07/06/20

Editor: Ji_en

Hạ Xuyên ngồi ở góc đối diện Dịch Thần Hi, đứng từ xa nhìn người ngồi trên sô pha, ban đầu ở đấy chỉ là một góc yên tĩnh, thế nhưng cố tình người bên cạnh cô lại không an tĩnh chút nào, hai người liên tục nói chuyện qua lại.

"Các cậu nói xem tên nhóc Lương Hãn kia có phải muốn theo đuổi con gái nhà người ta không?"

"Tớ cũng cảm thấy vậy, cậu ta coi trọng Dịch Thần Hi đã lâu, nhưng đóa hoa ấy mãi không nở."

"Chúng ta cá cược đi, xem Lương Hãn có thể theo đuổi được Dịch Thần Hi không?"

"Tôi cảm thấy có thể, phụ nữ mà, chỉ cần đàn ông nghiêm túc theo đuổi, chắc chắn sẽ thành công."

"Tôi cũng cảm thấy vậy."

"Anh Xuyên anh thấy thế nào?." Có người hỏi anh.

Hạ Xuyên cầm ly rượu trước mặt uống hết, híp mắt nhìn hai người bên kia, ném xuống một câu: "Không có khả năng." Nói xong, Hạ Xuyên cũng mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mấy người kia, đi thẳng đến chỗ Dịch Thần Hi.

Ngại day dưa trước mặt mọi người, anh không nói một lời đứng ở trước mặt Dịch Thần Hi kéo cô đứng lên.

"Anh làm gì đấy!" Dịch Thần Hi nhíu mày nhìn anh, trên mặt tràn đầy tức giận.

Hầu kết Hạ Xuyên hầu kết chuyển động, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào cô, không nói chuyện.

Lương Hãn bên cạnh cứ như gà mẹ bảo vệ con cũng vội vàng đứng lên, nắm chặt cánh tay còn lại của Dịch Thần Hi, đối mặt với Hạ Xuyên: "Anh Xuyên, anh muốn làm cái gì?"

Hạ Xuyên cười lạnh nhìn chằm chằm Lương Hãn nói: "Cậu quản cái rắm?"

Anh vẫn cầm tay Dịch Thần Hi, cho dù ở ngay lúc này, Hạ Xuyên vẫn biết không nên dùng sức nắm chặt tay cô.

Làn da cô rất trắng, có đôi khi Hạ Xuyên hơi dùng sức liền để lại vết đỏ, trừ khi ở trên giường anh không khống chế được, thời gian còn lại Hạ Xuyên đều nhớ kỹ chuyện này. Hạ Xuyên cúi đầu nhìn cô, cắn răng nói: "Đi ra ngoài với anh?"

Dịch Thần Hi mím môi, cô không muốn phá hỏng bầu không khí hạnh phúc của Hướng Doanh Doanh, gật đầu trả lời: "Được." Cô ngước mắt nhìn về phía Lương Hãn, hít sâu một hơi nói: "Em và Hạ Xuyên ra ngoài có chút việc."

Nói xong, cũng không đợi người khác phản ứng, bóng dáng hai người liền biến mất ở trước mặt mọi người, cho đến khi ra khỏi đại sảnh, Dịch Thần Hi mới một gỡ tay Hạ Xuyên ra, nhíu mày liếc anh một cái: "Anh làm gì vậy?"

Hạ Xuyên cong môi, đè ép cả người vào Dịch Thần Hi: "Em nói chuyện cùng Lương Hãn rất vui vẻ?"

Nghe vậy, Dịch Thần Hi mỉm cười, mi mắt cong cong nhìn anh, nói vô cùng rành mạch: "So với lúc nói chuyện phiếm với anh thì vui vẻ...... Đau......" Câu nói kế tiếp, liền bị anh nuốt vào trong miệng.

Hạ Xuyên cúi đầu cắn lên môi cô, đem toàn bộ lời cô muốn nói chặn lại, anh hé miệng, khẽ cắn khoé miệng Dịch Thần Hi, dùng sức mút vào, cho đến khi nghe thấy cô kêu ưm một tiếng vì đau,anh mới buông ra. Nhưng lại tiếp tục cạy mở hàm răng cô, tiến quân thần tốc chui vào, câu lấy đầu lưỡi cô quấn lấy......

Dịch Thần Hi duỗi tay, đấm anh hai cái mà không có kết quả. Cuối cùng, không thể nhịn được nữa, chuẩn bị đá vào nơi nào đó, nhưng đáng tiếc là Hạ Xuyên như biết được động tác của cô, liền chế trụ chân cô, làm Dịch Thần Hi không thể nào nhúc nhích.

Hai người đều uống không ít rượu, thời điểm răng môi thân mật, mùi rượu nồng đậm lan tỏa, ngoại trừ hơi thở của đối phương, thì còn lại đều là mùi rượu, trong nháy mắt, có chút say lòng người.

"Hạ Xuyên......" Giọng nói cô nóng nảy, há miệng cắn môi anh, chân cũng tránh thoát được, đá Hạ Xuyên một cái, cú đá này, có thể nói là dùng hết sức lực.

Hạ Xuyên rên một tiếng, buông tha đôi môi, lại cắn vành tai cô, gằn giọng: "Em luôn đá nơi này, đá hỏng rồi đến lúc đó người khó chịu là em thôi."

"Buông tôi ra." Dịch Thần Hi trừng mắt nhìn anh, đỏ mặt không muốn nói đùa với anh.

Hạ Xuyên ngẩn ra, buông cô ra, nhưng lại chui đầu vào trước ngực cô cọ cọ, duỗi tay ôm cô, giọng nói mang theo sự khẩn cầu: "Em đừng giận anh nữa."

Cả người Dịch Thần Hi cứng đờ, nghe tiếng hít thở của anh, lúc bị anh ôm, trái tim đều đập thình thịch. Im lặng thật lâu,cô mới hơi cúi đầu, đẩy Hạ Xuyên ra, bình tĩnh nói: "Hạ Xuyên, em không có giận anh."

Hạ Xuyên ừ một tiếng, cắn xương quai xanh của cô, mút rồi mới ngước mắt nhìn cô: "Em nói chuyện với người đàn ông khác chính là cố ý chọc giận anh."

Nghe vậy, Dịch Thần Hi bị anh làm cho tức đến bật cười, cô nhìn về nơi khác, hôm nay thời tiết thật đẹp, ánh mặt trời chiếu lên người rất ấm áp, đương nhiên có chút chói mắt, nhắm mắt lại, giọng nói Dịch Thần Hi lãnh nhạt nói bên tai anh: "Em không có quyền nói chuyện với người đàn ông khác?" Cô cười một tiếng, nhìn thẳng vào đôi mắt Hạ Xuyên nhắc nhở: "Anh nên nhớ kỹ, hiện tại giữa chúng ta đã không còn mối liên hệ gì, cùng lắm chỉ là quan hệ bạn bè cũ."

Lời cô nói như chọc thẳng vào sống lưng anh, khiến cả người đều khó chịu.

Hạ Xuyên ngước mắt nhìn cô thật lâu, hai người đều, cuối cùng anh vẫn nhận thua, cười khổ nói: "Là anh quá đáng rồi."

Chờ Hạ Xuyên rời khỏi, Dịch Thần Hi cũng không định đi vào, cô tìm cái ghế ngồi xuống, để gió thổi tỉnh rượu, giờ vô trong đợi cũng có chút buồn. Gió thổi không biết bao lâu, Chu Ảnh từ bên trong chạy ra, nhìn cô, đem ly nước ấm trong tay đưa cho cô, nói một câu: "Hạ Xuyên bảo tớ đưa cho cậu."

Dịch Thần Hi giật mình, vẫn nhận lấy.

Buổi tối nháo động phòng, bọn họ làm ầm ĩ lên, đến nửa đêm mới ngừng lại, tối nay Dịch Thần Hi uống không ít rượu, ban đầu Hướng Doanh Doanh muốn làm bọn họ ở lại đây, nhưng ngày mai còn có công việc, cho nên từ chối.

——

Mới vừa đi tới cửa, chuẩn bị gọi cho quản lý, bên cạnh liền có giọng nói: "Chị Thần Hi."

Dịch Thần Hi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Chu Tinh Vũ, "Sao cậu lại ở đây?"

Chu Tinh Vũ cười vô cùng vui vẻ, duỗi tay ôm Dịch Thần Hi: "Em đã về rồi. "Cậu nói, chớp mắt nhìn Dịch Thần Hi: "Chị uống rượu à em đưa chị về nhà nhé?"

Tài xế đưa tới cửa là người quen, hơn nữa còn là người quen lâu năm, Dịch Thần Hi đương nhiên sẽ không từ chối.

Sau khi lên xe, Dịch Thần Hi nhìn cảnh đêm, lại nhìn nhìn Chu Tinh Vũ, cảm thấy cậu trưởng thành hơn trước rất nhiều, năm đó chỉ là một chàng trai trẻ với nụ cười đáng yêu, giờ đây đã rắn rỏi, phong cách cũng lạnh lùng hơn. Cười một tiếng, Dịch Thần Hi nhìn Chu Tinh Vũ: "Trở về rồi em cảm thấy như thế nào?"

"Thật tốt, vẫn là không khí trong nước thích hơn."

Dịch Thần Hi bật cười, cong khóe miệng: "Em không nói đùa đấy chứ? Không khí ở thủ đô có mát gì đâu?"

Chu Tinh Vũ cười hắc hắc, gãi gãi đầu: "Cho dù là ở nước ngoài bao lâu, vẫn cảm thấy ở nước mình thật tốt, tổ quốc mình là tốt nhất."

"Đúng vậy." Hai người ở trong xe nói chuyện rất vui vẻ, cũng không ai chú ý tới có một chiếc xe bám theo sau xe Dịch Thần Hi, nói chuyện phiếm với Chu Tinh Vũ trong thời gian ngắn này Dịch Thần Hi như được thả lỏng lại, hai người đang nói chuyện bỗng nhắc đến người nào đó.

Chu Tinh Vũ cẩn thận nhìn Dịch Thần Hi, ngập ngừng nói: " Chị Thần Hi."

" Hả? Làm sao vậy?"

"Chị và đội trưởng......" Cậu muốn nói lại thôi, muốn hỏi lại không dám hỏi.

Dịch Thần Hi nhoẻn miệng cười, liếc mắt nhìn Chu Tinh Vũ: "Muốn hỏi cái gì có thể hỏi, chị có thẻ trả lời được sẽ trả lời."

"Được." Chu Tinh Vũ cười cười: "Em chính là muốn hỏi, chị và đội trưởng còn cơ hội nào không?"

Vấn đề này, Dịch Thần Hi thật đúng là không biết nên trả lời như thế nào. Suy nghĩ của cô và Hạ Xuyên không giống nhau, cô đã rời đi hai năm, còn cơ hội hay không đúng là tùy duyên.

"Không biết."

Chu Tinh Vũ nga một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Không bao lâu, liền tới khu nhà Dịch Thần Hi ở, dừng xe ổn định rồi, Dịch Thần Hi nhìn bên ngoài, cong khóe miệng vỗ nhẹ bả vai Chu Tinh Vũ, buồn cười nói: "Cảm ơn đã đưa tôi về, chắc là có người đang đợi cậu ở bên ngoài, trở về đi."

Chu Tinh Vũ: "...... Vâng."

Dịch Thần Hi cười một cái, không nói thêm nữa xoay người vào thang máy...... Thật ra cô đã sớm phát hiện chiếc xe theo sát phía sau, chỉ là không muốn nói đến.

——

Đến cửa tiểu khu, một chiếc xe việt dã ngừng ở đó, Hạ Xuyên dựa lưng vào cửa xe, lấy điếu thuốc và bậc lửa ra. Anh có ngón tay thon dài,lúc kẹp điếu thuốc, luôn có sự hấp dẫn chế người, Chu Tinh Vũ vừa từ bên trong đi ra liền thấy được cảnh này, nhịn không được nói: "Đội trưởng, không phải anh cai thuốc rồi sao."

Hạ Xuyên trầm mặc ừ một tiếng, tay cầm thuốc lá run lên, tàn thuốc rơi xuống đất. Anh ngước mắt nhìn về phía Chu Tinh Vũ: "Cô ấy thế nào?"

"Vẫn tốt ạ." Chu Tinh Vũ nhìn anh: "Mọi người đi rồi?"

"Đi rồi." Hạ Xuyên ngước mắt nhìn khu nhà phía trước, nói: "Lên xe đi."

"Vâng." Chu Tinh Vũ tự giác đi đến ghế lái, vừa lên xe cậu liền nhìn Hạ Xuyên nói: "Em vừa mới hỏi chị Thần Hi"

Hạ Xuyên bất ngờ, không chút để ý ừ một tiếng: "Hỏi cái gì."

"Hỏi hai người còn khả năng không?" Chu Tinh Vũ hơi ghét bỏ nhìn anh: "Đội trưởng anh cũng quá khẩn trương rồi đấy."

Hạ Xuyên bật cười, hạ cửa kính xe xuống híp mắt nhìn bên ngoài, mới thở dài nói: "Có một chút."

Chu Tinh Vũ cũng không nói gì, truyền đạt lại câu Dịch Thần Hi cho Hạ Xuyên nghe, sau khi nghe xong, Hạ Xuyên nhìn khung cảnh xẹt qua ngoài cửa sổ, nhìn đường phố thê lương, cười nhẹ.

Anh nhắm mắt suy nghĩ, còn tốt, ít nhất đáp án là không biết, chứ không phải là không có. Ít nhất như vậy có thể chứng minh, anh vẫn còn hi vọng.

"À đúng rồi." Chu Tinh Vũ đột nhiên quay đầu nghiêm túc nhìn Hạ Xuyên.

"Cái gì?"

Chu Tinh Vũ ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Ban nãy em ở trên xe, nghe lén được cuộc điện thoại của chị Thần Hi, nói trưa mai có hẹn đi ăn với một người đàn ông khác."Cậu nhìn chằm chằm Hạ Xuyên nói: "Hình như là đối tác, em có nghe lén một chút, người đó nói chuyện với chị Thần Hi vô cùng ôn nhu, còn dịu dàng gấp trăm ngàn lần so với anh đấy, đội trưởng à."

Càng nói càng hứng thú, Chu Tinh Vũ hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Hạ Xuyên, tiếp tục nói: "Chị Thần Hi cũng khá ôn hòa khi nói chuyện với người đó nha, còn gọi người ta là anh Phùng, không giống với lúc ở Nam Sudan, em cảm thấy chị Thần Hi lúc này dịu dàng hơn nhiều." Nói xong, Chu Tinh Vũ quay đầu nhìn về phía đội trưởng nhà mình hỏi: "Đội trưởng, anh thấy thế nào?."

"......" Hạ Xuyên im lặng một chút, trừng mắt nhìn cậu chửi: "Ôn nhu cái rắm!"

Hai lần gặp mặt, đều đá anh, dịu dàng chỗ nào???

Mẹ nó, anh vừa mới có chút hy vọng, lại bị dập tắt lần nữa.

Sáng sớm hôm sau, nắng sớm mờ mờ.

Bầu không khí sáng sớm khá trong lành, Dịch Thần Hi đã dậy từ sớm, thay trang phục thể thao liền chạy ra ngoài, lúc này người chạy bộ trong khu chung cư khá đông, mỗi sáng cô đều sẽ chạy vài vòng, xem như rèn luyện rèn luyện sức khỏe, cũng tạo thành thói quen.

Có đôi khi một thói quen đã hình thành, rất khó để thay đổi.

Mùa xuân,hoa trong tiểu khu đều nở, nở rộ cả một khu, một trận gió thổi qua, mùi hoa xông vào mũi, thấm vào ruột gan. Dịch Thần Hi chạy năm vòng liền chuẩn bị trở về, tắm rửa ăn xong liền đi tới nơi chụp ảnh.

Buổi sáng cô chụp cho hai trang bìa tạp chí, cho nên cô không tới phòng làm việc, trực tiếp đi đến chỗ hẹn.Từ khi mở phòng làm việc tới giờ, cô chụp cho không ít nghệ sĩ, hiện tại trong giới có không ít tạp chí đều hợp tác với cô. Mà người mẫu hôm nay là một cái minh tinh nam và một người mẫu sắp ra mắt của bìa tạp chí.

Lưu Uyển đến đây đón cô, cùng nhau qua đó.

Vừa lên xe, Lưu Uyển liền nhìn quần áo cô nhíu mày nói: "Có phải em quên trưa nay còn có việc gì không?"

"Việc gì?"

"Em quên mất buổi hẹn trưa nay với Phùng tổng à? Sao lại mặc như vậy" Lưu Uyển nhắc nhở.

Thật ra trang phục của Dịch Thần Hi cũng khá ổn, quần jean đơn giản và áo lông, cho dù ăn mặc đơn giản, cũng không che được dáng người cô, cặp chân chân dài kia càng được tôn lên bởi quần jean, nhìn thẳng tắp. Trên mặt có trang điểm nhẹ, tổng quan tạo cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, có chút ôn nhu.

Nghe vậy, Dịch Thần Hi ngẩn ra, ngừng một chút mới cười nói: "Em không quên, tối hôm qua em vừa nhận điện thoại, nhưng không sao đâu, vốn dĩ hẹn đi ăn để bàn công việc, mặc thế nào cũng ổn miễn chuyên nghiệp là được."

Lưu Uyển kêu một tiếng: "Em tiếp tục giả ngu đi."

Dịch Thần Hi cong môi cười cười, không nói lời nào.

Lúc cô tới nơi chụp hình vẫn còn sớm, buổi sáng chụp trang bìa cho minh tinh nam, bây giờ là đầu xuân, cho nên chủ đề kỳ này của bìa tạp chí cũng liên quan đến mùa xuân, Dịch Thần Hi mới vừa đi vào, bảo nhân viên công tác đi mua hai bông hoa mang đến.

Cô và minh tinh nam thương lượng một chút, bảo ngậm một bông hoa ở trong miệng, còn lại thoải mái ngồi tạo dáng.

Điều chỉnh tốt tư thế, Dịch Thần Hi liền bắt đầu chụp ảnh, khi cô chụp cả phòng đều yên tĩnh, nhân viên công tác đều nhìn chăm chú nhìn vào cô, Dịch Thần Hi rất có tài năng trong lĩnh vực chụp hình, có đôi khi chỉ vì một tấm ảnh đẹp cô sẽ không ngần ngại mà quỳ trên mặt đất, chỉ vì muốn đạt được hiệu quả mà mình mong muốn.

——————-

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Xuyên: "Ha hả, ôn nhu? Ôn nhu với người đàn ông khác?"

Chu Tinh Vũ: "Em ăn ngay nói thật mà, chỉ truyền đạt lại một chút mà thôi."

Tiểu Bảo: "Anh dám có ý kiến?????"

Anh Xuyên: "Tác giả, cô còn như vậy, là muốn đánh mất tôi sao!!!"

Tác giả: "Không sao đâu, dù gì Tiểu Bảo cũng không cần cậu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play