Nha Trang, 12/04/20Editor: vuky1808 Beta: Xiao He Mục tiêu của anh chỉ có một, chính là người đứng ở trung tâm, vừa mới liếc mắt nhìn anh.
30 phút sau, có người mắng một câu: "Khốn thật, lại để tên đó trốn thoát rồi."
Từ lúc đám người Hạ Xuyên truy kích đến bây giờ, bọn người Kiêu ca như đã có sẵn kế hoạch để chạy trốn rồi. Dọc theo đường đi bố trí không ít chướng ngại vật, trên đường bọn họ còn có người đợi tiếp ứng. Bởi vì là nhiệm vụ bí mật, phía Hạ Xuyên không có nhiều người lắm, nếu so sánh ra chỉ bằng 1/5 đối phương, nhưng hơn ở chỗ sức chiến đấu mỗi người đều rất khá. Chỉ là bọn họ cũng không nghĩ đến, Kiêu ca cũng đã chuẩn bị tốt đường lui cho mình.
Hạ Xuyên híp mắt, nhìn người nọ ở giữa không trung hướng chính mình dựng ngón giữa, âm thanh cười nhạo, đáp lễ một cái.
"Tình huống bên kia thế nào?"
Bên cạnh cóngười trả lời: "Anh Xuyên, tuy rằng chúng ta không bắt được Kiêu ca, nhưng thu hoạch không ít, toàn bộ số ma túy chúng ta tịch thu được cũng rất nhiều."
Nghe vậy, Hạ Xuyên bình tĩnh gật đầu: "Rút quân trở về."
"Rõ!"
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
Mấy ngày sau, nhiệm vụ lần này của nhóm Hạ Xuyên kết thúc. Tuy rằng không bắt được người, nhưng khiến cho đối phương bị tổn thất nặng nề, ít nhất trong một khoảng thời gian ngắn, số người ra ngoài làm loạn sẽ giảm rất nhiều. Mà đối với những nhiệm vụ thế này, người làm ra động tĩnh kia, sẽ dùng cách xử phạt thích đáng.
Đến nỗi người kia có bị đuổi khỏi đội bọn họ hay không, Hạ Xuyên không nhắc đến, đây cũng không phải là chuyện anh nên hỏi.
——
"Hạ Xuyên." Lúc này Lý Nham là người phụ trách chủ yếu, cũng là đại đội trưởng của bọn họ.
"Có." Hạ Xuyên quay đầu lại, nhìn về phía người tới: "Đội trưởng."
Lý Nham cười cười, vỗ bả vai anh, nhìn cách đó đội ngũ đang huấn luyện cách đó không xa: "Có phải cậu cảm thấy có chút thất bại không?"
Hạ Xuyên hơi giật mình, dừng một chút nói: "Cảm giác thất bại thì đương nhiên có, nhưng tinh thần chiến đấu càng mạnh mẽ hơn."
Lý Nham gật đầu, trong mắt tràn đầy khen ngợi nhìn anh: "Không tệ, chúng ta cần phải có loại ý nghĩ như vậy. Biểu hiện lúc này của các cháu rất tốt, cháu là tiểu đội trưởng, khả năng lãnh thật sự rất tốt." Lý Nham cùng anh thảo luận hành động lần này, thông báo xuống một ít mệnh lệnh.
Nói chuyện không biết bao lâu, Lý Nham càng ngày càng có cái nhìn khác với cấp dưới này của mình.
......
Lúc Hạ Xuyên rời khỏi đội đã là chạng vạng tối, từ phía Tây Song Bản Nạp trở về, tất cả mọi người đều bị tạm giữ lại. Cho đến buổi sáng mới được thả ra, hội nghị báo cáo xong mọi chuyện thì đã đến giờ này.
Hạ Xuyên ngồi bên trong xe, một tay để trên tay lái, một tay cầm di động nhìn, lúc nhìn thấy có hơn một trăm tin nhắn chưa đọc, Hạ Xuyên cười một tiếng, vừa mới chuẩn bị nhấn đọc, cửa xe đã bị người khác mở ra, đám người này dịch lại gần: "Anh Xuyên, anh đi đâu đó, cho tụi em quá giang một đoạn đi."
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
"Đúng vậy, anh Xuyên dẫn tụi em đi cùng đi, đã lâu không được ra ngoài rồi."
"Anh Xuyên đãi một bữa được chứ! Mấy tháng rồi em không được ăn một bữa ngon lành."
Hạ Xuyên liếc mắt nhìn đám con trai mồm năm miệng mười nói chuyện, giọng cười nhạo: "Lên xe."
"Anh Xuyên của chúng ta quá đẹp trai!" Sáu chàng trai di chuyển lên xe, cũng may chiếc xe này có thể chở hết nhiều người như vậy. Nếu không, thật đúng là muốn mất mặt rồi
Hạ Xuyên mang đám người tới chỗ bọn họ yêu cầu, kỳ thật sau khi cởi bỏ quân trang, mọi người đều xấp xỉ tuổi nhau, thậm chí còn có người vừa tới tuổi thành niên. Thật ra trong nhóm Hạ Xuyên, chỉ có anh cùng một người nữa là sinh viên cùng trường, những người còn lại đều được tuyển từ trường khác.
Sau khi nhóm người ăn tối xong, cũng không có ý định kết thúc, chuẩn bị tiếp tục càn quét ở khu ẩm thực chợ đêm. Thật vất vả mới được ra ngoài điên loạn, còn có thể xâu xé Hạ Xuyên một lần, cả lớp đều không hề nhẹ tay chút nào.
Hạ Xuyên cúi đầu, nhìn thời gian: "Các cậu tới quán nướng đi, tôi còn có chút việc đi trước." Anh cười cười, "Hóa đơn tính hết cho tôi."
"Anh Xuyên đi đâu vậy? Không đi ăn cùng chúng em sao?"
Hạ Xuyên ừ một tiếng, chuyển động cơ tay: "Còn có việc gấp."
Mọi người thấy bộ dáng này của anh, cũng không có miễn cưỡng.
"Vậy anh đi nhanh đi, tụi này nhất định sẽ ăn đến mức làm anh suy sụp."
Hạ Xuyên cười nhạo: "Chú ý an toàn."
"Đã rõ!"
Sau khi Hạ Xuyên dặn dò bạn học của mình vài câu, mới lái xe rời đi.
——
Dịch Thần Hi gần đây buồn rầu đến nỗi đầu tóc đều rối bời, mỗi ngày cô đều ai oán nhìn di động, chờ đợi một tin nhắn trả lời, cho dù là một chữ, cô cũng sẽ cảm thấy an tâm hơn nhiều. Không biết vì cái gì, chuyện Hạ Xuyên ra ngoài huấn luyện, di động nộp lên, không có cách nào liên lạc với mình làm cô có chút lo lắng. Nếu là tập huấn còn tốt, nhưng hiện tại Hạ Xuyên là đang làm nhiệm vụ, ngày nào Dịch Thần Hi cũng lo sợ bất an.
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
Hôm nay, Dịch Thần Hi cùng Noãn Noãn vừa ăn xong cơm chiều chuẩn bị về ký túc xá, còn chưa tới cổng ký túc xá, bạn cùng phòng liền gọi điện thoại cho cô: "ĐM, cậu có biết Dương Ca mình nhìn thấy gì không?"
Dịch Thần Hi thất thần hỏi: "Cái gì?"
"Có người muốn tỏ tình với cậu."
"Hả?" Dịch Thần Hi sửng sốt, nhìn thoáng qua Noãn Noãn: "Cậu nói ai? Giả Chính Hào?"
Dương Ca đặc biệt hưng phấn nhìn dưới lầu đang bị phủ kín bởi ngọn nến, còn bày ra một bộ dáng đáng yêu: "Đúng vậy, ở bên dưới ký túc xá chúng ta, bày một hình trái tim, còn ôm hoa, trong tay còn cầm đàn ghi-ta, vừa rồi còn lớn tiếng kêu tên của cậu."
Dịch Thần Hi xấu hổ một trận, xoa xoa cánh tay đang nổi da gà của mình, kéo Noãn Noãn đi về phía đối diện, cách trường học càng ngày càng xa, cô trầm mặc: "Cái kia...... Tối nay mình không về ký túc xá có được không?"
Dương Ca xì cười: "Cậu muốn cũng có sao đâu? Để Giả Chính Hào ở dưới lầu chờ cậu một đêm ha, mình dám cam đoan, ngày mai việc này sẽ được truyền khắp trường học."
Dịch Thần Hi: "......"
"Có phải cậu đã sớm biết Giả Chính Hào có ý với cậu không?"
Dịch Thần Hi ừ một tiếng, không biết nên giải thích như thế nào. Giả Chính Hào là bạn đại học của Dịch Thần Hi, nói chính xác là bạn cùng lớp, ngày thường cũng không biểu hiện quá tốt với cô, nên cô không quá để ý...... Trong ấn tượng của Dịch Thần Hi với cậu ta chính là thời điểm cùng nhau ra ngoài chụp ảnh, sinh viên trong lớp nhiếp ảmh bọn họ mỗi tháng đều sẽ tổ chức dã ngoại một lần, kết quả trong ngày đó...... Giả Chính Hào đột nhiên tỏ tình với cô, khiến Dịch Thần Hi sợ tới mức không chút suy nghĩ liền trực tiếp từ chối.
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
Nhưng ngày đó qua đi, Giả Chính Hào đột nhiên đối với cô đặc biệt tốt, mỗi ngày đều đưa cơm đưa trái cây, tuy rằng Dịch Thần Hi vẫn luôn từ chối, nhưng trong lớp ai cũng biết chuyện Giả Chính Hào theo đuổi cô.
Suy nghĩ một lúc, Dịch Thần Hi hỏi Dương Ca: "Cậu có thể nói với dì quản lý kí túc đuổi cậu ta đi không, mình không muốn trở về lại thấy mặt nhau."
Dương Ca cười đến không thở được: "Hôm nay dì quản lý không có ở đây nha."
Dịch Thần Hi: "..."
Đột nhiên, Dương Ca ai thanh: "Đệt, cậu đoán xem mình nhìn thấy gì."
"Cái gì?"
"Có một người đàn ông gọi Giả Chính Hào đi qua bên kia." Dương Ca vô cùng hưng phấn, dáng vẻ kích động kia Dịch Thần Hi đều có thể tưởng tượng ra được: "Mình thấy hình như là huấn luyện viên quân sự của cậu nha!"
Dịch Thần Hi ngẩn ra, tay nắm chặt di động, vội vàng hỏi: "Thật sao?"
"Đúng vậy, siêu cấp giống."
Dịch Thần Hi ngực căng thẳng, cũng không biết là vì cái gì, cô cảm thấy người Dương Ca nói nhất định là Hạ Xuyên.
"Mình đến sân ký túc xá liền." Sau khi nói xong, Dịch Thần Hi cũng không nói với Noãn Noãn, trực tiếp chạy về phía sân ký túc xá.
Đoạn đường vốn dĩ dài 30 phút, Dịch Thần Hi chỉ cần hai mươi phút sau đã thở hổn hển đứng dưới lầu. Đám sinh viên tụ tập lúc đầu đều đã tản ra toàn bộ, vẫn còn đầy tàn tích lưu lại trên đất, chứng minh rằng lời Dương Ca nói là chính xác.
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
Dịch Thần Hi sốt ruột tìm người, cô xoay hai vòng cũng không thấy được người mình muốn thấy. Vẻ mặt cô sốt ruột, không khó nhận ra cảm xúc của cô khá nặng nề. Tìm một hồi lâu, Dịch Thần Hi cũng không thấy được hình bóng quen thuộc, biểu tình vui sướng lúc đầu, nháy mắt liền biến mất.
Cô cúi đầu, giấu đi cảm giác mất mác nơi đáy mắt, cất bước đi về hướng ký túc xá, mới vừa đi được hai bước, tiếng chuông di động vang lên, Dịch Thần Hi tưởng là Noãn Noãn, cũng không thèm xem là ai gọi: "Alo."
"Quay đầu lại." tiếng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai.
Dịch Thần Hi ngẩn ra, tay cầm di động chậm rãi siết chặt. Trong lúc nhất thời, xung quanh chỉ có tiếng hít thở của hai người đan xen. Dịch Thần Hi dừng một chút, cất giọng hỏi: "Anh đứng ở đâu?"
Hạ Xuyên nhìn cô gái đứng cách đó không xa, cười nhẹ ra tiếng: "Ở phía sau em, tới đây không?"
"Tới."
Tắt điện thoại, Dịch Thần Hi quay đầu nhìn về hướng anh. Bên dưới kí túc xá nữ sinh, có một cây đại thụ vô cùng tươi tốt, mà hiện tại...... Người mà cô thích, người đã lâu rồi cô không được nhìn thấy kia, đứng ở gốc cây, mỉm cười nhìn cô.
Từ nụ hôn hôm ấy đến bây giờ, hai người chưa gặp lại nhau, Dịch Thần Hi ngơ ngẩn nhìn Hạ Xuyên cách đó không xa, chỉ cảm thấy anh cao hơn trước một chút, lại cứng cỏi nghiêm trang hơn rất nhiều.
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
Kỳ thật giống như mỗi lần cách một thời gian dài không nhìn thấy Hạ Xuyên, cô đều sẽ cảm thấy Hạ Xuyên thay đổi đi một chút, nét hoang dã trên người anh càng rõ nét, nhưng vẫn khiến cả người anh càng trở nên thành thục trầm ổn. Hai loại cảm giác này, rõ ràng bài xích lẫn nhau, nhưng ở trên người Hạ Xuyên, lại hòa hợp đến kì lạ.
Hai người không lên tiếng mà nhìn nhau, Dịch Thần Hi cảm thấy bước chân của mình vô cùng nặng nề. Cô thậm chí còn có cảm giác không cất bước nổi.
Đuôi lông mày Hạ Xuyên mang theo ý cười, nhìn cô gái nhỏ cách đó không xa, từng bước đi về phía cô.
"Ngẩn người cái gì?" Hạ Xuyên duỗi tay, xoa xoa đầu tóc lộn xộn của cô một phen.
"Không có." Dịch Thần Hi ngốc nghếch trả lời, nhìn chằm chằm vào anh: "Anh trở về lúc nào thế?"
"Hôm nay."
"Ồ."
Hạ Xuyên cười khẽ, đưa tay cầm lấy tay cô, đi về phía bên kia.
——
Vào buổi tối, trong trường học có rất nhiều cặp đôi yêu nhau hẹn hò, cho nên cũng không ai để ý cặp đôi đang nắm tay này, chi đến bị Hạ Xuyên dẫn vào trong đình nghỉ chân, dựa vào chút ánh sáng mỏng manh, cả người Dịch Thần Hi mới xem như phục hồi tinh thần lại.
Cô ngơ ngẩn nhìn Hạ Xuyên, mím môi nói: "Anh véo em một cái đi."
Hạ Xuyên cười như không cười nhìn cô chăm chú, "Em xác định?"
"Ừm." Dịch Thần Hi thực nghiêm túc gật đầu, chớp chớp mắt, nhìn Hạ Xuyên như cũ vẫn còn đứng trước mắt mình, "Em có cảm giác như chính mình đang nằm mơ vậy."
Tuy rằng cô vẫn luôn ngóng trông Hạ Xuyên trở về, vậy mà khi người thật đứng ở trước mặt mình, Dịch Thần Hi lại cảm thấy không hề chân thật. Chủ yếu là lâu lắm không được nhìn thấy anh... Bây giờ gặp lại Hạ Xuyên, tất cả làm cho cô có cảm giác như giấc mơ trở thành sự thật vậy.
Tựa như một giấc mơ.
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
Hạ Xuyên cười, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào cô, hai người không tiếng động nhìn nhau. Đột nhiên, Hạ Xuyên hỏi cô: "Còn có một biện pháp giúp em xác nhận đây không phải là giấc mơ, có muốn thử một chút không?" Thanh âm của anh khàn khàn, mang theo ý vị nào đó không rõ cảm xúc.
Dịch Thần Hi lúc này làm gì còn có thể phát hiện những lời này của Hạ Xuyên còn mang theo một hàm nghĩa khác, có chút ngây ngốc gật đầu: "Muốn." Vừa dứt lời, âm anh của cô hoàn toàn biến mất.
Theo như lời Hạ Xuyên nói, một biện pháp nữa... chính là hôn cô.
Thời điểm Hạ Xuyên hôn cô, Dịch Thần Hi theo bản năng ưm một tiếng.
Dịch Thần Hi cứng đờ, đôi tay khẩn trương nắm lấy áo Hạ Xuyên, mấy ngón tay toàn bộ đều rối rắm tới quấn vào nhau. Môi của Hạ Xuyên so với trong tưởng tượng của cô, so với nụ hôn lần trước còn mềm hơn rất nhiều rất nhiều... Anh hơi dùng sức cắn môi dưới của cô, Hạ Xuyên thuận thế cạy răng cô ra, đầu lưỡi linh hoạt đi vào, hơi thở hai người hỗn hợp hòa quyện vào nhau.
Đầu lưỡi anh nhẹ liếm khóe môi cô, rồi sau đó cuốn đầu lưỡi cô cùng dây dưa...... Gắn bó như môi với răng. Một bàn tay thủ sẵn ở cổ cô, ngón tay hơi lạnh, dừng ở cổ làm Dịch Thần Hi chịu không được rùng mình một cái, thân mình bên này càng sát lại gần Hạ Xuyên.
Đầu lưỡi anh vẫn luôn bao phủ môi cô, triền miên quấn lấy nhau...... Dịch Thần Hi cảm thấy mình sắp không thở nổi. Bây giờ cô mới thật sự cảm nhận được những gì sách vở nói...... Hôn môi là sẽ làm người khác rung động.
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
Xung quanh đều là hơi thở nóng bỏng của hai người, hô hấp càng ngày càng khó khăn. Dịch Thần Hi vòng tay qua cổ Hạ Xuyên, nhón chân ngửa đầu tiếp đón nụ hôn của anh.
Lông mi cô run rẩy, nhắm mắt lại tiếp nhận sự chiếm đoạt của anh.
Anh chậm lại một chút, ngược lại rất có kiên nhẫn liếm đôi môi hồng hào của cô, ở mặt trên lưu luyến không thôi. Hô hấp Dịch Thần Hi dần dần ổn định, cả người vừa mới lấy lại tinh thần, Hạ Xuyên lại lần nữa hôn xuống...
Chờ đến lúc kết thúc, hai má cô ửng đỏ, trên mặt màu đỏ ửng vô cùng rõ ràng, đôi môi sưng đỏ, nhìn qua vô cùng mê người, tựa như một trái anh đào mộng nước, làm Hạ Xuyên nhịn không được mổ nhẹ lên.
Đầu lưỡi anh dời khỏi đôi môi, liếm liếm lỗ tai cũng đang đỏ hồng, cất giọng gọi một câu: "Dịch Thần Hi."
Dịch Thần Hi thân mình cứng đờ, không biết nên phản ứng thế nào. Giọng nói Hạ Xuyên quá khàn...... Giống như cảm giác sau nhi làm loại chuyện xấu kia, giọng nói của anh vốn dĩ đã trầm thấp và có từ tính như vậy, mà hiện tại... Dịch Thần Hi chỉ cảm thấy thanh âm của anh gợi cảm đến không chịu được, cô chỉ cần nghe, liền cảm thấy cả người đều bị anh làm cho tê dại mềm nhũn.
Dịch Thần Hi ôm cánh tay anh, cô đang khẩn trương.
"Anh đừng...... nói chuyện." Dịch Thần Hi đỏ mặt, ngăn Hạ Xuyên lại. Cô lo lắng, lỡ như Hạ Xuyên nói nữa, cô không nhịn được muốn hôn thì phải làm sao bây giờ.
Hạ Xuyên nhìn phản ứng của cô, cười nhẹ ra tiếng, thanh âm gợi cảm đến cực điểm, dán ở bên tai Dịch Thần Hi, như được phóng đại......Làm cô căn bản khó có thể thừa nhận.
Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!
"Hạ Xuyên!" Cô tức muốn hộc máu đánh vào người đàn ông trước mặt, sóng mắt lưu chuyển trừng mắt anh: "Anh đúng là phiền mà." Nói xong, lại hờn dỗi, giống như cô gái nhỏ đang làm nũng.
Hạ Xuyên đem người ôm lấy, thật là không đấu lại cô, duỗi tay xoa xoa tóc cô, trịnh trọng chưa từng có, nói: "Anh đã trở về."