Khương Thiếu Anh dù sao tuổi còn trẻ, tố chất thân thể tốt, lại có vầng sáng của nhân vật chính, hôn mê không bao lâu liền tỉnh lại.

"...?" Gã mở to mắt, ánh mắt vẫn có chút không minh bạch, đợi đến lúc thấy rõ ràng, hoảng sợ, đem hai chữ "Sư tôn" thiếu chút nữa hô lên nuốt vào.

Chỉ thấy Ngụy Thiên Thiên đứng trước mặt gã, một thân thanh y, dáng người yểu điệu, khí chất xuất chúng.

"Đa tạ nữ hiệp cứu giúp!" Khương Thiếu Anh mặt đỏ tai hồng vội vàng nói cảm ơn.

"Không cần đa lễ." Ngụy Thiên Thiên nói.

Nghe được xưng hô nữ hiệp này, nàng sửng sốt, không thể tin được xưng hô này là để chỉ mình. Những kẻ bên người đều đem nàng trở thành đại tiểu thư của Cúc Lăng tiên sơn, phu nhân tương lai của Tiên Chủ Côn Luân mà đối đãi, là phụ thuộc vào quyền thế, mà không phải một người tu đạo độc lập.

Cho dù như thế, nàng vẫn cắn chặt răng, nắm chặt kiếm trong tay, chỉ vào ngực Khương Thiếu Anh: "Hiện tại nói cho ta, rốt cuộc ngươi là ai?"

Cứu người là phản ứng đầu tiên, nhưng sau khi cứu xong, vẫn phải nghi ngờ một phen. Thiếu niên này thoạt nhìn thập phần xa lạ, đột nhiên xuất hiện ở phụ cận Cúc Lăng tiên sơn, có lẽ có ẩn tình.

"Ta..." Khương Thiếu Anh gãi gãi đầu: "Ta đương nhiên có thể tùy tiện bịa vài lời nói dối lừa gạt cô, chính là cô vừa cứu mạng ta, ân cứu mạng dù chết cũng không thể báo đủ, cho nên, chỉ có thể dùng lời nói thật làm hồi báo."

Ngụy Thiên Thiên sửng sốt một chút: "Như thế rất tốt."

"Tại hạ là đệ tử Côn Luân tiên sơn, trong khi làm nhiệm vụ ngẫu nhiên đi ngang qua nơi đây, tuyệt không có ý quấy rầy." Khương Thiếu Anh nâng đôi mắt không hề chứa tạp niệm lên, nhìn thẳng nàng.

"Đứa nhỏ này quả nhiên nói thật..." Lý Việt Bạch ở nơi tối tăm thở dài.

"Ký chủ không cần lo lắng, Khương Thiếu Anh có ánh sáng nhân vật chính, cho dù bại lộ thân phận, cũng sẽ không tạo nên phản ứng xấu gì." Hệ thống an ủi.

"Tao cũng nghĩ như vậy, cho nên vẫn chưa ra tay ngăn cản." Lý Việt Bạch ngưng thần quan sát.

Hắn chú ý, tín nhiệm trong mắt Ngụy Thiên Thiên lại tăng thêm vài phần.

"Ngươi đang nói sự thật." Nàng gật gật đầu: "Chỉ là, dễ dàng bại lộ thân phận như vậy, chẳng phải là trái với quy củ Côn Luân tiên sơn?" Ngụy Thiên Thiên hỏi lại.

"Quy củ Côn Luân đều bị ta phá qua, không sợ nhiều thêm một cái." Khương Thiếu Anh cười nói.

Gã cười rộ lên phi dương khiêu thoát, giống như đã đem chuyện thống khổ khi bị trúng độc quên sạch không còn một mảnh.

Ngụy Thiên Thiên ngẩn người, kiếm trong tay cũng không buông, tiếp tục ép hỏi: "Vừa rồi vài câu ta cùng bọn thị nữ nói, có phải ngươi đã nghe hết hay không?"

Người tu tiên không thiếu kẻ thính giác nhạy bén, mảnh tiên thụ này cách sơn môn không xa, nếu đạo pháp thiếu niên đủ mạnh, chắc chắn nghe được những lời của nàng cùng bọn thị nữ!

Lúc ấy nàng thật sự là khó nhịn, lôi hết những chuyện quan trọng ra oán giận một hồi.

Cái gì mà mình bị phụ thân buộc gả cho Tiên Chủ Côn Luân, cái gì mà Tiên Chủ Côn Luân phẩm hạnh không hợp... Tất cả đều nói rành mạch.

Mà thiếu niên trước mặt này, lại đúng là đệ tử Côn Luân chuẩn không cần chỉnh!

Nếu gã nghe thấy, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Sắc mặt Ngụy Thiên Thiên trắng bệch, đáy lòng một mảnh lo âu.

Không nghe thấy, mau trả lời là không nghe thấy!

"Tại hạ đã đáp ứng nữ hiệp chỉ nói sự thật..." Khương Thiếu Anh mặt đỏ tai hồng, thản nhiên nói: "Nghe thấy."

Thính giác gã không nhạy bén như sư tôn, nhưng cũng không kém, nghe được hơn phân nửa.

"Ngươi..." Ngụy Thiên Thiên hít một hơi, cắn môi, kiếm trong tay hướng ngực đối phương đâm tới.

Khương Thiếu Anh tự biết không thể trốn tránh, đơn giản liền không tránh.

Thời điểm kiếm chạm đến vạt áo liền dừng lại.

"Ta vừa mới cứu ngươi, hiện tại lại muốn giết ngươi, đúng là quá ngớ ngẩn." Ngụy Thiên Thiên cười tự giễu.

"Nếu mạng này là do nữ hiệp cứu, vậy nữ hiệp cũng có thể tùy ý lấy đi." Thật ra Khương Thiếu Anh nghĩ rất thoáng.

"..." Ngụy Thiên Thiên thấy gã tiêu sái như vậy, càng không thể xuống tay.

"Kỳ thật cũng không có gì." Ngược lại Khương Thiếu Anh bắt đầu an ủi: "Không phải nữ hiệp cô không thích Ngọc Thiên Cơ sao? Làm tốt lắm! Ta cũng không thích Ngọc Thiên Cơ!"

"..." Ngụy Thiên Thiên lần đầu tiên thấy tu sĩ không khách khí với Tiên Chủ nhà mình như vậy, nhất thời kinh sợ: "Y là Tiên Chủ của Côn Luân tiên sơn các ngươi, sao ngươi có thể bất kính với y như vậy?"

"Chính là chán ghét tiểu tử kia, hừ." Khương Thiếu Anh khinh thường nói.

Vừa nghĩ tới Ngọc Thiên Cơ, Khương Thiếu Anh liền giận sôi máu.

Sư tôn mình kính trọng kính yêu nhất, phẩm tính cao khiết không dính bụi trần, thế nhưng mỗi ngày lại bị Ngọc Thiên Cơ ôm ôm ấp ấp, tìm mọi cách đùa giỡn! Đây là lúc trước khi nghênh chiến Ma giáo, sau khi đánh thắng Ma giáo, mình cũng không ở đó, không biết sư tôn có bị tiểu tử kia chiếm càng nhiều tiện nghi hay không.

Đáng giận, thực sự đáng giận.

Ngụy Thiên Thiên đương nhiên không hiểu tâm lý hoạt động phức tạp của gã, chỉ là khi thấy gã đột nhiên vừa nổi trận lôi đình lại vừa khinh thường, giống như một con thú nhỏ tạc mao, cực kỳ thú vị.

Nhìn nhìn, Ngụy Thiên Thiên liền bật cười.

Nàng thu kiếm vào vỏ, nói: "Thôi thôi, nghe thấy thì nghe thấy đi, ta cũng nghe thấy ngươi nhục mạ Tiên Chủ nhà mình, hòa nhau."

Hôm nay quả thật nàng đã nhịn đến cực hạn, không thể nhịn thêm được nữa, mới càu nhàu với bọn thị nữ, cái gọi là bực tức, đương nhiên là muốn nói cho người khác nghe, một khắc nói kia, liền phải chuẩn bị tinh thần có người khác nghe được.

Hơn nữa, một khắc lúc thiếu niên nói "Nghe được", ngược lại trong lòng nàng thoải mái hơn rất nhiều, dưới bóng ma phụ thân cả đời làm một đứa con gái ngoan ngoãn, kết quả cuối cùng là bị buộc gả chồng, lại không dám phản kháng, oán giận như vậy bị thiếu niên nghe được, chứng tỏ trên thế giới này, ít nhất có một người ngoài biết được nàng không cam lòng.

Càng thú vị chính là, thiếu niên này là người rất dễ kích động, thấy mình chán ghét Ngọc Thiên Cơ, còn có xúc động hận không thể cùng mình mắng to Ngọc Thiên Cơ ba ngày ba đêm.

Chuyện thú vị như vậy, đủ để chống đỡ mình những ngày tiếp theo.

Nghĩ vậy, nàng liền liếc thiếu niên một cái, sau đó xoay người rời đi.

"A? Cô phải đi rồi sao...?" Khương Thiếu Anh loạng choạng đứng lên, muốn đuổi theo, nhưng lại sợ mạo phạm đối phương, vội vàng nói: "Đợi tới lúc cô tới Côn Luân, ta sẽ trịnh trọng cảm tạ! Còn nữa, nếu Ngọc Thiên Cơ bắt nạt cô, cứ việc tới tìm ta, ta tìm người trị y!"

Người có thể trị được Ngọc Thiên Cơ, không phải sư tôn thì còn ai vào đây.

Tới Côn Luân còn có thể gặp lại sao?

Nếu hôn sự không quyết định nhanh, có lẽ còn có thể gặp lại vài lần.

Ngụy Thiên Thiên nghĩ như vậy, khóe miệng nhiều hơn một tia tươi cười.

Khương Thiếu Anh không biết mình trong lúc vô ý đã khiến ân nhân cứu mạng có ấn tượng sâu sắc như vậy.

Đợi đến lúc Ngụy Thiên Thiên đi xa, Lý Việt Bạch cùng Tiểu Ngải mới ra khỏi chỗ ẩn thân, kiểm tra thương thế của Khương Thiếu Anh một chút, phát hiện không còn đáng lo ngại, liền lập tức trở về.

Lúc về tới Côn Luân tiên sơn, đã là mấy ngày sau.

Khương Thiếu Anh cùng Tiểu Ngải thông qua sơn môn canh phòng nghiêm ngặt, đi đến Côn Luân tiên sơn nhiều ngày xa cách.

Vừa mới tiến vào, đã nghe vài vị tu sĩ kinh hô: "Đây chẳng phải... Đây chẳng phải hai vị đệ tử của Mục tiên sư hay sao?"

"Đúng vậy, ta bị sư tôn phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đến tận hôm nay mới có thể trở về, huynh trưởng có gì chỉ bảo?" Khương Thiếu Anh cả người phong trần mệt mỏi, nói.

"Ai nha, vậy là các ngươi chưa biết đi?" Các tu sĩ vội nói: "Mục tiên sư, Mục tiên sư hắn..."

"Sư tôn làm sao vậy?" Khương Thiếu Anh lập tức trừng lớn hai mắt, xông lên nắm tay đối phương: "Mau nói cho ta biết!"

"Đúng vậy, sư tôn xảy ra chuyện gì?" Tiểu Ngải nhìn biểu tình của mọi người, lập tức luống cuống.

"Ai, Mục tiên sư vất vả quá độ, nguyên thần hao hết..." Các tu sĩ lắc đầu thở dài, còn có mấy người rơi lệ: "Bây giờ, bây giờ đang tĩnh dưỡng trong Noãn Tuyết động."

"Noãn Tuyết động?" Khương Thiếu Anh cùng Tiểu Ngải hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn nhau, lập tức bỏ lại mọi người, chạy nhanh về hướng Noãn Tuyết động.

Lý Việt Bạch trốn trong tay nải, không tiếng động cười cười.

Xem ra, diễn kỹ (kỹ thuật diễn) của hai ái đồ nhà mình cũng không tệ lắm, tuy có điểm khoa trương, lúc kinh lúc rống, nhưng đều hợp lý cả, không uổng công mình ngàn dặn vạn dặn.

Diễn trò phải làm cho chót, hai người một đường chạy nhanh như chớp tới Noãn Tuyết động.

Ngoài động được đề phòng nghiêm ngặt, vài vị tu sĩ kiếm thuật cao cường đứng gác ở cửa động, thấy có người tới liền lớn tiếng thét hỏi: "Người nào?"

"Ta là đệ tử thân truyền của Mục tiên sư!" Tiểu Ngải cao giọng trả lời: "Đi xa trở về, nghe nói sư tôn bị bệnh nặng, lòng nóng như lửa đốt, vội vàng tới thăm!"

Trong lời nói của nàng mang theo tiếng khóc nức nở, nước mắt đã tụ trên viền mắt.

"Tiên Chủ có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào!" Tu sĩ tuy không đành lòng, nhưng vẫn lạnh giọng cự tuyệt.

"Ngươi..." Khương Thiếu Anh nổi trận lôi đình, hận không thể lập tức rút kiếm ra đấu một phen.

"Là ai?" Một lúc lâu sau, một bóng hình xuất hiện ở cửa động —— là Ngọc Thiên Cơ, y lần này xuyên một bộ bạch y, cực kỳ hợp với phong cách của Noãn Tuyết động.

"Khởi bẩm Tiên Chủ, là hai vị đệ tử thân truyền của Mục tiên sư." Tu sĩ báo.

"A..." Ngọc Thiên Cơ mệt mỏi vẫy tay "Cho hai người họ vào."

"Vâng." Tu sĩ không dám kháng mệnh, đành phải cho hai người tiến vào.

Khương Thiếu Anh cùng Tiểu Ngải đi vào sâu trong Noãn Tuyết động, tới chỗ sâu nhất của hang động thì thấy có một chiếc giường bạch ngọc đặt ở đó, trên giường không có một bóng người.

Ngọc Thiên Cơ ngồi trên một cái ghế phủ lông cáo màu trắng cực kì phô trương, nhìn hai người cười tủm tỉm.

"Sư tôn, sư tôn tại sao người lại bệnh thành như vậy... Nhìn Tiểu Ngải đi được không?" Đôi mắt Tiểu Ngải đầy nước nhìn giường bạch ngọc trống không.

"Sư tôn!" Khương Thiếu Anh đồng dạng không cam lòng yếu thế, xông lên, quỳ xuống cạnh mép giường, yết hầu nghẹn ngào, không nói nên một câu hoàn chỉnh.

Ngọc Thiên Cơ xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, nói: "Đừng đùa nữa, bên ngoài không nghe thấy."

"Cái gì?" Thanh âm Tiểu Ngải mang theo điểm nức nở, hỏi.

"Nơi này là chỗ sâu nhất trong hang động, thanh âm bị ngăn cách, người bên ngoài căn bản không nghe được." Ngọc Thiên Cơ kiên nhẫn giải thích.

"À..." Hai đứa nhóc lúc này mới thả lỏng, liếc mắt nhìn nhau, thu hồi diễn kỹ, bò từ mặt đất lên.

"Mục mỹ nhân." Ngọc Thiên Cơ cười hì hì tiến lên, với tay vào bọc hành lí sờ tới sờ lui: "Nhiều ngày không thấy, thật là nhớ mà, biệt lai vô dạng (nghĩa gốc: "bạn vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?", tuy nhiên thường được xem như một câu chào hỏi đại ý là "rất vui khi được gặp lại bạn")? A, người đâu rồi..."

Lý Việt Bạch ghét bỏ đẩy ngón tay y ra, tự mình bò khỏi bọc hành lí.

Ngọc Thiên Cơ mừng rỡ, không nói hai lời ôm búp bê lại, hôn một cái.

Khương Thiếu Anh ở một bên nhìn giận sôi máu.

Lý Việt Bạch bị y không biết xấu hổ làm trò thơm một cái trước mặt đồ đệ, không còn mặt mũi nữa —— cảm giác bị người ta đặt trong lòng bàn tay đùa giỡn quá xấu hổ. Vì thế, vội vàng hạ lệnh với hệ thống, biến về thân hình bình thường nguyên bản.

Ngọc Thiên Cơ càng không chịu buông tha, cánh tay tự nhiên duỗi ra, ôm lấy eo hắn: "Mục mỹ nhân, tại sao không truyền tin trở về? Làm hại bổn Tiên Chủ lo lắng."

"Trên đường tất cả đều tốt, không gặp phải nan đề, bởi vậy chưa viết thư cho Tiên Chủ." Lý Việt Bạch nói: "Cúc Lăng tiên sơn Ngụy Tỉnh Hào cố ý đem nữ nhi gả cho Tiên Chủ, ít ngày nữa là có thể tới Côn Luân."

"A, như thế rất tốt." Ngọc Thiên Cơ nheo nheo mắt: "Trong lòng ta chỉ yêu một mình Mục mỹ nhân, không hề có hứng thứ với nam nữ, những Tiên Chủ chưởng môn lúc trước mang nữ nhi đến đều bị ta lừa."

"Hóa ra ngươi không thành tâm muốn cưới?" Lý Việt Bạch ngẩn ra.

"Đương nhiên không." Ngọc Thiên Cơ ôm chặt eo hắn hơn: "Trừ ngươi ra, ta không chấp nhận người khác."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play