*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đèn đường một cây tiếp một cây mà qua đi, ánh đèn càng ngày càng yếu —— là bởi vì sắc trời càng ngày càng sáng, bây giờ đã là sáng sớm. Chiếc xe dọc theo quốc lộ vẫn luôn chạy xuống, thẳng đến trạm thu phí phía trước.

Lý Việt Bạch lấy lại bình tĩnh, chậm rì rì đi về phía trạm thu phí.

Dừng trước thanh ngang, hạ cửa xe thủy tinh xuống.

Nhân viên trạm thu phí không chút để ý liếc hắn một cái, vươn tay, đến nói cũng lười.

Lý Việt Bạch đưa hai mươi đồng tiền lẻ qua, lập tức vang lên thanh âm nhắc nhở dễ nghe: Đã nộp hai mươi đồng phí thông hành, chúc ngài có hành trình bình an.

Thanh ngang tự động nâng lên, cho qua.

Lý Việt Bạch đóng cửa sổ xe lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Quả nhiên, không ngoài ý muốn, cục trưởng Vương đáp ứng điều kiện của mình, không tuyên bố lệnh truy nã.

Nói cách khác, hiện tại cho dù trực tiếp quay lại nội thành, một chút vấn đề cũng không có, nhóm đồng sự lúc trước sẽ không tới bắt mình.

Trời đã sáng, sẽ không có vampire nào xuất hiện.

Diệp Thanh... Vẫn không biết ở nơi nào.

Cảm giác an toàn cùng lo âu lâu lắm mới đồng thời nảy lên trong lòng, Lý Việt Bạch lúc này mới ý thức được nắm tay đặt trên tay lái của mình hơi phát run, thời gian dài tinh thần liên tục căng chặt, không ngừng vang lên tiếng chuông cảnh báo, còn bị Vila thể ngủ đông bám vào người, các chỉ số thân thể đều xảy ra biến hóa, hiện tại khoảng cách hao hết trí nhớ thể lực của hắn cũng chỉ còn một bước xa.

Hơi chuyển tay lái, ô tô từ đường nhỏ lái sang quốc lộ, chạy vội tới một mảnh rừng an tĩnh của công viên cách đó không xa, dừng lại trên quảng trường nhỏ quạnh quẽ, khóa cửa xe lại, hạ tấm che ở kính xe xuống --- kính xe cũng chỉ là thủy tinh bình thường, nếu không muốn người bên ngoài nhìn thấy mình, có thể ấn hạ tấm che xuống, thậm chí cửa xe phía trước cũng bị chắn lại, chiếc xe bọc đến kín mít, từ bên ngoài căn bản không thể nhìn vào bên trong xe.

Lý Việt Bạch thậm chí còn chưa kịp cởi bớt cúc áo, liền ngủ rồi --- cảm giác mệt mỏi che trời lấp đất mãnh liệt đánh úp lại, mang hắn vào một khoảng không hắc ám hỗn độn.

Không biết ngủ bao lâu, quá trình tỉnh lại giống như vừa bò từ vũng bùn thật sâu ra ngoài, lại giống như vừa trải qua một cơn ác mộng dài dằng dặc lại thống khổ, thân thể đau nhức không nguôi, nhưng thần trí đã thanh tỉnh nhiều, trong tấm che, không có một tia mặt trời chiếu vào, bên ngoài đã là chạng vạng.

Chỉ cần mặt trời xuống núi, vampire liền có khả năng ra ngoài hoạt động, mình ở vùng ngoại ô an toàn, hay ở nội thành an toàn hơn?

Lý Việt Bạch suy xét vài giây, cuối cùng từ bỏ lựa chọn --- thể chất Vila ở nơi nào cũng không an toàn.

Di động trong túi áo đột nhiên phát ra tiếng nhạc thanh thúy, dọa sợ Lý Việt Bạch --- có người gọi đến, cái này là lúc rạng sáng Lương Tĩnh đưa cho hắn, ngoại trừ Lương Tĩnh sẽ không có ai gọi.

"Tiểu Cố, bước đầu có tiến triển." Thanh âm Lương Tĩnh ở đầu dây bên kia thật mệt mỏi: "Chuyện thành phần của máu."

"Vâng?" Lý Việt Bạch lập tức từ trạng thái mơ hồ tỉnh táo lại.

"Cậu biết chứng rối loạn chuyển hóa Porphyria cùng chứng giữ nguyên thể Catalepsy không?"

"Không biết."

"Tôi đây không dùng danh từ chuyên nghiệp, đơn giản mà nói." Lương Tĩnh tốc ngữ (tốc độ nói) biến nhanh: "Sở hữu trong máu động vật có vú đều có một loại thành phần, gọi tắt nó là x, mật độ x trong máu động vật tương đối thấp, trong máu nhân loại lại cao hơn, bởi vậy, máu nhân loại là đồ ăn ưa thích của vampire."

"Vâng."

"Mà trong máu cậu, mật độ x hơn nhân loại bình thường... Một ngàn lần."

"Một ngàn?" Lý Việt Bạch nghe thấy con số này, ngẩn người, tức khắc hiểu rõ thể chất đặc thù của Vila tới cái trình độ nào.

Vampire cực kỳ mẫn cảm đối với x, có thể dễ dàng ngửi ra mùi vị của loại máu này. Đến nỗi thị giác cùng thính giác còn sinh ra loại năng lực phân biệt, có thể từ diện mạo âm thanh phân biệt được Vila.

Chạy tới nơi nào cũng có khả năng thu hút vampire, lựa chọn an toàn ổn thỏa nhất là trực tiếp đến chỗ quốc an tìm che chở, nhưng như vậy, mình sẽ trở thành vật thí nghiệm nguy hiểm ở quốc an, huống chi... Có khả năng quốc an cũng tồn tại kẻ phản bội giống như cục trưởng Vương, con đường này thoạt nhìn ổn thỏa, kỳ thực rất bị động.

Hắn mở app bản đồ trên di động ra, nhìn qua vị trí của mình, trên bản đồ biểu hiện rành mạch --- quảng trường Sâm Lâm ở vùng ngoại thành, vĩ độ Bắc N36°42′51″ kinh độ đông E116°56′8″.

Mặc kệ thế nào, dừng lại một chỗ lâu cũng không tốt lắm, vẫn nên rời khỏi nơi này trước.

Lý Việt Bạch khởi động xe, ấn nút điều khiển tấm che, cửa xe vốn che kín mít từ từ bị kéo xuống, cảnh sắc bên ngoài ánh vào trong mắt.

Sắc trời đã tối, mấy cây đèn trên quảng trường sáng lên, chung quanh quạnh quẽ, một người cũng không có.

Lý Việt Bạch quan sát tình hình giao thông chung quanh một chút, định lái xe ra phía quốc lộ.

Đang lúc hắn chậm rãi lái xe về phía trước, chỉ nghe phịch một tiếng vang lớn, xe đột nhiên chấn động, tắt máy.

Từ thanh âm này mà đoán, tuyệt đối không phải tắt máy bình thường, giống như người nào đó dùng vũ lực phá động cơ.

Chính là xung quanh không có một bóng người, là ai...

Lòng Lý Việt Bạch căng thẳng, theo bản năng cầm lấy thanh trường đao đằng văn mạ bạc dưới ghế xe, mới ý thức được trường đao đã bị hắn ném ở bãi đỗ xe thị cục.

Lý Việt Bạch trong lòng căng thẳng, theo bản năng mò tay xuống dưới lấy đằng văn mạ bạc trường đao, mới ý thức được đằng văn mạ đã bị ném ở bãi đỗ xe thị cục.

Trong nháy mắt hắn cảm thấy mình giống thủ trưởng cặn bã vứt bỏ cấp dưới trung thành, hơn nữa vì vứt bỏ cấp dưới trung tâm này gặp báo ứng.

Không có đao, Lý Việt Bạch chỉ có thể yên lặng móc súng ra, mở chốt an toàn, cử động tứ chi đau nhức một chút.

Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy vài tiếng trầm đục, vô số hắc ảnh bổ nhào vào cửa xe từ dưới lên trên!

Đâm thật sự mạnh, kính xe phát ra tiếng ken két thống khổ, thậm chí có một cái bị cào nát, cửa xe nhanh chóng biến hình.

Tấm che vừa mới rớt xuống, có thể nhìn thấy ánh mặt trời phản chiếu trên kính xe, trong chốc lát lại bị che đến kín mít.

Ghé vào trên kính xe là vài bóng người, nói chính xác hơn, là vampire.

Sắc mặt bọn chúng tái nhợt, ngũ quan vặn vẹo, đôi mắt trừng lớn, dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Lý Việt Bạch, móng tay bén nhọn liều mạng cào lên kính xe, vẽ ra từng vết xiêu xiêu vẹo vẹo, có mấy tên cách kính thủy tinh nhe răng với Lý Việt Bạch, lộ ra răng nanh bén nhọn.

Sức lực của vampire so với nhân loại lớn hơn rất nhiều, chỉ sau chốc lát, cửa xe bị kéo đến lung lay sắp đổ, vô số bàn tay mang theo móng tay sắc nhọn tiến vào.

Lý Việt Bạch đột nhiên từ vị trí ghế lái né tránh, lắc mình một cái, gian nan tránh khỏi mấy bàn tay kia, sau đó quay người, mấy viên đạn thông qua khe hở của cửa xe bị kéo ra bắn ra ngoài, chỉ nghe vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai vampire ở gần nhất bị bắn trúng vào tim, sau đó ngã xuống.

Nếu bị vây ở không gian nhỏ hẹp trong xe, nhất định phải chết.

May là, trần xe có thể dùng tay kéo ra từ trong xe.

Lý Việt Bạch hướng trần xe nã súng, nghe thấy tiếng đạn nặng nề rơi xuống, ngay sau đó dùng tốc độ nhanh nhất kéo một mảng ở trần xe ra, bò ra ngoài.

Đứng trên đỉnh xe, cũng không có cảm giác từ trên cao nhìn xuống --- khoảng cách giữa hắn cùng vampire quá gần, hơn nữa vừa thấy hắn ra ngoài, chúng lập tức điên cuồng bò về phía đỉnh xe.

Lý Việt Bạch trong lúc nhất thời không phân rõ đây là vampire hay zombie, vampire luôn ưu nhã cao quý trong tác phẩm văn học, vì cái gì biến thành như vậy? Quả nhiên là do sức dụ hoặc của thuốc phiện quá mạnh mẽ sao? Điều duy nhất đáng ăn mừng là, năng lực khống chế tâm linh của vampire chỉ hữu hiệu với nhân loại, đối với vampire khác cùng Vila đều không có hiệu quả, nếu không không biết mình đã bị khống chế thành cái dạng gì.

Dưới chân hắn phát lực, dẫm vào đỉnh đầu của vampire nào đó nhảy ra ngoài, đáp lên mặt đất ở quảng trường kiên cố, lại đi nhanh vài bước, vọt tới bức tượng đá ở trung tâm quảng trường --- tượng đá rất lớn rất cao, phần trên có một người đứng thẳng, rất thích hợp với lối đánh phòng thủ từ cao nhìn xuống.

Thay đạn cho súng trong tay, Lý Việt Bạch nheo mắt lại, đem họng súng nhắm ngay phía đám vampire đang xông tới.

Số lượng vampire quá nhiều, ngoại trừ số lượng vừa mới giải quyết được, còn thừa lại mười tên, hơn nữa nhìn qua năng lực không tính là quá yếu, mấy viên đạn mình bắn đều bị chệch, thậm chí chúng còn tránh được.

Vì cái gì? Rõ ràng mình đã đóng cửa xe, còn dùng tấm che che lại, vì cái gì lại có nhiều vampire tìm đến nơi này thế?

Lý Việt Bạch thông minh mấy cẩn thận mấy thì cũng sẽ có lúc sai sót, không nghĩ đến cục trưởng Vương đem ảnh chụp cùng biển số xe của hắn tung lên trên mạng, chỉ cần hắn còn lái chiếc xe này, mặc kệ là đi tới nơi nào, đều sẽ bị vampire thèm nhỏ dãi tìm được.

Sau lưng, mồ hôi lạnh dần chảy ra, đi xuống lúc này, chỉ sợ rất nhanh sẽ bị đại quân vampire chen chúc ăn tươi nuốt sống... Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thực sự phải chết ở chỗ này?

"Hệ thống." Lý Việt Bạch cắn răng, cuối cùng vẫn gọi hệ thống: "Tao luốn liên hệ với Diệp Thanh."

Từ khi quan hệ minh hữu được thành lập, hệ thống có thể đồng thời cấp tin tức tương đồng cho Lý Việt Bạch cùng Diệp Thanh, nói cách khác, hoàn toàn có thể biến hệ thống trở thành công cụ liên lạc, liên hệ với Diệp Thanh.

Nhưng lúc trước, Lý Việt Bạch thật sự không biết nên đối mặt với Diệp Thanh như thế nào, cho nên chậm chạp không dùng loại phương thức liên hệ này.

Nên nói cái gì? Lại một lần nữa xin lỗi tôi không nên tự tiện biến cậu thành vampire?

Hỏi y làm sao để nhịn xuống, không ăn luôn chính mình?

Hỏi y rốt cuộc đã giết chết bé gái kia như thế nào?

Hỏi y có sống tốt trong quá trình lẩn trốn hay không?

...

Tất cả đều không được.

Cho nên, cho tới bây giờ, vào thời điểm sống còn, Lý Việt Bạch mới gian nan đưa ra quyết định này.

Rất nhiều người nói rằng, trước khi người ta chết, nhân sinh sẽ giống như đèn kéo quân* mà thoảng qua trước mắt, mà hiện tại trong đầu Lý Việt Bạch, tất cả chỉ có Diệp Thanh.

"Ký chủ thân ái, tôi cần nhắc nhở ngài, thanh âm của ngài sẽ khiến Diệp Thanh lâm vào trạng thái điên cuồng." Hệ thống nói.

"Tao biết, cho nên gửi văn bản cho y." Lý Việt Bạch bắn mấy phát đạn, vampire đến càng ngày càng gần.

"Ký chủ thân ái, xin hỏi ngài muốn gửi cái gì?" Hệ thống chậm rì rì hỏi.

"... Mau tới cứu tôi." Lý Việt Bạch đã không rảnh lo cái gì mặt mũi cái gì rụt rè: "Cho dù cậu qua ăn luôn tôi cũng được, thế nào cũng được, mau tới cứu tôi..."

"Được, thỉnh cầu thông qua, tin nhắn văn bản đã gửi đi, gửi đi thành công." Hệ thống cười hì hì từng bước thông báo.

Chưa tới một giây đồng hồ, thanh âm Diệp Thanh vang lên trong đầu Lý Việt Bạch.

"Lý Việt Bạch, anh ở nơi nào?"

Giọng nói Diệp Thanh khàn khàn mỏi mệt, thậm chí mang theo tiếng thở dài, nhưng giọng nói vẫn luôn bình tĩnh, giống như đúc so với lúc vẫn chưa biến thành vampire.

Quá nhanh, tốc độ nhanh như vậy, nhất định là vừa nhìn thấy tin tức liền lập tức phản hồi.

"..." Trong nháy mắt, Lý Việt Bạch khổ sở đến nỗi thiếu chút nữa làm rơi súng trong tay.

------

(*) Đèn kéo quân

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play