Ngày hôm sau, lúc Chu Thịnh Nam tỉnh lại, bản thân vẫn bị Cận Bùi Niên ôm trong lòng.
Cô vươn tay sờ lên trán anh để thử nhiệt độ, đã bớt nóng, lúc này cô mới thở ra một hơi.
Sắc trời bên ngoài dần sáng, khung cảnh trong phòng rõ ràng, cô lẳng lặng nằm bên cạnh Cận Bùi Niên, ngắm anh chăm chú tới mức xuất thần.
Anh ngủ rất sâu, dường như không an giấc nên mi tâm vẫn luôn nhíu lại, khuôn mặt lạnh lẽo, hàng mày cứng rắn, phong trần gió sương, môi mỏng gợi cảm có hơi nhếch lên.
Chu Thịnh Nam mới cử động thân mình một chút, anh liền thuận thế ôm chặt người trong lòng, trong miệng nói mớ gì đó.
Chu Thịnh Nam dựa vào lòng anh, chậm rãi vươn ngón tay, vuốt khẽ mi tâm của anh.
Cận Bùi Niên mơ hồ bắt được bàn tay của cô.
Chu Thịnh Nam khẽ giật mình, vừa muốn rút ra thì anh hôn lên ngón tay của cô một chút, không hề mở mắt, “Em tỉnh rồi à?”
Giọng anh thầm thì, còn hơi giọng mũi.
“Ừm,” Chu Thịnh Nam khẽ đáp, hỏi lại: “Anh còn đau đầu không?”
“Một chút.” Cận Bùi Niên nắm chặt tay của cô, dưới lớp chăn, anh ấn nó lên ngực mình.
Đối với hành động này của anh, Chu Thịnh Nam có hơi cuống quýt, lại có hơi khó xử.
Hai người thế này… xem như đã làm lành rồi sao?
Nhưng hai người không định bên cạnh nhau, cũng không phải tâm đầu ý hợp mà luôn có đủ loại kiêng kỵ. Hai người cũng không còn trẻ như thời niên thiếu kia nữa, không thể bỏ qua tất cả mà tuỳ hứng được.
Cận Bùi Niên lại mê man ngủ thiếp đi, cô lặng lẽ chui ra khỏi ngực anh rồi xuống giường, sau khi giúp anh chỉnh tốt chăn đệm, cô đi vào phòng tắm để rửa mặt.
Thay xong quần áo chụp ảnh, cô ra ngoài mua bữa sáng mang về, đặt một phần trên đầu giường cho Cận Bùi Niên.
Trang Tín gửi tin nhắn tới, nói mình đã tới dưới lầu, Chu Thịnh Nam cầm bữa sáng của mình, chuẩn bị ra ngoài.
Do dự một lát…
Cô quay lại phòng ngủ viết cho Cận Bùi Niên một tờ ghi chú, sau khi gác bút, cô đứng bên giường nhìn anh một cái, cuối cùng quay người rời đi.
Cận Bùi Niên ngủ tới hoa mắt váng đầu, nửa ngày sau, lúc sắc trời đã tối mới dần tỉnh lại.
Anh nặng nề xoa đầu ngồi dậy, liếc nhìn xung quanh một chút. Thấy trên tủ đầu giường có đặt một phần ăn sáng, anh nhớ lại chuyện tối qua, ánh mắt hiếm khi lộ ra mấy phần nhu hoà.
Lại thấy bên cạnh phần ăn sáng có một tờ giấy, Cận Bùi Niên vươn tay cầm lên, nụ cười trên mặt dần biến mất:
Cận Bùi Niên,
Nếu anh tỉnh lại và thấy cả người khoẻ hơn một chút thì về nhà đi, sau này đừng tới nữa.
Suy cho cùng thì anh và tôi vẫn không giống nhau, con người nên sống trong hiện thực thì hơn, cho nhau một đường lui.
Anh đừng ảo tưởng sẽ có truyện cổ tích nữa, có được không?
Cận Bùi Niên nhìn dòng chữ mà cô để lại, lập tức vo tờ giấy thành một cục, siết chặt trong lòng bàn tay.
…
Chụp ảnh buổi trưa kết thúc, Chu Thịnh Nam ăn cơm ở khu thường, có hơi mất tập trung, đồ ăn trong tay căn bản không ăn được bao nhiêu.
Trang Tín ngồi đối diện cô, ngẩng đầu hỏi: “Hôm nay cô làm sao vậy? Nửa ngày đều mơ mơ màng màng, có liên quan… tới Cận Bùi Niên sao?”
Chu Thịnh Nam kinh ngạc nhìn y, dáng vẻ như hỏi: Làm sao anh biết?
Trang Tín cười đáp: “Bình thường cô luôn dứt khoát, chỉ duy nhất đối với chuyện liên quan tới anh ấy mới thành ra dạng này.”
Chu Thịnh Nam cười cười, thở dài một tiếng, “Có thể là do hoàn cảnh tạo nên, tâm tư của anh ấy rất đơn thuần, suy nghĩ chuyện gì cũng rất đơn giản. Có rất nhiều chuyện, anh ấy không hề cân nhắc trước sau, chỉ dựa vào cảm tính của mình.”
“Anh ấy không hiểu trên đời này có nhiều người sống rất gian khổ, làm gì còn có tư cách để yêu cầu xa vời với tình yêu nữa…”
Trang Tín nhìn cô một cái, “Đúng là anh ấy đơn thuần, nhưng cô cũng quá cố chấp rồi. Coi như là cô sống ở dưới đáy xã hội đi, nhưng tại sao cô lại không thể khát vọng tình yêu chứ?”
“Tình cảnh bây giờ của cô khó khăn một chút, anh cũng biết suy nghĩ trong lòng cô. Đơn giản là cô sợ anh ấy vì cô mà cho đi, còn cô thì không bù đắp được gì mà thôi.”
“Cô cảm thấy tình yêu như thế không bằng nhau, không công bằng với anh ấy cho nên không dám nhận tình yêu của anh ấy. Nói trắng ra thì cô đang bị lòng tự trọng của chính mình phá bĩnh.”
Chu Thịnh Nam kinh ngạc nhìn y, nhất thời không biết phản bác như thế nào, chỉ cười khẽ đáp: “Có lẽ là vậy.”
Trang Tín nói tiếp: “Cô cảm thấy đẩy anh ấy ra là tốt cho anh ấy, để cô được an lòng. Nhưng thực tế thì sao? Anh ấy yêu cô, nếu cô gửi lại cho anh ấy tình yêu giống như vậy, quan tâm anh ấy nhiều hơn anh ấy quan tâm cô, đó không phải là một loại khích lệ đối với anh ấy sao? Hai chuyện này làm sao ngang nhau được?”
“Cũng không phải có của bạc triệu để cho anh ấy vật chất mới gọi là đáp trả. Cô đấy, mấy năm nay bị xã hội dũa cho thực tế quá rồi. Cô xem trọng vật chất nên mới bận tâm bản thân không có gì cả, tình cảnh gian khổ, sau đó phóng đại tình cảnh khốn cùng của mình để rồi thấy bản thân không xứng với anh ấy.”
Thấy cô không nói câu nào, Trang Tín khuyên nhủ: “Anh cảm thấy người đàn ông như Cận Bùi Niên rất tốt. Cô đơn nhiều năm thế này vốn không dễ gì, đời người ngắn lắm, cô đừng chọn đường quanh co để tương lai không phải hối hận.”
Bàn tay cầm đũa của Chu Thịnh Nam dần siết chặt.
Mấy năm nay, cô bị vây khốn bởi các loại khó khăn, phải giãy dụa mưu sinh. Nếm khổ nhiều rồi tự nhiên trái tim cũng trở nên cứng rắn, quả thật đã không còn giống như thời cấp ba ấy nữa.
…
Buổi tối, Chu Thịnh Nam tham gia tiệc, lúc về nhà đã là rạng sáng. Cô uống nhiều rượu, men say rã rời, Trang Tín đưa cô về.
Y tự mình đỡ cô xuống xe, nói: “Chiều mai có buổi chụp, sáng cô có thể nghỉ ngơi nhiều một chút. Gần đây anh thấy cô mệt lắm đấy!”
Chu Thịnh Nam ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ, một màu tối đen, xem ra Cận Bùi Niên đã đi rồi.
Trong lòng trống trải, cô thuận miệng đáp lời Trang Tín, gượng thẳng người dậy, cười nói: “Tự tôi đi được, không cần anh dìu nữa đâu, về đi.”
“Cô thật sự ổn đấy chứ?” Trang Tín có hơi bất an, đoán chừng tâm trạng của cô không tốt, cho nên tối nay đã uống rất nhiều rượu.
Chu Thịnh Nam khoát tay áo, không nói gì, xách theo giỏ rồi đi vào trong chung cư, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo.
Trang Tín sợ cô mơ hồ tìm nhầm nhà, liền đi theo phía sau cô. Tới khi thấy cô mở đúng cửa nhà mình để vào, y mới xuống lầu, lái xe rời đi.
Sau khi vào nhà, Chu Thịnh Nam đá giày cao gót rồi vứt giỏ xách ngay cửa trước. Cô dựa lưng lên cửa một lát, lười không bật đèn.
Trong phòng yên ắng chỉ có mỗi cô một mình…
Trước đây, Chu Thịnh Nam không cảm thấy gì, nhưng hôm nay có lẽ do say rượu nên đột nhiên lòng cô buồn xuống, không hiểu vì sao lại muốn khóc.
Ba dượng gọi điện thoại tới, cô nhấn nghe máy, đầu dây bên kia là mẹ Chu, “Nam Nam, con tan làm chưa? Lúc nãy mẹ gọi cho con không được, sao con làm về muộn vậy?”
Nghe thấy tiếng mẹ, cảm xúc của Chu Thịnh Nam như vỡ oà, nước mắt ào ào rơi xuống.
“Sao con lại khóc?” Giọng của mẹ Chu rất yếu, lộ vẻ lo lắng.
Chu Thịnh Nam lau nước mắt rồi chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu gối. Sau một hồi bình tĩnh lại, cô nói: “Không có gì ạ, con mới về nhà. Thân mình của mẹ thế nào rồi?”
“Mẹ không sao, cảm giác gần đây đã tốt lên nhiều. Con không cần lo lắng cho mẹ, thay vào đó là lo lắng cho bản thân mình thật tốt ấy!”
Mẹ Chu bên kia lại nói mấy câu rồi cúp điện thoại, Chu Thịnh Nam ôm đầu gối, bật khóc thút thít rất lâu, sau đó mới lau khô nước mắt, đứng dậy.
Dần dần, cô thích ứng được tia sáng ảm đạm trong phòng, kiến trúc theo đó cũng rõ ràng hơn hẳn.
Chu Thịnh Nam nhìn thấy một thân ảnh cao cao đứng cách mình không xa. Cô đè mi tâm, cười khổ một tiếng, cảm thấy mình say không nhẹ rồi. Thế mà xuất hiện ảo giác…
Không ngờ, người đó lại đi về hướng cô, dừng lại trước mặt cô rồi vươn tay nhẹ lau đi nước mắt trên đó. Giọng nói của anh khó nén được yêu thương, “Sao em lại uống nhiều rượu vậy?”
Chu Thịnh Nam nhìn anh chằm chằm, miệng há to nhưng không biết nói gì, “Anh…”
“Em không đuổi được anh đâu.” Cận Bùi Niên ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của cô.
Anh nhẹ giọng dỗ dành bên tai, “Trong lòng khó chịu thì em cứ khóc đi, khóc xong rồi sẽ thấy tốt hơn.”
Chu Thịnh Nam nép vào ngực anh, trong lòng là sự vui vẻ khó tả thành lời. Cô cảm động, cô ỷ lại anh rất nhiều, tóm lại là những xúc cảm kháng cự anh trước kia đều tan biến hết. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc nơi anh khiến cô không nỡ đẩy ra.
“Cận Bùi Niên, mấy năm nay em vẫn luôn rất nhớ anh.”
Cả người Cận Bùi Niên hơi khựng lại, sau một hồi lâu mới mở miệng, “Anh cũng vậy, anh rất nhớ em.”
Cận Bùi Niên ôm ghì lấy cô, lại nhớ đến dáng vẻ chật vật khi mới trở về của cô, trong lòng anh đau âm ỉ.
Rốt cục mấy năm nay cô khổ đến dường nào?
Khóc mệt rồi, Chu Thịnh Nam ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Sao anh không bật đèn vậy? Em cứ ngỡ rằng anh sẽ bị câu nói kia của em chọc tức đến bỏ đi rồi…”
Cận Bùi Niên khẽ xoa mặt cô, thở dài, “Đúng là có tức, nhưng anh vẫn không muốn đi thì làm sao bây giờ? Dù sao anh cũng ỷ lại vào em rồi, em có nói gì cũng vô dụng thôi.”
Chu Thịnh Nam mím môi, ‘khối u’ thật lâu trong lòng cuối cùng đã bình thường trở lại. Cô vòng tay qua eo anh, vùi mặt trước ngực anh, đỏ mắt, “Chuyện ban sáng… em hối hận rồi, em không muốn anh đi…”
Nghe thấy lời này của cô, sắc mặt của Cận Bùi Niên liền tràn đầy ý cười.
Anh vuốt mái tóc dài, cưng chiều nói: “Anh biết, cho nên anh không đi mà ở nhà chờ em đây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT