Lộ Trì Trì đỏ mặt nói với Diệp Huyền: "Anh đi đi. Em vào là được rồi."
Lộ Trì Trì đi theo lớp trưởng vào khách sạn.
Diệp Huyền lái xe rời đi, lái đến nửa đường cảm giác không đúng lắm, cô nàng Lộ Trì Trì này hình như có việc giấu diếm mình.
"Chuyện này có chỗ kì lạ."
Nhược điểm lớn nhất của Diệp Huyền, chính là mềm lòng.
→→.
Đương nhiên, đối tượng mềm lòng, chỉ giới hạn tại em gái tốt bụng mềm mại đáng yêu.
Diệp Huyền ngẫm nghĩ, lại quay đầu xe, quay trở lại khách sạn Hồng Diệp.
...
...
Lộ Trì Trì đi theo lớp trưởng tới phòng riêng.
Cả bảy nữ sinh, đều mang theo bạn trai nhà mình.
Trong đó, bạn trai một người nhìn sang Lộ Trì Trì: "Chẳng phải đã nói phải mang bạn trai tới sao? Bạn trai cô sao không đến? Làm vậy sẽ khiến cánh đàn ông chúng tôi ngại ghê~~ "
Lộ Trì Trì hơi đỏ mặt.
Cô chần chờ một chút, nói: "Anh ấy không rảnh."
Lúc này, một người cao ngạo đẩy cửa bước vào.
Chính là cô nàng Sở Mộng trước đây xem mắt cùng Diệp Huyền đòi đến trễ ra sân!
Phía sau cô ta, có một tên liếm chó đi theo.
Sở Mộng, chính là nữ trà xanh hẹn xem mắt cùng Diệp Huyền, nhưng không đến, còn kêu Diệp Huyền đợi cô ta tập gym hai tiếng.
Sở Mộng cũng nghe được lời giải thích của Lộ Trì Trì, lại cười lạnh một tiếng.
Trước đó, thời đại học, cô ta đã từng thích một học trưởng cấp cao hội học sinh, ai ngờ, vị học trưởng kia lại thầm mến Lộ Trì Trì!
Chuyện này khiến Sở Mộng cực kỳ mất mặt, lòng tràn đầy không phục.
Tôi đây đường đường là Sở Mộng, dù là phương diện nào, đều hơn xa cái đứa siêu cấp mù đường như Lộ Trì Trì mà?
Tại sao người đàn ông tôi thích lại đi thích cô ta chứ?
Cái này chẳng phải là phủ định mị lực của tôi, không bằng Lộ Trì Trì sao?
Thật ghê tởm!
Từ đó trở đi, Sở Mộng là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt Lộ Trì Trì, mỗi lần chỉ cần có cơ hội, đều sẽ hung hăng bôi đen Lộ Trì Trì một phen.
Cô ta âm dương quái khí mà nói: "Bạn trai cậu đến cùng làm cái gì thế? Đã cuối tuần rồi, mà ăn một bữa cơm cũng không rảnh..."
Lúc này lớp trưởng Lưu Hâm ngược lại lại chen vào nói: "Tớ vừa mới thấy, bạn trai Lộ Trì Trì đúng là đã lái một chiếc xe thể thao, đưa cậu ấy tới đó. Không nhìn ra là xe thể thao gì, ăn mặc cũng rất thời thượng, tuổi trẻ tiền nhiều."
Mọi người kinh ngạc.
Nghị luận ầm ĩ.
"Lái xe thể thao?"
"Không ngờ, lúc Trì Trì ở trường học rất ngốc nghếch, bây giờ lại có bạn trai có tiền đồ thế này."
"Không thể tin được, làm người khác ghen tỵ thật."
"Trì Trì càng nên mang bạn trai đến mới phải, để chúng ta chiêm ngưỡng một chút."
Lần này, Sở Mộng càng tức giận.
"Hừ! Cũng không biết là thật hay giả."
Có nói nữa cô ta cũng không tin, Lộ Trì Trì trung thực, ngay cả câu cũng không nói lưu loát kia, có thể tìm được bạn trai tuổi trẻ, tiền nhiều, lái xe thể thao.
Lừa nhau à?
Đúng!
Chắc chắn là lừa!
Cô ta tự nhận là đoán được chân tướng của sự thật, cười lạnh nói: "Trì Trì, tớ cùng mấy đồng nghiệp của cậu cũng là bạn tốt. Tại sao tớ nghe đồng nghiệp của cậu nói, hình như cậu không có bạn trai mà, từ lúc tốt nghiệp đến bây giờ đã độc thân hai năm..."
Lộ Trì Trì ngây ngẩn cả người: "?"
Cô phản xạ chậm, miệng lưỡi vụng về, phản bác trì độn, làm sao có thể đấu võ mồm thắng được Sở Mộng?
Huống chi, loại suy đoán này của Sở Mộng, đúng là đã gần đúng chân tướng sự thật!
Chí ít theo Lộ Trì Trì, cô và Diệp Huyền chắc chắn không phải là người yêu thật sự.
Cùng lắm cô chỉ được coi như nhờ Diệp Huyền mạo xưng là bạn trai để cho mình không đến mức quá xấu hổ mà thôi.
Muốn nói quan hệ thực tế, mặc dù cô có hảo cảm đối với Diệp Huyền thật, nhưng Diệp Huyền thì sao?
Nhìn thấy Lộ Trì Trì nói không ra lời, Sở Mộng chấn động tinh thần.
Dưới cái nhìn của cô, Lộ Trì Trì không trả lời được, chính là vì chột dạ!
Cô ta cười, sau đó chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói: "Tớ nhớ trên mạng bây giờ hay nghe đồn, nói là có một vài người thuê xe sang trọng, thuê bạn trai, chính là vì phát lên vòng bạn bè để khoe khoang..."
Toàn trường một mảnh xấu hổ, hai mặt nhìn nhau.
Yên tĩnh.
Lộ Trì Trì nghẹn đến đỏ mặt, muốn phản bác, nhưng lại hết sức bất lực: "Tớ, tớ không…"
Cô nói đi nói lại, chỉ nói một câu như vậy.
Nữ sinh ngồi đây cùng bạn trai các cô, lại cảm thấy có vẻ như Sở Mộng nói có lý.
To mồm là có lý.
Sở Mộng được một tấc lại muốn tiến một thước, thao thao bất tuyệt: "Tớ nói vậy cũng không phải là không có khả năng... Các cậu nghĩ xem, đã đưa tới cửa rồi, có thời gian đưa tới, lại không có thời gian ăn cơm... đúng không?"
Lộ Trì Trì: "…"
Cô đã nghiêng đầu sang một bên.
Nhìn Sở Mộng miệng xanh nanh sói như thế, cô ngốc như vậy, xác thực không phải là đối thủ.
Lưu Hâm hắng giọng một cái, ra hiệu Sở Mộng quá mức.
Lúc này, Sở Mộng phảng phất bừng tỉnh đại ngộ, ôi một tiếng: "Ôi vô ý quá, Trì Trì, thật ra tớ không có ý chế giễu cậu. Tớ chỉ sợ cậu độc thân mà không nói ra, chúng tớ không có biện pháp giúp cậu tìm bạn trai thoát FA thôi, đúng không?"
Sở Mộng này có thể gọi là đũy tâm cơ, một bên mỉa mai Lộ Trì Trì đến quẫn cảnh, một bên lại được tiện nghi còn khoe mẽ, muốn khoe khoang mình lấy giúp người làm niềm vui. Tốt xấu đều bị cô ta nói hết, người bị hại có nói cũng không được gì.
Bạn nói xem, có ghê tởm không, có đáng ghét không?
Lộ Trì Trì xấu hổ tới cực điểm, không đường thối lui, chỉ ngấn lệ.
Đúng lúc này, cửa mở.
Diệp Huyền đi đến.
"Thật xin lỗi, nhóc con. Anh xong chuyện rồi, đến đây."
Diệp Huyền nhìn lướt qua toàn trường, thản nhiên đi đến bên người Lộ Trì Trì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT