(Ai hiểu được nội dung ở giữa chương ta bái người đó làm sư phụ:D)

- --------------------------

Một lão giả đi lên, ánh mắt uy nghiêm nhìn toàn bộ thí sinh ở dưới. Hắn từ trong người rút ra một cái hộp, nói:

- Tổng cộng có 100 người, vậy sẽ chia ra 50 cặp đấu. Quy tắc vòng này rất đơn giản, số giống nhau thì lên đài bắt đầu đánh. Không được giết người nếu không thì…

Nói rồi lão làm một động tác cắt cổ. Đặt chiếc hộp xuống đất, 100 người lần lượt đi lên mò tay vào bốc, hầu hết người ở đây đều muốn gặp Phiên Hồng ngay vòng đầu.

- 10?

Phiên Hồng nhìn vào con số trên tờ giấy rồi đảo mắt nhìn xung quanh. Nhưng hắn lại không thấy ai trong tầm mắt có số 10 cả.

- Ngươi số 10 sao?

Một giọng nói dễ nghe vang lên sau lưng Phiên Hồng. Hắn nghe được có người đọc số mình thì tò mò nhìn lại, vừa nhìn thấy thì không khỏi máu mũi cuộn trào, cũng may là hắn định lực tốt.

- Cô nương là…

Phiên Hồng tò mò hỏi, nhưng hắn cảm thấy vô số ánh mắt đang nhìn chăm chăm hắn, như kiểu nếu làm gì cô nàng này thì sẽ bị băm nhỏ ra vậy.

- Mạc Vũ Uyên!

Mạc Vũ Uyên kiều mị cười cười, toàn thân toát ra nét quyến rũ mãnh liệt, đã thế ăn mặc lại vô cùng gợi cảm. Nhưng theo trực quan của Phiên Hồng, cô nàng này vẫn còn trinh! Hắn thắc mắc không hiểu sao lại có thể suy nghĩ được như vậy.

- Ồ, vậy sư tỷ cũng cùng số với ta sao?

Phiên Hồng mỉm cười nói rồi nhìn Mạc Vũ Uyên, đánh giá từ trên xuống dưới. Cô sở hữu một chiều cao khiến bao nữ nhân khác phải ghen tị, thân thể rất đẫy đà. Vòng eo nhỏ nhắn, kiều đồn vểnh lên cao vút, chỉ nhìn bên ngoài thôi đã có phản ứng rồi. Ngực cô nàng cũng thuộc loại khủng bố, phải nói là hai bàn tay của Phiên Hồng mới miễn cưỡng bao hết.

Khuôn mặt Mạc Vũ Uyên vô vùng xinh đẹp, luận dung mạo thì không kém cạnh so với Xích Minh Tuyết. Nhưng cô lại có một khí chất phong tao quyến rũ là chí mạng với nam nhân, vì vậy Phiên Hồng coi đây là mỹ nhân đẹp thứ hai hắn từng gặp qua, chỉ thua Cổ Phi Yên mà thôi.

- Mị thuật?

Phiên Hồng bỗng thấy Mạc Vũ Uyên dùng ánh mắt quyến rũ mà nhìn hắn, sâu trong con mắt xinh đẹp lóe lên một màu hồng nhàn nhạt, đánh thẳng vào tâm linh người ta.

- Xem ra là một tu hồn sư có tiềm năng!

Phiên Hồng cảm thán rồi tìm một chỗ nói chuyện với Diệp An. Bất ngờ là tên này số 9, như vậy là nếu Phiên Hồng và Diệp An đồng thời thắng vòng thứ nhất, sau đó đánh với nhau vòng thứ hai là chuyện ván đã đóng thuyền!

- Xem ra có duyên a!

Phiên Hồng cảm khái nói, nắm tay cụng nhẹ vào ngực Diệp An. Em trai hắn Diệp Vũ thấy ca ca thân với một tên Ma Giả thì không khỏi khó chịu muốn ròi đi, nhưng bị Diệp An bắt ngồi lại.

Cả hai người nói chuyện một lúc, chẳng biết lúc nào đã đến số 9 lên sân. Thế là Diệp An đành bất đắc dĩ mà lên sàn một trận.

- Số 9, Diệp An và Tiết Tử Phàm!

Tiết Tử Phàm? Tiết gia?

Phiên Hồng nghe đến Tiết Tử Phàm thì nghĩ thầm, hẳn là có chút quan hệ với Tiết gia. Chỉ mỗi tội hắn đeo mặt nạ nên không thể so sánh dung mạo với Tiết Thanh Loan mà thôi.

Khi lên sàn, Diệp An lấy một thanh kiếm có màu đỏ thẫm từ nhẫn trữ vật, là một thanh binh khí Hoàng cấp trung phẩm. Tiết Tử Phàm kia lại lấy một đôi quỷ trảo màu đen, cũng là Hoàng cấp trung phẩm.

Trong tiếng bắt đầu của trọng tài, hai người không hẹn mà cùng nhau lao lên, tốc độ nhanh như chớp nhoáng.

- Hắc Long Nhận Vũ!

Diệp An hét lên, trường kiếm điểm vô vàn đường kiếm như hắc long uốn éo, quỷ mỵ vô cùng. Tiết Tử Phàm bình tĩnh tránh né, đôi khi còn dùng tốc độ như thuấn di nhằm phản kích nhưng đều bị bắt bài.

- Tốc độ tốt, chỉ là chưa đủ nhanh trong khi ra đòn!

Mạc Vũ Uyên chậm rãi ngồi xuống chỗ mà Diệp An vừa ngồi khiến Diệp Vũ bên cạnh vùa mừng vừa sợ, trong đầu không khỏi ngẫm nghĩ luyên thuyên. Phiên Hồng nhìn nữ tử trước mắt, cười nói:

- Kĩ năng thực chiến của Tiết Tử Phàm chưa bằng Diệp An nên các giác quan cảm nhận không nhạy bén. Hơn nữa, có vẻ hắn đã khổ tu trong một thời gian dài mà không đi ra chém giết, tay chân có chút cứng ngắc.

Mạc Vũ Uyên ngẩn ngơ nhìn nam nhân trước mắt. Cho dù nàng có dùng hết sức mà quan sát cũng chỉ nêu được cái nhận xét như Phiên Hồng. Nhưng hắn, chỉ mới nhìn qua vài đường cơ bản đã nắm bắt được tình huống, nhãn lực thật không tầm thường.

Nhưng nàng nhớ lại lúc nãy Phiên Hồng có ngẩn ngơ khi nàng dùng một chút mị thuật, vậy nên trong lòng vẫn tự tin chiến thắng, không biết rằng một vở hài kịch chuẩn bị diễn ra.

Phiên Hồng bỗng cảm thấy không đúng. Tranh chức Thánh Tử, trong này 99 người là nam, mò đâu ra một cái nữ nhân nghiêng nước sập thành như vậy?

- Này, ngươi là nữ nhân sao vào được đây hay vậy?

Mạc Vũ Uyên kinh hãi nhìn Phiên Hồng. Rõ ràng nàng đã ngụy trang vô cùng hoàn hảo, tại sao lai dễ dàng bị phát hiện như vậy?

Nhìn thần tình cổ quái trên mặt nàng, như thể làm sao ngươi biết thì Phiên Hồng không khỏi nở nụ cười nhẹ, nói:

- Lộ liễu thế kia…

Thế là Mạc Vũ Uyên lại biến thành hình dáng nam nhân, là một tên vô cùng to con. Phiên Hồng giơ tay bóp nhẹ cơ bắp cuồn cuộn trên cơ thể hắn một lượt, xác định là hàng thật giá thật.

Nhưng sao hắn vẫn cảm giác đươc người này là nữ? Rõ ràng hắn biết cái “Mạc Vũ Uyên” đẫy đà phong tao kia chính là ngụy trang, thế mà trong lòng vẫn phản ứng khi ngồi gần cái tên to xác này.

Một bầy hâm mộ Mạc Vũ Uyên kia há hốc mồm ngất xỉu tại chỗ. Bọn họ thầm vô lí rồi, sao một cái nữ nhân lại có thể đi tranh Thánh Tử… hóa ra người ta là nam! Thảo nào không ai chặn…

Cú lừa thế kỷ a!

Mạc Vũ Uyên to con kia thở dài một hơi, thầm nghĩ:

- May quá, sao lại có thể quên ngụy trang nhỉ?

Diệp Vũ bên cạnh đã sùi bọt mép mà ngất đi rồi. Hắn số 45 nên không sợ bị ngất trong khi thi đấu. Nhưng thần tượng trong lòng hóa ra lại là nam cải trang nữ khiến hắn sốc văn hóa, một hơi ngất đi, tinh thần chiến đấu ném vào thùng rác rồi.

Keeng!

Trên sàn đấu, cuộc chiến đang đi vào lúc kịch liệt. Tiết Tử Phàm dường như đã quen tay quen chân, động tác dần linh hoạt hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.

- Thiết Diện Quỷ Trảo!

Tiết Tử Phàm hét lớn, đôi quỷ trảo đã có màu tối bây giờ lại càng âm u hơn.

- Bộc Sơn Liệt Địa Trảm!

Diệp An hét lớn, mũi kiếm chọc xuống đất. Từ thân kiếm lóe lên ánh sáng vàng mãnh liệt, tuy nhiên gai nhọn từ dưới đất trồi lên lại mang màu đen.

- Thổ hệ chân khí?

Phiên Hồng ngạc nhiên nhìn Diệp An trên sàn đấu, thầm xui xẻo thay cho Tiết Tử Phàm. Theo như hắn quan sát thì Tiết Tử Phàm không có tu thứ gì khác, vì vậy sức mạnh bộc lộ ngẫu nhiên của Diệp An tất nhiên chiếm thượng phong, một kích này bất ngờ đả bại Tiết Tử Phàm.

Nhìn tên kia nằm trên mặt đất với vẻ mặt không cam lòng, Diệp An nói:

- Đầu hàng đi!

Tiết Tử Phàm biết bản thân không còn cơ hội thắng, liền nhận thua. Diệp An vui vẻ bước xuống ghế chờ, nhìn tên to con trước mắt đang trò chuyện với Phiên Hồng:

- Phiên Hồng, ai đây?

Hắn chỉ có nước cười khổ nói:

- Mạc Vũ Uyên…ê, này!

Còn chưa kịp nói hết câu, thằng anh theo thằng em ngã xuống, co giật cực mạnh…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play