"Mục tiên sư, thỉnh ngài suất lĩnh mọi người, đánh lui Ma giáo!" Một đám tu sĩ đánh bạo tiến lên cúi xuống. 

"Mục tiên sư, thỉnh ngài suất lĩnh mọi người, tránh xa mũi nhọn!" Một đàn tu sĩ khác cũng cúi xuống. 

Hai đám người này, hai câu trước vẫn là trăm miệng một lời, nhưng tới câu cuối cùng, lại chia ra thành hai âm thanh khác hẳn nhau. 

Trong nhất thời, toàn sân đều an tĩnh. 

Quả nhiên, lúc đối đầu với kẻ địch mạnh, rắn mất đầu, tất cả mọi người đều có ý nghĩ khác nhau. 

Mà các loại ý kiến hỗn hợp với nhau, cuối cũng chia thành hai hướng --- một là chiến, hai là trốn. 

Một nhóm người hy vọng Mục Thanh Ninh lên kế hoạch chiến thuật, một nhóm khác lại hy vọng Mục Ninh Thanh lên kế hoạch chạy trốn. 

Sau khi an tĩnh trôi qua, hai đám người ngây ra một lúc, bắt đầu khắc khẩu kịch liệt, không khí một lần nữa trở nên náo nhiệt, thậm chí có thể nói là đối chọi gay gắt, giương cung bạt kiếm. 

"Đánh? Đánh thế nào? Tiên Chủ vừa mới đi về cõi tiên, chúng ta không kịp chuẩn bị, mặc dù Mục tiên sư tài hoa hơn người, cũng rất khó có thể đánh bại đại quân Ma giáo đã có chuẩn bị!" Vài tu sĩ lớn tuổi vuốt râu thở dài. 

"Đương đầu với kẻ địch mạnh, cư nhiên các người chỉ nghĩ đến việc chạy trốn, không màng tới vinh dự của Côn Luân tiên sơn chúng ta?" Vài tu sĩ nổi danh võ dũng cũng nổi giận: "Tình nguyện chết trận, cũng không thể để Ma giáo nhạo báng, càng không thể môn phái khác cười nhạo chúng ta không có cốt khí!" 

"Các người tình nguyện hy sinh, nhưng trên Côn Luân tiên sơn có rất nhiều phụ nữ và trẻ em lớn nhỏ, cũng bắt bọn họ đi chịu chết theo sao?" Đảng chủ trốn cười lạnh: "Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, chỉ có thể bảo trụ tính mạng, mới có thể tiếp tục xây dựng Côn Luân tiên sơn." 

"Nếu chạy trốn, phụ nữ và trẻ em chưa chắc có thể bảo trụ tính mạng khi đang chạy trốn!" Đảng chủ chiến cũng có đạo lý để nói: "Các người sao có thể biết liệu Ma giáo có chặn đường vây truy hay không? Đến lúc đó càng chết nhanh hơn!" 

... 

Hai bên ngươi tới ta đi, đều không nhân nhượng. 

Lý Việt Bạch an an tĩnh tĩnh mà cẩn thận nghe tranh luận, trong lúc nhất thời cũng không thể phán đoán đúng sai. 

Lúc lâu sau khi tranh luận, hai đám người đều đem ánh mắt chuyển về phía Lý Việt Bạch. 

"Mục tiên sư, cao kiến của ngài như thế nào?" 

"Đúng vậy Mục tiên sư, ngài cho rằng, Côn Luân tiên sơn chúng ta nên chiến hay nên trốn?" 

"..." Trong lúc nhất thời Lý Việt Bạch không nói nên lời, mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng. 

Trong lớp học ở thế giới hiện thực, hắn đã ứng đối qua vô số học sinh nghịch ngợm, trả lời qua vô số vấn đề xảo trá tai quái, nhưng chưa từng trả lời qua câu hỏi nào khó như vậy. 

Đây cũng không phải chuyên có thể đùa được, tính mạng của mấy vạn người, sống chết tồn vong của một môn phái, sao có thể quyết định chỉ bởi một câu nói của mình? 

Nếu đặt ở quốc gia phương Tây trong xã hội hiện đại, có thể thông qua bỏ phiếu để quyết định kết quả, nhưng hiện tại ở thế giới này, Tiên Chủ vẫn là người nắm quyền tối cao. 

"Là chiến hay là hàng, hẳn là nên để cho Tiên Chủ định đoạt." Lý Việt Bạch nói. 

Mọi người bất an cho nhau một cái liếc mắt. 

"Chỉ sợ là Mục tiên sư còn chưa nhận được tin tức." Một tu sĩ lớn tuổi tiến lên nói: "Tiên Chủ... Hôm qua đã đi về cõi tiên..." 

Vừa dứt lời, mọi người rơi lệ. 

"Cái gì?" Lý Việt Bạch cũng làm ra bộ dáng cực kỳ khiếp sợ bi ai. 

Hắn cũng chú ý, tất cả mọi người ở đây đều là một thân thuần trắng, trên chuôi kiếm cũng buộc một dải lụa màu trắng, tin tức Tiên Chủ qua đời đã công khai, chỉ là mình chưa từng ra cửa, cho nên hiện tại mình mới nhận được tin này. 

"Vị trí Tiên Chủ bỏ trống, không ai có thể định đoạt, bởi vậy, ý kiến của Mục tiên sư, mọi người sẽ cẩn thận lắng nghe và cân nhắc..." Sau một thời gian bi ai, mọi người mới nói tiếp. 

"Chư vị, thứ cho bỉ nhân không thể quyết định, bỉ nhân tài hèn học ít, lại thoái ẩn nhiều năm, chỉ sợ là không thể đảm đương trọng trách..." Lý Việt Bạch thở dài, bất đắc dĩ trả lời. 

Sau khi xuyên qua, hắn tiếp nhận vô số nhiệm vụ đơn đả độc đấu, hoặc là một người đối mặt với một đống kẻ địch... Từ trước đến nay chưa từng chỉ huy số người lên tới đơn vị hàng vạn, chưa từng làm ra lựa chọn gian nan như thế. 

Vừa dứt lời, chỉ nghe thanh âm vạt áo tung bay một trận, tu sĩ đầy một sân, lại nhất trí động tác mà quỳ một chân. 

Quỳ một chân, ở thế giới tu tiên này, là nghi thức bái sư. 

"Mục tiên sư, ngài không thể bỏ lại không màng tới Côn Luân tiên sơn!" 

"Đúng vậy, hiện tại chỉ có ngài mới có thể cứu vớt tính mạng của mấy ngàn đệ tử mà thôi!" 

"Mặc kệ là chiến hay hàng, chỉ có ngài mới có thể nghĩ ra chiến thuật tuyệt hảo!" 

"Nếu Mục tiên sư chịu đảm đương trọng trách, vô luận ngài nói chiến hay nói hàng, mọi người chắc chắn sẽ nghe theo!" 

Lý Việt Bạch nhìn ánh mắt mọi người, trong đó tràn ngập bi ai, lo âu, tuyệt vọng, phẫn nộ... Cùng với một tia hy vọng nhỏ nhoi. 

"Mục tiên sư, mọi người đều nhất trí đề cử ngài đảm nhiệm chức tế tửu." Một tiên trưởng đi ra từ đám người. 

Mọi người cũng sôi nổi phụ họa: "Đúng vậy, mọi người đều nhất trí đề cử ngài nhận chức tế tửu." 

Lý Việt Bạch cẩn thận nhìn người vừa đi ra, hệ thống lập tức cung cấp tư liệu: Tô Hủ, các chủ Diệu Ngôn các, là nhân vật có uy tín cũng như danh dự ở Côn Luân tiên sơn, nổi tiếng là đầu óc thông minh, khôn ngoan khéo léo. 

Xem ra, người này chính là đại biểu tới thuyết phục mình. 

Chỉ là không biết trong thế giới tu tiên này, tế tửu là chức vị gì. 

"Hệ thống, tế tửu là cái gì?" Lý Việt Bạch âm thầm hỏi. 

Trong trí nhớ nguyên chủ đương nhiên là có cái này, nhưng ký ức nguyên chủ thật sự là quá nhiều quá nặng, nếu tìm thông tin thì sẽ hao phí rất nhiều tinh lực, cho nên, hỏi hệ thống cho nhanh. 

"Tế tửu, là chức tiên cực cao ở Côn Luân tiên sơn, người đảm nhiệm chức này phải là người Tiên Chủ tín nhiệm nhất, có thể nói là phụ tá đắc lực của Tiên Chủ, kẻ dưới một người trên vạn người." Hệ thống trả lời. 

"Nhưng hiện tại không có Tiên Chủ..." 

"Vậy thì tế tửu chính là người lãnh đạo tối cao." Hệ thống trả lời. 

Trong nháy mắt được thăng tới chức cao như vậy, Lý Việt Bạch lại cảm thấy lo lắng. 

"Tô các chủ nói đùa, vị trí tế tửu có ý nghĩa trọng đại, bỉ nhân không thể đảm nhiệm." Lý Việt Bạch từ chối. 

"Mục tiên sư, thỉnh ngài nhìn bảo kính này trước." Tô Hủ thở dài, lấy ra một chiếc gương đồng từ trong tay áo. 

Gương đồng kia hình dáng cổ xưa, mặt kính phản chiếu hình dáng người đang xem, vừa nhìn liền biết không phải vật tầm thường. 

Ngón tay Tô Hủ vừa động, trong gương liền hiện lên hình ảnh sống động. 

"Hai tháng trước, Ma giáo bất ngờ tập kích Hóa Lung tiên sơn trên Thần Châu đại lục, sự việc bất ngờ, Hóa Lung tiên sơn không hề phát hiện, không hề phòng bị, đợi đến khi các đại môn phái phái người tới tiếp viện, thì đã quá muộn." Tô Hủ giải thích, ngữ khí cực kỳ nặng nề. 

Bảo kính phát ra hình ảnh ghê người --- đình đài lầu các nguyên bản tất cả đều bị san thành bình địa, nước suối sạch sẽ trong suốt biến thành màu đỏ như máu, đất khắp nơi đều khô cằn, không ít tu sĩ bị Ma giáo hút đi tiên đan huyết nhục, biến thành bộ da người khô quắt, trong đó còn có các đệ tử trẻ tuổi... 

"Hệ thống, hình ảnh trong bảo kính là thật sao?" Lý Việt Bạch hỏi. 

"Đúng vậy." Hệ thống trả lời: "Bảo kính, đó là máy chiếu video trong thế giới tu tiên, những tin phát ra đều là chuyện có thật, Ma giáo xưa nay đều như vậy." 

Hóa Lung tiên sơn là một môn phái nhỏ, cũng khá xa so với các môn phái khác, bởi vậy bọn họ bị hủy cũng không nhấc lên sóng gió gì lớn trong tu tiên giới. 

"Mục tiên sư, chẳng lẽ ngài muốn trơ mắt mà nhìn Côn Luân tiên sơn cũng biến thành như vậy sao?" Tô Hủ vô cùng đau đớn nói. 

Lý Việt Bạch cảm thấy trong lòng như bị kim chọc một cái. 

Trời thanh khí sảng, bốn phía núi trùng điệp, vài đỉnh núi phủ tuyết trắng xóa, bốn phía trên mặt đất đều bao phủ hương hoa hương cỏ, tiên thụ tươi tốt sinh trưởng trên núi, các loại kiến trúc đan xen gây hứng thú cho người nhìn, to lớn hoa mỹ lại không mất đi vẻ lịch sự tao nhã, thậm chí còn có thể nhìn thấy đệ tử đọc sách trong tòa lâu ở sườn núi ở phía xa. 

Đáp án của hệ thống, chém đinh chặt sắt --- không cần ôm bất kỳ tâm lý may mắn gì đối với Ma giáo. 

Bọn chúng có thể san bằng môn phái khác như thế nào, cũng có thể san bằng Côn Luân tiên sơn như thế ấy. 

Mấy vạn người chẳng qua cũng chỉ là một con số mà thôi, nhưng hai tiểu đồ đệ dưới trướng mình là tồn tại chân thực, các đệ tử tuy không có bất luận giao tình gì với mình, nhưng đều có tình cảm sâu nặng với nguyên chủ, nguyên chủ đương nhiên không có khả năng trơ mắt mà nhìn bọn họ chết. 

Mà mình... Căn cứ theo phong cách hành sự nhất quán của mình, đương nhiên cũng sẽ không chạy trốn. 

Lý Việt Bạch cũng không muốn lại do dự mà tiếp tục từ chối, tiếp nhận chức vị tế tửu. 

Mọi người chuyển bi thành hỉ, một lần nữa phấn chấn. 

"Hệ thống, mày thấy thế nào?" Trải qua hai lần xuyên trước, Lý Việt Bạch hành sự rất cẩn thận, vẫn muốn hỏi ý kiến hệ thống. 

"Xin ký chủ không cần lo lắng, đảm nhiệm chức tế tửu hẳn là chuyện nên làm." Hệ thống trả lời. 

"Mày cũng đồng ý tao nhận vụ này?" 

"Dù sao thì ngài cũng không có sự lựa chọn nào khác." Trong thanh âm hệ thống giống như tất cả chuyện đương nhiên. 

"Nguyên chủ trong cốt truyện làm thế nào?" 

"Giống ngài làm bây giờ, không khác nhau." Hệ thống trả lời. 

"Vậy chẳng phải tao đang dẫm lên vết xe dổ à." Lý Việt Bạch thở dài. 

"Có vài vết xe đổ không có lựa chọn khác, cần phải dẫm vào." Hệ thống trả lời: "Mọi người nói không sai, nếu không có người đứng ra dẫn dắt các tu sĩ đánh lui Ma giáo, Côn Luân tiên sơn nhất định sẽ gặp phải tai ương ngập đầu." 

"Côn Luân tiên sơn nhân tài đông đúc, trừ tao ra, thật sự không có ai có thể đánh lui Ma giáo sao?" 

"Từng có, nhưng hiện tại... Chỉ còn một mình ngài." Hệ thống trả lời. 

Nhóm bạn cũ của nguyên chủ đều đã qua đời, nhân tài đời này cũng ít ỏi không có mấy. 

Huống chi, ở vụ tự bạo kia, không chỉ có Tiên Chủ Ngọc Bồng Trách chết oan chết uổng, đi cùng hắn còn có mấy ngàn tu sĩ táng thân biển lửa, trong đó, có rất nhiều đệ tử của Côn Luân là nhân vật tinh anh, trong đó không ít người được phó thác kỳ vọng, là phần đỉnh của kim tự tháp, đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng lớn trong số những nhân tài đứng đầu... Cũng không kỳ quái khi mọi người đem ký thác hy vọng trên một mình Mục Thanh Ninh. 

"Đừng quên tao còn phải tự cứu..." Lý Việt Bạch hỏi hệ thống: "Vì sao đến tận bây giờ, nguyên nhân chết của nguyên chủ vẫn không nói cho tao, như vậy tự cứu kiểu gì?" 

"Chuyện tự cứu không vội." Hệ thống nói: "Hiện tại, việc đầu tiên ngài cần làm là cứu vớt Côn Luân tiên sơn, sau đó mới là tự cứu." 

"Đầu tiên là cứu vớt Côn Luân tiên sơn..." Lý Việt Bạch càng ngày càng cảm thấy, khó khăn của lần xuyên này quá lớn. 

Hai thế giới lúc trước, chỉ là tự cứu, cũng đã rất khó rồi, tới nơi này, cư nhiên muốn cứu cả thế giới trước, sau đó lại cứu bản thân mình. 

"Cứu vớt Côn Luân tiên sơn là chuyện dễ dàng như vậy sao?" Lý Việt Bạch cười khổ. 

"Dù sao nguyên chủ cũng làm được." Hệ thống trả lời. 

"Từ từ, ý của mày là." Lý Việt Bạch ngây ngẩn cả người: "Nguyên chủ cứu vớt toàn bộ Côn Luân tiên sơn, sau đó oan uổng mà chết?" 

"Đúng vậy." Hệ thống trả lời chắc nịch. 

"Sao có thể, một người cường đại đến loại trình độ này, không ngờ cuối cùng lại không thể tự cứu..." Trong lòng Lý Việt Bạch áp lực một trận. 

"Cho nên, phải dựa vào ngài, cố lên, ký chủ." Hệ thống nói: "Chờ ngài cứu vớt xong Côn Luân tiên sơn, bước tin tức tiếp theo tôi sẽ nói cho ngài biết." 

Lý Việt Bạch lắc đầu, quyết định không sầu lo quá phận đối với tương lai, tập trung vào nhiệm vụ trước mắt. 

"Tế tửu đại nhân." Tô Hủ nói: "Tiên Chủ đi về cõi tiên, trên dưới Côn Luân bi thống khôn nguôi. Đối đầu với kẻ địch mạnh là Ma giáo, cũng không thể đánh mất thể diện, hôm nay, trước hết mời Mục tiên sư cùng mọi người cùng tham dự nghi lễ an táng Tiên Chủ!" 

Yêu cầu này, đương nhiên là Lý Việt Bạch không có khả năng cự tuyệt. 

Đại điển an táng Tiên Chủ được cử hành ở chỗ tối cao của Côn Luân tiên sơn – Vương Mẫu đài. 

Vương Mẫu đài vốn là một mảnh đất trống trải ở trên cao, được tạo thành từ một khối ngọc thạch màu trắng, trang nghiêm túc mục, nhưng có thể chứa nổi một vạn người, các loại điển lễ hiến tế đều được tổ chức ở chỗ này. 

Các tu sĩ dựa theo vị giai cao thấp chỉnh tề đứng thẳng, tất cả mọi người đều mặc bạch y, buộc dải lụa màu trắng, dáng người đĩnh bạt, trang nghiêm túc mục, biểu tình bi thương. 

Quy củ của Côn Luân tiên sơn là cấm tiệt việc thể hiện ra cảm xúc của con người phàm tục, cười to hoặc khóc lớn đều không thể, bởi vậy, cho dù là người thân, Tiên Chủ qua đời, cũng thường không thấy tiếng khóc, chỉ thấy bi ai. 

Tiên Chủ tự bạo mà chết, đương nhiên sẽ không có thi thể lưu lại, bởi vậy, trên tế đàn cũng chỉ tượng trưng bày một cái linh vị. 

Một vị tiên trưởng đi lên phía trước, niệm một đoạn điếu văn văn vẻ, nội dung đại khái là tán tụng Tiên Chủ tiên phong đạo cốt, đức hạnh cao thượng cùng đạo pháp cái thế. 

Lý Việt Bạch đứng giữa vài vị tiên trưởng, lẳng lẳng nghe điếu văn. 

Sau khi niệm xong điếu văn, nghi thức tế lễ kết thúc. 

Sau khi nghi lễ kết thúc, mọi người lại không tản ra. 

Hiện tại đối đầu với kẻ địch mạnh, sau khi nghi thức tế lễ kết thúc, tất nhiên mọi người phải hảo hảo thảo luận công việc ứng đối. 

Không đợi cuộc thảo luận bắt đầu, phía sau liền vang lên vài tiếng xôn xao nho nhỏ. 

Hiện tại ngũ cảm trên thân thể Lý Việt Bạch cực kỳ nhạy bén, có thể nghe rõ ràng có mấy đệ tử phía dưới đang trộm bàn luận nguyên nhân chết của Tiên Chủ. 

"Tiên Chủ thần công cái thế, như thế nào sẽ... Rốt cuộc sao lại thế này?" 

"Ta cũng không biết rõ, có lẽ là đắc đạo phi thăng chăng?" 

... 

Người bàn tán là mấy đồ đệ nhỏ tuổi, công lực yếu ớt, không biết cách che dấu âm thanh, tự cho là không ai nghe thấy, không ngờ nhóm tiên trưởng đều nghe thấy rành mạch. 

Đương nhiên, nghi vấn như vậy, sau khi tin tức Tiên Chủ đi về cõi tiên truyền ra, liền lén lút lên men trong các góc của Côn Luân. 

Lúc này, cần có người đưa ra một lời giải thích hợp lý, đem những nghi vấn này áp xuống. 

Sau khi niệm xong điếu văn, Tô Hủ một lần nữa đi ra. 

Thường ngày Tô Hủ đối xử với người khác vô cùng thân thiện, chưa bao giờ đắc tội với bất luận kẻ nào, trên mặt luôn treo lên nụ cười, nhưng hiện tại, tươi cười trên mặt hắn đã không còn, chỉ còn bi thống cùng phẫn nộ thật sâu. 

"Mọi người, tất cả đều đã rõ ràng, ngoại trừ Ma giáo, còn ai có thủ đoạn ti tiện độc ác như vậy nữa?" Tô Hủ đối mặt mọi người, đau đớn kịch liệt nói: "Ma giáo tự cho là chỉ cần ám sát được Tiên Chủ là có thể san bằng Côn Luân tiên sơn!" 

Mọi người bị cảm xúc của hắn lây nhiễm, nhất thời nghe xong hiểu ra. 

Nguyên bản là Tiên Chủ bình thường chỉ huy các vị tu sĩ thủ vững sơn môn, chống cự Ma giáo, không ngờ lại đột nhiên đi về cõi tiên, hung thủ trừ bỏ Ma giáo, sẽ không có người khác. 

"... Bọn trộm cắp Ma giáo, thủ đoạn ti tiện, khiến người khinh thường!" Tô Hủ lạnh lùng nói: "Bọn chúng chắn chắn sẽ phải tự chịu diệt vong!" 

Nguyên bản có vài đệ tử hoài nghi nguyên nhân chết của Tiên Chủ, lén lút bàn luận, hiện giờ lập tức bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt hiện lên biểu tình phẫn nộ. 

Cho dù cách nói "Tiên Chủ chết là do Ma giáo ám sát" không có bằng chứng, lại là khả năng trước mắt duy nhất có thể công khai tuyên bố. 

Có người biết rõ nguyên nhân chân chính khiến Tiên Chủ chết, nhưng bọn họ một chữ cũng không thể nói ra, ở thời khắc nguy cấp này, tùy tiện nói cho mọi người: Tiên Chủ do tẩu hỏa nhập ma mà tự bạo. Việc này tương đương với cho Ma giáo chí khí, tự diệt uy phong của mình, tệ nhất là có thể gánh phải tội bôi nhọ giáo chủ, bôi nhọ thanh danh của toàn bộ Côn Luân. 

Huống chi,trong ấn tượng của mọi người, Ma giáo là thứ xấu xa, là uy hiếp lớn nhất gặp phải, đương nhiên là đầu sỏ gây nên tất cả, là đối tượng cừu hận của mọi người. 

Tô Hủ này, quả nhiên thật sự có tài, chỉ với vài lời nói dối ngắn ngủi lại có thể đánh bay sự nghi ngờ của mọi người, đem nhân tâm một lần nữa tụ lại. 

... 

Đang lúc tình cảm quần chúng xúc động, lại có người nhảy vào tạt cho một bát nước lạnh. 

"Tô các chủ nói thật nhẹ nhàng." Một vị tiên trưởng cười lạnh: "Ngươi tay trói gà không chặt, có biện pháp gì đối phó Ma giáo?" 

Tiên trưởng cười lạnh tên Vạn Quảng Lưu, là phong chủ Thanh Long phong trên núi Côn Luân, kiếm pháp cao siêu, tính cách táo bạo, làm người ác liệt, thời thời khắc khắc đều công kích người khác, giờ phút này đối với Tô Hủ nói bốc nói phét càng thêm không vừa mắt, không khỏi mở miệng ra công kích: "Tô các chủ võ công thấp kém, nhìn dáng vẻ, đương nhiên sẽ không tham dự cuộc chiến đối kháng Ma giáo sắp tới, nhiều lắm chỉ biết phe phẩy quạt quan chiến (quan sát cuộc chiến) ở hậu phương! Đổ máu hy sinh vẫn là chúng ta, nếu như vậy, cần gì ở chỗ này làm màu!" 

"Ngươi... Đối đầu với kẻ địch mạnh, thế nhưng lại hồ ngôn loạn ngữ, làm loạn nhân tâm một nhà?" Tô Hủ chán nản, vươn một bàn tay chỉ vào Vạn Quảng Lưu, không khỏi run rẩy: "Tô mỗ tuyệt không có ý làm nổi bật bản thân, hôm nay đứng ra nói chuyện, đơn giản là chỉ muốn nói cho mọi người, Côn Luân sẽ không vong." 

"A? Chẳng lẽ Tô các chủ đột nhiên tu luyện được thần công bí tịch gì, có thể cứu vớt được mấy vạn đệ tử chăng?" Vạn Quảng Lưu không tin. 

"Tô mỗ vẫn chưa tu luyện thành công, chỉ là mời cao nhân rời núi mà thôi." Tô Hủ lấy lại bình tĩnh, mời Lý Việt Bạch ra. 

"Mục tiên sư đã sớm thoái ẩn, không màng thế sự, nhưng hiện giờ là thời khắc mấu chốt liên quan đến sinh tử tồn vong của Côn Luân tiên sơn, bởi vậy, Mục tiên sưu dứt khoát rời núi..." Tô Hủ nói. 

Mục Thanh Ninh? 

Một bộ phận tu sĩ lớn tuổi lộ ra thần sắc kinh ngạc, mà có một đám tu sĩ trẻ tuổi châu đầu ghé tai, dò hỏi nhau: Mục Thanh Ninh là ai? 

Sau trận hỗn loạn ngắn ngủi, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lý Việt Bạch. 

Thời điểm Lý Việt Bạch tới, vì giảm sự tồn tại mà cố ý đứng ở vị trí góc chết, chính là hiện tại, vị trí góc chết này cũng vô dụng, tất cả mọi người ở đây đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn chằm chằm. 

"Mục tiên sư?" Vạn Quảng Lưu cũng sửng sốt, bất chấp cùng Tô Hủ khắc khẩu, sải bước đi tới trước mặt Lý Việt Bạch, không chút do dự mà khom người thi lễ thật sâu: "Nếu là Mục tiên sư tọa trấn chỉ huy, Côn Luân của chúng ta liền có hy vọng!" 

"Mọi người đã đề cử Mục tiên sư đảm nhiệm chức tế tửu, không biết các vị có đồng ý hay không?" Tô Hủ chuyển hướng tới những người không đi mời Lý Việt Bạch, hỏi. 

"Đương nhiên là cầu mà không được." Mọi người sôi nổi đáp. 

Tu sĩ hơi lớn tuổi một chút đều biết được chiến công hiển hách của Mục Thanh Ninh, đến nỗi những tu sĩ trẻ tuổi, tuy hiện tại không biết, nhưng sau khi được sư phụ sư huynh cẩn thận kể cho, cũng biết được. 

Chức vị tế tửu được định ra, vì thế hiện tại, lại quay lại vấn đề chính, là chiến, hay là trốn? 

Lý Việt Bạch ngồi xuống vị trí tế tửu, xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng không khỏi sầu lo một trận. 

Quyết định này, chẳng lẽ mình phải đưa ra sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play