Phong cách trang trí theo kiểu Pháp, khắp nơi đều là đá cẩm thạch nhập khẩu sáng đến mức có thể soi gương. Của sổ lớn sát đất cao ba tầng vô cùng hào hoa, có thể khiến ánh nắng bao phủ khắp đại sảnh, dưới ánh đèn rực rỡ, là một bể phun nước tinh xảo trồng nửa mẫu rừng trúc ở trung tâm!
Bạn không nghe lầm đâu!
Trong đại sảnh lại trồng rừng trúc.
Phong cách phương đông vừa xa hoa lại vừa có nội hàm.
Dưới rừng trúc là cá chép trăm con, dưới lá sen bên cạnh là cây cầu nhỏ uốn lượn, du đãng chơi đùa.
Nơi này nằm ở khu phố tài chính đắt đỏ nhất. Dù sao ở cái nơi tấc đất tấc vàng này, thế mà lại có mấy 100 mét vuông trồng rừng trúc, cầu nhỏ và hồ nước, cá chép thành đàn, giống như thể tiên cảnh ở nhân gian, hoặc là đi vào vùng núi sâu, người bên ngoài khó mà tưởng tượng được.
"Trời ơi ••• "
Diệp Huyền có kiến thức rộng rãi mà cũng phải hít một hơi khí lạnh.
Đây là cao ốc thuộc về mình sao? Đại sảnh của mình sao?
Sao lại có cảm giác như một cao ốc của Trump vậy, trâu bò y như thế.
Bảo vệ trước cửa còn được áo đuôi tôm, giày da sáng loáng, sống lưng thẳng tắp, khí vũ hiên ngang.
Mỗi người đi tới đây làm việc đều là mỹ nữ trẻ tuổi, ăn mặc thời thượng, trang điểm lộng lẫy, mang hàng hiệu túi xách.
Cao cấp!
Cái gì gọi là xa hoa mà vẫn có nội hàm?
Chính là nơi này.
Diệp Huyền cầm đồ chuyển phát nhanh, muốn đi lên lầu.
"Dừng lại!"
Hai bảo vệ đi tới, cao cao tại thượng nói: "Chuyển phát nhanh không cho phép đi vào!"
"Sao vậy?"
Diệp Huyền nhíu mày: "Vì sao?"
"Bởi vì ở đây lót đá cẩm thạch, mỗi viên đều được nhập khẩu từ nước Pháp!"
Đội trưởng đội bảo vệ hừ lạnh một tiếng: "Mấy nhân viên chuyển phát nhanh đi vào làm bẩn thì làm sao bây giờ?"
"••• "
Diệp Huyền buồn cười.
Cao ốc của mình mà mình còn không thể đi vào?
Nhưng mà, hắn cũng không chấp nhặt với những người này: "Vậy làm sao mà chuyển phát nhanh đây?"
"Gọi điện thoại, để khách hàng xuống lấy."
Đội trưởng bảo vệ chỉ vào thang máy: "Hơn nữa, muốn lên lầu thì phải có thẻ làm việc, còn không dù anh có đi vào, cũng không cách nào đi lên được."
Hai người an ninh ở đây oai phong lẫm liệt, cảm thấy mình làm việc ở đây cũng đã cao cấp hơn Diệp Huyền.
Diệp Huyền đang muốn nói chuyện thì đột nhiên nghe được một tiếng kinh ngạc thốt lên.
"A? Diệp, Diệp tiên sinh?"
Thanh âm này có chút quen tai nhỉ.
Diệp Huyền quay đầu nhìn lại.
Trương Võ.
Ở Di Hoà viên, bởi vì xảy ra tranh cãi với Tô Viện Viện, sau khi biết được thân phận của Diệp Huyền thì Trương Võ đã tự tát mặt mình thành đầu heo!
Phó tổng của công ty vật nghiệp đó.
Nhìn thấy Trương Võ xuất hiện, hai bảo vệ nhao nhao đứng nghiêm, cung kính nói: "Trương tổng!"
"Trương tổng! Cái anh chuyển phát nhanh này không hiểu quy củ, chúng tôi sẽ đuổi hắn ra.
Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng nói.
Ai ngờ, Trương tổng lại bước vội tới, xoay người muốn nắm tay Diệp Huyền!
"Diệp tổng! Diệp lão bản!!"
Hai bảo vệ đờ đẫn.
O((⊙﹏⊙))o!
Mẹ nó!
Bình thường không phải Trương Võ rất ngang ngược hay sao? Sao nhìn thấy anh trai này, đột nhiên lại nhiệt tình như vậy?
Không không, cái này không phải là nhiệt tình, đây là quỳ liếm!
Diệp Huyền mỉm cười, ra hiệu hai tay mình đang ôm đồ chuyển phát nhanh, không tiện bắt tay.
Trương Võ lại không nói hai lời, vội vàng nhận lấy đồ chuyển phát nhanh!
Đội trưởng bảo vệ: "••• "
Bảo vệ: "••• "
Mắt trừng to!
Trời ơi! Trương phó tổng ngang ngược, thế mà lại bưng đồ thay cho một anh chuyển phát nhanh?
Đây đều là tình huống gì vậy?
"A, tôi không thể đi lên à?"
Diệp Huyền chỉ gác cổng.
"Không có việc gì!"
Trương Võ lập tức đưa thẻ của mình ra, tất cung tất kính đưa lên: "Anh Diệp dùng đi! Sau này đến đây chuyển phát nhanh anh có thể trực tiếp đưa lên!"
Phải biết, mặc dù trước mặt Diệp Huyền, Trương Võ đã quỳ xuống tự tát vào mặt, nhưng dù sao hắn cũng là phó tổng của công ty vật nghiệp mà.
Mà bảo vệ chỉ là người làm thuê.
Trương Võ vừa lúc đến kiểm tra.
"Trương tổng, vừa rồi chúng tôi hồ đồ, không biết anh đây ••• "
Đội trưởng đội bảo vệ hốt hoảng xong thì cúi đầu khom lưng.
"Về sau mở to mắt chó ra, nhìn cho rõ ràng, người khác thì không thể đến đưa đồ chuyển phát nhanh, nhưng vị Diệp Huyền tiên sinh này thì lúc nào cũng được!"
Trương Võ nhìn thoáng qua Diệp Huyền, Diệp Huyền lắc đầu, ra hiệu không muốn chuyện bé xé ra to, hắn chỉ răn dạy một lúc rồi thôi.
"Vâng vâng vâng, chúng tôi hiểu rồi."
Đội trưởng bảo vệ nhìn về phía Diệp Huyền, hắn trở nên cung kính không thôi.
Nói đùa à.
Ngay cả Trương tổng còn xách đồ cho họ, anh trai chuyển phát nhanh này trâu bò bao nhiêu chứ?
"Ngài muốn đi tầng mấy?"
Trương Võ liều mạng lấy lòng Diệp Huyền.
Hôm qua, hắn không chỉ bị anh rể chủ tịch tát thẳng ngay trước mặt mọi người mà khi trở về nhà lại bị Đường Quân đánh thêm một trận!
Anh rể hắn Đường Quân giận vô cùng, hận không thể rút gân lột da hắn.
Đường Quân trở thành chủ tịch của công ty vật nghiệp cũng không dễ dàng gì, kết quả là thiếu chú nữa, đã bị Trương Võ hủy diệt hết, không còn gì cả.
Cho nên ngay cả chị hắn, cũng không dám khuyên Đường Quân câu nào.
Cũng may Diệp Huyền đã tha thứ hắn, còn cho hắn cơ hội. Chức phó tổng công ty vật nghiệp không bị xóa sổ, mà chỉ là bị ban giám đốc trách mắng.
Lần này gặp được Diệp Huyền, sao Trương Võ không hầu hạ như tổ tông được chứ?
Trong ánh mắt đờ đẫn của các nhân viên an ninh, Trương Võ chầm chậm chạy tới trước thang máy, bấm thang máy thay Diệp Huyền.
Đội trưởng bảo vệ cũng nhanh trí, thay Trương Võ ôm lấy hộp đồ chuyển phát nhanh.
Diệp Huyền tay không đi vào trong thang máy.
Trương Võ và đội trưởng đội bảo vệ hầu hạ •••
Các nhân viên an ninh: "••• "
Xì xào bàn tán.
"Cái này TM là tới đưa hàng chuyển phát nhanh à?"
"Sao có cảm giác còn uy phong hơn cả chủ tịch đến thị sát nhỉ?"
"Nếu đưa đồ chuyển phát nhanh cũng có đãi ngộ này, tôi không làm bảo vệ nữa!"
"Tôi cũng muốn đi đưa chuyển phát nhanh!"
"Công ty chuyển phát này còn cần người không nhỉ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT