Ánh mắt Dư Bắc nhìn qua, liền thấy cô gái mà mình "vừa gặp liền yêu" lúc chiều đang muốn đi ra.
Thư Trữ thấy Dư Vũ cùng một người đàn ông khác ở cửa, cũng không quá để ý, chỉ nhìn Dư Vũ nói, "Muốn xuống lầu sao? Giúp tôi đổ rác đi!" Rồi sau đó đưa túi rác đến, Dư Vũ còn đang đen mặt, mất hứng thì Dư Bắc đã nhanh nhảu nhận lấy.
"Cô ở dưới lầu của tên này sao? Vậy cô chính là cô gái đã cứu Dương Dương, thật sự rất cảm ơn, cô là ân nhân của nhà họ Dư chúng tôi! Đúng rồi, làm quen một chút đi, tên tôi là Dư Bắc."
Thư Trữ nhìn tên trước mắt, trông hơi vô lại, không phải gu của cô.
"Không có chuyện gì, à, là còn có chuyện gì không?" Hiện tại cô thầm nghĩ muốn chạy nhanh vào, càng nhanh càng tốt.
"Cô có thể cho tôi phương thức liên lạc không? Cô đã cứu cháu tôi thì cũng chính là ân nhân của tôi!"
Thư Trữ nhân cơ hội đóng cửa lại, cánh tay run lẩy bẩy, họ hàng của tên lầu trên này cũng là người có đầu óc không bình thường sao?
...
"Em thích cô ấy?" Dư Bắc nhìn anh, Dư Vũ suýt nữa nhảy cẫng lên.
"Làm sao có thể?! Ông đây làm sao có thể thích cô ta? Cô ta có chút gì nữ tính sao? Là đàn ông thì có!" Anh như là con mèo bị dẫm phải đuôi, Dư Vũ phản ứng đặc biệt lớn.
Dư Bắc luôn luôn nhìn anh, rồi sau đó vỗ vỗ bờ vai của anh, "Em nói thế chứ gì? Vậy sau này đừng hối tiếc..."
Không để ý tới Dư Vũ còn đang muốn tranh luận, anh đi lấy xe đi luôn, phải biết rằng, Dư Bắc đây trà trộn chốn tình trường nhiều năm, tâm tư nhỏ bé của Dư Vũ chả lẽ còn không nhìn ra? Hầy, khó mới được thấy một cô gái hợp mắt, thế mà lại là người trong lòng của em mình. Nhưng mà, chuyện buổi trưa lừa anh, cũng phải nhắc nhở chú em chút, không lại tưởng anh dễ chơi!
...
Thư Trữ viết truyện xong, lướt Weibo một chút. Cap màn hình một tấm ảnh, trong đó hai người nam nữ ở cùng nhau, tiêu đề là #Trần Chi Gia cầu hôn Lí Y#, với tư cách là một người coi như có chút quen biết, cô lên weibo "Hưu thư" rồi up,
Hưu thư: Ha ha ha, rốt cuộc cũng đã ở bên nhau rồi, chúc Diệp Nhiên cùng Phương Dụ vĩnh viễn hạnh phúc nhé! Tái bút @Trần Chi Gia @Lí Y
"Diệp nhiên", "Phương Dụ" là tên nhân vật chính của bộ phim mà họ đóng, mấy phút sau liền thấy bọn họ bình luận nói cảm ơn, có duyên và có thể đi cùng nhau, thật là chuyện tốt nhất.
Thích ứng trong mọi tình cảnh: Mùa đông mau tới đi, gần đây thật là một khoảng thời gian ngập tràn hạnh phúc, có người mời tôi uống rượu mừng suốt thôi.
Lục lục: Đúng, bạn học cấp ba mời tôi đến ăn thôi nôi con nó, mà tôi còn đang...
Sông lớn: Lầu trên thì tính là gì, lần trước đi họp lớp, các cậu ấy toàn thảo luận về nào là đứa nhỏ, nhà trẻ... Cẩu độc thân chỉ có thể cúi đầu ăn, không bao giờ muốn tham gia họp lớp nữa đây / hẹn gặp lại /
Hoa hồng đỏ cùng hoa hồng trắng: Bạn bè xung quanh đều đang có người yêu, chậc chậc, bất luận nhìn tôi trông có vẻ vẫn ổn hay thực chất là không ổn, thì vẫn chỉ có tôi FA, nếu không phải là nhân duyên của tôi tương đối tốt thì tôi đã hoài nghi nhân phẩm của mình rồi!
...
Thư Trữ trả lời lại bình luận của hoa hồng đỏ cùng hoa hồng trắng,
Hưu thư: Đại khái thì chắc là duyên chưa tới, người kia của cậu sẽ sớm tới thôi, không muốn cho cô gái của mình chờ lâu đâu.
...
Rồi sau đó không nhịn được, lại chạy ra weibo Độc Kê Thang up ra một câu,
Độc Kê Thang: Không cần tự hỏi mình rằng vì sao bạn bè của mình đều đang yêu đương mà mình vẫn còn FA, tôi liền hỏi bạn một câu, đưa bạn trai của cô kia cho cậu nè, muốn không?"
Tôi yêu độc đại: Ha ha ha ha ha
Ha Mi qua: Phốc ha ha ha, 666
Thương thiên vòng quá ai: Không cần, không muốn, ha ha ha, làm một cái mặt thật hạnh phúc đi nào
Xoát mặt: Khả năng tôi là một người dễ lung lay bởi cái đẹp, đối tượng cũng không cần không đẹp trai nha!
Không thẹn với lương tâm: Vẫn rất muốn phòng của mình có thêm một người nữa
...
Thư Trữ cười một tiếng, trở về bình luận của không thẹn với lương tâm,
Độc đại: Mang theo cả tất thối của anh ta, với cả máy tính, bàn phím chơi game vào cùng sao...?
Cười qua cười lại lại có vài phần nhàm chán, "Hoàng Mao, mày lại đây với tao~"
Hoàng Mao đã khỏe lên, cũng đã thích ứng với cuộc sống mới, gần đây đúng là thời điểm vui vẻ, cô ôm nó, do dự có nên hay không để cho bản thân tìm chút việc làm?
"Từ từ, cậu nói xem tớ có thể sẽ tìm được việc gì để làm không?" Thư Trữ ghé vào trên sofa, Hoàng Mao nằm sấp bên cạnh cô, cô đang call video tán gẫu với Kim Du.
Kim Du mới cắt tóc ngắn, cả người tản ra hơi thở ánh mặt trời.
"Hả, cậu có thể làm gì?" Kim Du trêu đùa nhìn Thư Trữ, trong lòng thì cảm thán, thật sự là cô gái này nhìn càng ngày càng đẹp.
"Hửm? Đừng xem thường nhau nha, tớ nói cho cậu biết, Thư Trữ tớ đây cũng rất có tài!"
"Muốn đi làm biên tập sao?"
Đột nhiên nghĩ đến tin tức của vài tiểu minh tinh kia, cái mà Hưu Thư thật tuyệt, tôi sùng bái cỡ nào cỡ nào, lại thích cô ấy nhiều cỡ nào cỡ nào, chậc chậc, đã gặp qua tôi chưa mà nói?
"Không!"
"Vậy cậu có thể làm gì nữa? Làm công à?"
Thư Trữ lắc đầu, "Không được tự do!"
"Cậu vừa muốn tìm việc lại sợ không tự do, thế thì đi làm ông chủ luôn đi!" Kim Du liếc cô một cái, sau đó liền thấy ánh mắt cô sáng lên.
"Đúng vậy, thế nào mà tớ không nghĩ tới việc mở cửa hàng nhỉ!"
"Mở cửa hàng? Cũng được, vậy cậu bán gì?"
"Cái này còn phải nghĩ lại." Thư Trữ đã có ý tưởng, khó tránh khỏi tâm tình tốt, nói với Kim Du, "Trước khi cậu đi thì trắng, giờ biến thành cục than, ai không biết còn tưởng cậu đi châu Phi ~ ha ha"
"Thư Thư!!!" Lúc này điện thoại của Thư Trữ vang một tiếng, cô lấy ra nhìn nhìn, mang theo một nụ cười kỳ quái trả lời lại tin nhắn.
"Ai vậy? Thư Trữ, có gì đó nha~ "
Thư Trữ chớp mắt, một cái xem thường hoàn mỹ, "Tên ở trên lầu!"
"Chính là tiểu bạch kiểm kia sao? Hai cậu hiện tại rất thân nhau?" Thư Trữ bĩu môi, "Cũng được, người kia cũng tạm, chỉ là quá ngu ngốc, là một đồ ngốc chính hiệu, một chút cũng không sai!"
"Ha ha ha, vậy vẫn còn tốt, không có người nọ, một mình cậu sợ là càng nhàm chán."
"Được rồi, không nói với cậu nữa, tớ muốn đi ăn cơm, tớ muốn xem anh ta có thể làm ra cái gì đây?" Thư Trữ cười nói, Kim Du gật gật đầu, nhìn Thư Trữ hiện tại đã không thấy nhiều bóng dáng của Trình Đoạn Dịch nữa, tuy rằng cô cũng biết là Trình Đoạn Dịch không thể tha thứ, nhưng không ai giống nhau cả, Thư Trữ từ nhỏ đã trải đời, khiến cho cậu ấy không chấp nhận được một chút hiềm khích.
Còn chưa có ra tới cửa, lầu trên đã gọi đến một cuộc điện thoại, "Thư Trữ! Cô đến siêu thị mua đồ ăn đi~"
"Vì sao?"
"Đồ hỏng rồi."
"..."
Thư Trữ tùy tiện cầm mấy món, đi qua quầy bán đồ hải sản, đột nhiên cười, ha ha.
...
"Vào đây, má ơi, thật chết người!" Thư Trữ nhìn nhìn trên tay anh dán băng keo cá nhân, lại giật giật cái mũi, khắp phòng đầy mùi khét.
"Chậc chậc, anh nấu cơm hay là đánh giặc vậy?" Dư Vũ một mặt không thể luyến tiếc, lúc anh gửi tin nhắn cho Thư Trữ, đúng là anh chuẩn bị nấu ăn, ai mà không có một tâm hồn kiêu ngạo, bất đắc dĩ là kỹ thuật không cho phép thôi.
"Đưa cho tôi đi, cô mua cái gì?" Thư Trữ híp mắt cười, rồi sau đó đem đồ trên tay đưa cho anh, "Đại Ngư, đến đây, bên trong đều là anh em của anh đó, kho hay là nấu canh đều được!"
"Thư Trữ!!!"
...
"Nè, anh băm nhỏ nhỏ chút thôi, to như vậy khó ăn lắm~" Thư Trữ ăn một miếng khoai, tựa vào cửa bếp. Dư Vũ không kiên nhẫn đem đống thịt vừa cất lại đem ra, "Cạch Cạch Cạch!" mà băm lại. Anh chăm chú nhìn thực đơn, dựa theo đó để sơ chế cá.
"Nè, không cần thêm mì chính đâu, không tốt." (bản gốc là kê tinh nhưng mình không rõ là gì, mng nếu biết cmt giúp mình để mình sửa với ạ). Dư Vũ đang muốn thêm mì chính thì lại rụt tay về, tiếp tục nhìn thực đơn rồi thêm gia vị.
"Nè, cho ít tỏi thôi, anh cũng không cần băm mảnh thế, không tốt." Trán Dư Vũ giật giật, một lần nữa cầm mấy củ tỏi, dùng sức đập, Thư Trữ đang cầm miếng khoai tây chiên thì run lên, "Nè, anh cũng không cần dùng sức như vậy đâu."
"Cô tới làm đi?!" Dư Vũ trừng mắt về hướng cô, Thư Trữ co rụt lại, không nói chuyện nữa.
...
"Rửa rau!" Thư Trữ thành thành thật thật gật đầu tiến lên, nghe lời mà rửa. Dư Vũ hít một hơi thật sâu, đem bếp mở lên, đặt chảo xào rau. Lại đem các loại gia vị đã chuẩn bị sẵn, chờ thời điểm chuẩn bị đổ vào trong. Thư Trữ lén lút lui ra phía sau một bước. Dựa theo yêu cầu, cần thêm gia vị vừa đủ, Dư Vũ không biết nên cho như nào, Thư Trữ không có tới xem, anh xào rau quá lâu cho nên rau xanh đã thành màu đen. Lúc này không sai lắm, mới nhanh chóng đem gia vị cho vào.
Trong nồi "tạch tạch tạch", một cỗ khói nồng đậm vị dầu xông ra, Thư Trữ không có phúc mà phải rút lui.
"Hô~" chạy đến ban công thở ra một hơi thật sâu, khói dầu rất dễ sặc, rồi sau đó nhìn về phía phòng bếp, Dư Vũ ở bên trong luống cuống tay chân, một trận gà bay chó sủa.
Đột nhiên cô cảm thấy anh như vậy cũng rất có mị lực, Trình Đoạn Dịch thì rất bận, bọn họ ở bên nhau vài năm, đều là anh ta mang cô đi ăn ở ngoài, chỗ nào mới mở, có cách điệu, chỗ nào lâu đời, hương vị lại tốt. Anh có một trợ lý mỗi ngày cung cấp cho anh tin tức, rồi sau đó lại mang cô đi nếm thử. Lúc ấy cô cảm thấy như vậy thật hạnh phúc, mà lúc này mới phát hiện, đàn ông có mị lực nhất vẫn là thời điểm nấu cơm. Nhìn bề ngoài cô không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại tràn ngập một hương vị không nói nên lời. Thư Trữ nghĩ khả năng là cô thật sự cần tìm một đối tượng làm đầu bếp.
...
"Khụ khụ khụ!" Dư Vũ đem vung nhấc lên, đổ hạt tiêu, nước mắt chảy rào rào, vừa hít một hơi thì bị nghẹn tới khó chịu. Trên mặt còn có hạt tiêu bị dính vô, Thư Trữ chỉ vào anh nở nụ cười.
"Cô cười cái gì?" Ánh mắt Dư Vũ còn có vài phần mông lung, chưa lấy lại tinh thần.
Thư Trữ trực tiếp đưa tay, Dư Vũ tiếp tục mông lung nhìn cô, ánh mắt chợt lóe lóe.
Cô không được tự nhiên ho một tiếng, ai nói chỉ có nữ sắc mới chọc người, nam sắc cũng thế đấy! Ánh mắt anh chứa chút nước mắt, rực rỡ, người đàn ông này vẫn có vài phần đẹp mắt.
"Trên mặt anh có hạt tiêu~" Thư Trữ để tay xuống, Dư Vũ còn có vài phần ngây ngốc, trong ngực giống như đang giấu cái gì vậy, không an phận đập tới đập lui. Yên tĩnh vài phút, Dư Vũ định trêu chọc một chút rằng có phải cô thích tôi rồi hay không, lại đột nhiên ý thức được nói cái đó ra thì không ổn lắm, anh rối rắm, chợt nghe Thư Trữ nói,
"Trong nồi..."
"Mẹ nó!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT