Đêm ngày thứ ba, Đế Đô, đường Kim Bảo, quán bar Lệ Uyển.
Tống Tư Minh lái chiếc Honda vay tiền mua mới, chở mấy bạn học đi vào khách sạn.
Hắn nói với Diệp Huyền không biết ai đặt khách sạn này đắt quá, thực ra lại là do hắn chọn!
Hắn làm công tác quan hệ, thường xuyên phải tiếp khách, nên đã tới nơi này mấy lần, vì quá nổi bật mà lại thêm kiểu trả tiền AA cho nên hắn dứt khoát chọn nơi này.
Vừa tới đây, mấy bạn học đã không dám thở mạnh.
Dù sao, mặc dù bọn họ đều tốt nghiệp ở đại học ra, cũng coi là thanh niên có trình độ, nhưng ở trong xã hội mới lăn lộn có mấy năm mà thôi, rất khó đến những khách sạn như thế này ăn cơm.
Tống Tư Minh nhìn thấy mấy bạn học bên cạnh không dám lên tiếng, hắn mỉm cười, bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu nhà hàng này.
"Các bạn, nơi này là cửa hàng Quảng Đông chính tông nhất, có hơn 30 năm lịch sử. Nhà hàng Lệ Uyển có 13 chi nhánh ở Singapore, Bắc Kinh, Hồng Kông và Quảng Châu, tiêu chuẩn ở nơi này rất ổn định, lại được chào đón lắm. Lệ Uyển có công thức chế biến thức ăn thuộc loại thượng thừa, không gian đơn giản, phục vụ hợp lý. Có ít người đến nên phục vụ rất tốt, đây là cách mà Lệ Uyển trường thịnh không suy."
"Nơi này chính là đường Kim Bảo số 89 Đông Khu phồn hoa nhất Đế Đô!"
"Có thể nói, nơi này là một trong những nhà hàng tốt nhất ở Đế Đô rồi!"
Nhìn thấy nụ cười trên mặt mấy bạn dần cứng lại, trong lòng Tống Tư Minh đắc ý: "Đi! Đi đại sảnh, mình thuê phòng 808."
...
Trong phòng 808.
Bạn học càng ngày càng nhiều, dần dần náo nhiệt.
Từng người tụm lại, bắt đầu nhớ chuyện xưa thời thiếu niên, sau đó khóc than.
"Dạo này mình nghèo lắm!"
"Nhìn APP đi, mọi người ở đây chỉ còn hơn 400 à?"
"Tớ mới nghèo, tháng này không có tiền ăn rồi."
"Đợi chút nữa thanh toán, ai có thể cho tôi mượn ít tiền được không?"
"AA đó, mình khó khăn lắm, tháng sau phải ăn mì ăn liền rồi!"
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một nam một nữ đi đến.
Người đàn ông là Vu Hải Đào, người phụ nữ là hoa khôi lớp Lily.
Hôm nay lại là Vu Hải Đào đưa Lily tới tham gia họp lới, hắn ta đang theo đuổi Lily, nhìn mà xem, Lily cũng có cái ý đó. Chỉ là người phụ nữ này rất khôn khéo, không thấy thỏ không thả chim ưng, Vu Hải Đào cũng không chi gì nhiều, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện để cho hắn thành công.
Một nam một nữ, đều đang diễn trò, nhưng thật ra lại là giao dịch.
Nhìn thấy Vu Hải Đào có thể đi đến cùng hoa khôi, ánh mắt Tống Tư Minh run lên!
Trời, gặp được đại địch!
Các bạn học nhìn thấy hoa khôi, dù là nam hay nữ đều nhao nhao kêu lên.
"Oa! Lily xinh đẹp quá!"
"Đúng là xinh đẹp."
"Lily, ngồi bên này."
Lily có phần kiên ngạo, nhưng lại giả bộ như thận trọng.
Lúc còn đi học, cô đúng là hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu hoa khôi, là tình nhân trong mộng của các nam sinh.
Nhưng vào xã hội cô mới biết được, hoa khôi lớp chẳng là gì cả, trong xã hội mỹ nữ như mây, cũng chẳng khác người thường.
Với giá trị nhan sắc của cô, ở đại học đúng là không tệ lắm, nhưng vào xã hội cũng đừng nghĩ xông pha. Còn nhiều người xinh đẹp hơn cô, khắp nơi đều có.
Mấy năm này, Lily đã trải qua nhiều chuyện, từ ngây thơ đã biến thành kẻ nịnh hót, cô mang túi xách hàng hiệu. Tiêu chuẩn nhìn đàn ông, cũng biến thành vật chất.
Đây cũng là nguyên nhân gần đây cô đi cùng Vu Hải Đào—— Vu Hải Đào có thể lái BMW đời 7.
Vu Hải Đào hưởng thụ ánh mắt hâm mộ và đố kỵ của nam sinh trong, hắn tùy tiện ngồi xuống, ra vẻ kinh ngạc nói: "Ai, Diệp Huyền còn chưa tới sao?"
Vu Hải Đào vẫn chưa quên, hồi đại học Diệp Huyền là người đẹp trai nhất, khiến hắn có bóng ma phiền muộn.
Hắn đi họp lớp, một là vì khoe khoang mình, hai là chờ xem người đẹp trai nhất lớp Diệp Huyền giờ trở thành nhân viên chuyển phát nhanh sẽ có trò hay gì.
"A? Diệp Huyền không đến à?"
"Diệp Huyền, lúc ấy rất đẹp trai a!"
"Ừm, đẹp nhất luôn! Hoàn toàn xứng đáng!"
Trong hồi ức của các bạn nữ họ đều ấn tượng về Diệp Huyền, mọi người thì thầm nói chuyện, nhớ tới Diệp Huyền là mặt đỏ tim run.
Các nam sinh thì phiền muộn.
Dù sao, lúc đó Diệp Huyền đã rất đẹp trai, có một đống nữ sinh theo đuổi. Nhưng Diệp Huyền có vẻ như không hề đồng ý cô gái nào.
Lúc này, Tống Tư Minh mới nói: "Diệp Huyền, mấy ngày trước mình có gặp hắn đấy."
Những bạn học khác hiếu kì: "Hắn đang làm gì?"
"Thành tích học tập của hắn không tệ mà? Theo lý hẳn là không tồi nhỉ."
Tống Tư Minh trầm mặt: "Có lẽ là gặp khó khăn gì đó, không biết vì sao lúc mình nhìn thấy hắn thì hắn đang đi đưa chuyển phát nhanh..."
"A? Đưa chuyển phát nhanh?"
"Không thể nào?"
"Mình nhớ hắn tốt nghiệp xong thì đi làm ở một xí nghiệp top 500 mà?"
Các nữ sinh vỡ tổ, nhao nhao khó có thể tin: "Diệp Huyền đi đưa chuyển phát nhanh?"
Mặc dù bây giờ công việc khó tìm thật, nhưng tốt xấu bọn hắn cũng tốt nghiệp đại học, thành tích học tập của Diệp Huyền không tệ sao lại đi chuyển phát nhanh đây?
"Tống Tư Minh nói thật đấy." Lúc này Vu Hải Đào cũng đứng lên, vẻ mặt ai thán nói: "Mình và Lily cũng gặp Diệp Huyền trên đường, đúng là hắn lái xe điện đi chuyển phát nhanh. Ai, đời người mà, biết sao đuộc?"
Các nữ sinh nhìn thoáng qua Lily, Lily không nói một lời nào, điều đó đã chứng minh những lời Vu Hải Đào nói, mọi người rơi vào trầm mặc.
Có phần hơi khó để tiếp nhận.
"Bang~~~ "
Lúc này, cửa mở.
Diệp Huyền mặc đồng phục chuyển phát nhanh đi tới.
"Ngại quá, ngại quá, mới vừa tan tầm..."
"Ha ha, Diệp Huyền tới?"
Tống Tư Minh đứng lên chào hỏi, ngạc nhiên nói: "A? Sao cậu lại mặc như thế?"