Edit: Xiao Yi.

Buổi chiều, mọi người rời khỏi biệt thự Lục gia, nhưng Tần Noãn và Cố Ngôn Thanh vẫn ở lại.

Ông ngoại Lục đeo kính lão kéo Cố Ngôn Thanh chơi game với mình, còn Tần Noãn thì ngồi với bà ngoại Lục để xem họ.

Bà ngoại Lục cười với cô, "Sau khi Mị Mị làm game cho ông ấy chơi, từ đó về sau mỗi ngày ông ấy chẳng làm gì khác cả, đều muốn chơi thôi. Mị Mị sợ ông ấy chơi nhiều mỏi mắt, cho nên hạn chế thời gian. Mỗi lần hết thời là ông ấy lại quăng máy chơi game đi, bắt đầu cáu kỉnh."

Bà vừa nói, vừa dở khóc dở cười lắc đầu, "Ông Lục của cháu bây giờ không khác gì đứa trẻ, lão già ấu trĩ ấy sao không nhìn bà học hỏi nhỉ?"

Tần Noãn nghe thấy, kéo cánh tay của bà ngoại Lục, cười nói: "Bà còn trẻ mà, vừa ưu nhã vừa hào phóng này, vừa đoan trang vừa tỉnh táo nữa, sao ông có thể so với bà được ạ?"

Ông ngoại Lục đẩy gọng kính, nhìn qua bên này một cái, "Tần bé con này, lỗ tai của ông còn nghe tốt đấy nhé."

Tần Noãn hắng giọng, "Ông à, không phải cháu đang dỗ bà vui sao ạ? Ông không thể giả vờ không nghe thấy ạ?"

Ông ngoại Lục "hừ hừ" cái mũi, "Cháu làm thế cũng không được, khen bà ấy một câu còn phải giẫm ông xuống một cái."

Cố Ngôn Thanh đưa mắt nhìn ông ngoại Lục, "Ông già thế rồi còn chấp vặt với cô gái nhỏ kìa, xem ra bà ngoại nói ông là lão già ấu trĩ cũng không có sai nha."

Ông ngoại Lục trừng mắt nhìn anh.

Cố Ngôn Thanh nhướn mày, hất mặt lên màn hình lớn, "Ông ngoại, ông rơi xuống mương kìa."

"... Mày cút đi chơi với Tần bé con đi, vẫn là ông với bà ngoại mày ăn ý hơn, còn mày chỉ khiến ông rớt mương rồi chết mấy lần thôi!" Ông ngoại Lục nói, đẩy anh đi ra.

Cố Ngôn Thanh cười, đứng dậy đổi vị trí cho bà ngoại Lục.

Bà ngoại Lục không hẳn là nghiêm túc chơi thật, để cho ông có một cơ hội thể hiện, từ hướng dẫn bà nhìn bản đồ rồi khoa tay múa chân này nọ.

Chỉ là không đến hai mươi phút, bà ngoại Lục bị lão bạn đời này la ó đến phiền não, rốt cục ném máy chơi game xuống, "Tôi không chơi nữa, ông giỏi thì ông tự chơi đi!"

Nói xong, bà quay người đi ra ngoài.

Ông ngoại Lục kinh ngạc một lát, nhỏ giọng lầm bầm, "Vậy mà bà nói tôi ấu trĩ, còn giận tôi được kìa."

Tuy miệng nói là vậy nhưng ông vẫn vui vẻ hi hi đuổi theo dỗ bà.

Trong phòng chơi game chỉ còn lại hai người Tần Noãn và Cố Ngôn Thanh. Tần Noãn nhìn cảnh ông bà cụ Lục ở chung, không nhịn được cong môi cười, cảm khái nói: "Nếu như chúng ta khi già cũng được thế này thì tốt."

Cố Ngôn Thanh vuốt vuốt ngón tay nhỏ bé của cô, ngữ điệu bình tĩnh không chút lay động, "Không đâu."

Tần Noãn kinh ngạc ngẩng đầu, hơi nhíu mi tâm, có hơi mất hứng.

"Không đâu" là có ý gì? Tức là hai người không thể làm bạn tới già hả?

Cố Ngôn Thanh nâng mi nhìn cô, một lát sau, anh áp tay cô lên mặt mình, hôn lòng bàn tay của cô một cái, cười nói: "Anh sẽ không ngây thơ như ông ngoại mà chọc tức bà ngoại đâu. Đến khi già rồi, anh vẫn thương yêu em."

Tần Noãn bị anh nói có hơi đỏ mặt, lại sợ bị anh nhìn thấy, cô liền cúi đầu. Chốc lát sau, cô mới ngẩng đầu lên, giả vờ bình tĩnh nói: "Mị Mị, em cũng sẽ yêu thương anh ạ."

"..." Khoé môi của Cố Ngôn Thanh giật giật, vành tai đỏ lên mấy phần, nhíu mày nói: "Không cho phép em gọi như vậy nữa."

Trong mắt Tần Noãn loé ra tia ranh mãnh, "Tại sao ạ? Ông bà ngoại gọi anh thế mà?"

Cố Ngôn Thanh nâng khuôn cằm thon gọn của cô lên, trong giọng nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ, "Em gọi như vậy phá hư bầu không khí lắm."

"Ồ, có thể là anh chưa quen thôi. Đợi khi anh quen là được rồi, vậy sau này em phải gọi nhiều một chút mới được."

Cố Ngôn Thanh: "..."

...

Chuyện đính hôn của Tần Noãn và Cố Ngôn Thanh không truyền ra ngoại, trừ bỏ dòng họ hai bên, chỉ có nhóm bạn cùng phòng ký túc biết được.

Buổi tối hôm nay, Cố Ngôn Thanh mời nhóm bạn cùng phòng ký túc đi ăn cơm theo thông lệ.

Lúc mọi người tập trung ở cổng trường, Cận Bùi Niên dựa bên thân xe, nhìn qua phía Tần Noãn. Sau khi đảo mắt qua ba cô gái, mi tâm của Cận Bùi Niên lộ ra sự kinh ngạc, nhưng sau đó liền quay đầu đi, không hề nói chuyện.

Cố Ngôn Thanh nhìn Cận Bùi Niên một cái, quay đầu hỏi Tần Noãn, "Sao nhóm của em thiếu một người vậy?"

Tần Noãn giải thích: "Tiểu Chu Chu phải làm thêm bên ngoài, khoảng tối mới tan làm, cậu ấy nói chúng ta cứ đi trước ạ."

Nghe được không phải là Chu Thịnh Nam cố tình tránh né mình, Cận Bùi Niên lúc này mới nhẹ thở ra một hơi, mở cửa cho họ lên xe.

Tề Á Nhuỵ, Điền Phi Chương và Tô Tử Hân lên xe của Cận Bùi Niên, cuối cùng Khâu Viễn là người bị lạc đàn, nhưng cậu lại rất vui sướng lên xe của Cố Ngôn Thanh để làm bóng đèn [1].

Hàng ghế sau chỉ có Khâu Viễn, cho nên cậu tuỳ ý giang chân co tay, nói với Tần Noãn đang ngồi bên ghế lái, "Học muội này, tạm không nói tới việc lúc đó em dễ dàng bị Thanh ca của tụi anh lừa gạt tình cảm, chỉ là bây giờ hai người có phải tiến triển quá nhanh rồi không? Em vậy mà nhẹ nhàng nhận lời đính hôn cùng cậu ấy à?"

Khâu Viễn nói, thở dài một tiếng, "Cái người Cố Ngôn Thanh này ấy, mặc dù cũng tạm nhưng em không thể vội vàng như thế được. Con gái có nhiều sự lựa chọn mà, nếu như có người còn tốt hơn cậu ấy thì sao?"

Cố Ngôn Thanh lái xe trên đường lớn, đuôi lông mày cau lại, "Tốt hơn tôi à? Đang nói cậu hả?"

Khâu Viễn sửa lại cổ áo, ngồi thẳng người lên, ho nhẹ hai tiếng, dáng vẻ cực chảnh, "Ừ đấy, rồi sao?"

Cố Ngôn Thanh cừoi, "Hôn thê của tôi có ánh mắt cao lắm, cậu như vậy chỉ chướng mắt cô ấy thôi."

Khâu Viễn: "..."

Tần Noãn vẫn luôn không có chen vào, lúc này suy nghĩ một lát, cô quay đầu lại hỏi: "Học trưởng, sao anh lại nói trước đây em dễ dàng bị Cố Ngôn Thanh lừa gạt vào tay ạ? Chuyện khi đó em theo đuổi anh ấy, mọi người ai cũng biết mà, là anh ấy bị em lừa vào tay mới đúng chứ."

Khâu Viễn tặc lưỡi lắc đầu, "Học muội quả nhiên ngây thơ quá rồi. Lại đây, hôm nay anh sẽ vạch mặt lịch sử đen tối không muốn để người khác biết của Thanh ca cho em nghe một chút."

Cố Ngôn Thanh: "Cậu muốn xuống xe hả?"

Vẻ mặt Khâu Viễn xám xịt, "Học muội, xem ra anh không kể cho em được rồi, hôn phu của em uy hiếp anh."

"..." Tần Noãn nhìn Cố Ngôn Thanh một cái, càng có hứng thú với lời nói của Khâu Viễn, "Không sao đâu ạ, anh cứ nói đi, anh ấy không dám thả anh xuống xe đâu."

Trong mắt Khâu Viễn lộ ra sự đắc ý, thở dài nói: "Ái chà, nên bắt đầu kể từ đâu nhỉ? Anh nhớ ngày đó, học trưởng Thôi Hạo của khoa Cơ khí - Điện tử các em tới ký túc xá tụi anh, tuyên bố muốn theo đuổi em, muốn dùng mũ của lần phát đồng phục huấn luyện quân sự làm cớ để mời em ăn cơm. Kết quả em thấy có khéo không cơ chứ? Vừa hay gặp được Thanh ca của tụi này, cậu ta còn mặt dày mày dạn đi ăn cơm với mấy đứa."

"Anh nghe nói lúc ăn cơm, cậu ấy run tay làm bẩn váy của em, sau đó hai người nhân cơ hội trao đổi Wechat với nhau?" Khâu Viễn nói, đảo mắt qua ghế lái, nhỏ giọng một chút, "Sau đó, Cận lão đại trở về ký túc nói với tụi anh, Cố Ngôn Thanh quá phúc hắc, rất có thể động tác đó là cố tình làm bẩn váy của con gái người ta."

Tần Noãn kinh ngạc một chút. Cô vẫn còn nhớ rõ chuyện này, lúc ấy mới khai giảng năm nhất.

Thì ra chuyện đồng phục huấn luyện quân sự thiếu đi mũ đội không phải là trùng hợp mà do Thôi Hạo động tay, lấy nó làm cơ hội mời cô ăn cơm?

Cứ cho mọi chuyện có thể như vậy đi, nhưng lúc gặp Cố Ngôn Thanh và Cận Bùi Niên dưới sảnh căn - tin của ký túc xá nam, mọi người ăn cơm cũng không giống như Khâu Viễn đã nói.

Lúc ấy, Tần Noãn nhìn không ra Cố Ngôn Thanh có nửa điểm nào thích mình.

Khâu Viễn: "Học muội, em đừng tin cậu ấy. Chuyện mà Cố Ngôn Thanh đã làm không chỉ có mấy việc này. Em còn nhớ lúc em được người khác bày tỏ ở thao trường không? Lúc đó Thanh ca của tụi anh ỷ vào bản thân là Hội phó Hội sinh viên nên mới chạy tới quậy một trận, sau khi cậu ấy trở về ký túc, sắc mặt còn rất doạ người nha."

Cố Ngôn Thanh: "Khâu Viễn, cậu câm miệng cho tôi!"

Tần Noãn nghe đến thú vị, "Anh cứ tiếp tục nói đi ạ." Sau đó, cô còn căn dặn Cố Ngôn Thanh, "Anh lo tập trung lái xe đi."

Cố Ngôn Thanh: "..."

Khâu Viễn suy nghĩ, "Sau đó nữa là chuyện lão Điền và Tề Á Nhuỵ muốn hai phòng ký túc ăn cơm xã giao, nhớ không? Lúc đó Cố Ngôn Thanh tỏ thái độ không quan tâm, không muốn đi."

"Nhưng mà sau khi Cận lão đại nói Tần Noãn và Tề Á Nhuỵ là bạn cùng phòng ký túc, anh lập tức nói như thế vừa hay, Thanh ca không tới sẽ không có ai tranh giành người đẹp với anh. Em đoán xem lúc ấy Cố Ngôn Thanh đã nói cái gì?"

Khâu Viễn hắng giọng, bắt chước ngữ điệu lúc đó của Cố Ngôn Thanh, "Người của tôi đừng có đụng vào."

Khoé môi của Tần Noãn hơi cong lên, cô nhìn qua Cố Ngôn Thanh, "Lúc đó em với anh đâu có quan hệ gì? Sao em lại là người của anh rồi?"

Cố Ngôn Thanh mím môi, "Cậu ta nói bừa, em đừng tin."

"Tôi nói bừa á?" Khâu Viễn quay sang hỏi Tần Noãn, "Lúc huấn luyện quân sự năm nhất Đại học, có phải Cố Ngôn Thanh đã cho em một ly nước hay không?"

Tần Noãn lập tức giật mình, suy nghĩ rồi đáp: "Anh ấy bán cho em, em phải bỏ tiền mua đấy."

"Đúng đúng, chính là lần đó, cậu ta đưa cho em một cái ly, còn em đưa cho cậu ấy tờ một trăm tệ đúng không?"

Tần Noãn gật đầu, "Sao anh lại biết?" Lúc ấy, cô không có tiền lẻ, mà Cố Ngôn Thanh còn thối tiền thừa cho cô nữa chứ!

Sắc mặt của Cố Ngôn Thanh dần không nhịn nổi nữa, "Khâu Viễn, tối này cậu còn muốn ăn cơm không hả?"

Tần Noãn đang say sưa nghe kể chuyện, trừng mắt nhìn anh, "Đừng có ngắt lời!"

Cố Ngôn Thanh: "..."

Phía trước chuyển sang đèn đỏ, Cố Ngôn Thanh dừng xe lại, đưa mắt nhìn cô, "Em còn muốn biết cái gì, để hôm nào anh sẽ nói cho em biết."

Trên mặt Tần Noãn lộ ra đắc ý, "Cho nên những gì học trưởng Khâu Viễn nói đều là thật ạ?"

"Ừm." Cố Ngôn Thanh mất tự nhiên quay mặt đi, tiếp tục lái xe đi thẳng.

Tần Noãn nhớ lại những gì Khâu Viễn vừa nói, trí nhớ trước kia dần quay trở về.

Cô vẫn luôn cho rằng bản thân đã rất cố gắng để theo đuổi Cố Ngôn Thanh, cuối cùng kết quả lại là cô bị anh dụ à?

"Cố Ngôn Thanh này," Tần Noãn nghiêng đầu nhìn anh, "Em ghim kỹ chuyện này đấy, anh lo mà tìm cơ hội thành thật khai báo với em."

"Nếu không... em rất khó dỗ!"

_____

[1] Bóng đèn: tiếng lóng Trung Quốc, ám chỉ kỳ đà cản mũi, xen vào việc của người khác (tội anh Khâu:v).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play