến suốt cả chuyến đi Nguyệt Vũ đỏ mặt không thôi.

Đến một nơi gọi là Lam Linh Trấn, Phiên Hồng liền lệnh cho tiểu Nhị đứng ở bên ngoài chờ, sau đó cùng Nguyệt Vũ và tiểu Thiên đi dạo. Trong trấn một mảnh tấp nập, người mua người bán, đủ loại người cùng xuất hiện ở một nơi như thế này.

- Oa, thật tráng lệ nha, lần đầu tiên ta thấy được quang cảnh như này đó.

Phiên Hồng nghe được Nguyệt Vũ cảm thán thì cười cười không nói gì, trong đầu cứ hiện lên một mảnh kí ức không muốn nhớ, dù có xua đi cũng không thể, bởi vì nó đã khắc ghi quá sâu. Và cũng chính đoạn kí ức không quên được này, là động lực để hắn vươn lên làm một cường giả đầu đội trời, chân đạp đất.

Ọc ọc….

Bỗng bên tai hắn vang lên thanh âm òng ọc, ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Nguyệt Vũ đang đỏ mặt cúi đầu, hai bàn tay trắng để trước bụng.

- Đói rồi sao? Để ta dẫn muội đi ăn nhé?

Phiên Hồng ân cần cười nói, sau đó dẫn Nguyệt Vũ đến một cái tửu lâu. Bước vào trong, nơi này là mùi thức ăn thơm lừng, Phiên Hồng thì có thể tích cốc vài ngày không đói, nhưng Nguyệt Vũ dù sao cũng chỉ là thường nhân, ngày ba bữa là chuyện thường tình.

Gọi tiểu nhị hai suất thức ăn, Phiên Hồng lấy một bình rượu từ nhẫn trữ vật. Rượu này là hắn lấy được từ chỗ sư phụ của hắn, thường ngày vẫn chỉ dùng để uống với Mặc Huyền Đao, từ khi hắn đến nơi này, vẫn uống thứ này để nhớ đến người huynh đệ kết nghĩa của mình.

Bất giác lại nhớ đến lúc mà trước khi hắn vào Hắc Dực Giáo, bản thân cùng với Xích Minh Tuyết, mẫu thân và người nhà đến tửu lâu náo loạn một phen, sau đó không tìm được nơi ăn uống nữa thì cười cười, có chút đau xót.

- Sao thế?

Nguyệt Vũ bên cạnh thấy hắn nở một nụ cười đắng ngắt thì lo lắng hỏi. Phiên Hồng cũng lập tức thu đi vẻ đau lòng của mình, tươi cười nói:

- Không sao, chỉ là nhớ lại chút chuyện thôi mà. Ăn đi kẻo nguội mất, không ngon đâu.

Phiên Hồng giục, rồi cất bình rượu đi, cắm đầu vào ăn uống. Nguyệt Vũ thấy hắn không thổ lộ gì với mình thì có chút mất mát, lặng lẽ cúi đầu ăn, không nói thêm gì.

Hai người ăn xong, ném cho tiểu nhị một đồng vàng rồi đi ra ngoài. Nhưng vừa bước chân ra ngoài, một cái thanh âm quen thuộc đã níu hắn lại.

- Muội phu?

Từ đằng xa, Phong Lăng đi đến, nở một nụ cười vui vẻ, nhưng khi thấy Nguyệt Vũ bên cạnh thì không khỏi có chút mất tự nhiên.

- Ách, Phong huynh, ngươi làm gì ở đây thế a?

Phiên Hồng hỏi, nhưng khi thấy một cái huy chương sáng lấp lánh trên người tên này thì cười cười hiểu ý, chúc mừng:

- Xem ra huynh có tài luyện khí a, chỉ một thời gian ngắn không gặp, đã từ tam phẩm lên tứ phẩm, bái phục a.

Phong Lăng nghe đến đây thì đắc ý cười cười:

- Ha ha, đừng khen làm ta ngại, chuyện này thực sự vẫn chưa là gì đâu. Ta còn muốn hướng tới Thần khí sư kìa….

Miệng nói ngại, mà mặt thì đắc ý, đây hẳn là bộ dạng thiếu đánh rồi. Phiên Hồng cũng chỉ là giao tiếp một lúc, rồi để Phong Lăng rời đi. Còn chuyện hắn đi ăn uống với người con gái khác, tên này có nói không thì tùy a.

Sau khi Phong Lăng đi, Phiên Hồng ngoảnh đầu lại, đang muốn vui vẻ mà đưa Nguyệt Vũ đi chơi đâu đó, thì bất giác trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút buồn thảm.

- Nè, sao thế a, lúc nãy còn lo lắng cho ta, giờ ta phải lo lắng lại cho nàng đây nè.

Bàn tay của hắn muốn vỗ vai nàng, nhưng bỗng bị hất ra. Theo ánh mắt nhìn xuống, bàn tay nhỏ của Nguyệt Vũ đã hất đi, khuôn mặt xinh đẹp đã đầy nước mắt.

- Sao thế?

Nguyệt Vũ vẫn chẳng nói gì, lập tức chạy vụt đi, rồi biến mất trong đám người. Phiên Hồng đứng lặng đó, ánh mắt bối rối, chẳng biết làm sao.

- Tên khốn kiếp, chất nữ của ta mà có chuyện gì, ngươi sau này đừng mong có hậu bối!

Trong đầu của hắn lại vang lên âm thanh bực bội của Bạch Vô Phong. Phiên Hồng tức khắc đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ ngu ngốc. Quên ai không quên, lại quên cái người ngày ngày trong thức hải hắn ăn nhờ ở đậu a, mà lại là gia gia của cô nàng này…

- Tiểu Nhị, đi tìm Nguyệt Vũ cho ta!

Cấp tốc chạy ra cửa thành, Phiên Hồng hét lên, ra lệnh cho tiểu Nhị bay lên cao cao để tìm người, còn bản thân hắn lại chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ trong trấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play