Video này Giang Liên Tuyết quay có vẻ không chuyên nghiệp mấy, chắc bà đã phải quay đi quay lại nhiều lần mới có được sản phẩm hài lòng.
Bởi bà vừa nói xong một đoạn thì lại tạm dừng, giơ tay vẫy vẫy trước màn hình, lẩm bẩm,"Gì vậy trời, mất mạng hả? Hết lưu lượng gói cước rồi,
đúng là đồ miễn phí dùng quá tệ"
Ôn Dĩ Ninh nghe vậy khóe miệng vô thức cong lên Wifi trong nhà đã chuyển qua China Mobile, nghe nói bọn họ đang có khuyến
mãi, chỉ cần đóng 200 tệ là có thể miễn phí sử dụng internet trong vòng
hai năm. Lúc đó Ôn Dĩ Ninh đã khuyên Giang Liên Tuyết không nên tham rẻ, thầy Tiểu Lượng đã thử đăng ký nhưng sóng quá yếu. Giang Liên Tuyết vẫn cứ tiếc món hời. Kết quả đã chứng minh, có khi còn không xem được hết
một bộ phim truyền hình vì mạng giá giật, bà tức tối chửi đổng cả lên Trong video,Giang Liên Tuyết đứng dậy tiến lại gần, sau đó quơ quơ tay Đúng lúc này, Đường Kỳ Sâm đi vào phòng ngủ, thấy thế anh cũng không khỏi sững sờ Cuối cùng bà cũng chỉnh được Bà ngồi trên ghế sofa, mím môi một cách mất tự nhiên, sau đó bà vén mấy
sợi tóc tán loạn gọn ra sau vành tai, ánh mắt chăm chú, mang lại cho
người ta cảm giác bắt ống kính Bà nở một nụ cười rồi gọi,"Bé con của mẹ" Hốc mắt Ôn Dĩ Ninh nóng bừng lên, cô cúi đầu trả lời, "Dạ" Sau đó, Giang Liên Tuyết im lặng rất lâu, bà nhìn thẳng về phía trước,hàng mi khẽ lay động, vài lần định mở miệng rồi lại thôi Đường Kỳ Sâm đẩy Ôn Dĩ Ninh ra ngồi ở mép giường, sợ cô không chịu nổi, anh khẽ khoác lên vai cô Mười ngón tay của Giang Liên Tuyết xếp chồng lên nhau đặt trước đầu gối, bà
có trang điểm, bờ môi đỏ tươi nhưng vẫn không che được sắc mặt nhợt
nhạt,"Ban đầu mẹ không định quay video này đâu, nhưng mẹ biết với tính
cách của con, có lẽ con sẽ không thể buông xuôi dễ dàng, không chừng còn lén chửi mẹ ấy chứ. Ừ, chửi đi, cứ mắng cho nhẹ lòng, như vậy mẹ cũng
thấy khá hơn"
Giang Liên Tuyết thở phào nhẹ nhõm, dường như bà hơi căng thẳng, nhưng rồi
nhanh chóng can đảm thừa nhận, "Là mẹ tự mình bỏ nhà đi, không liên quan tới bất kỳ ai cả, là tự mẹ không muốn điều trị nữa. con người bây giờ
lạ thật đấy, hễ ai mắc bệnh hiểm nghèo thì dù trị hay không trị vẫn trở
nên đáng thương trong mặt người đời. Thôi, đây cũng là báo ứng của mẹ,
hồi trẻ không hiểu chuyện đã đoạn tuyệt quan hệ với ông ngoại con, khiến bà ngoại con lên cơn đau tim mà chết bất đắc kỳ tử, vài chục năm trôi
qua, mẹ cứ ngỡ cuối cùng cũng đợi được ngày tháng tốt lành, nhưng kết
quả, chẳng còn một xu nào trong tài khoản, chuyện này cũng phải trách
thằng cha Ôn Mạnh Lương chết tiệt của con! Lão ta đúng là đồ cặn bã súc
sinh, tồi tệ!" Khí thế mắng chửi bừng bừng của
Giang Liên Tuyết so với năm đó chẳng giảm đi tí nào, ba Ôn Dĩ Ninh chắc
cùng không ngờ, dù mình đã qua đời được 10 năm nhưng vẫn có người vẫn
nhớ mãi không quên như thủa còn sống.
Nghiệt duyên cũng là một loại duyên, cả đời này coi như ông cũng chẳng thua thiệt gì Giang Liên Tuyết mắng hăng quá tới nỗi hơi thở hổn hển, bà nghỉ một lát, lên
hơi rồi mới nói tiếp,"Không biết bao giờ con mới phát hiện ra được cái
video này, nhưng nếu nhỡ con có đang xem, thì con gái bé bỏng à, đừng
tìm mẹ. Con cứ sống cho tốt cuộc đời của con đi. Từ bé mẹ đã không quản
con nhiều, con trưởng thành thế nào thì đó là tạo hóa của con. Cho nên
nếu mẹ chết, con có lo ma chay cho mẹ hay không, mẹ cũng đều không trách con" Giang Liên Tuyết tự mình nở nụ cười, ánh mắt điềm tĩnh, không hề do dự và bất cam nào, giọng nói của bà cứ thế vang
lên đều đều, tựa như đang kể lại một câu chuyện của người khác,"Mẹ đã
từng tới Bệnh viện ung thư xem người ta hóa trị. Tóc bọn họ rụng cả
mảng, quầng mắt hõm sâu, cả cơ thể như mở ra một lỗ hổng lớn, dù thương
tích đầy mình nhưng vẫn phải làm phẫu thuật cắt bỏ mô hoại tử. Dọc đường mẹ nghe thấy những tiếng kêu la thảm thiết, thực sự quá kinh khủng.
Sống mà đau khổ như vậy, thì mẹ cần gì chứ" Ôn Dĩ Ninh lặng lẽ rơi nước mắt, từng giọt từng giọt tí tách không tiếng động Đường Kỳ Sâm vỗ về vai cô, anh cũng mím môi giữ sự im lặng "Những gì có thể thì mẹ đều để lại cho con, ấy, trên bàn phấn của con có để
một thỏi son, mẹ thấy màu đẹp lắm, mẹ cầm đi nhé. Tiền gửi ngân hàng
cũng hơn mấy chục vạn, con giữ lại, coi như để lại đường lui cho bản
thân. Mà con đừng cho Đường Kỳ Sâm xem video này nhé, mẹ sợ nó trách mẹ
nói chuyện khó nghe" Giang Liên Tuyết nở nụ cười mê hồn, yên lặng một
lát, bà cầm gói thuốc lá trong tay lên, run rẩy ngậm một điếu vào trong
miệng, châm lửa, ánh lửa lập lòe hòa với khói thuốc, lúc sáng lúc tối Hút được nửa điếu Giang Liên Tuyết ho khan vài tiếng, sau đó bà lim dim đôi mắt,"Còn về Dương
Chính Quốc, ông ấy là người đàng hoàng, mẹ có lỗi với ông ấy, nhưng mẹ
không thể ném gánh nặng này lại cho ông ấy, đây là số mệnh của mẹ, không phải là cái tội ông ấy nên nhận. Tiếp xúc với ông ấy một thời gian đủ
để mẹ nhận ra, Dương Chính Quốc là đồ ngốc si tình, nhưng mẹ không có
phúc phận này. Ông ấy giống con, đều cố chấp như nhau, nếu không làm quá lên thì ông ấy sẽ không bao giờ thừa nhận bản thân xui xẻo. Cứ coi mẹ
như một kẻ lừa đảo đi, sau này nếu có đụng phải mấy bà chị xinh đẹp ông
ấy sẽ không dám đùa cợt nữa. Đúng rồi, mẹ có mua cho ông ấy vài túi quần áo, lớn tuổi rồi mà chẳng biết chú ý tới hình tượng gì cả, đứng cạnh mẹ không hợp tí nào. Đáng tiếc, mẹ không còn cơ hội đưa cho ông ấy nữa
rồi" Bà mỉm cười, hàng mi khẽ rung rinh, trong đôi mắt hẹp dài rõ ràng có tía sáng thoáng xẹt qua "Còn con nữa, cái con nhóc không có lương tâm, từ khi con quyết định lên
Thượng Hải làm việc là mẹ đã biết con sẽ không quay về. Ngẫm lại thì
đúng là mệnh mẹ không tốt. Thanh xuân gặp phải thằng khốn, còn trẻ tang
cha, trung tuổi lại tang con, mẹ kiếp, ông trời có mắt như mù à! Cũng
may con không bao giờ chịu khuất phục" Giang Liên Tuyết cúi thấp đầu, bả vai gầy yếu và cần cổ mảnh khảnh tựa như một cành cây có thể gãy bất kỳ lúc nào.
Khi bà ngẩng đầu lên, trong đáy mắt bà thấp thoáng ánh nước, dũng khí hào
hiệp ban nãy đã mềm lại lui dần, bà cố kìm nén nỗi lưu luyến, nghẹn ngào nói,"Mẹ con ta duyên phận tới đây thôi. Mẹ không trị bệnh nữa, điên
cũng nửa đời rồi, hãy cho mẹ giữ lại chút thể diện cuối cùng để bước đi
nốt quãng đời còn lại. Kiếp sau mẹ sẽ không làm mẹ của con nữa, gặp phải người như mẹ, chính là cái tội con phải chịu" "Con gái của mẹ, cả đời này, con đã vất vả nhiều rồi" Cảm xúc của Giang Liên Tuyết đã tới ranh giới của sự chịu đựng, bà là người hiếu thắng luôn cố gắng tranh đấu, dù có phải trôi giạt vùi dập nơi
hồng trần thì bà vẫn cứ luôn cao quý ngẩng cao đầu, cùng đường bí lối
vẫn không hề hối hận oán trách Cuối cùng bà hất
cằm, gương mặt tựa như bông hoa rực rỡ đang nở rộ, kiêu ngạo tùy tiện
nói với màn hình,"Mẹ già của con phải đi ngao du sơn thủy đây! Trạm đầu
tiên mẹ sẽ tới Đại Lý ở Vân Nam ăn bánh nhân hoa hồng! Này, mẹ sẽ không
nói hẹn gặp lại đâu, quãng đường sau này con phải tự mình bước tiếp
thôi" Sau đó nở nở nụ cười tươi đẹp rồi đứng dậy, bóng hình cách ống kính ngày một gần Ôn Dĩ Ninh theo bản năng giơ tay lên, dường như muốn giữ lấy bà Tiếng sột soạt khẽ vang lên, màn hình tối sầm, video kết thúc Bàn tay Ôn Dĩ Ninh bắt vào hư không, rốt cục cô không nhịn được mà òa khóc, hai tay bưng mặt, bả vai run rẩy, cổ họng là những tiếng rên vỡ vụn.
Hốc mắt Đường Kỳ Sâm cũng ẩm ướt, anh chỉ biết ôm chặt lấy cô, chốc chốc vuốt ve mái tóc, khẽ an ủi,"Đó là sự lựa chọn của mẹ, bà an lòng tốt
rồi" Hôm sau Ôn Dĩ Ninh đi tìm Dương Chính Quốc Trước cổng khu dân cư cũ kỹ, ông mặc một chiếc áo sơ mi cộc tay màu trắng và
một chiếc quần tây màu xám, ông đang ngồi xổm cạnh chiếc taxi bưng bát
mì vùi đầu ăn. Thấy Ôn Dĩ Ninh tới, trong ánh mắt ông thoáng hiện lên
tâm tình phức tạp tránh né, ông hơi nhếch miệng, coi như lời chời hời
hợt. Chiếc Land Rover màu đen đỗ cách đó không xa, Đường Kỳ Sâm ngồi ở
ghế lái không xuống, nhưng anh vẫn dõi theo Ôn Dĩ Ninh qua cửa kính xe Sự xuất hiện của anh giống như một chỗ dựa ngầm vững chắc giúp Ôn Dĩ Ninh bình tĩnh hơn hẳn Cô bước tới bên cạnh Dương Chính Quốc, sau đó cũng ngồi xổm xuống Dương Chính Quốc nhanh chóng húp một hớp nước mì lớn, rồi lau miệng đứng dậy "Chú Dương" Ôn Dĩ Ninh gọi ông,"Cháu muốn cho chú xem một thứ" Cô đưa điện thoại qua, nhất nút phát video Dương Chính Quốc ngây ngẩn cả người khi trông thấy bóng người trong đó Video của Giang Liên Tuyết được chiếu lại từ đầu, tổng cộng mất mấy phát,
trong đó hơn năm mươi giây là nội dung bà nói về Dương Chính Quốc. Ánh
nắng lúc mười giờ giữa hè gay gắt, nóng bỏng như thiêu đốt hắt thẳng vào người. Cánh tay Ôn Dĩ Ninh giơ ra không hề nhúc nhích, mồ hôi từ lỗ
chân lông chậm rãi rịn ra Nội dung liên quan tới
Dương Chính Quốc đã phát hết nhưng ông không hề di chuyển. Ánh mắt rủ
xuống, hơi đờ đẫn, tinh thần dường như có chút không được bình thường.
Mãi cho tới khi video phát xong, Ôn Dĩ Ninh chậm rãi hạ tay xuống lòng
bàn tay cầm điện thoại đã thấm đẫm mồ hôi Bầu không khí nóng bức chẳng khác nào một cái lò hấp, đặc quánh nóng và tanh, khiến người ta không thở nổi Ôn Dĩ Ninh nhìn thoáng qua Dương Chính Quốc, ông vẫn trầm mặc từ đầu tới
cuối, trong lòng đã hiểu rõ. n oán giữa người lớn cô không nên dính vào, nhưng bất kể Giang Liên Tuyết có nỗi khổ gì khó nói thì cách bà sử dụng đã sai hoàn toàn rồi. Dương Chính Quốc có cảm thấy oán hận thì cũng quá bình thường, nhưng cô chỉ muốn cho Dương Chính Quốc hiểu được nỗi lòng
của mẹ Ôn Dĩ Ninh đứng dậy, đi tới cạnh xe, Đường
Kỳ Sâm đúng lúc cũng bước xuống, anh đưa ba chiếc túi giấy lớn từ ghế
sau cho cô. Ôn Dĩ Ninh quay trở lại trước mặt Dương Chính Quốc, nhẹ
nhàng đặt túi xách cạnh chân ông, bình tĩnh nói,"Chú Dương, chú hãy bảo
trọng nhé, sau này có chuyện gì cần giúp cháu nhất định sẽ tận lực" Nói xong, cô xoay người rời đi Đường Kỳ Sâm mở giúp cô cửa ghế phso lái, rồi khẽ vòng qua vai cô che chở để cô chui vào trong xe Bỗng nhiên, từng tiếng khóc nức nở truyền tới, ban đầu còn cố kiềm chế,
nhưng nỗi đau cứ lớn dần, cuối cùng không thể nhịn được nữa Dương Chính Quốc ngồi xổm xuống tại chỗ cũ, nhìn đống quần áo mới đủ cả xuân
hạ thu đông trong túi, người đàn ông phương Bắc cường tráng kiệm lời là
thế, vậy mà giờ lại khóc như mưa.
Ôn Dĩ Ninh và Đường Kỳ Sâm ở lại thành phố H ba ngày, trước khi đi, hai người tới chùa Dạ Lan cầu phúc cho Giang Liên Tuyết Ôn Dĩ Ninh đã quyên góp tiền đèn nhang cho từng điện thờ Bồ Tát trong
chùa, còn Đường Kỳ Sâm giúp cô ghi vào sổ công đức, tờ nào cũng ghi tên
Giang Liên Tuyết Cuối cùng, cô quỳ trước mặt Quan m Bồ Tát, thành kính dập đầu ba cái. Đường Kỳ Sâm đứng lặng lẽ bên ngoài
điện chờ cô. Đến tận khi xuống núi anh cũng không hề hỏi xem cô đã cầu
nguyện điều gì. Kiếp người kham khổ đìu hiu, hồng trần như khói cảnh nào chẳng hay. Mưa gió vô định, có duyên thì sẽ sum vầy, phúc lợi và kiếp
số đều đã được số phận định trước Trên đường quay
lại Thượng Hải, Ôn Dĩ Ninh lái xe vì Đường Kỳ Sâm có khá nhiều cuộc gọi
tới, một số cuộc gọi tới từ bên kia đại dương còn phải trao đổi bằng
tiếng Anh. Lúc đi ngang qua trạm dừng chân, Ôn Dĩ Ninh dừng xe lại để đi rửa tay, lúc về đã thấy anh ngồi lại vị trí ghế lái, anh đeokính đen,
một tay khoác lên cửa sổ xe, một tay đặt trên vô lăng, anh nói với
cô,"Để anh lái, em nghỉ ngơi đi" Mặt trời ngày hè
thiêu đốt tràn trề mãnh liệt, giống như một tấm gương phản chiếu của mẹ
thiên nhiên, Đường Kỳ Sâm dặt mình vào trong đó, trên người anh cũng tự
phát ra ánh hào quang của riêng mình. Ôn Dĩ Ninh rất thích nhìn anh đeo
kính râm, phóng khoáng tự nhiên, ngũ quan nổi bật, khiến cho người ta
chỉ cần liếc qua cũng khó mà quên được Sau khi lên xe, cô mím môi tủm tỉm cười Đường Kỳ Sâm ngoảnh đầu lại nhìn,"HỬ?" Ôn Dĩ Ninh không tiếc lời ca ngợi,"Ông chủ, anh đẹp trai quá" Nhưng Đường Kỳ Sâm không mấy vui vẻ, anh khởi động xe, đánh vô lăng một vòng, thờ ơ đáp lời,"Đẹp trai hả?" Cô gật đầu,"Đẹp trai" "Vậy em còn không nhận lấy anh đi, giữ một năm rồi mà vẫn không chịu cho
người ta danh phận à?" Đường Kỳ Sâm bình tĩnh thản nhiên, nếu nghe kỹ sẽ nhận ra một chút tủi thân trong lời nói của anh Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ bộ không nghe rõ Đã quen với phản ứng này của cô, Đường Kỳ Sâm cũng không tới nỗi thất
vọng. Anh hiểu tâm tư của cô, tuân thủ giữ trọn đạo nghĩa, mặc kệ kết
quả thế nào, cô vẫn muốn tận hiếu với Giang Liên Tuyết Tiểu Ca Nhi và Tiểu Đóa Nhi còn ở HongKong tới tận cuối tháng tám, không chỉ Cảnh An Dương và dì Chu, các anh chị em họ bên HongKong đều thường
xuyên gửi những clip nhỏ cho Đường Kỳ Sâm, hai bé đã đã hơn nửa tuổi,
ngũ quan và đường nét càng ngày càng rõ ràng. Tiểu Ca Nhi lớn nhanh hơn
một chút, nhóc không giống mẹ mấy, chiếc mũi nhỏ y xì Đường Kỳ Sâm. Còn
Tiểu Đóa Nhi có mái tóc rất dầy, khi tỉnh dậy trông chắc khác nào sư tử
con giận dữ, đôi mắt hai mí xinh đẹp, con ngươi tựa trái nho tím, nơi
chân mày phảng phất bóng dáng của Ôn Dĩ Ninh Tới
khu chung cư Tomson Riviera, Đường Kỳ Sâm dừng xe, rồi ngồi bên trong
xem clip rất lâu, cuối cùng anh cũng rút được ra một kết luận,"Anh quyết định vẫn thích Đóa Nhi nhiều hơn một chút" Ôn Dĩ Ninh bật cười, nghiêng đầu liếc nhìn anh,"Đúng là đồ trẻ con" Vừa đóng cửa nhà, Đường Kỳ Sâm hoàn toàn phô bày vẻ ấu trĩ của một người
đàn ông sắp 40 tuổi. Con người anh đúng là có chút chấp niệm với tư thế
làm tình yêu thích riêng của mình. Bắp đùi Ôn Dĩ Ninh đau dữ dội, sau
này già rồi mà bị phong thấp chắc sẽ bị Đường Kỳ Sâm bẻ gãy mất. Sau khi sinh con, thế giới của hai người dường như không có gì thay đổi mấy,
buổi tối dù có tiệc xã giao thì anh vẫn về nhà đúng giờ, hoặc xử lý công việc, hoặc ra ngoài đi dạo cùng cô Tình cảm hai
người không phải dạng quá nồng nàn vồ vập, chỉ đơn giản là an nhiên,
từng giọt tích lại thành con sông, tiết chế dài lâu Giằng co gần nửa buổi tối, hai người đều thở dốc mềm nhũn cả ra. Đường Kỳ Sâm nằm ghé lên người anh, mồ hôi chảy xiên dọc theo trán tạo thành một vết mờ, từng giọt từng giọt đậu lại trên chóp mũi. Đầu lưỡi của Đường Kỳ
Sâm chạm vào, nụ hôn nhẹ tựa cánh bướm, khiến cả người Ôn Dĩ Ninh như có dòng điện chạy qua. Ngón trỏ của cô vẽ vòng tròn lên ngực anh, rồi
hỏi,"Anh đoán xem em vẽ cái gì?" Đường Kỳ Sâm nhắm mắt nghỉ ngơi, dư vị sung sướng vẫn còn mơ hồ dao động, anh trả lời một cách bình bình,"Con chó" Ôn Dĩ Ninh cười ngất, bả vai rung bần bật, chạm tới chạm lui trong lòng anh Đường Kỳ Sâm khẽ bóp mạnh một cái lên bờ mông đầy dục vọng của cô, ung dung nói,"Xem ra vẫn còn sức nhỉ" Rồi ai đó bị ai đó cuộn tròn trong tấm chăn một vòng, tấm nệm lún hẳn xuống, thoắt cái cô lại bị đặt xuống bên dưới anh Mùi hương trong phòng ngủ dịu nhẹ thoang thoảng, sóng tình cuộn trào mãnh
liệt, ánh đèn vàng ấm áp hắt lên bức tường màu xám, bóng hình đan xen
chập chờn lay động Vào sáu rưỡi sáng hôm sau, đồng hồ sinh học của Đường Kỳ Sâm đúng giờ tỉnh lại, nhưng bên cạnh anh đã
không còn ai, thế mà Ôn Dĩ Ninh lại dậy sớm hơn cả anh. Cô đang ở trong
bếp nấu bữa sáng, thành thạo đổ sữa đậu nành ra. Cô ngoảnh lại nhìn anh, nở nụ cười ấm áp nhàn nhạt,"Anh dậy rồi hả, đi đánh răng rửa mặt đi" Đường Kỳ Sâm ngoan ngoãn nghe lời, được một lúc, anh ngậm bàn chải đi tới,"Sao không ngủ thêm?" "Tối qua quên kéo rèm cửa, ánh sáng hắt vào chói mắt quá nên em tỉnh không
ngủ lại được" Ôn Dĩ Ninh vừa nói vừa bưng sữa đậu nành ra bàn anh, lúc
đi ngang qua, hơi nóng của sữa đậu bốc lên mơn man trêu đùa lỗ mũi Đường Kỳ Sâm "Sáng dì Chu gửi clip cho em, Tiểu Đóa Nhi và Tiểu Ca Nhi đang ở trong vườn hoa, chắc là con gái anh thích hoa rồi" Rửa mặt xong, Đường Kỳ Sâm vừa cạo râu vừa bước ả, anh cầm lấy điện thoại
cô đưa, xem qua clip, tiểu Đóa Nhi cười khanh khách, anh cũng không kiềm được nở một nụ cười trên khóe môi, dịu dàng và nuông chiều Ôn Dĩ Ninh ngồi xuống ăn điểm tâm, "Buổi sáng em cần tới thư viện một
chuyến, em dùng xe nhé, tí em đi cùng anh, chở anh tới công ty trước" Đường Kỳ Sâm nhấp một hớp sữa,"Được" Ăn sáng xong, anh tới phòng để đồ thay quần áo, Ôn Dĩ Ninh cũng vào, chọn giúp anh sơ mi trắng,"Này, cái này đi" Quần áo đi làm của anh gần như rất cơ bản, không hề có quá nhiều kiểu dáng
sặc sỡ, trong tủ nhiều nhất là các màu sắc khác nhau. Sau khi Đường Kỳ
Sâm thay xong, anh lại chọn thêm một đôi măng sét bạch kim. Ra tới cửa
anh mới phát hiện, hôm nay Ôn Dĩ Ninh cũng mặc một chiếc sơ mi trắng ở
trong Xe chạy ra khỏi bãi đậu xe dưới lòng đất, nhân viên bảo vệ cung kính chào,"Đường tiên sinh" Đường Kỳ Sâm gật đầu đáp lời, sau đó nhấn nút đóng cửa sổ lại Thời gian vẫn còn sớm, dòng xe cộ trên đường vẫn chưa nhiều lắm, đô thị phồn hoa bắt đầu tràn đầy sức sống, ánh nắng ban mai dường như tươi tắn hơn. Khi băng qua ngã tư đường Phù Nam, Đường Kỳ Sâm đang đọc mail trên điện thoại, chuyên tâm nghiên cứu. Lúc ngẩng đầu lên, anh thoáng nhíu mày
nhắc nhở,"Sai đường rồi, tới công ty không phải hướng này" Ôn Dĩ Ninh không lên tiếng, cô vẫn đi thẳng theo lộ trình đó Đường Kỳ Sâm còn định nói thì cô bèn nghiêng đầu nói,"Không cho phép anh nói chuyện!", đúng là khiến người ta phải giật mình Đi qua hai lượt đèn giao thông, rồi đi vòng vào con đường bên trong cầu vượt, dần dần, Đường Kỳ Sâm đã nhận ra đang đi đâu Ôn Dĩ Ninh dừng xe trước cổng cục danh chính Cô quay đầu qua chỗ khác, khúc khích cười nhìn anh,"Ông chủ, lạc đường mất rồi" Đường Kỳ Sâm ngây ngẩn hồi lâu không nhúc nhích, cứ đứng đó nhìn Ôn Dĩ Ninh lấy từ trong ngăn để đồ ra hai quyển sổ hộ khẩu, rồi xuống xe
vòng qua ghế phó lái, sau đó nắm tay Đường Kỳ Sâm muốn dắt anh ra. Đường Kỳ Sâm phản ứng kịp, anh không thuận theo, dùng sức không cho cô thỏa
mãn, ung dung ngồi đó nhìn, trầm lắng nonis,"Ôn Dĩ Ninh, em thông suốt
rồi?"
Ôn Dĩ Ninh cười xoa đầu anh,"Có đi không hả?" Đường Kỳ Sâm nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong lòng mình, sau đó anh bưng mặt
cô, đặt lên đó một nụ hôn, anh không lập tức đứng dậy, cứ thế ôm lấy cô, vùi đầu vào cần cổ hít một hơi thật sâu Hai người tới khá sớm, xếp hàng được ngay vị trí đầu tiên. Nhận tời khai rồi hai
người tách nhau ra điền, Ôn Dĩ Ninh nhớ kỹ số thẻ căn cước của anh cho
nên tốc độ viết rất nhanh Lúc nộp tờ khai, cuối cùng Đường Kỳ Sâm cũng không nhịn được, không yên tâm nói,"Đưa anh" "Hả?" "Để anh kiểm tra lại một lần, đừng điền sai thẻ căn cước nhé" Ôn Dĩ Ninh xích lại gần bật cười,"Sợ em gả sai người hả?" Đường Kỳ Sâm bất đắc dĩ nói,"Sợ anh lấy sai người" Sau khi điền đầy đủ giấy tờ, hai người đi đóng dấu, rồi cầm lại sổ đỏ Bức ảnh trong giấy chứng nhận kết hôn hai người đều mặc sơ mi trắng, mày
đen mắt sâu, đẹp trai bức người. Ôn Dĩ Ninh cười tươi, khóe mắt hơi cong lên, dịu dàng điềm đạm Bước ra khỏi cục dân chính, ánh mặt trời rực rỡ lơ lửng trên cao, vạn vật sinh sổi nảy nở, khí thế thịnh vượng Lúc xuống cầu thang, đột nhiên Ôn Dĩ Ninh kéo kéo tay áo Đường Kỳ Sâm, Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu,"Sao thế?" Cô kiễng chân, ghé sát vào lỗ tai anh thì thầm,"Ông Đường, chúng mừng anh đã chính thức được lên chức" Đường Kỳ Sâm cười khách khí,"Bà Đường, cảm ơn em" Hai vợ chồng cứ như vậy lặng lẽ đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn, Cảnh An Dương sợ hết hồn, trong lòng vẫn còn buồn bực, không hiểu sao tự dưng lại
đồng ý thế nhỉ? Vừa mới được tiến thêm một bước cho nên Đường Kỳ Sâm
càng cưng chiều cô vợ trẻ vô độ, cô nói gì là anh nghe đấy. Tuy Cảnh An
Dương còn lo lắng, nhưng thôi bà chấp nhận lùi lại một bước, quan hệ
giữa Ôn Dĩ Ninh và bà tới giờ vẫn chưa thân thiết, những chuyện bà làm
năm ấy quá tuyệt tình, đó không phải là vấn đề, con người ai mà chẳng có tình cảm, cũng bình thường thôi nếu cô còn để bụng. Cảnh An Dương tự
biết mình đuối lý trước, khi con người ta mất đi quyền chủ động đương
nhiên sẽ trở nên nhát gan hơn. Có điều, Cảnh An Dương rất tinh tường, bà biết Ôn Dĩ Ninh là người hiểu chuyện, khó nhằn nhất ở cô chính là sự
điềm tĩnh Tiệc cưới tất nhiên phải tổ chức, nhưng trong vòng một tháng không tìm được ngày nào đẹp, cho nên chỉ đành dời tới tháng mười Đường Kỳ Sâm không phản đối, ngày đó anh có hỏi cô,"Em có muốn đi tuần trăng mật trước không?" Ôn Dĩ Ninh hớn hở,"Được ạ" "Em muốn đi đâu?" "Nên đi chơi ở đâu nhỉ?" Câu tiếp hai người người cùng đồng thanh Nhìn nhau một giây, rồi lại đồng thời nói ra đáp án: "Phần Lan" "Xem Cực Quang" Dứt lời, hai người ăn ý nhìn nhau cười Cuối cùng, chuyến du lịch được định vào đầu tháng mười Hai người ngồi đợi trong phòng chờ VIP ở sân bay quốc tế Phố Đông, trên màn ảnh vừa khéo đang phát tin tức giải trí của kênh truyền hình vệ tinh X. An Lam tham dự buổi lễ ra mắt phim "Khi ấy vầng trăng sáng" cùng với
đạo diễn Tề và đạo diễn Dân, cả ba cùng lúc tiếp nhận phỏng vấn. Cô ta
tỏ ra rất thân thiện và tự nhiên, trên người mặc một chiếc váy quây màu
trắng đoan trang thanh lịch, vô cùng bắt ống kính, nụ cười luôn nở trên
môi, dù cho có cau mày thì vẫn vừa đủ độ thanh tú Có phóng viên hỏi,"An An, người hâm mộ rất quan tâm tới chuyện tình cảm
của cô, cô có thể nói qua một chút về tiêu chuẩn kén chồng không?" An Lam cười rộ lên, ánh mắt khảm đầy tinh tú, cô ta tự nhiên phóng khoáng, nghiêm túc suy nghĩ rồi thả lỏng trả lời,"Trước đây, tôi thích một
người có thể mang lại cho tôi cảm giác an toàn" Phóng viên,"Cô cho rằng thế nào là cảm giác an toàn?" An Lam thoáng thu lại ý cười, nhưng giọng nói vẫn thản nhiên,"Tôi thích
người lớn tuổi hơn tôi, hai bên quen thuộc hiểu rõ nhau, giống như anh
trai nhà bên ấy" Một phóng viên khác chen vào,"Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ cô thích người thế nào?" Nụ cười quay lại trên bờ môi An Lam, lần này, sự kiêu hãnh tự tin và kiên
định toát ra từ ánh mắt cô ta, hưng phấn nói,"Bây giờ hả, tôi không cần
thích ai nữa. Cảm giác an toàn tôi có thể tự mình mang tới, hưởng thụ
cuộc sống, hưởng thụ công việc, nỗ lực mang tới nhiều biểu hiện tuyệt
vời hơn vì người hâm mộ và bạn bè"
Ánh đèn chiếu sáng một nửa hội
trường, phóng viên tranh nhau giành phần đặt câu hỏi. Nhân viên phải
tiến lên trước để ngăn cản, bảo an hộ tống an Lan vội vã xuống dưới Sau khi xem xong, sắc mặt Đường Kỳ Sâm vẫn bình lặng, Ôn Dĩ Ninh cũng không nói lời nào. Loa phát thanh thông báo nhắc nhở mọi người chuẩn bị lên
máy bay, nhân viên phục vụ mặt đất cũng qua nhắc,"Ông Đường, bà Đường,
có thể lên máy bay rồi ạ" Đường Kỳ Sâm dắt tay Ôn Dĩ Ninh, hai người đi về hướng lối đi dành cho VIP Sau gần hai năm trở lại LapLand, vậy mà tâm trạng lần này lại khác hẳn Đường Kỳ Sâm cố tình đặt lại phòng kính ở khách sạn cũ. Ở nơi này, tháng chín đã bắt đầu vào đông, tuyết rơi vài tháng liền, cả thế giới chìm vào
trong tuyết trắng. Ông già noel trong truyền thuyết xuất hiện chính ở
đây, sau đó ngồi xe trượt tuyết đi chu du khắp thế giới phát quà giáng
sinh cho tụi nhỏ. Tại quầy lễ tân ở khách sạn có cung cấp miễn phí thiệp chúc mừng, trên trên là hình ông già noel hoạt hình. Ôn Dĩ Ninh xin một cái rồi cúi đầu viết chữ Đường Kỳ Sâm làm xong thủ tục bèn bước qua,"Gửi cho ai thế?" "Thầy tiểu Lượng đấy" Ôn Dĩ Ninh nói,"Tính anh ấy trẻ con lắm, tới giờ vẫn còn tin có ông già noel tồn tại" Đường Kỳ Sâm nhướng mày, sau đó tỉnh bơ ra khỏi cửa, lấy điện thoại ra chụp
vài bức ảnh phong cảnh gửi qua wechat cho Lý Tiểu Lượng cùng với một
dòng chữ,"Quê hương của idol cậu" Lý Tiểu Lượng nhanh chóng nhắn lại,"Chụp nhiều điiiii !!!" Chậc, đúng là hai người đàn ông ấu trĩ Căn phòng kính và bầu trời trắng xóa màu tuyết tựa như tách ra thành hai
thế giới. Ôn Dĩ Ninh đứng bên cửa sổ ngắm tuyết bay, Đường Kỳ Sâm ôm lấy cô từ đằng sau, đặt nụ hôn lên rái tai, lên sườn cổ, cuối cũng khẽ liếm láp lên hõm vai của cô Ban đêm, trời tuyết bên ngoài mang theo cả ánh sáng, yên bình và hài hòa Đường Kỳ Sâm ôm lấy vòng eo thon của cô, tiếp tục vén vạt áo mân mê lên trên
giở trò xấu xa, giọng anh dần khản lại,"Bà Đường, làm chuyện yêu nhau
đi" Hai người cởi hết quần áo nhanh chóng quấn
quýt lấy nhau, lần này cuộc yêu vừa dữ dội lại vừa tận sức, dường như họ đang phản ứng lại chuyện gì đó, hoặc là cả hai đều muốn đập vỡ hồi ức
đau khổ dằn vặt từng trải qua ở nơi chốn cũ này Anh và cô đã chia tay ở đây, dù cả hai bên đều mang trong lòng nỗi bất đắc
dĩ. Hôm nay, người bên cạnh vẫn là người năm ấy, đồng thời còn là người
sẽ đi chung cho tới hết quãng đời còn lại Khi Ôn
Dĩ Ninh còn đang trôi giạt trên người Đường Kỳ Sâm thì sắc trời bên
ngoài đột nhiên bừng sáng rồi vụt tắt, trong nháy mắt ngay sau đó, ánh
sáng màu xanh lục tràn ngập bầu trời, tiếp theo dần dần biến thành màu
đỏ Cực Quang dịu dàng bao phủ, từng đợt rõ ràng chỉ thoáng qua trong nháy mắt Mười ngón tay anh và cô đan vào nhau, không chỉ là cơ thể, ngay cả linh hồn
của bọn họ cũng sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.
Sau nửa đêm, hai
người khoác chăn ngồi trên giường ngẩng đầu ngắm sao. Ôn Dĩ Ninh tựa vào lòng anh, đôi mắt cô lấp lánh tựa như hàng vạn ngôi sao nhỏ trên bầu
trời đều sà xuống Hai người lẳng lặng tựa vào nhau, được một lát, Ôn Dĩ Ninh chợt hỏi,"Em nhớ mẹ" Đường Kỳ Sâm đáp."Anh biết" Sinh mệnh vẫn cứ tiếp diễn, giống như vượt qua mọi khó khăn, trải qua hết
sinh ly tử biệt thì con người ta mới bừng tỉnh ngộ rằng thiên đường nơi
nhân gian, hay cái gọi là nhân quả hóa ra chỉ là do sự tu hành của bản
thân Sự ấm áp tràn ngập khắp căn phòng mặc kệ bên ngoài tuyết rơi lạnh lẽo Khoảnh khắc hạnh phúc an nhiên thế này, cô đã đợi từ rất lâu rồi Ôn Dĩ Ninh ngửi mùi hương thoang thoảng trên người Đường Kỳ Sâm, những
ngọn núi cao trong lòng cũng hóa thành đồng bằng, rộng lớn mênh mông,
yên tĩnh trải dài bất tận.
Cô nói,"Đường Kỳ Sâm" Gương mặt anh mơn man lên tóc cô, rồi anh khẽ trả lời,"Anh ở đây" Ôn Dĩ Ninh thì thầm cực thấp,"Vâng" Sau đó cô nằm trong lòng anh, chậm rãi nhắm nghiền đôi mắt. ___hoàn chính văn___
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT