Đối mặt với tiên nữ nhiệt tình như lửa, Diệp Huyền chỉ có thể chạy trối chết.

"Tóm lại, tôi đi về trước. Cuối tuần mọi người đến cứ nói trước một tiếng."

"Ai ai ai, chờ một chút!"

Lưu Hoa cũng nhảy lên cao ba thước, đuổi theo Diệp Huyền: "Cậu bỏ mình lại, sao mình về được?"

Diệp Huyền lái chiếc Horacio Pagani phong cách, đạp chân ga chỉ để lại bóng dáng cho mọi người nhìn theo.

"Đậu xanh rau muống, đẹp trai quá!"

Yên Nhạc chảy cả nước miếng.

"Diệp Huyền, Diệp Huyền ••• "

Nữ lớp trưởng Dư Thắng Nam nhìn qua bóng lưng Diệp Huyền, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Các nữ sinh ngo ngoe muốn động •••

Tiểu tiên nữ Trương Trình Trình si ngốc nhìn bóng lưng đi xa củdìệp Huyền.

Tay cô nắm chặt •••

Đôi mắt khóe môi cong lên bướng bỉnh.

"Anh Diệp, em quyết định!"

"Nhất định phải theo chân anh, thi đậu đại học Đế Đô, sau đó ••• "

"Mặc kệ anh có muốn hay không, người ta đã xác định anh rồi. Đời này, anh đừng mong trốn được."

Trương Trình Trình nhắn mũi, nắm chặt nắm đấm, vung vẩy nắm tay nhỏ thị uy với Diệp Huyền đã đối chạy trối chết!

Ở phía sau Ngô Lệ Hoa nhìn con gái theo đuổi Diệp Huyền, bà chỉ có thể cười khổ lắc đầu.

Con gái lớn không giữ được.

Nhưng mà nếu như Diệp Huyền làm con rể •••

Ngô Lệ Hoa cũng thoải mái gật đầu.

Diệp Huyền! Được!

100% ủng hộ con gái theo đuổi người ta!

Lô Sâm nhìn Trương Trình Trình thổ lộ, hắn hỗn độn trong gió ••

Lòng đau quá!

Hôm nay, thật sự là quá thất bại!

Diệp Huyền, cả đời này không muốn gặp lại ngươi đó nữa!

...

Diệp Huyền lái siêu xe, chở Lưu Hoa quay về lại Đế Đô.

Sở dĩ hắn vội vội vàng vàng chạy về là vì không chịu được tiểu sư muội Trương Trình Trình nhiệt tình như lửa, nhưng cũng có một nguyên nhân quan trọng.

Chủ thuê nhà dì Tống lại sắp xếp cho hắn đi xem mắt!

Trước kia có hai lần bị lừa, Diệp Huyền đã không muốn đi.

Nhưng bất đắc dĩ dì Tống cứ gọi điện thoại cho hắn liên tục, căn dặn lặp đi lặp lại là nhất định phải đi.

"Tiểu Diệp à, dì biết con đã xem mắt hai lần đều không thuận lợi. Nhưng lần này, dì cam đoan, tuyệt đối vừa xinh đẹp vừa có nhân phẩm, tuyệt vời lắm đó! Dì chọn lựa tỉ mỉ, ba ngày trời từ mấy trăm giai lệ, tiểu thư khuê các, mới chọn được cho con. Nhất định con sẽ hài lòng! Cô gái kia ••••( tỉnh lược mười vạn chữ)"

Một buổi chiều, nhận 8 cuộc điện thoại của dì Tống, Diệp Huyền bất đắc dĩ phải khuất phục.

Không đi không được, sẽ bị dì Tống phiền chết.

Lần này, chỗ hẹn là một quán cà phê.

Ban đêm tám giờ, Diệp Huyền đúng giờ đi vào quán.

Có kinh nghiệm lần trước, Diệp Huyền không nói trước mà đợi đối phương thích tới hay không.

Hắn thực sự không có lòng tin với dì Tống, dù cho dì nói đã chọn từ mấy trăm giai lệ.

Lúc này, một mỹ nữ cổ trang váy áo bay bồng như Bộ Bộ Sinh Liên, đi vào quán cà phê.

Một mỹ nữ cổ phong vào quán cà phê tạo ra sự tương phản khá lớn.

Mỹ nữ này lập tức trở thành điểm sán cho mọi người.

Trong quán cà phê cũng có không ít mỹ nữ, mọi người nhìn bằng ánh mắt hâm mộ.

"Ồ! Cô bé này thật xinh đẹp nhỉ."

"Thật là đẹp! Tôi cũng bị thu hút rồi!"

"Không muốn thừa nhận đâu, nhưng bộ Hán phục này tiên khí mười phần •• cô gái này mua Hán phục ở đâu vậy? Tôi cũng muốn mua!"

"Đần! Cậu không thấy cái dây kia à? Còn cả kim tuyến nữa? Đây nhất định là đồ may riêng!"

"Tôi không tin, bộ Hán phục có thể đáng bao nhiêu tiền chứ? Chẳng lẽ so với đồ trên người tôi còn đắt hơn?"

"Ha ha, đúng là đồ nhà quê. Nhìn thấy trâm cài tóc phỉ thúy trên đầu người ta không? Cái chất lượng đó đủ mua mười bộ đồ của cậu đấy.”

Đa số mỹ nữ hiện đại đều hổ thẹn thua trận như gà trống chiến bại.

Không thể không thừa nhận, cô gái cổ trang này là người đẹp nhất chói mắt nhất trong quán cà phê!

Thanh Nịnh ngoảnh mặt làm ngơ, không cảm giác gì với sự xoi mói đó.

Cô đã quen là giai nhân yểu điệu, độc lập một mình, như u lan không cốc, không thèm đếm xỉa đến thế gian bao nhiêu ánh mắt xăm xoi.

"Ai, thật là đáng ghét!"

"Mẹ đúng là thiếu trách nhiệm, thế mà còn nhất định bắt mình phải đi xem mắt?"

"Rõ ràng mẹ đã mặc kệ mình, vậy mà còn muốn mình sớm gả đi?"

Thanh Nịnh nhíu mày, lại mê đảo bao nhiêu gã đàn ông đang nhìn ngắm.

"Quá đẹp, cô gái cổ phong này! Quá đẹp a?"

"Từ giờ trở đi, tôi bắt đầu sẽ mặc Hán phục! Ai dám chê Hán phục, tôi đánh đó!"

"Cô gái này đẹp mắt đến phạm quy."

Hóa ra, hôm nay Thanh Nịnh cũng bị mẹ ép đi xem mắt.

Lúc này, điện thoại di động của Thanh Nịnh vang lên.

Cô tức giận nhận điện thoại.

"Alo?"

"Thanh Nịnh, con đã đến chỗ hẹn chưa?"

Đầu bên kia vang lên một giọng nữ dễ nghe, có năm phần tương tự với Thanh Nịnh, lại vừa lạnh lùng cao cao tại thượng làm cho người ta không thể không phục tùng.

Đây là mẹ của Thanh Nịnh ——nữ tổng giám đốc bá đạo Liễu Như.

Tính cách Liễu Như rất mạnh mẽ, nói một không nói hai, nữ tổng giám đốc băng sơn bá đạo, cũng là kỳ tài trong giới kinh doanh. Ở dưới sự lãnh đạo của bà, công ty mà ba Thanh Nịnh để lại đã phát triển không ngừng, trở thành tiên phong trong ngành.

"Con đến rồi."

Thanh Nịnh tức giận nói: "Sao mẹ lại ép con đi xem mắt?"

Vừa nhắc tới cái này, Thanh Nịnh lại oán giận: "Vì ép con xem mắt, mẹ còn tắt công tắc nguồn điện trong nhà, tắt nước và internet! Xem như mẹ lợi hại!"

"Hừ."

Liễu Như lạnh lùng nói: "Nếu không làm thế trạch nữ như con có chịu đi ra ngoài? Con còn trẻ mà cả ngày buồn bực trong nhà, làm Hán phục để làm gì? Viết thi từ tương tư cái gì? Con mà tiếp tục như vậy, có thể tìm được người đàn ông nào ưu tú kết hôn sao?"

"Sao con phải vội vã kết hôn chứ?"

Thanh Nịnh oán giận nói: "Con vừa mới tốt nghiệp mà."

"Phải có kế hoạch cuộc đời!"

Liễu Như mạnh mẽ nói: "Mẹ đã hoạch định cho con rồi, con không hiểu đâu!"

"Nhưng cuộc đời con, con tự mình làm chủ được không?"

Thanh Nịnh kích động nói: "Con không muốn mẹ thay con quyết định. Mẹ lo kinh doanh là được rồi, dù sao mẹ cũng không quan tâm đến con, sao phải khống chế con?"

"Con!"

Liễu Như không ngờ trong lòng con mình lại có hình tượng như vậy, bà tức giận đến mức nói không ra lời.

Đầu bên kia điện thoại, vành mắt cô gái cũng đỏ lên, suýt nữa đã rơi nước mắt.

Con gái, không ngờ trong lòng con, mẹ lại kém cỏi như vậy.

Cũng được.

Liễu Như nghĩ lại mình, trong khoảng thời gian này đúng là bà quá bận rộn, thường xuyên không về nhà ăn cơm, cả biệt thự to như vậy chỉ có mình Thanh Nịnh lẻ loi hiu quạnh, con bé cũng đáng thương.

Nghĩ đến đây, Liễu Như lại mềm nhũn, dịu dàng nói: "Thanh Nịnh, con nghe mẹ. Cha con đi mấy năm này, đúng là mẹ quá bận rộn, không để ý đến con được, không quan tâm con, nhưng cũng là vì tương lai của con thôi. Vì nhà mình, mẹ nhất định phải chống đỡ. Tối nay người mà mẹ chọn là mẹ quen qua một người bạn. Rất ưu tú, học ở Yale nước Mỹ trở về, ngành luật. Cậu ta tự mình lập nghiệp, lại có gia tộc ủng hộ, tiền đồ rộng lớn. Con đi hẹn hò cho mẹ đi, được không?"

Thanh Nịnh nghe Liễu Như nói như vậy cũng mềm lòng, mặc dù không tình nguyện, nhưng cp vẫn gật đầu.

Trước mắt của cô lại hiện lên một bóng người.

"Nếu là người hôm đó ôm mình, mình hẹn hò thì tốt. Mình chỉ muốn gặp hắn thôi."

Thanh Nịnh đi vào quán cà phê.

Kết quả •••

Thanh Nịnh và Diệp Huyền, lúc này...

Ánh mắt chạm nhau!

"A..., là anh à?" Thanh Nịnh che miệng lại, đôi mắt như nở rộ.

"A? Là cô?" Diệp Huyền cũng có chút ngoài ý muốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play