Lý Việt Bạch nghe được thanh âm kết giới trong suốt bị đánh vỡ, quyết đoán mà thanh thúy, loáng thoáng đoán được chuyện gì vừa mới xảy ra.
Hắn chịu đựng đau đớn kịch liệt, gian nan nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Thân ảnh dưới ánh trăng rõ ràng mà chân thật, là Diệp Thanh không sai, y luôn am hiểu công kích tầm xa, trước mắt cũng không thể không chơi cận chiến, súng trong tay một viên đạn cũng không có, chỉ có thể coi như côn cùng lưỡi lê mà sử dụng, theo lý thuyết, hẳn là không thuận tay, nhưng động tác Diệp Thanh không có chút hàm hồ nào, biểu tình trên mặt càng ngày càng lãnh liệt, chiêu thức sử dùng ngày càng tàn nhẫn, càng ngày càng quả quyết, thậm chí có chút... điên cuồng?
Lúc đầu Cao Thừa Dục kinh ngạc, sau đó, tránh né chống lại mấy chiêu, liền bắt đầu sử dụng pháp thuật, lập lên kết giới phòng ngự, gã là Vua xiên người, pháp thuật so với Diệp Thanh cao siêu hơn nhiều, rất nhanh liền triệu hồi vô số bụi gai bao bọc thân thể mình, chặn lại từng lần công kích của Diệp Thanh.
"Hệ thống, không phải cậu làm theo mệnh lệnh của tôi thôi miên Diệp Thanh sao?" Lý Việt Bạch không cách nào nói chuyện, chỉ có thể yên lặng dò hỏi hệ thống trong lòng: "Tại sao y có thể tỉnh lại?"
"Ký chủ, tôi cũng không biết." Kẻ Xét Xử cũng trăm lần nghĩ không ra, chỉ có thể thành thật trả lời: "Quả thật tôi đã thôi miên y, dựa theo lẽ thường, cho dù có người gọi, y cũng sẽ ở địa phương an toàn không tỉnh lại... Chính là bây giờ... Ký chủ, thứ cho tôi nói thẳng, cho dù không biết nguyên nhân y tỉnh lại, nhưng căn cứ theo tình huống hiện tại, lúc này minh hữu xuất hiện, giúp ngài giải vây, đây là chuyện tốt."
"Không... Y rất nguy hiểm..." Lý Việt Bạch miễn cưỡng buộc mình quan sát tình hình chiến đấu, trong lòng một mảnh lạnh lẽo.
Vừa mới trước mắt thôi, Diệp Thanh không có bất luận pháp thuật gì, thuần túy chỉ dựa vào chiêu thức. Mà Cao Thừa Dục làm Vua xiên người của vampire, nằm trên đỉnh chuỗi thực vật, sử dụng pháp thuật khiến người hoa cả mắt. Càng khiến người lo lắng chính là, trạng thái của Cao Thừa Dục cực kỳ thong dong, quả thực có thể gọi là dù bận vẫn ung dung, chiêu thức đâu vào đấy, mà Diệp Thanh... Rõ ràng Diệp Thanh có chút mất khống chế... Phẫn nộ cùng xúc động khiến y mất đi lý trí.
"Ký chủ, tôi đoán rằng, minh hữu của ngài nghe được lời cầu cứu của ngài, mới phá tan thôi miên mà tỉnh lại." Kẻ Xét Xử suy đoán.
"Tôi không..." Trong lòng Lý Việt Bạch trầm xuống.
Thời điểm lần đầu tiên bị xuyên qua thân thể, có phải mình đã vô tình gửi tín hiệu cầu cứu tới Diệp Thanh? Vampire đối với thanh âm của Vila cực kỳ mẫn cảm, khi mình chịu đựng đau đớn không có khả năng không phát ra âm thanh...
Qủa nhiên, vẫn là do mình liên lụy đến đứa nhỏ này.
Hơn nữa, sau khi Diệp Thanh tỉnh lại, liền đuổi tới nơi này, lại thấy mình gặp phải tra tấn tàn nhẫn như vậy, phẫn nộ cực đoan khiến y mất khống chế, mất khống chế là chuyện cực kỳ không ổn, người mất khống chế không thể tấn công chuẩn xác, chỉ cần có một chút lửa giận sẽ không có chút thắng lợi, trước kia Diệp Thanh không lúc nào là không bảo trì bình tĩnh, rõ ràng nhất là điều này, nhưng hiện tại...
Lý Việt Bạch trơ mắt nhìn phòng ngự của Diệp Thanh xuất hiện lỗ hổng.
Một bụi gai tận dụng mọi thứ mà chọn một góc độ xảo quyệt, thẳng tắp hướng tới mắt Diệp Thanh.
"A!" Tiếng kêu bi thảm của Lý Việt Bạch bị chặn ở cổ họng.
Trong nháy mắt kia, hắn rốt cuộc hiểu "Khạc ra máu mà chết" trên sử sách là có ý gì.
"Ký chủ---" Giống như hệ thống gọi hắn, nhưng hắn đã không nghe được.
Vừa rồi, hắn vẫn luôn muốn làm cho mình ngất xỉu, nhưng là cho dù có chịu đựng đau đớn che trời lấp đất như vậy vẫn không thể hôn mê, cho tới tận bây giờ, chính mắt thấy Diệp Thanh gặp nguy hiểm, mới không chịu đựng nổi.
Nên nói là trời đất xui khiến, hay là trong họa có phúc?
Vẫn luôn muốn hôn mê, không ngờ lần này lại do hít thở không thông mà chết, giống như vai chính vô dụng trong mấy tác phẩm nghệ thuật.
Gần qua một cái nháy mắt, Lý Viêt Bạch liền lâm vào bóng tối vô tận.
...
"Ký chủ, tỉnh lại tỉnh lại." Không biết qua bao lâu, thanh âm hệ thống xuất hiện trong đầu hắn.
Lý Việt Bạch hung hăng run một chút, tỉnh lại.
Phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn về phía Diệp Thanh --- đôi mắt Diệp Thanh vẫn như cũ, tròng mắt sắc bén nhìn Cao Thừa Dục, dáng người vẫn đĩnh đạc như cũ, lưỡi lê trong tay vung lên, chém bay vô số bụi gai.
Y không có việc gì.
Huyền tâm (ý chỉ việc mình lo lắng, để ý) trong lòng Lý Việt Bạch rốt cuộc buông xuống, chính là cũng không yên tâm lâu lắm.
"Ký chủ, thời gian đếm ngược chỉ còn ba giờ." Kẻ Xét Xử nhẹ giọng nhắc nhở.
Nói cách khác, cần phải hạ gục Cao Thừa Dục trong vòng ba giờ, chính là... Có thể làm được sao? Cao Thừa Dục là vua vampire, có pháp lực cường đại cùng một đống thủ hạ, hiện tại, gã tiếp nhiều công kích của Diệp Thanh như vậy, góc áo cũng không hề loạn, trạng thái hoàn toàn có thể gọi là dù bận vẫn ung dung, hoàn toàn không có dấu hiệu thất bại nào cả.
Diệp Thanh không bị thương, hoặc là đã bị thương, nhưng bởi thể chất vampire nên miệng vết thương khép lại, nhưng trải qua thời gian đào vong và chiến đấu lâu như vậy, hơi thở mệt mỏi hiện rõ từ trong xương cốt. Lý Việt Bạch nhìn được trạng thái của y hiện tại rất tệ, có lẽ không thể kiên trì lâu.
Mà mình... Mình lại bị cầm tù trong cái quan tài trong suốt này, cử động thân thể một chút cũng không được.
Chính là, có phải vừa rồi đã xảy ra chuyện gì đó rất quan trọng đúng không?
Lý Việt Bạch nỗ lực sửa sang lại trí nhớ hỗn độn, hắn vừa từ hôn mê tỉnh lại, rất nhiều chuyện còn chưa nhớ ra.
Trong nháy mắt, toàn bộ cánh đồng bát ngát mà an tĩnh hiện ra.
Lý Việt Bạch chú ý tới, những vampire đều bị kết giới trong suốt ngăn cách ở ngoài nơi xa, đột nhiên lâm vào tĩnh lặng giống như chết.
Một giây trước, bọn chúng còn vì vị máu tươi của Vila mà điên cuồng, không quan tâm tới mạng sống mà chen chúc nhau, liên tục cào quanh kết giới trong suốt, muốn xông tới xé nát mình, nhưng hiện tại, bọn chúng lẳng lặng đứng ở chỗ đó, không hề làm bất cứ động tác gì.
Chẳng lẽ, sự tình nên xảy ra cuối cũng cũng phát sinh?
Lý Việt Bạch rốt cuộc ý thức được thân thể của mình có biến hóa.
Đầu tiên là đau đớn trải rộng toàn thân biến mất... Sau khi phát hiện điều này, hắn cử động tay phải của mình, nâng lên rất nhẹ nhàng.
Duỗi tay tới trước mặt, có thể thấy được làn da tái nhợt, bụi gai vẫn xuyên qua bàn tay, nhưng máu trên miệng vết thương không phải màu đỏ tươi, mà là màu đỏ sậm.
Dùng một chút lực, rút ra bụi gai trên tay mang theo vài giọt máu đỏ sậm ra, vết thương đáng sợ trong lòng bàn tay, thế nhưng bắt đầu tái tạo, khép lại... Rất nhanh, hoàn toàn khép lại, chỉ để lại dấu vết nhàn nhạt.
Hóa ra, hóa ra vừa rồi bị vampire thể ngủ đông bám vào người!
Lý Việt Bạch cũng không cảm thấy ghê tởm chán ghét hay kháng cự gì, chỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thật tốt quá.
...
"Sao lại thế này?" Cao Thừa Dục đang bận ứng phó với Diệp Thanh nhíu mày, cũng phát hiện điểm không đúng.
Máu tươi cùng hơi thở Vila, biến mất. Nhóm thủ hạ cũng không hề xao động.
Gã nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Hiện tại mình bị Diệp Thanh dây dưa không thể thoát thân, khẳng định là bên Vila kia xảy ra chuyện gì, loại thời điểm này, cần phải bảo nhóm thủ hạ đi qua nhìn, dù sao nhóm thủ hạ giống như đã đánh mất dục vọng muốn ăn sống Vila, sẽ không làm ra chuyện gì mất khống chế.
Tâm niệm vừa động, gã phất tay, hủy bỏ kết giới trong suốt, thấp giọng hạ lệnh: "Bắt lấy hắn."
Nhóm vampire nguyên bản bị ngăn cách bởi kết giới trong suốt, không thể tới gần Vila, hiện tại, kết giới đột nhiên biến mất, lại nhận được mệnh lệnh mới, bọn chúng lập tức tỉnh táo, một lần nữa điều chỉnh tốt trạng thái, cầm lấy đủ loại vũ khí, từng bước từng bước vây quanh quan tài trong suốt.
Lòng bọn chúng từ lâu đã bị nghi hoặc chiếm lấy.
Rõ ràng Vila kia còn ở trước mặt, ở trong quan tài thủy tinh, cũng không thể chạy trốn tới địa phương nào xa xôi, tại sao mình không ngửi thấy mùi vị của hắn? Hơn nữa, cho dù hiện tại mình nhìn Vila, cũng không có phản ứng sinh lý điên cuồng.
Trong lúc nhất thời, nhóm vampire hai mặt nhìn nhau.
Nhưng động tác không thể chậm trễ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần bắt được Vila kia sẽ biết.
Bọn chúng tạo thành một vòng tròn, chậm rãi đi về phía quan tài trong suốt.
...
Lý Việt Bạch trơ mắt nhìn mình bị bao vây, lại không có một chút hoảng loạn.
Hắn nhổ mấy bụi gai xuyên qua thân thể mình xuống, bình phục hô hấp, bò ra khỏi chiếc quan tài trong suốt, đóng cửa quan tài lại, nhìn nhìn chung quanh, thấy không có đường trốn, liền ngồi yên trên quan tài.
Ánh trăng, gió lạnh, cánh đồng bát ngát, nhiều vampire như vậy, thật là kỳ cảnh.
...
Nhóm vampire từng bước tới gần, cũng có thể nhìn ra một chút manh mối, không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Vila trước mặt này, thoạt nhìn không giống Vila, ngược lại càng giống đồng loại của mình --- vampire.
"Chúng mày tới đây không phải để giúp vua của chúng mày bắt Vila sao?" Lý Việt Bạch mở miệng, tuy thanh âm mỏi mệt, lại rất kiên cường: "Thật ngại, hiện tại đã không còn Vila."
Tim nhóm vampire cứng lại, không thể không thừa nhận điều đối phương nói là sự thật.
Nhưng là, vừa rồi mệnh lệnh của vua là "Bắt lấy hắn", mệnh lệnh này, không thể không tuân thủ.
Trong nháy mắt, Lý Việt Bạch thấy được trong mắt bọn chúng một tia do dự.
Vampire vốn không phải sinh vật đoàn kết, bọn chúng thích độc lai độc vãng hơn, điên cuồng mà tự do, lúc trước Cao Thừa Dục có thể thu phục nhiều thủ hạ như vậy hẳn không dễ chút nào, thời gian trôi đi, lòng trung thành của nhóm thủ hạ đối với gã cũng giảm dần.
Nếu không phải lòng trung thành của thủ hạ đã gần rơi xuống mức thấp nhất, Cao Thừa Dục cũng sẽ không mạo hiểm về nước tìm kiếm Vila.
"Nếu mọi người đều là đồng loại, có chút lời tôi không thể không nói." Lý Việt Bạch nói: "Vampire trước nay đều là làm theo ý mình,tại sao các người lại muốn bắt chước nhân loại, tôn một kẻ lên làm vua tối cao? Không cảm thấy sỉ nhục sao? Vi phạm thiên tính như vậy, sẽ không có kết quả tốt."
"Nói rất đúng, giống như các hạ vừa sinh ra đã làm vampire." Một vampire cười nói: "Chúng ta vốn là nhân loại mà..."
Bản tính của nhân loại, sau khi biến thành vampire cũng sẽ không thay đổi, nhân loại trời sinh vì sinh tồn mà khuất phục dưới chân kẻ mạnh, trời sinh chính là muốn đoàn kết chống ngoại nhân.
"Vậy, các người tình nguyện chọn cái chết, cũng phải đi theo kẻ không xứng làm vua sao?" Lý Việt Bạch cười nói: "Phán đoán theo tính cách của nhân loại, đáp án nhất định là: không."
"..."
"Mục đích của Cao Thừa Dục là dùng máu Vila khống chế các người, nếu gã thành công, tương lai các người sẽ giống kẻ nghiện ma túy của nhân loại, không thể không làm chó săn của gã, vì gã làm việc đến chết... Đối mặt với vận mệnh như vậy, các người còn dám nói mình là vampire không?" Lý Việt Bạch lắc đầu, cười nói: "Đáng tiếc kế hoạch của gã không thành công, nếu các người tiếp tục đi theo gã, kết quả cuối cùng, chính là chết cùng gã mà thôi."
Trong nháy mắt, vô số vũ khí thuần bạc nhắm vào Lý Việt Bạch.
Những vũ khí này, nguyên bản là dùng để đối phó Diệp Thanh, đều từ bạc chế thành.
Đột nhiên thần kinh Lý Việt Bạch căng thẳng, nhảy xuống quan tài thủy tinh, chuẩn bị ứng đối.
Theo vài tiếng gào thét, vô số mũi tên bạc, phi tiêu bạc, tế kiếm từ bốn phương tám hướng nhắm thẳng vào Lý Việt Bạch.
Che trời lấp đất, không có chỗ trốn.
Đồng tử Lý Việt Bạch co rụt, đột nhiên nhảy lên, ở thế ngàn cân treo sợi tóc tìm được một khe hở giữa lưỡi dao sắc bén, lắc mình trốn tránh.
May mà, bởi vì vừa nghe lời nói của hắn, động tác của mấy vampire có chậm lại, tốc độ phóng vũ khí cũng không mau lẹ, bởi vậy mới có cơ hội chạy thoát.
Chính là, công kích quá dày đặc, vẫn có một thanh chủy thủ bạc đâm trúng bả vai Lý Việt Bạch, một trận huyết hoa vẩy ra.
Các vampire bình thanh tĩnh khí, chờ đợi.
Vampire sợ nhất là bạc, nếu Vila trước mặt này đã biến thành vampire, vậy vũ khí bạc nhất định sẽ tạo ra vết thương đen trên cơ thể hắn, chậm chạp không thể khép lại.
Nhưng mà, tình huống này không xảy ra.
Lý Việt Bạch cười cười, rút thanh chủy thủ bạc trên bả vai ra, cầm trong tay, ước lượng một chút.
Miệng vết thương của hắn chảy ra máu tươi, lại không có dấu vết cháy đen, cầm chủy thủ bạc trong tay cũng không có phản ứng.
"Cái này... Như thế nào lại..." Nhóm vampire đột nhiên kinh ngạc.
Cho dù là Vua xiên người, cũng sợ bạc, không có khả năng miễn dịch với bạc thuần, chỉ cần là vampire, liền phải tuân theo chuẩn tắc cơ bản nhất của vampire, bạc là khắc tinh của vampire, điểm này không hề nghi ngờ.
"Tạm thời giải thích cho các người, ở một khắc thanh chủy thủ bạc kia sắp đâm trúng tao, tao đã chuyển hóa thành Vila." Lý Việt Bạch cố tình đè thấp thanh âm, nhưng thanh âm của hắn vẫn làm nhóm vampire điên cuồng trong nháy mắt.
Vila, là Vila! Vila đã trở lại!
Hơi thở say lòng người, máu tươi từ miệng vết thương say lòng người tràn ngập trong không khí khiến tất cả vampire hận không thể trực tiếp xông lên phía trước, đem người trước mặt ăn vào bụng.
Không bao lâu sau khi Lý Việt Bạch tỉnh lại, liền dò hỏi hệ thống xem rốt cuộc mình biến thành thứ gì.
...
"Hệ thống, tôi biến thành vampire sao?" Lúc đó Lý Việt Bạch đã hỏi như vậy.
"Đúng vậy." Kẻ Xét Xử trả lời: "Trong thời gian hôn mê ngắn ngủi, vampire thể ngủ đông đã xâm nhập thân thể của ngài."
"Tôi còn có đặc thù Vila không?" Lý Việt Bạch không yên tâm mà hỏi nhiều thêm một câu.
"Hiện tại hoàn toàn không có." Kẻ Xét Xử trả lời: "Nhưng hiện tại, ngài có thể tự do thay đổi bản chất của mình."
"Tụ do thay đổi?" Lý Việt Bạch cả kinh, cảm giác ông trời bắt đầu chiếu cố mình.
"Đúng vậy, vì trong cơ thể ngài có Vila thể ngủ đông, lại có vampire thể ngủ đông." Kẻ Xét Xử nói: "Vì tránh cho hai thể xung đột, thân thể ngài lực chọn hình thức cắt, ngài có thể tự do chuyển đổi thể chất, cũng tùy thời cắt."
...
Cảm thấy vampire bắt đầu ngo ngoe rục rịch, Lý Việt Bạch búng tay một cái, ném thanh chủy thủ bạc xuống, một lần nữa trở về trạng thái vampire.
Miệng vết thương lập tức thong thả khép lại, dù sao, chủy thủ bạc cũng không tiếp xúc với miệng vết thương nữa, đối với thân thể vampire mà nói, đây chỉ là một vết thương bình thường mà thôi.
"Thấy không? Các người không có khả năng đánh bại tao như vậy." Lý Việt Bạch lẳng lặng nghe thanh âm hít khí lạnh của nhóm vampire: "Nguyện ý chịu chết, cứ việc ở lại, muốn giữ mạng, tốt nhất nên biến đi ngay lập tức."
Vừa dứt lời, quần chúng vampire đen nghìn nghịt hiện ra vài sợi khói đen, nguyên bản vòng vây hoàn chỉnh đã xuất hiện mấy lỗ hổng --- quả nhiên có vampire muốn đào tẩu. Bọn chúng đã nổi lên dị tâm, không muốn đi theo Vua xiên người, hiện tại khó có được cơ hội tuyệt hảo, không trốn đi bây giờ thì muốn chờ tới lúc nào?
Vampire còn sót lại, có lẽ là do sợ hãi sự cường đại của Vua xiên người, có lẽ là không cảm thấy người hai thể chất Vila cùng vampire lợi hại ở điểm nào, ngược lại lần thứ hai nắm chặt vũ khí, công kích Lý Việt Bạch.
Không phải chỉ là có hai loại thể chất sao? Có cái gì đáng sợ? Hơn nữa, khi trở lại thể chất Vila, vẫn có cơ hội uống máu hắn... Dụ hoặc như vậy, không một vampire nào có thể chống cự.
Lý Việt Bạch cười lạnh một tiếng, trở lại thể chất Vila, một lần nữa nhặt thanh chủy thủ bạc lên.
Vampire cách hắn gần nhất, trước hết ngửi được hơi thở mê người của Vila, lập tức không quan tâm mà vọt qua, dụ hoặc mãnh liệt khiến gã mất đi bình tĩnh vốn có, động tác cũng trở nên lảo đảo không quy trình, Lý Việt Bạch dễ như trở bàn tay mà cắm chủy thủ vào tim gã.
Vampire xa hơn một chút cũng đã ngửi được hơi thở của Vila, lập tức vây quanh Lý Việt Bạch, một khắc bọn chúng sắp sửa chạm đến Lý Việt Bạch, lại mất đi mục tiêu --- Lý Việt Bạch lần thứ hai chuyển hóa thành vampire --- nhẹ nhàng nhảy lên, dẫm lên đỉnh đầu bọn chúng nhảy ra khỏi vòng vây, lại thuận thế đá lên lưng của mấy vampire, trong nháy mắt, toàn bộ vòng vây đều ngã trái ngã phải.
Càng đáng sợ hơn là, lúc trước Lý Việt Bạch là Vila, chảy không ít máu tươi trong quan tài, cũng có một ít đọng lại trên mặt đất, hiện tại, máu tươi lần thứ hai khiến vampire chú ý --- bọn chúng sôi nổi điên cuồng mạnh mẽ bổ nhào tới, dùng móng tay thật dài chấm lấy máu tươi, không quan tâm mà cho hết vào miệng liếm láp, thậm chí trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất mà uống, cho dù lý trí nói rằng người chúng muốn công kích ở phía sau, bản năng lại không thể kháng cự.
Xuyên qua lâu như vậy, lần đầu tiên Lý Việt Bạch cảm nhận được cảm giác nhận được bàn tay vàng.
Chỉ cần nắm chắc thời cơ chuyển đổi thể chất, đánh bại vampire liền trở thành chuyện dễ như trở bàn tay.
...
Cách đó không xa, Diệp Thanh đang đau khổ chống đỡ không nhịn được phân tâm một chút.
Qua dư quang, y thấy được vô số vampire bao vây Lý Việt Bạch, đáy lòng lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, muốn đi qua giúp đỡ, lại bị Cao Thừa Dục bám trụ không thể thoát thân.
Mà trên mặt Cao Thừa Dục, tất cả là biểu tình đắc chí, gã không biết Vila đã xảy ra chuyện gì, nhưng gã rất có lòng tin vào thủ hạ của mình, nhân số đông đảo như thế, tuyệt đối không có khả năng để Vila đào tẩu.
Nhưng mà, lần thứ hai gã nhìn sang phía quan tài thủy tinh kia, lại chỉ thấy khắp nơi là thân thể vampire trơ trọi ở đó.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ Cố Tây Sa đánh bại thủ hạ của mình?
Cao Thừa Dục rất ít khi gặp phải chuyện không lường trước được, không khỏi hít hà một hơi.
Nhưng mà, cảnh tượng trước mắt làm gã không thể không tin tưởng.
Lý Việt Bạch xoa vết máu dính trên mặt, chân đạp lên thi cốt cháy đen, từng bước từng bước đi về phía Cao Thừa Dục.
"Cao Thừa Dục, mày thua." Trong thanh âm Lý Việt Bạch không có bất kì cảm xúc nào.
Lâu như vậy, rốt cuộc có thể nói chuyện không che không giấu.
"A?" Cao Thừa Dục dừng pháp thuật, triệu hồi ra một cái kết giới trong suốt ngăn cách mình, lúc này mới quay lại nhìn Lý Việt Bạch, vừa nhìn, lập tức kinh ngạc.
Vila trước mặt này, rõ ràng không phải Vila, mà là vampire.
Da hắn, vẻ ngoài... Hơi thở của hắn, thanh âm của hắn... Tất cả đã sớm không có đặc thù của Vila, ngược lại toàn thân tản ra hơi thở của vampire.
Gã lúc trước chỉ có thể khẳng định Lý Việt Bạch định chơi trò gì, khẳng định có lưu lại một lối thoát, lại không nghĩ là dạng chuẩn bị này.
Đây cũng có thể giải thích tại sao lúc trước Lý Việt Bạch lại muốn cắn lưỡi tự sát...
Bởi vì trên người hắn có đem theo một con vampire thể ngủ đông, mục đích của hắn là biến thành vampire.
Vila mà Cao Thừa Dục ước mơ tha thiết, cứ như vậy dưới mí mắt gã treo đầu dê bán thịt chó.
"Chỉ sợ mày muốn cái biện pháp mới có thể cứu vớt nền thống trị của mày." Lý Việt Bạch bất đắc dĩ lắc đầu: "Lợi dụng máu Vila thống trị thủ hạ, đúng là biện pháp hay, đáng tiếc tại không phải Vila nữa rồi."
"Không phải Vila thì sao?" Cao Thừa Dục giận cực phản cười (giận đến nỗi phát cười): "Cố Tây Sa, mày đã quên giữa chúng ta còn mối thù chưa báo sao."
Gã tự xưng là rong ruổi thương trường hắc bạch thông ăn, lại không nghĩ mình sẽ thua tên tay tên cảnh sát không biết trời cao đất rộng này, thù này, đương nhiên phải báo, cho dù đối phương không còn là Vila, cũng muốn tra tấn đến chết mới có thể giải hận.
Sao có thể quên được.
Lý Việt Bạch lạnh nhạt gật đầu.
Tử trạng của Lương Thiên trong phòng nghiệm thi, hắn nhớ kỹ càng, cả đời cũng không quên được.
Hơn nữa nếu muốn tính sổ, nguyên chủ Cố Tây Sa nhớ rõ tên những người bị hại dưới tay thủ hạ Cao Thừa Dục, cái danh sách này thực sự quá dài.
Một đạo bóng dáng quen thuộc hiện lên trước mắt, Diệp Thanh từ nơi xa tiến đến đây, vững vàng chắn trước người Lý Việt Bạch.
Phản ứng đầu tiên của Lý Việt Bạch là chạy về phía sau né tránh. Nghĩ lại, mới phản ứng lại lần nữa --- mình đã không phải Vila, sẽ không tạo bất kỳ ảnh hưởng không tốt nào cho Diệp Thanh, lúc này mới đứng yên.
Cho nên hiện tại, nhìn đến Diệp Thanh có thể cách mình ở cự ly gần như vậy, hắn chỉ cảm thấy an tâm.
"Cậu không sao chứ?" Hắn vội hỏi Diệp Thanh qua hệ thống.
"Không có việc gì." Thanh âm Diệp Thanh vẫn lãnh lãnh đạm đạm như vậy, nhưng vào tai Lý Việt Bạch, nghe đặc biệt an ổn.
"Ký chủ, thời gian đếm ngược còn hai tiếng." Kẻ Xét Xử nhắc nhở đúng lúc.
"Vậy là đủ rồi." Lý Việt Bạch trả lời.
Hiện tại, thủ hạ của Cao Thừa Dục không ở bên cạnh, nếu mình liều chết phản kích, có lẽ có thể đánh chết gã trong hai tiếng...
Lý Việt Bạch một chút cũng không dám xem thường Cao Thừa Dục, kẻ này, chẳng những có đủ pháp lực cùng sức chiến đấu, âm hiểm cũng có thừa, cho dù ứng phó toàn lực, cũng khó tránh khỏi bị gã nhìn thấy sơ hở, chỉ cần vô ý một chút, kẻ bị đánh bại sẽ là mình.
Cao Thừa Dục vẫn dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn bọn hắn, ánh mắt sâu không lường được, hình như đang tìm kiếm phương pháp mới.
Gã nâng tay trái lên, nhìn đồng hồ --- vẫn giữ được thói quen đeo thiết bị của nhân loại --- sau đó lại nhìn nhìn sắc trời, đột nhiên cười ha hả.
"Mày cười cái gì?" Thanh âm Lý Việt Bạch lạnh lùng.
"Cười bọn mày tự tìm đường chết." Cao Thừa Dục cực kỳ đắc ý, lần thứ hai phất tay: "Vĩnh biệt."
Theo động tác của gã, kết giới trong suốt mới được thành lập, lúc này còn dày và lớn hơn so với lúc trước, có thể nói thứ gã triệu hồi là một cái chén trong suốt cực lớn, nhốt ba người bọn họ ở trong đó.
Rất nặng, rất lớn, dày mà cứng rắn, như thủy tinh chống đạn tân tiến nhất trong giới khoa học kỹ thuật.
Sau khi hoàn thành cái này, Cao Thừa Dục dù bận vẫn ung dung bày ra trạng thái phòng ngự, không hề chủ động công kích Diệp Thanh cùng Lý Việt Bạch, giống như đang chờ đợi.
Lý Việt Bạch thử đẩy kết giới trong suốt, không hề nhúc nhích.
Dùng tám phần sức lực, mười phần sức lực... Vẫn không nhúc nhích.
"Hệ thống, cái kết giới trong suốt này là chuyện thế nào?" Hắn vội vàng hỏi hệ thống.
"Ký chủ, kết giới trong suốt này khác với mấy cái trước, những cái trước tương đối yếu, lần này lại là cái Cao Thừa Dục dùng toàn lực dựng lên, chúng ta không thể đánh vỡ từ bên trong." Thanh âm Kẻ Xét Xử tràn ngập bất đắc dĩ: "Nếu muốn ra ngoài, biện pháp duy nhất là giết chết Cao Thừa Dục."
"Tao không hiểu mày làm thế để làm gì." Lý Việt Bạch trầm giọng nói với Cao Thừa Dục.
Cao Thừa Dục vẫn dùng nụ cười nghiền ngẫm nhìn hắn, cũng không trả lời.
Dự cảm xấu nhanh chóng tăng lên trong lòng Lý Việt Bạch.
Tại sao? Kết giới trong suốt này có tác dụng đặc thù gì? Cho dù kết giới trong suốt có tồn tại hay không, mình đều sẽ giết chết gã mới đúng, cho nên...
"Ký chủ, tác dụng của cái này quá lớn." Bi quan trong thanh âm Kẻ Xét Xử biểu hiện rất rõ ràng: "Nếu không có kết giới trong suốt, ngài chỉ cần giết chết gã trong hai giờ là thành công, nếu ở trong lá chắn, ngài phải giết gã trong sáu, không, là năm phút, mới có khả năng còn sống..."
Năm phút?
Lý Việt Bạch nhất thời có chút mê hoặc, chỉ có thể đem ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Diệp Thanh.
Sắc mặt Diệp Thanh không hề biến hóa, y vươn một ngón tay, chỉ lên không trung.
Không trung?
Lý Việt Bạch nhìn theo ngón tay, bừng tỉnh đại ngộ.
Hiện tại sắp đến thời điểm mặt trời mọc!
Sau khi mặt trời mọc, ánh dương nóng rực sẽ thiêu chết vampire đang sống sờ sờ.
Kết giới trong suốt không thể ngăn cách ánh mặt trời, lại có thể hạn chế không cho bọn họ ra ngoài, không thể tránh khỏi, chỉ có thể ngồi chờ chết.
"Vua xiên người, là vampire thân phận cao quý nhất, trong vô vàn vampire, chỉ có gã mới có được thể chất trời ưu ái --- không sợ ánh mặt trời." Thanh âm Kẻ Xét Xử tràn ngập bi ai: "Cho nên, gã dù bại lộ dưới ánh mặt trời, cũng sẽ không có phản ứng gì..."
Đúng là bởi hiểu biết thể chất của mình, Cao Thừa Dục mới ra chiêu quỷ dị như vậy, không thể không nói, cực kỳ cao minh.
Nếu là đánh nhau, căn bản không có khả năng đánh chết Cao Thừa Dục trong hai phút, vua vampire không thể dễ dàng đánh bại như vậy được.
"Mày không sợ ánh mặt trời?" Lý Việt Bạch mở miệng hỏi.
"Không sai." Cao Thừa Dục rút một điếu thuốc từ trong hộp, dùng pháp thuật bật lửa, khoan thai nhả ra một ngụm khói: "Đặc quyền của vua, chỉ có cái này là nhất."
"..." Trong nhất thời, Lý Việt Bạch cạn lời.
Cái thế giới này, luôn nói cho hắn biết một điều "Người định không bằng trời định."
Mặc kệ võ công cái thế thế nào, mặc kệ trí kế hơn người thế nào, đều không tránh khỏi sự trêu đùa của vận mệnh.
Lý Việt Bạch có thể tự do thay đổi thể chất, đương nhiên một khắc mặt trời mọc, có thể biến thành Vila, nhưng không thể so sánh giá trị vũ lực của Vila cùng vampire, đương nhiên sẽ trở thành con mồi của Cao Thừa Dục.
Mà Diệp Thanh, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
"Ký chủ, xin hãy nghĩ cách nhanh lên." Thanh âm Kẻ Xét Xử gần như muốn hỏng mất: "Bằng không, ngài sẽ lập tức thất bại..."
"Trong thời gian ngắn như vậy, bọn mày không có khả năng đánh bại tao." Cao Thừa Dục cười như không cười nhìn chằm chằm mắt Lý Việt Bạch: "Cố Tây Sa, tao đang nghĩ, mày từ Vila hóa thành vampire, là do bị vampire thể ngủ đông bám vào người sao? Căn cứ theo hiểu biết của tao, người bị hai loại thể ngủ đông bám vào người có thể tự do chuyển đổi, như vậy... Tao vẫn có thể sử dụng mày."
Bị gã nói trúng rồi.
Lý Việt Bạch tránh đi ánh mắt của gã, âm thầm suy đoán, nhất định có người ghi quy tắc này trên quyển sách nào đó, bị Cao Thừa Dục đọc được.
"Cho nên, dù tao cần mày, nhưng cũng không hẳn, mày quá nguy hiểm, tao tình nguyện nhìn bọn mày bị thiêu chết dưới ánh mặt trời, cũng không muốn lưu một kẻ nguy hiểm như vậy bên cạnh." Cao Thừa Dục nhíu mày, làm ra biểu tình tự hỏi: "Cho nên, phải lựa chọn thế nào đây?"
Lý Việt Bạch không đáp lại bất cứ câu hỏi nào của gã.
"Thế này đi." Cao Thừa Dục tắt điếu thuốc trong tay, cười nói: "Chỉ cần mày quỳ xuống xin tao tha thứ, sau đó tự tay giết chết Joker bên cạnh mày... Tao tạm tha cho mày một mạng, thế nào?"
Thời điểm Diệp Thanh nghe thấy một chữ "quỳ", y đã ra tay.
Lý Việt Bạch chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt, là thanh âm lưỡi lê cắt không khí.
Lưỡi lê trong tay Diệp Thanh một lần nữa ra khỏi vỏ, hướng thẳng ngực Cao Thừa Dục, nhưng Lý Việt Bạch nhìn ra được, thứ này, tuyệt đối sẽ không trúng --- Cao Thừa Dục đã bày một tầng kết giới phòng ngự trước mặt mình, một đao này, chỉ có thể đâm trúng kết giới cứng rắn, còn có thể đâm ngược trở về.
"Tiểu Diệp, dừng lại!" Lý Việt Bạch không kịp nhắc nhở Diệp Thanh qua hệ thống, trực tiếp hô ra.
Động tác đâm thực sự quá nhanh, thế như chẻ tre, căn bản không có bất kỳ dấu hiệu dừng lại nào... Thế nhưng vẫn dừng.
Sau khi Diệp Thanh nghe thấy thanh âm Lý Việt Bạch, cắn môi, miễn cưỡng dừng tay, lưỡi lê khó khăn lắm mới dừng lại cách kết giới phòng ngự một centimet, ngón tay thon dài của y nắm đến gắt gao, mặt trên nổi lên mạch máu màu xanh, trời mới biết y phí bao nhiêu sức mới có thể dừng tay.
"Đừng hành động thiếu suy nghĩ." Lý Việt Bạch vội vàng ôm lấy Diệp Thanh từ phía sau. Muốn nói sẽ có biện pháp, không cần xúc động, từ từ nghĩ cách, lại cảm thấy nói ra như vậy lại giống như hoàn toàn không có biện pháp, cuối cùng vẫn không nói ra.
Một khắc ôm lấy Diệp Thanh kia, hắn đột nhiên cảm giác được thân thể Diệp Thanh giống như con rối bị chặt đứt sợi dây, ngã vào lồng ngực của mình.
Lý Việt Bạch không biết tại sao mình tiếp được Diệp Thanh, sờ làn da lạnh như băng của y, lúc này mới phát hiện pía trên một lần nữa nứt ra hoa văn đáng sợ.
Từ lúc bắt đầu đã lo y không chịu đựng nổi, quả nhiên không chịu được.
Ôm người lui lại vài bước, ngồi xuống, dựa lưng vào kết giới trong suốt. Lý Việt Bạch cẩn thận sờ thử hô hấp cùng mạch đập của Diệp Thanh, may mắn, chỉ là mệt mỏi quá độ, lâm vào trạng thái nửa hôn mê mà thôi, nhìn từ góc độ của mình, trên làn da tái nhợt, có vẻ quầng mắt càng thêm đen, giọt nước màu lam kia cũng càng thêm rõ ràng.
"Tiểu Diệp?" Lý Việt Bạch thấp giọng hô bên tai y.
Lông mi Diệp Thanh run rẩy, nhẹ nhàng ừ một tiếng, cho dùng ở trong trạng thái nửa hôn mê, thanh âm y vẫn lạnh nhạt rành mạch như vậy, một chút cũng không hỗn loạn.
Nghe thì không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi.
Lý Việt Bạch thở dài, chuyển mắt nhìn sang phía Cao Thừa Dục đối diện.
"Hiện tại y ra cái dạng này, mày muốn giết y dễ như trở bàn tay. Đồng ý điều kiện của tao đi, nếu không, thời gian lập tức sẽ tới." Thanh âm Cao Thừa Dục tràn đầy ác ý.
Lý Việt Bạch cảm giác như nghe được câu nói nực cười nhất thiên hạ, trong lúc nhất thời không nhịn được, bật cười.
"Đến tình trạng này rồi còn cười được?"
"Đương nhiên cười được." Lý Việt Bạch nói: "Vua xiên người, không biết bình thường mày có chơi bài không?"
"Bài poker?" Trong nhất thời, Cao Thừa Dục không biết hắn chuyển đề tài sang phương hướng quỷ dị nào.
"Trong bài poker, lá bài lợi hại nhất, không phải King." Lý Việt Bạch nói chậm rãi: "Mà là --- Joker!"
Joker, vai hề, lá bài lớn nhất trong bài poker, áp đáo tất cả bài, vô luận là quốc vương hay hoàng hậu, đều không phải đối thủ của vai hề.
"Nhưng đây là hiện thực." Cao Thừa Dục cười nói.
Hiện thực không phải bài poker.
Điểm cuối bóng tối, ánh mặt trời đã bắt đầu ló rạng.
Không bao lâu sau, cánh đồng mênh mông tràn đầy bóng tối này, sẽ được quang minh bao phủ.
Trong tác phẩm nghệ thuật, sáng sớm, ánh mặt trời xuất hiện, thường đại biểu cho chính nghĩa chiến thắng tà ác, thời đại đen tối qua đi, mọi người nghênh đón cuộc sống mới.
Chính là ở đây, ánh mặt trời xuất hiện, lại đại biểu cho một loại tử vong cùng tuyệt vọng.
"Còn ba phút cuối cùng, không định nắm lấy sao?" Trong thanh âm Cao Thừa Dục lộ ra niềm thương hại giả dối: "Hay là nói, mày vọng tưởng trong ba phút giết chết tao? Không có khả năng."
Thật sự không có khả năng sao?
"Hệ thống, kỹ năng của Diệp Thanh là gì?" Lý Việt Bạch vội vàng hỏi hệ thống.
"Ký chủ, tôi cũng không biết." Kẻ Xét Xử cũng rất gấp, nhưng chỉ có thể thành thành thật thật trả lời.
Vừa rồi, Diệp Thanh đánh nhau với Cao Thừa Dục lâu như vậy, Lý Việt Bạch một lần đều không thấy Diệp Thanh sử dụng bất luận kỹ năng gì, chẳng lẽ Joker thật sự không có kỹ năng sao? Không có khả năng...
Vampire hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có một cái kỹ năng đặc thù pháp thuật đặc thù trong người, có lẽ chỉ là vặt vãnh, nhưng nhất định phải có.
"Không sao, có lẽ tôi đoán được." Lý Việt Bạch cắn răng.
Hắn càng ngày càng tin tưởng, kỹ năng của Diệp Thanh sẽ giết chết Cao Thừa Dục lúc mấu chốt.
Trừ cái này, không còn phương pháp thứ hai có thể trong một phút đồng hồ giết chết vua vampire cường đại.
Lý Việt Bạch liều mạng khiến mình bình tĩnh lại, bắt đầu nhớ lại vài lần Diệp Thanh cứu viện như một vị thần kia.
Lúc mình ở tiểu quảng trường vùng ngoại thành bị đông đảo vampire bao vây, Diệp Thanh chỉ cần hỏi tọa độ của mình, sau đó hỏi quảng trường có đèn không, sau đó, toàn bộ đèn đường trên quảng trường liền lập tức nổ mạnh, nổi lên đám mây màu đỏ vàng ở đằng xa, chế tạo hiệu quả sát thương cực lớn.
Mấy giờ trước, lúc mình ở hồ nước triền đấu cùng hệ thống biến thành sinh vật có xúc tu, cuối cùng bất đắc dĩ cầu sự giúp đỡ của Diệp Thanh, không biết Diệp Thanh dùng phương pháp quỷ dị gì, tạo trận nổ mạnh, khiến sinh vật xúc tu nổ tan thành từng mảnh nhỏ.
Chẳng lẽ, kỹ năng của Diệp Thanh, chính là phát nổ?
Phương thức biểu đạt quả thật là phát nổ, nhưng từ trình tự mà nói... Chưa chắc là nổ mạnh.
Lý Việt Bạch cảm giác mình giống như đang lật sách, cố gắng nhớ lại từng chuyện, nhanh chóng sàng lọc tìm kiếm tin tức.
Thời điểm Diệp Thanh biến thành vampire, mình muốn xông lên bắt y trở về, lại bị y dùng khí gây mê làm ngất xỉu... Lúc ấy mình nhớ rất rõ ràng, đường hô hấp trống rỗng đột nhiên xuất hiện khí thể.
Vừa rồi, lúc Diệp Thanh đấu cùng Cao Thừa Dục, bụi gai chói mắt kia sắp đâm trúng mắt y, cuối cùng lại không hao tổn một chút lông tóc nào...
Joker... Joker... Rốt cuộc Joker dùng kỹ năng gì tạo nên những điều này...
Hơn mười giây ngắn ngủi, đại não Lý Việt Bạch vẫn chuyển tới cực hạn, cuối cùng, đáp án càng ngày càng hiện rõ ra trước mắt.
Hai chữ thật to: Thuấn di.
Thuấn di là một kỹ năng cường đại gần như nghịch thiên, không phải di chuyển người, mà là di chuyển vật thể, trong nháy mắt chuyển thứ này tới một địa phương khác, nếu sử dụng tốt, có thể tạo thành hiệu quả long trời lở đất.
Có lẽ bởi kỹ năng này quá mức nghịch thiên, khi sử dụng cũng sẽ rất khó khăn, càng là vật nặng thì càng khó di chuyển, nên một lần di chuyển, Diệp Thanh chỉ sử dụng vật thể phi thường nhẹ, ví dụ như, không khí.
Lần đầu tiên Diệp Thanh sử dụng kỹ năng, đương nhiên là lúc ở viện bảo tàng, khi mới biến thành vampire, Diệp Thanh định trốn đi, mình đuổi theo y, kết quả khi đuổi tới, Diệp Thanh chỉ hơi ngoắc ngón tay, liền đem khí gây mê di chuyển vào đường hô hấp của mình, cứ như vậy, y khiến mình lâm vào hôn mê.
Khí gây mê tới từ nơi nào... Đương nhiên là từ cái khăn tay Vương Văn cùng Tiểu Điền dùng để làm hôn mê chuyên gia phục chế văn vật Trác Chước, trên đó dính đầy khí gây mê, khí tản ra đủ để Diệp Thanh sử dụng.
Lần thứ hai, chính ở quảng trường vùng ngoại ô, sau khi Diệp Thanh hỏi tọa độ quảng trường, liền đen khí gas mật độ dày đặc thuấn di vào trong bóng đèn, dây tóc nóng rực gặp phải khí gas, dẫn tới một trận nổ mạnh, bạo nhóm vampire đến rơi rớt tan tác.
Lần thứ ba, hẳn là lần nổ tung sinh vật xúc tu trong hồ nước... Đó là ở trong nước! Không phải ở trong không khí, không thể sử dụng khí gas, nhiệt độ cũng không đủ để kích lửa, bởi vậy, thứ Diệp Thanh sử dụng, hẳn là kim loại kiềm.
Kim loại kiềm trong hóa học là một đơn chất cực kỳ dễ tác dụng, chỉ cần đụng tới nước, ngay cả khi tiếp xúc với thân thể sinh vật, cũng sẽ phản ứng với nước, chỉ cần thuấn di kim loại kiềm qua đó, tất nhiên sẽ chế tạo một trận nổ mạnh, nổ chết sinh vật xúc tu.
Lần thứ tư, có lẽ chính là lần mình nhìn thấy, cũng chính là việc thúc đẩy mình hôn mê --- bụi gai lập tức đâm trúng đôi mắt Diệp Thanh, lại bị y ở thế ngàn cân treo sợi tóc thuấn di qua chỗ khác.
...
Không có thời gian tiếp tục nghĩ.
HIện tại, quan trọng nhất là phải lợi dụng kỹ năng này giết chết Vua xiên người.
Lý Việt Bạch thởi dài, cúi xuống, xoa xoa tóc Diệp Thanh: "Đồ đệ ngoan, đếm sao."
Mí mắt Diệp Thanh run rẩy, gian nan mở mắt.
Vừa mới mở ra, liền đối mặt với đôi mắt Lý Việt Bạch đang ở khoảng cách gần.
"..." Cao Thừa Dục nhìn hành vi quỷ dị của bọn họ, không khỏi nhíu mày.
Hiện tại cách đồng hồ mọc chỉ còn một phút, Vila cùng Joker chẳng lẽ không biết chết đã tới nơi sao? Còn lề mề cái gì?
Lý Việt Bạch đưa lưng về phía Cao Thừa Dục, ngồi xổm trước mặt Diệp Thanh, móc ra một cái túi trong suốt từ trong ngực, bên trong có hai chiếc nhẫn bạc nho nhỏ.
Một cái chính là Bế ngân tác mình lấy từ cái quan tài màu đen.
Một cái khác, chính là vật chứng --- Bế ngân tác tìm được ở phòng trọ của Từ Lệ Lệ đã chết, hắn vẫn luôn mang theo trên người.
Ha cái Bế ngân tác đặt trong túi tiền, vẫn luôn cảm thấy sẽ hữu dụng, không ngờ, thế lại thành công cụ mấu chốt phản sát.
Lý Việt Bạch một bên nhìn thẳng vào mắt Diệp Thanh, một bên phát mệnh lệnh cho y thông qua hệ thống:
"Trong nháy mắt tôi kéo Bế ngân tác ra, tôi yêu cầu cậu dùng kỹ năng thuấn di của Joker, mang hai cái Bế ngân tác này, thuấn di đến vị trí trái tim cùng não của Cao Thừa Dục..."
Sắc mặt Diệp Thanh không chút nào sứt mẻ, nhưng Lý Việt Bạch cảm nhận được nội tâm sóng to gió lớn của y.
Vua xiên người chỉ có một cái bàn tay vàng lớn nhất, chính là không sợ ánh mặt trời.
Trời cao không ban cho gã bàn tay vàng vô biên vô hạn, bởi vậy, gã chỉ không sợ ánh mặt trời mà thôi, vẫn rất sợ bạc, bạc có thể giết được gã, huống chi là khắc tinh của vampire --- Bế ngân tác.
Bế ngân tác trực tiếp bị thuấn di tới bên trong cơ thể, bao quanh trái tim cùng đại não, sau đó trói chặt --- đủ để siết chặt hai bộ phận mềm mại kia, thiêu hủy. Cho dù là vampire cấp bậc cao nhất, cũng không thể tồn tại dưới công kích trực tiếp như vậy.
"Nhưng vì hiện tại tôi là vampire, vampire lại không thể kéo Bế ngân tác." Lý Việt Bạch tiếp tục nói qua hệ thống: "Cho nên, tôi sẽ tạm thời chuyển đổi thế chất thành Vila trong một giây, một giây này, phải phiền đến cậu rồi."
Một giây, cũng đủ để hắn lấy thân phận Vila kéo Bế ngân tác ra.
Nhưng, điều này đối với Diệp Thanh là quá tàn nhẫn.
Đã phải nhịn xuống dục vọng mãnh liệt đối với Vila, lại phải giúp Vila ngăn cản Vua xiên người.
Đây gần như là nhiệm vụ bất khả thi.
Nếu so sánh với nhiệm vụ gian nan như vậy, thuấn di ngược lại là phân đoạn dễ nhất.
Nhưng Diệp Thanh chỉ nhàn nhạt nói: Đã biết, không thành vấn đề.
Đáy lòng Lý Việt Bạch đau xót, khó chịu cùng vui sướng đan chéo không nói nên lời.
Dù là chuyện gì, chỉ cần Diệp Thanh đã đáp ứng mình, y nhất định sẽ làm được, mặc kệ là nhiệm vụ gian nan hay yêu cầu quỷ dị... Y chưa từng thất ước.
Hắn không tự chủ được mà thở dài, tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên trán Diệp Thanh, làn da trơn bóng lạnh băng tái nhợt, sau khi bị hắn hôn, tựa hồ có chút độ ấm. Động tác này chỉ làm đối với đứa bé còn rất nhỏ, không mang theo bất cứ dục vọng gì, đơn giản là cảm tình dâng trào không thế ức chế.
Không có thời gian nói lời khác, làm chuyện khác, hiện tại mình cùng Diệp Thanh chỉ có thể nói lặng lẽ như vậy, trong mắt Cao Thừa Dục, có lẽ chỉ là một lời cáo biệt trước khi chết, kéo dài lâu hơn, gã sẽ hoài nghi.
Lý Việt Bạch lui về phía sau một bước, tận lực cách Diệp Thanh xa một chút, sau đó, biến thành thể chất Vila.
Chuyện tiếp theo, hắn ngay cả phản ứng cũng không kịp.
Hắn dùng tốc độ ánh sáng kéo hai cái Bế ngân tác ra.
Ngay sau đó, Bế ngân tác liền biến mất, trong tay rỗng tuếch.
Trong nháy mắt kia, Lý Việt Bạch đều nhìn thẳng vào mắt Diệp Thanh --- trong nháy mắt ấy hắn thấy được thống khổ cùng trình độ khắc chế dục vọng lớn nhất trong mắt Diệp Thanh, thậm chí còn có một tia thắng lợi.
Nháy mắt Bế ngân tác biến mất, Lý Việt Bạch lần nữa trở về thể chất vampire, may mắn, tốc độ rất nhanh, không tạo thành hậu quả xấu, sau khi Diệp Thanh làm xong chuyện nên làm, lần nữa nhắm mắt, mất đi tri giác.
Chỉ có Joker mới có thể đánh bại King.
Chỉ có Joker mới có thể áp đảo phía trên King.
Kết giới trong suốt bao trùm ba người bọn họ, trong nháy mắt phát ra âm thanh tan vỡ kịch liệt --- những vết rạn giống như mạng nhện trải dài trên toàn thể màng chắn, hơn nữa không ngừng kéo dài, theo một tiếng vang lớn, tan thành ngàn phiến vạn phiến thủy tinh sáng lạn, sau đó lại tan thành bột phấn thật nhỏ, phiêu tán trong không trung.
Kết giới trong suốt tan vỡ, nghĩa là kẻ thi pháp đã chết.
Lý Việt Bạch không hề quay đầu, lại rõ ràng nghe thấy tiếng Bế ngân tác đang co vào, cùng thành âm trái tim bị bóp nát, tiếng tia lửa nổ bùm bùm, cùng tiếng bỏng xèo xèo, nghe thấy khí vị vampire bị đốt thành than.
Vua xiên người cứ vô thanh vô tức mà chết đi như vậy.
"Ký chủ... Ngài thắng." Ngay cả Kẻ Xét Xử cũng không thể phản ứng trong một chốc, khó thể tin mà công bố kết quả: "Thành công giết chết Cao Thừa Dục, cũng chính là Vua xiên người, một lần xuyên này, ngài thắng."
Ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây mù, chiếu xuống.
Lý Việt Bạch không dám trì hoãn một giây, nhanh chóng bế Diệp Thanh lên, nghiêng ngả đi đến phế tích gần đó.
Phế tích kia được thiết kế theo kiến trúc cổ, vách tường rất dày, khả năng chắn nắng rất tốt.
"Ký chủ, chỉ còn một tiếng." Kẻ Xét Xử nhắc nhở: "Sau một giờ, ngài phải rời khỏi thế giới này, đi tối thế giới khác."
"Phải không?" Lý Việt Bạch cười khổ, nhìn mặt Diệp Thanh.
Lúc này, hắn thật sự luyến tiếc.
Diệp Thanh giống mình, cũng là người xuyên qua, có lẽ lúc sau sẽ rời đi, có khả năng sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, trong hàng tỉ cái thế giới, không bao giờ thấy tung tích của y nữa.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của hắn, Diệp Thanh đột nhiên mở mắt, nắm lấy cổ tay hắn.
Nắm cực kỳ chặt, rất đau, nhưng Lý Việt Bạch hoàn toàn không có ý định buông tay ra.
Dù sao thì, cũng không có cơ hội được như vậy nữa.
"Sư phụ." Diệp Thanh vẫn là bộ dáng nhàn nhạt kia, từ mặt đất ngồi dậy, nhìn Lý Việt Bạch: "Sau khi mang bé gái kia đi, tôi đã để bé ở trước cửa một bệnh viện tư nhân."
"Ừ."
"Tôi cắn bé bị thương, nhưng rất nhanh liền dừng lại."
"Ừ." Mũi Lý Việt Bạch cay đến lợi hại, đành phải quay mặt đi, làm bộ xem phong cảnh bên ngoài.
"Chuyện biến tôi thành vampire, anh một chút cũng không sai."
"Hệ thống chia sẻ ký ức trong khoảng thời gian này của anh cho tôi, khi tôi thấy bọn chúng dùng chuyện này để áp chế anh, rất khổ sở." Tay Diệp Thanh dường như nắm chặt đến khẩn trương: "Anh yên tâm."
"Tôi..." Lý Việt Bạch một chữ cũng không nói nên lời, chỉ muốn tìm một chỗ không có ai để thống thống khoái khoái khóc một hồi.
"Đến tận bây giờ, tôi vẫn không nhớ ra mình là ai, không nhớ ra mình từ đâu tới, tuy nhiên, những điều này đều không sao cả." Diệp Thanh cười cười: "Thế giới này rất thú vị, bởi nó có anh."
"Cậu... Một giờ sau cậu cũng phải rời đi?" Lý Việt Bạch liều mạng áp xuống dòng nước mắt mãnh liệt trào ra, run giọng hỏi.
"Phải."
"..." Lý Việt Bạch muốn hỏi chúng ta còn có thể gặp lại không, lại cảm thấy loại chuyện này quá ỷ lại vào vận mệnh.
Diệp Thanh cũng giống mình, đều là người xuyên qua, nhưng y hoàn toàn không nhớ rõ mọi chuện lúc trước, có phải điều này nói rằng, mỗi lần xuyên qua, y sẽ mất đi ký ức?
Nghĩ đến khả năng này, Lý Việt Bạch cảm thấy trái tim khẩn trương, vô cùng đau đớn.
Sở dĩ Diệp Thanh cô độc như vậy, có phải là vì mỗi lần trời cao đều tàn nhẫn cướp đi ký ức của y, cài gì cũng không chừa lại?
Quá tàn khốc, vận mệnh như vậy, những người khác hẳn đã thừa nhận vận mệnh như vậy.
"Tiểu Diệp, chúng ta làm ám hiệu đi, nếu lần sau còn có thể gặp cậu..."
Lý Việt Bạch phải phí ra sức lực thật lớn mới có thể nói ra những lời này.
"Ừ." Diệp Thanh gật đầu: "Nếu tôi quên, có phải anh sẽ rất tức giận đúng không?"
"Sẽ không." Lý Việt Bạch cắn răng dùng sức phủ nhận.
Sao có thể nổi giận được, nếu ký ức của Diệp Thanh không thể giữ lại, hắn chỉ cảm thấy đau lòng.
"Ám hiệu là." Lý Việt Bạch tùy tay cầm một cái que, viết vài chữ trên mặt đất, cuối cũng vẫn không hài lòng, gạch xóa lung tung: "Ừm, dùng hai từ đơn giản là Joker cùng Vila đi."
"Ừ."
"Ký chủ, còn một phút." Kẻ Xét Xử nói.
Thời gian đáng chết, trôi qua quá nhanh.
Trong nháy mắt Lý Việt Bạch có chút kinh ngạc, không hiểu tại sao một giờ lại trôi qua nhanh như vậy.
Tay đã bị nắm đến chết lặng, lúc Diệp Thanh nhẹ nhàng kéo, không tự chủ được mà bị y kéo qua.
Ngay sau đó, Lý Việt Bạch cảm thấy trên môi có vật gì đó rất ấm chạm vào.
"Hẹn gặp lại." Diệp Thanh nhẹ nhàng để lại câu cuối cùng bên tai hắn.
- ------
Note: Thơm rồi thơm rồi >< Quà trung thu sớm cho mọi người, chúc trung thu vui vẻ. Vốn định đăng từ tối qua, cơ mà mạng mẽo giở chứng, lại phải để sang sáng nay. Cũng coi như đăng để bù chương đi, về sau lại phải để mọi người đợi rồi. Hẹn gặp lại vào một tháng sau ;;-;;
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT