Ngũ Hoàng đại lục rộng lớn như thế nào, Lục Phiên không biết.
Nhưng diện tích của Đại Chu triều rất bao la, gồm mười sáu quận, hoàng đế khai triều Đại Chu, lập mười sáu vị Thái Thú, quản lý mỗi quận dưới trướng của mình, sau đó qua các đời hoàng đế dần cắt giảm còn lại mười ba vị.
Bây giờ hoàng thất yếu thế, thiên tử Đại Chu đời trước, ba mươi tuổi chết bất đắc kỳ tử, hắn có sáu người con, trong đó năm vị đều là công chúa, chỉ có một hoàng tử có thể kế thừa giang sơn.
Bởi vậy, Thái Tử mười một tuổi đăng cơ, quốc sư nhiếp chính*.
(Nhiếp chính: Quản lý quốc gia thay vua.)
Nhưng vì Thiên Tử tuổi nhỏ, cho nên dẫn tới thiên hạ bùng nổ loạn thế.
...
Lục Phiên ngồi trên xe lăn, bởi vì kinh mạch hai chân tắc nghẽn nay đã được linh khí đả thông, hắn thật ra đã có thể đi lại.
Bị liệt vài chục năm, chỉ một buổi sáng chuyển biến tốt đẹp, Lục Phiên cũng không có nói ra, vẫn ngồi trên xe lăn như cũ.
Giờ phút này trong lòng Nghê Ngọc sợ hãi không thôi, đẩy xe lăn, trong ánh mắt tràn đầy tò mò cùng xúc động, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng.
Hình ảnh ngón chân Lục Phiên cử động phong tao, nhiều lần hiện ra trong đầu nàng.
Hình ảnh công tử lạnh lùng cao ngạo trong mắt của nàng sụp đổ chỉ trong nháy mắt.
Đương nhiên, nàng càng kinh ngạc hơn chính là đôi chân bị liệt của công tử thế mà có thể cử động!
Ở cuối lâm viên.
Hai vị tỳ nữ xuất hiện, các nàng rất vội đầu đầy mồ hôi, thấy Nghê Ngọc đẩy chiếc xe lăn có Lục Phiên ngồi trên, trong long không khỏi run lên.
May mắn, thấy Lục Phiên không có gì đáng ngại, các nàng mới thở phào một hơi.
"Tiểu Nghê, để Ngưng tỷ thế chỗ cho muội."
Đây là nói với Nghê Ngọc đang đỏ mặt đứng sau lưng Lục Phiên.
Tỳ nữ lớn nhất, gọi là Ngưng Chiêu, gặp được Lục Phiên, tự giác thay thế vị trí của Nghê Ngọc.
Nghê Ngọc thè lưỡi, lui sang một bên, cùng một vị tỳ nữ khác đứng chung một chỗ.
Ngưng Chiêu hoài nghi nhìn thoáng qua Nghê Ngọc khuôn mặt đỏ bừng, lại thấy Lục Phiên vẻ mặt thoải mái, hơi nhíu lông mi.
Có... Có chuyện bí ẩn ở đây?!
"Ngưng tỷ, các ngươi đi tìm cha ta rồi à?"
Lục Phiên tự nhiên đã nhận ra vẻ mặt của Ngưng Chiêu, cũng không có nói rõ lí do, chẳng qua lại hỏi một câu.
Thanh giả tự thanh, Lục Phiên trong lòng yên tĩnh không lo.
"Lão gia tại thư phòng, đang chuẩn bị gọi Hoa y sư đến chạy chữa cho công tử."
Ngưng Chiêu ôn nhu nói, trong giọng nói mang theo sự thương tiếc.
"Không cần làm phiền ai hết, ngươi cứ trực tiếp đẩy ta đi đến thư phòng."
Lục Phiên nói.
Ngưng Chiêu gật đầu, đẩy xe lăn ra khỏi lâm viên, thẳng hướng thư phòng mà đi.
Bởi vì khai phá linh khí hoàn tất, hệ thống nhắc nhở 【 quyền hạn 】 có khả năng xem xét, bất quá, Lục Phiên tạm thời không có dò xét, sợ lại lâm vào trầm tư, hù dọa phụ thân cùng tỳ nữ, dẫn tới phiền toái không cần thiết.
Đi tới thư phòng, cánh cửa lớn khắc hoa đỏ thắm mở ra, Nghê Ngọc cùng một vị tỳ nữ khác ở ngoài cửa chờ, Ngưng Chiêu thận trọng đẩy xe lăn vào thư phòng.
Thư phòng không có bố trí cánh cửa, để thuận tiện cho Lục Phiên ra vào.
(Tác giả bên trên viết cánh cửa lớn mở ra ở dưới lại bảo không bố trí. Chắc có sơ xuất a. Mong người đọc không bắt lỗi dịch giả.)
Xa xa, Lục Phiên thấy được một người mặc áo giáp, chưa mang mũ giáp, thân ảnh khôi ngô.
Tựa hồ nghe được tiếng bánh xe ma sát với mặt đất, thân ảnh trong thư phòng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén mang theo khí tức thiết huyết sát phạt, làm nhiệt độ không khí tựa hồ giảm xuống mấy phần.
"Cha."
Lục Phiên mở miệng.
Dù cho là dung hợp trí nhớ, nhưng hô lên xưng hô này, đối với hắn vẫn còn có chút ít khó chịu.
Lục Trường Không thấy người tới là nhi tử đáng thương đang ngồi trên xe lăn, sát phạt chi khí trong đôi mắt bỗng dưng tiêu tan hết.
"Phiên, Ngưng Chiêu nói thần trí của ngươi hốt hoảng, có phải là thân thể có chỗ nào không thoải mái?"
Lục Trường Không quan tâm hỏi, khi nghe được tin tức Ngưng Chiêu truyền đến, hắn còn đang trên tường thành, áo giáp cũng chưa thay ra, vội chạy về Lục phủ.
Giờ phút này dò xét Lục Phiên từ trên xuống dưới, phát hiện không có gì đáng ngại, mới nhẹ nhàng thở ra.
"Hài nhi rất tốt, đã làm phụ thân lo lắng."
Lục Phiên vừa cười vừa nói.
Hả?
Đều nói hiểu con không ai khác ngoài cha, Lục Trường Không đã nhận ra Lục Phiên khác biệt so với ngày thường.
Tuy nói, Lục Phiên hai chân đã liệt, nhưng ở toàn bộ Bắc Lạc thành, thậm chí là Đại Chu kinh đô, đều không có ai dám nói Lục Phiên là phế vật, ngoại trừ nguyên nhân thân phận của Lục Trường Không, cũng bởi vì chính bản thân Lục Phiên không chịu thua kém.
Lục Phiên tuy không thể tập võ, nhưng ở bên trên nho văn, lại có trình độ rất cao, thậm chí từng được Đại Chu quốc sư tán thưởng.
Bất quá, Lục Trường Không biết, mặc dù Lục Phiên tại nho văn bên trên hết sức nỗ lực, trong lòng có phiền phức khó chịu nhưng thủy chung không biểu lộ ra, trên mặt cũng khó thấy nét mặt tươi cười, thậm chí tính tình có chút trở nên tự ti cùng táo bạo, dù sao chân có tật, hành động bất tiện, so với người thường liền yếu đi một nửa, không phải ai cũng có thể tuỳ tiện chấp nhận.
"Ngươi lui xuống trước đi."
Lục Trường Không liếc mắt nhìn Ngưng Chiêu, phất phất tay.
Ngưng Chiêu sững sờ, bất quá không chần chờ, khom người thối lui khỏi thư phòng, cũng cài cửa lại.
"Phiên... Hôm nay thiên hạ loạn lạc, mười hai phương chư hầu cầm vũ khí nổi dậy, Bắc Lạc thành là hộ thành tuyến đầu phương bắc của Đại Chu kinh đô, đứng mũi chịu sào, cha phải tự mình mang binh tọa trấn, không thể chăm sóc cho ngươi, mong ngươi không trách ta."
Lục Trường Không trong ánh mắt, mang theo chút áy náy.
Đối với sự áy náy của Lục Trường Không, Lục Phiên trong lòng có chút ấm áp.
Lục Trường Không là người cha tốt, Lục Phiên tuy chân có tật, nhưng lớn như vậy tâm trí còn có thể bình thường, thậm chí không có chút nào thù hận thế giới này, cũng là nhờ có Lục Trường Không từ nhỏ đến lớn ở bên làm bạn.
Lục Phiên cắn răng, trong lòng băn khoăn về sau cũng quyết định không giấu diếm nữa.
Bởi vì, căn bản là giấu diếm không được.
Thay vì về sau bị hỏi thăm, còn không bằng bây giờ sớm nói ra.
Ngẩng đầu, Lục Phiên anh mắt lập loè tia sáng nhìn về phía Lục Trường Không.
"Cha, hài nhi có một chuyện..."
Lục Trường Không nhíu lông mày, nói: "Ngươi nói."
Nhưng mà, Lục Phiên không có lên tiếng, xốc chiếc chăn mỏng trên đùi lên.
Hai tay chống lên tay vịn bên trên xe lăn, hai tay mượn lực, lung la lung lay đứng thẳng lên.
Hả?
Không khí đột nhiên an tĩnh mấy giây.
Sau một khắc.
Trong thư phòng, khí huyết bàng bạc đang cuộn trào, đan xen nhau tung hoành, làm cho bức tranh đang treo trên tường cũng run nhẹ lên.
Lục Trường Không tiến lên hai ba bước, đỡ lấy Lục Phiên, trong đôi mắt thể hiện sự không thể tưởng tượng nổi.
Hắn từng mời y sư đệ nhất thiên hạ đến xem chân tật cho Lục Phiên, cũng chẩn đoán bệnh là cả đời vô phương đứng thẳng, vậy mà bây giờ, Lục Phiên thế mà như kỳ tích, đứng lên!
Đối với hắn mà nói đây là một bất ngờ to lớn.
Lục Trường Không nhìn xem Lục Phiên, bờ môi ngập ngừng một phen, xúc động khó tả.
"Phiên, đi hai bước?"
Lục Trường Không thận trọng nói.
Lục Phiên sắc mặt đỏ lên, Lục Trường Không khí huyết cường thịnh, khiến cho hắn có cảm giác như bị kim châm đâm vào lưng, có lẽ, đây chính là sức mạnh võ thuật của người tập võ ở thế giới này.
Hít sâu một hơi, đè xuống dị dạng ở trong lòng, Lục Phiên nhờ Lục Trường Không nâng đỡ, cất bước hành tẩu, mới đầu có chút không thích ứng, thậm chí suýt nữa té ngã.
Bất quá, Lục Trường Không nhìn ra, Lục Phiên... Thật là có thể đi!
Lục Trường Không cười phá lên, tiếng cười quanh quẩn nơi thư phòng.
Hồi lâu sau.
Lục Trường Không cẩn thận vịn Lục Phiên, trở lại ngồi ở trên xe lăn.
Mặc dù không biết chân Lục Phiên tại sao trong thời gian ngắn chuyển biến tốt đẹp, tuy nhiên, có vài chuyện, Lục Trường Không cũng không muốn hỏi.
Chân tật có thể khỏi, chính là phúc phận.
Lục Trường Không sắc mặt nghiêm túc: "Phiên, việc này ngoại trừ ba vị tỳ nữ của ngươi ra, chớ nói cho người nào khác, ngươi có thể đi được, đó là chuyện tốt, nhưng nếu là tin tức truyền ra... Quốc sư sợ là sẽ để bệ hạ hạ lệnh, mệnh ngươi vào đế kinh."
"Cho nên, có thể giấu được càng lâu càng tốt, Ngưng Chiêu các nàng là tỳ nữ cha tỉ mỉ lựa chọn và bồi dưỡng, không chỉ có thể bảo hộ ngươi an toàn, mà lại trung thành có thể tin. Còn những những người khác, đều không thể nói."
Lục Trường Không hết sức nghiêm túc.
Đối với thế cục của Đại Chu triều, Lục Phiên cũng có hiểu biết.
Mười hai phương chư hầu cầm vũ khí nổi dậy, thiên hạ đại loạn, khu vực Đại Chu hoàng thất có thể quản hạt, bị thủ nhỏ chỉ còn lại có sáu thành trì, không sai biệt lắm bằng với lãnh thổ một quận.
Mà quốc sư vì đề phòng thành chủ sáu thành làm phản, nên lệnh cho người thừa kế dòng chính của thành chủ năm thành còn lại, vào đế kinh, sống ở dưới mắt quốc sư ngay, nói là bồi dưỡng Nho đạo, trên thực tế là để giám thị cùng làm con tin.
Lục gia đời đời trung lương, mà Lục Phiên lại có chân tật, không thể tu luyện võ đạo, từ nhỏ người yếu nhiều bệnh, cho nên mới chưa vào kinh thành.
Thành chủ năm thành còn lại cũng không dị nghị.
Nếu có một ngày biết được chân tật của Lục Phiên đã khỏi, thành chủ năm thành kia sẽ không cam tâm, dưới áp lực bức bách, quốc sư chắc chắn sẽ gọi Lục Phiên vào kinh thành.
Lục Phiên cũng hiểu rõ quan hệ lợi hại trong việc này, nhẹ gật đầu.
"Tốt, trở về đi, tĩnh dưỡng thật tốt, bây giờ chân tật của ngươi khôi phục, cha cũng yên lòng... Có thể an tâm gặp gỡ Đạm Đài bá bá của ngươi."
Lục Trường Không trên mặt toát ra vẻ tàn ác lạnh lùng.
...
Lục Phiên về tới gian phòng của mình.
Ba vị tỳ nữ bắt đầu quét dọn vệ sinh.
Giờ khắc này, Lục Phiên cũng có thời gian nhàn hạ.
Tâm thần khẽ động.
Trước mắt hiện ra bảng hệ thống.
Kí chủ: Lục Phiên
Xưng hào: Luyện Khí sĩ (vĩnh cửu)
Cấp độ luyện khí: 1
Cường độ linh hồn: 1
Cường độ thân thể: 0.5
Linh khí: 10 sợi
Ban thưởng cải tạo: Tạm thời chưa có
Nhận xét về cấp độ thế giới: Ngũ Hoàng đại lục 【 đê võ 】
Quyền hạn: 【 nhiệm vụ 】, 【 truyền đạo đài 】, 【 linh khí đưa lên 】
Bởi vì khai phá linh khí, hệ thống nhắc nhở 【 quyền hạn 】 mở ra, ánh mắt Lục Phiên trực tiếp nhìn vào cột quyền hạn.
Cột quyền hạn, quả nhiên xuất hiện biến hóa, nhiều thêm ba cái hạng mục.
"Nhiệm vụ, truyền đạo đài, truyền tải linh khí?"
Lục Phiên nheo lại mắt.
Ba cái hạng mục bên trong bảng, hạng mục truyền tải linh khí là sáng, có thể phát động, mà truyền đạo đài cùng nhiệm vụ thì là lu mờ ảm đạm.
Tinh thần chìm vào hai cái hạng mục bên trong, cũng như đá ném vào biển rộng, không có hồi âm.
Hiển nhiên là cần phương pháp đặc biệt mở ra.
Đem truyền đạo đài cùng hạng mục nhiệm vụ để qua một bên, Lục Phiên bắt đầu nghiên cứu truyền tải linh khí.
Lục Phiên nhắm mắt, tâm thần chìm vào bên trong 【 truyền tải linh khí 】.
Trước mắt bỗng nhiên hiện ra một hàng chữ viết nhắc nhở.
"Quyền hạn truyền tải linh khí: Có thể căn cứ vào cấp độ luyện khí trước mắt của kí chủ, là linh khí bên trong khí đan, nhập vào bội số khác biệt (thấp nhất gấp trăm lần) đưa lên linh khí tại khu vực chỉ định, cải thiện hoàn cảnh tu luyện, dẫn dắt tu hành dâng lên."
"Chú thích: Truyền tải linh khí dùng tại cơ thể người, thì không gấp bội."
Lục Phiên có chút kinh hỉ.
Đê võ thế giới muốn cải tạo thành Huyền Huyễn thế giới, đầu tiên phải có đầy đủ linh khí...
Hiện tại tốt rồi.
Quyền hạn【 truyền tải linh khí 】 liền giải quyết vấn đề linh khí.
Hắn Lục Phiên không chỉ là nơi sản xuất linh khí, càng là công nhân bốc vác linh khí.
Đây là muốn để cho hắn làm một trận oanh oanh liệt liệt thức tỉnh linh khí a!
Thiên hạ này, muốn do hắn mà ra.
Mà lại Lục Phiên còn chú ý tới...
Linh khí còn có thể rót vào cơ thể người!
Điều này nói rõ hắn có khả năng thông qua linh khí chú thể chế tạo ra người tu hành có được linh khí!
Lục Phiên đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt ánh sáng lóe lên một cái rồi biến mất.
Có lẽ, hắn nên tìm một quân nhân tới rót thử một chút linh khí vào.
Trong phòng, đôi tay nhẹ nhàng xắn lên, khi đang cuốn lên giấy tuyên ở trên bàn, Ngưng Chiêu tâm thần run rẩy, bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng.
Theo bản năng ngẩng đầu, đã thấy Lục Phiên ngồi trên xe lăn...
Chẳng biết từ lúc nào, khuỷu tay chống tại bên trên tay vịn, bàn tay chống đỡ cái cằm, dùng một khí chất tràn đầy tao nhã mỉm cười nhìn nàng chằm chằm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT